Chap 33
Trong khi bên Hàn Quốc mọi người đang tận hưởng ngày chủ nhật vui vẻ thì ở một đất nước khác. Một người con gái lại cắm cúi làm việc với chồng sổ sách, hồ sơ chất đầy bàn kia.
Một cô gái xinh đẹp đang khoác trên người một chiếc áo choàng xanh dài phủ gối với mái tóc màu nâu đỏ nhẹ nhàng uốn xoăn từng lọn kĩ lưỡng đang được bới gọn bằng một cây viết, có vài sợi tóc phủ xuống gương mặt, chiếc mũi cao cùng đôi môi đỏ quyến rũ càng khiến cô trông xinh đẹp hơn, mặc dù đôi mắt to tròn ấy đã có chút quầng thâm nhưng nó vẫn không ảnh hưởng đến cái vẻ đẹp ấy. Cô vẫn đang cắm cúi làm việc, mắt cô không ngừng phản chiếu những dòng chữ đang chạy trên máy tính mặc dù bây giờ đã là 2h sáng
- Vẫn chưa nghỉ à
Một người con gái khác bước vào, cô cũng rất xinh đẹp, khác với mái tóc vàng kia, cô có một mái tóc nâu nhẹ nhàng. Trông cô có phần chững chạc hơn rất nhiều. Trên tay cô đang cầm một ly sữa, bước đến để lên chiếc bàn đầy sổ sách kia mà thở dài nngán ngẩm
- Em không uống đâu
- Không uống là không xong với unnie đâu đấy - Cô để ly sữa vào tay cô gái và đi đến sofa ngồi. Cô gái cũng đi đến đó ngồi xuống, một hơi uống cạn ly sữa của mình
- Hazz, em uống xong rồi này, unnie bị nhiễm bệnh nghề nghiệp rồi. Cứ xem em như là bệnh nhân vậy
- Ai bảo em không chịu chăm sóc mình nên bắt buộc unnie phải chăm sóc em thôi
- Mà Victoria unnie à, chừng nào unnie về Hàn - Cô gái hỏi
- Chắc là khoảng ba ngày nữa, em sắp xếp công việc đi rồi về với unnie luôn - Vic chống cằm nói
- Ba ngày? Liệu có sớm quá không, em còn nhiều việc lắm
- Sớm cái gì, còn hơn một tuần nữa là đến lễ cưới rồi. Phải về giúp chuẩn bị chứ. Hay là em không muốn về - Vic nhìn cô dò xét
- Ai bảo em không muốn về, tại ngày mai em phải bay qua Malaysia bàn việc với giám đốc Mick, ngày mốt lại phải qua Anh bàn giao việc lại với Alex còn ngày kia thì…
- Unnie đã bảo Ren đi bàn với ông Mic thay em rồi thằng bé đã sang bên ấy rồi. Còn về phía Alex thì unnie cũng đã bảo Ren bàn giao rồi và unnie cũng đã liên lạc với Alex và con bé bảo không vấn đề gì. Còn ngày kia em phải đi mua váy phải không. Không cần đâu, HyoMin đã chuẩn bị cho em rồi nên không còn vấn đề gì nữa chứ
Cô kể ra một tràng thì bị Vic cắt lời, tiếp sau đó Vic đã tung ra một tràng khác khiến cô phải giơ tay đầu hàng. Sau khi tung một tràng thì Vic thở cái phì rồi nhìn cô đang ngồi mà ngơ cả mặt ra nhìn bà chị không chớp mắt
- Sao biết lịch của em hết vậy
- Có gì mà unnie không biết
- Thôi được, coi như em thua unnie vậy. Ba ngày nữa em sẽ về cùng unnie. Còn bây giờ em cần làm cho xong mớ công việc này đã
Rồi cô lại đi đến bàn làm việc và bắt đầu làm việc, còn Victoria thì cũng đứng dậy lắc đầu và mở cửa đi về phòng, khi cầm vào tay nắm cửa, cô bỗng nói vọng vào
- Ji Yeon à, em cũng đừng làm việc quá sức đấy - Rồi cô đóng cửa
Không nói gì vẫn tiếp tục cắm đầu vào làm việc. Victoria vẫn đứng ở ngoài cửa mà chưa về phòng. Ánh mắt cùng dáng vẻ đầy uy quyền lúc nãy đã biến mất, cô chỉ đứng đó nhìn vào cánh cửa kia. Nơi có một con người đang chìm trong đống giấy tờ kia. Cô chợt thở dài rồi đi về phòng. Lấy điện thoại ra, tay cô đã do dự nhiều lần, cô bấm rồi lại tắt, bấm rồi lại tắt. Rồi cuối cùng cô cũng không gọi mà quăng cái điện thoại lên giường và cũng nằm phịch xuống. Bỗng điện thoại cô reo lên, nhanh chóng bắt máy
- Sao gọi anh rồi lại tắt vậy
- À…ờ tại có chuyện muốn nói mà thôi vậy - Vic xoa xoa đầu của mình
- Chuyện Ji Yeon à
- Ừm, con bé vẫn đang làm việc. Em khuyên cũng không nghe
Không hẹn mà cả hai cùng thở dài, tiếng thở của đôi phương đều được cả hai nghe rất rõ. Và họ cũng hiểu là đối phương đang lo lắng chuyện gì
- Không cần lo quá đâu. Chỉ mấy ngày nữa thôi Victoria à - Anh nhẹ nhàng nói
- Em cũng mong là vậy, em buồn ngủ rồi. Mai còn phải vào bệnh viện bàn giao việc nữa. Anh cũng ngủ sớm đi - Vic ngáp một cái dài
- Hì, bên này bây giờ đã là 10h sáng rồi mà còn ngủ gì nữa - Anh cười mà bước ra ban công nhìn cảnh vật xung quanh
- Ờ ha, em quên mất múi giờ bên ấy, hì hì - Cô tự vỗ vào đầu mình
- Thôi nghỉ ngơi đi, để anh qua xem Mavin thế nào đã. Thằng bé vẫn chưa thức. Ngủ ngon nhé vợ của anh
- Ok vợ của anh sẽ ngủ thật ngon. Trông con cho tốt vào đấy
Rồi anh cúp máy, nụ cười vẫn còn trên môi. Anh vui vẻ đi qua phòng xem Mavin thế nào. Vừa vào anh nhìn thấy chăn gối gì cũng xuống đất hết cả, chỉ còn một con gấu bông hình khủng long đang được thằng bé ôm chặt trong lòng mà thôi. Anh nhẹ nhàng đi đến nhặt từng chiếc gối lên giường, nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé
- Sao ngủ mà vẫn quậy đến thế này nhỉ
Rồi anh đi ra ngoài phòng mà không gọi Mavin dậy vì anh muốn thằng bé ngủ thật thoải mái. Anh bước vào bếp và chuẩn bị một vài món ăn cho hai cha con vì hôm nay ở nhà không có ai nên chính anh phải ra tay thôi. Và hơn nữa là không muốn làm phiền cặp đôi kia đang bận rộn cho đám cưới của mình. Vừa chiên trứng anh vừa ngâm nga hát, không hiểu sao tâm trạng hôm nay của anh rất vui
- Ba à - Bỗng giọng nói của Mavin cất lên, thằng bé vừa dụi mắt vừa ôm con khủng long bước ra gọi anh.
- Con thức rồi à - Anh xoa đầu thằng bé
- Ba chiên trứng ạ - Mavin nhón chân lên xem các món ăn mà anh làm
- Ừ, con thích trứng chiên mà, vào làm vệ sinh đi con
Anh vừa nói vừa loay hoay với món trứng của mình, còn Mavin thì ngoan ngoãn nghe lời chạy vào phòng làm vệ sinh. Sau 10p thì mọi chuyện đã hoàn tất, Mavin cũng chạy tọt lên bàn ngồi
- Ba làm xấu quá - Thằng bé vừa nói vừa chỉ vào cái trứng
- Kệ nó, con lo ăn đi
Và hai người bắt đầu ăn, nhưng chỉ ăn được một muỗng thì Mavin liền lè lưỡi ra rồi vội vàng chạy đi lấy nước uống
- Ba làm không ngon, mami làm ngon hơn
Mavin giận dỗi nói, anh cũng ăn thử một miếng rồi cũng chạy đi lấy nước uống giống Mavin
- Sao mặn vậy ta - Anh nói lầm bầm
Ding ding ding
Chuông cửa vang lên, do bận với việc dọn dẹp nên anh bảo Mavin ra mở cửa. Thằng bé lạch bạch chạy ra, chiếc miệng nhỏ xíu ấy chu lên vì giận dỗi. Ra tới cổng
- Mavin mở cửa cho cô nào
Giọng nói đầy sức sống vang lên, Mavin cũng nhanh chóng mở cửa rồi ôm chầm lấy người đó
- Cô HyoMin, Mavin nhớ cô lắm
- Ái dà, thế không nhớ cô Eun Jung này à
Eun Jung cũng từ ngoài sau lên tiếng, giả vờ giận dỗi. Mavin nghe vậy liền buông HyoMin ra mà chạy tới ôm Eun Jung
- Mavin nhớ cô Eun Jung lắm
Cả hai bật cười trước cái tài nịnh nọt này của thằng bé, HyoMin liền bế Mavin đi vào nhà. Còn Eun Jung thì cầm hai hộp bánh đi vào.
- Ồ, chào các người đẹp - Khun từ bếp bước ra tươi cười với hai người
- Ái chà, hôm nay ông chủ đích thân xuống bếp à - HyoMin lên tiếng chọc
- Tại thằng nhóc này đấy
Khun nói rồi giả vờ liếc nhìn Mavin, còn thằng bé thì vội vàng kể tội Khun với hai người cô thân yêu của mình
- Cô ơi, hồi nãy ba chiên trứng không ngon
- Thế à, vậy bây giờ cô lấy bánh cho Mavin ăn nhé - Eun Jung nói rồi đi vào bếp lấy bánh ra cho Mavin ăn
Còn về phần HyoMin thì mãi bế Mavin không chịu thả xuống, đã vậy còn xoay vòng vòng đến nỗi chóng mặt đứng không vững mà hai cô cháu té cái bạch xuống đất
- Ui da đau quá - HyoMin nằm đó rên rỉ, còn Mavin thì hí hửng vì hiện giờ đang an toạ trên người cô nàng
- Hi hi, vui quá cô HyoMin chơi lại đi
- Thôi thôi, chơi nữa cô chết sớm mất - HyoMin đứng lên vừa xoa xoa cái mông yêu quý vừa tiếp đất của mình vừa đi lại sofa định ngồi xuống thì
- Ai bảo lớn rồi mà còn chơi dại - Eun Jung từ trong bước ra đá thêm một phát vào mông cô nàng khiến cô ôm luôn cái ghế ngồi
- Yah! Unnie lỡ lòng nào đá em - HyoMin xoa xoa cái mông mà chu mỏ phụng phịu với Eun Jung
- Đá thế là còn nhẹ đấy, làm mẹ rồi mà cứ như con nít vậy hả
- Unnie cũng sắp làm mẹ luôn rồi đấy, đừng có đá em như vậy nữa - Min phụng phịu
Cô ngồi nhẹ xuống ghế đặt đĩa bánh và liếc HyoMin đang nhìn cô, còn Mavin thì vui vẻ chạy lại lấy bánh ăn ngon lành
- Cô HyoMin ơi, Maden đâu ạ? - Mavin quay qua hỏi
- Maden đang ở nhà, chiều nay cô sẽ dẫn Maden qua chơi với con nhé - HyoMin nháy mắt với Mavin
- Vâng ạ
Rồi thằng nhóc cầm miếng bánh chạy quanh nhà la hét vui mừng khiến hai người nhìn thằng bé mà lắc đầu chán nản. Khun cũng từ trong bếp đi ra sau khi dọn dẹp xong thành tích của mình. Anh cũng ngồi chống cằm nhìn thằng bé
- Sao anh dẫn nó về đây vậy? - HyoMin ngồi ăn bánh
- Nghe theo lệnh vợ - Anh cười híp cả mắt
- Haha, hiểu rồi - Hai cô gái cùng bật cười trước anh
- Hai người khoẻ không
Lúc này ba người mới bắt đầu hỏi thăm nhau, từ lúc về nước đến giờ do quá bận rộn nên anh cũng chưa đến thăm mấy người bạn này được
- Em khoẻ lắm, còn unnie thì… - Min vừa nói vừa giả vờ lắc đầu khiến Khun phải quay sang nhìn Eun Jung lo lắng
- Sao thế? Bệnh à? Có cần anh gọi cho Victoria về chăm sóc em không?
- Hề hề, bệnh gì đâu anh. Tại unnie có baby ý mà - Min cười hô hố
- Thật sao? Chúc mừng em nhé - Khun nhướng mày lên bất ngờ nhìn cô gái đang ôm mặt vì ngại kia.
- Dù sao cũng là chị lớn mà, đâu thể để thua em út được - Eun Jung
Rồi cả ba người phá lên cười. Bốn năm qua Eun Jung và HyoMin vẫn thường xuyên giữ liên lạc với Ji Yeon và cũng thường xuyên qua chơi với cô nữa. Vì vậy nên hai người bây giờ cứ như người thân trong nhà vậy, Victoria cũng rất thân với họ. Nhưng trong nhà đôi lúc lại loạn cả lên vì bốn cô gái trong nhà, thậm chí còn bị cảnh sát nhắc nhở vì tổ chức ca hát, nhảy nhót lúc nửa đêm vì tội làm phiền hàng xóm, anh cũng phải bó tay với bốn người này, mặc dù đã hai mươi mấy, ba mươi tuổi đầu rồi. Nhưng cứ nhí nhố như còn 20 vậy mới khổ
- Chừng nào hai người đó mới về vậy anh?
- Ba ngày nữa
- Cuối cùng cũng chịu về rồi - Eun Jung vỗ tay cái bốp trong nụ cười đắc chí
- Đợi ngày đó lâu lắm rồi unnie nhỉ - Min ôm Jung đồng tình
Ba người lại ngồi nhìn nhau cười, nhưng họ không phải cười vì họ mà là cười vì một người khác. Họ đã chờ ngày cô trở về từ lâu lắm rồi. Dạo gần đây vì quá bận nên họ cũng không biết được tình hình gì bên ấy. HyoMin thì quá bận rộn với cậu nhóc Maden tinh nghịch vừa tròn 2 tuổi mà cô đang giao cho Lee Joon trông coi ở nhà. Còn Eun Jung thì cũng đang mang thai nên càng không thể đi đây đó nhiều được vì Taec Yeon trông coi cô nàng còn kĩ hơn cả Lee Joon trông Maden
- Anh nghĩ là sắp có chuyện vui để xem rồi - Bỗng Khun cười gian, nhìn qua hai người
- Em cũng nghĩ giống anh - Min cũng không thua về khoảng cười gian
- Hai người gian quá đi - Eun Jung rùng mình trước nụ cười gian manh của hai con người này
Bỗng chuông điện thoại của Eun Jung và HyoMin vang lên cùng một lúc. Và cũng là hai ông chồng yêu quý của họ gọi
- Alo
- Ối vợ ơi, vợ ơi, em về nhanh giùm anh đi. Maden ăn hiếp anh quá rồi này. Úi daaaaaaaaaa đau ba con trai
Giọng Lee Joon như phát khóc lên trong điện thoại khiến Min hoảng hốt cúp máy rồi chào Khun. Còn Eun Jung thì cũng không khá hơn là mấy khi Taec Yeon vừa về nhà không thấy cô nên cuống hết cả lên mà nói như hét qua cái điện thoại còn bảo là chạy qua nhà Khun đón cô về
- Em về trước nha, lão ngố này không làm được gì hết - Min nói rồi phóng cái vèo ra xe chạy về
- Hai đứa đều ngố như nhau - Khun phán một câu quá chính xác nên Eun Jung gật đầu lia lịa đồng tình
Khoảng 5p sau, có tiếng xe thắng gấp trước cửa nhà Khun, tiếp sau đó là tiếng chuông cửa reo lên liên tục. Khun từ từ đi ra mở cửa. Không kịp để Khun chào thì Taec Yeon chạy cái vèo vào nhà, thấy Jung ngồi trên ghế thì anh thờ phào nhẹ nhõm nhưng vẫn quay sang trách cô
- Anh bảo ở nhà rồi mà
- Ở nhà chán quá nên qua đây chơi với HyoMin
- Thế ngố vợ đâu? - Taec Yeon nhìn xung quanh căn nhà, còn Khun thì cũng vừa bước vào. Lúc này hai chàng mới chào hỏi nhau
- Về với ngố chồng và ngố con rồi - Eun Jung đứng lên cầm túi xách, Taec Yeon nhanh chóng cầm lấy túi của nàng
- Anh cầm cho, thôi chúng tôi về nhé NichKhun
- Bye bye anh
Rồi cả hai đi về, phải nói là có đứa con cưng của Taec Yeon trong bụng thì Eun Jung tha hồ ngồi mà tận hưởng. Anh rất chu đáo mở cửa xe cho cô rồi lái xe đi một cách nhẹ nhàng, khác hẳn lúc lái xe đến đây. Còn Khun thì đứng dựa người vào cổng mà không khỏi bật cười trước hai cái gia đình này
- Ba ơi, cô Eun Jung với cô HyoMin đâu rồi ba - Mavin sao một hồi chạy đi chơi quay lại không thấy hai người đó đâu cả nên chạy đến hỏi Khun
- Họ về rồi con trai - Anh bế Mavin đi vào nhà
Vừa vào nhà anh liền lấy điện thoại gọi qua bên Pháp, kể mọi chuyện vừa xảy ra. Bên ấy tuy chỉ có hai người nhưng khi nghe tin Jung có thai thì hét lên còn hơn cả một loàn loa sony. Kèm sau đó là một loạt tiếng xì xào, anh phải gọi ba bốn lần thì cả hai mới bình tĩnh lại. Mavin cũng chạy lại lấy điện thoại áp vào tai
- Alo, mami ơi - Mavin nói bằng giọng hết sức kute
- Ồ Mavin đấy à, mami nghe đây. Con khoẻ không đấy?
- Con khoẻ lắm. Chừng nào mami về đây chơi với con vậy
- Mami sắp về rồi, con ở bên đấy có ngoan không đấy?
- Mavin rất ngoan luôn đó, mami nhớ mua đồ chơi cho con đấy - Thằng bé nói với giọng tự hào và nhanh chóng đòi đồ chơi khiến hai người bên kia phá lên cười
- Ok ok, Mavin của mami ngoan như vậy thì mami sẽ mua đồ chơi cho con
- Vâng, con nhớ mami lắm đó
- Mami cũng nhớ con mà
Hai người nói chuyện với nhau hơn 30p thì Mavin mới chịu rời chiếc điện thoại và chạy đi xem TV, còn Khun thì tiếp tục nói chuyện với hai người đó. Min Ho và Sulli cũng đã về và bắt đầu đùa giỡn với Mavin, cả căn nhà vang toàn tiếng cười vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro