Chap 37
- Anh đùa đủ chưa vậy.
Cô nhanh chóng lấy lại cái dáng vẻ lạnh lùng của mình mà nhăn mặt hỏi anh, trong giọng nói có phần không hài lòng kia.
- Anh không hề đùa.
Anh cũng không thua liền đáp lại một cách nhanh chóng bằng giọng nói chắc chắn và cả tình yêu của anh giành cho cô nữa.
- Anh đúng là điên rồi.
Không thèm nhìn anh lấy một lần mà bỏ đi chỗ khác, nhưng thật ra cô sợ đứng đối diện với anh như thế này, trong lòng cô lúc này đang hỗn loạn. Một mặt cô cảm thấy vui vì câu nói của anh, mặt khác lại thấy sợ nó, sợ lại gặp nỗi đau ngày ấy một lần nữa. Cô sợ mình sẽ đau thêm một lần nữa vì tình yêu. Lúc ấy cô sẽ không thể đứng dậy thêm một lần nào nữa.
Mãi suy nghĩ nên cô cũng chẳng biết là mình đã bước ra phòng khách từ lúc nào nữa và ngồi cạnh đứa con trai yêu quý của mình đang ngồi tủm tỉm cười khi xem phim hoạt hình. Cô chống một tay của mình lên ghế để đỡ lấy đầu của mình, mắt nhìn chăm chú vào Mavin rồi thầm cười. Cô lại cảm ơn ông trời vì đã đem đến cho cô một món quà như thế này, một đứa bé hoàn hảo đối với cô vào mọi người. Cô vươn người chỉnh lại quần áo và đầu tóc cho Mavin một cách nhẹ nhàng và đầy quan tâm, thằng bé vì vậy mà ôm chặt lấy cô rồi cười khúc khích.
- Làm gì ôm mami chặt thế nhóc. - Cô bẹo hai bầu má tròn của con trai.
- Như vậy sẽ không ai ôm mami được. - Mavin nói trong khi hai má vẫn bị cô bẹo trong gương mặt rất đáng yêu.
- Aigoo, con nói gì thế hảảả
Cô cười trước lời nói ngây thơ của nó, cười thật tươi. Anh từ trong bếp đứng nhìn ra và lại thấy được nụ cười ngày ấy, nụ cười mà cô thường cười với anh. Anh thầm ghen tị với thằng bé ấy. Anh cũng cười, nhưng cười cho sự ngu ngốc của mình. Anh đang ghen tị với một thằng bé, thật sự chẳng giống anh tí nào cả. Từ từ tiến lại chỗ của cô trong khi cả đám người kia đã hoàn thành bữa ăn của mình một cách khổ sở vì sốc.
- Mavin vẫn còn giận chú à? - Chiếc ghế đối diện hai người đã được anh đánh dấu, câu nói của anh đã làm cuộc trò chuyện vui vẻ của hai mẹ con bị gián đoạn.
- Chú hứa lần sau không hôn mami nữa thì Mavin sẽ không giận chú nữa.
Nụ cười của anh trở nên méo mó trước câu nói của nó, thật sự ngây thơ mà còn thực sự rất khó đối với anh nữa. Thật sự anh không thể cưỡng lại được sự quyến rũ của đôi môi cô, anh đã đợi cô suốt bốn năm nay, anh nhớ đôi môi ấy đến phát điên lên mất rồi. Cô khẽ liếc nhìn sang anh và thấy được nụ cười méo mó khó coi đó của anh thì cố gắng cười thật nhẹ để anh không thấy được. Rồi cô lại nhìn sang cậu con trai đang chờ đợi câu nói của anh.
“Có vẻ đã có người khiến anh đau đầu rồi” - Ji Yeon pov’s
- Thôi được rồi chú hứa đấy, chú sẽ không hôn mami con nữa. - Phải khổ sở lắm anh mới nói được câu nói ấy, mặt trông còn tệ hơn lúc nãy. Mavin sao khi nghe câu nói ấy thì liền bước xuống và chạy sang chỗ anh.
- Chú hứa rồi nhé, vậy mai chú dẫn Mavin đi chơi nhé.
- Ok, mai chú sẽ qua dẫn con đi. - Cả hai người đập tay nhau như những người đàn ông thực sự khiến cô muốn cười cũng không được muốn mếu cũng không xong vì cái hành động buồn cười đó. Nhưng cô lại quay lại lạnh lùng không nhìn anh nữa khi thấy anh đang nhìn mình, nhưng ánh mắt lại bối rối vì bị anh bắt gặp kia anh đã thấy được.
- Ji Yeon này, Jin muốn nói chuyện em. - Khun nãy giờ đang nghe điện thoại gần đó giờ đây lại bước lại đưa cho cô chiếc điện thoại của mình kèm theo một cái nháy mắt đáng yêu.
- Thật sao? Là anh ấy à, đưa em - Cô bật ngay dậy túm ngay chiếc điện thoại khi nghe đến cái tên ấy, đôi mắt sáng lên còn miệng thì cười khiến đôi chân mày người nào đó nhăn lại.
“Jin? Là ai? Tại sao cô ấy lại vui mừng đến như vậy? Không lẽ là…” - William pov’s
Không nghĩ nữa, anh liền quay sang hỏi nhỏ Mavin trong khi cô đã đi ra chỗ khác để nghe điện thoại.
- Mavin à, appa của con gọi đấy à?
- Dạ không, chú Jin không phải appa con.
Anh chợt thả phào trước câu trả lời của nó, thật may quá. Nhưng tại sao thái độ của cô lại vui vẻ đến như thế kia. Có lẽ anh phải điều tra thêm rồi.
- Mavin này, appa của con đâu? - Anh lại hỏi trong khi Mavin lúc này đang chơi siêu nhân.
- Con không biết. Con chỉ có ba Khun thôi - Do mãi mê chơi nên thằng bé trả lời trong vô thức.
- Hả? Sao lại không biết? - Nhưng câu trả lời đó khiến anh ngạc nhiên, appa của nó là ai mà nó cũng không biết sao?
- Con chưa gặp appa bao giờ, con chỉ nghe mami kể về appa thôi. - Lúc này thằng nhóc mới ngừng chơi mà nói chuyện với anh.
- Nói như thế nào? - Không hiểu sao lúc này tim anh lại đập mạnh đến như vậy, câu trả lời của nó lại có thể khiến anh hồi hộp đến như vậy sao.
- Ừmmm, mami nói appa con rất đẹp trai, rất giỏi và… hình như… còn rất đáng ghét nữa đó chú. - Mavin vừa gãi đầu vừa nhớ lại những gì mà cô đã nói với nó trước đây khi nó hỏi về appa của mình.
- Đáng ghét sao? - Anh hỏi lại. Như tự hỏi lại chính bản thân của mình, nhưng gì thằng nhóc vừa nói sao lại quen đến như vậy. Không sai, những cái thằng nhóc vừa miêu tả giống hệt như câu nói của cô bốn năm về trước.
____________ flashback ___________
Hai ngày trước khi Ji Yeon sang Anh
- Vợ này, em nghĩ anh là người thế nào. - William ngồi đó vuốt mái tóc mềm mượt của cô trong khi cô đang nằm trên đùi của anh, dán mắt vào cuốn tạp chí
- Yah! Sao không trả lời anh - Đợi mãi không thấy cô trả lời nên anh giựt phăng cuốn tạp chí trên tay cô.
- Em đang suy nghĩ đây. - Cô ngước lên nhìn anh mỉm cười
- Khó nghĩ đến vậy sao, anh hoàn hảo quá nên không nói được à. - Anh cúi mặt mình xuống cùng cái dáng vẻ tự tin của mình. Cô chu mỏ trước lời nói đó rồi đẩy mặt anh lên khi anh định hôn cô.
- Không hề đâu nhé, em đang tìm điểm tốt của anh mà không có. - Như đoán trước được tình hình, vừa nói xong câu nói ấy cô đứng lên chạy.
- Dám nói anh như vậy à, xem em chạy đi đâu. - Anh nhanh chóng đuổi theo cô, khoàng 5s sau cô đã ở gọn trong vòng tay của anh.
- Á, tha em đi. - Cô cố chạy thoát nhưng không được.
- Không, nói anh thế nào đi rồi anh tha. - Anh xiết cô chặt hơn nữa.
- Được rồi, được rồi. Em nói, em nói Kim Myung Soo rất đẹp trai, Kim Myung Soo rất giỏi và Kim Myung Soo rất ĐÁNG GHÉT - Cô kể ra và nhấn mạnh hai từ đáng ghét nhưng miệng thì không thể không cười. Còn anh thì không còn ôm cô nữa mà anh bế bổng cô lên.
- Dám nói thế à, xem hôm nay em làm sao thoát nhá. - Anh nhìn cô rồi cười thật là “nham hiểm” vẫn bế cô lên mặc cho cô cấu,véo đòi xuống.
- Yah! Thả em xuống, em phải về chuẩn bị hành lí - Cô không ngừng véo vào anh khiến anh la lên vì đau nhưng vẫn không thả cô xuống.
- Đau quá đi, vậy em đừng hòng về nữa nhá. - Anh nhăn mặt lại vì đau kèm theo câu đe doạ.
- Anh muốn sao đây? - Biết không thoát được nên cô giả vờ giận dỗi hỏi anh
- Rất đơn giản. - Anh phì cười trước điệu bộ đó của cô
- Sao lại đơn giản?
Lúc cô hỏi câu này thì lưng của cô đã chạm vào chiếc nệm mềm mại trên giường của anh, còn anh thì giữ chặt hai tay của cô lại, mặt cúi xuống sát mặt cô.
- Muốn em làm mẹ của con trai anh - Anh lại cúi xuống hơn nữa, miệng thì thầm vào tai của cô nhưng khoé miệng lại cong lên thành một nụ cười.
- What? Anh điên à. - Sau khi nghe câu nói ấy thì cả người cô bật hẳn lên nhưng hai tay lại bị anh giữ chặt lại khiến cô ngã xuống chiếc nệm mềm mại ấy một lần nữa.
- Sao lại điên? - Anh giả vờ như không hiểu
- Ai…ai bảo là…là sẽ sinh con cho anh chứ. - Mặt của cô đỏ dần lên, hai bên tai lại còn đỏ hơn nữa. Cô cố gắng ngồi dậy nhưng vô dụng.
- Thế em sẽ sinh con cho ai? - Lại tiếp tục giả vờ và cố gắng nhịn cười trước gương mặt đang đỏ lên kia.
- Kiếm một người đẹp trai hơn anh, giỏi hơn anh và… - Lời nói của cô được chặn lại bởi đôi môi của anh, ban đầu cô hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng đáp lại nụ hôn ấy bởi lẽ nó quá ngọt ngào và ấm áp đối với cô.
Sau đó họ tiếp tục trao cho nhau những nụ hôn ngắn khác nhưng không kém phần ngọt ngào. Ánh trăng huyền ảo đêm đó thật đẹp như chính sự hạnh phúc của họ vậy. Cũng dưới ánh trăng đẹp tuyệt trần ấy, một sinh linh bé nhỏ sắp được hình thành. ( Cái này thì các mem nghĩ thay Mon nhá >"<)
Sáng hôm sau, từng tia nắng nhẹ chiếu qua khẽ cửa sổ vào căn phòng. Chiếc điện thoại trên bàn cũng rung lên liên hồi làm vang lên nữa tiếng tun tun. Đến khi nó sắp rơi xuống đất thì có một bàn tay chộp lấy nó và nghe máy bằng giọng buồn ngủ.
- Yah! Em đang ở đâu thế? Sao tối không về? Nhà cũng không về, điện thoại cũng không bắt máy. Làm unnie lo chết đi được. Hại unnie nấu cả nồi cari mà không ai ăn này. - Bên đầu dây bên kia không đợi chủ nhân nó alô đã tung một hơi.
- Vậy để tí nữa em đưa cô ấy về ăn. - Anh trả lời ngắn gọn, mắt vẫn không mở ra nổi. Quơ tay sang bên cạnh mình thì thấy trốn không anh mới từ từ mở mắt, nhìn xung quanh căn phòng không thấy cô cứ ngỡ là cô đã về, nhưng khi thấy ánh đèn sáng trong phòng tắm thì anh lại mỉm cười. Mặc kệ cho bên kia la ó um trời nhưng anh vẫn im lặng mà chờ đợi.
- Tí nữa em sẽ trả cô ấy về cho unnie, em cúp máy nhé. - Anh nhanh chóng cúp máy nếu không sẽ vào bệnh viện để khám tai với cô chị vợ này. Xem lại thì thấy hơn 60tin nhắn và hơn 100 cuộc gọi từ HyoMin, anh lắc đầu trước con số đáng nể này. Vội vàng để điện thoại lại chỗ cũ và giả vờ ngủ như chưa nhận được cuộc gọi nào.
- Anh giỏi nhỉ, dám cúp máy của unnie à. - Cô từ trong bước ra với mái tóc ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xíu rơi xuống nền nhà theo lối cô đi. Cô đã loáng thoáng nghe được vài câu nói ngắn ngủi của anh và HyoMin.
- Em dậy sớm thế. - Anh ngồi dậy khi cô ngồi xuống giường và sấy khô mái tóc đang ướt của mình.
- Ừ, hôm nay em còn nhiều việc phải làm. - Cô vẫn tiếp tục sấy tóc của mình.
- Khoảng bao lâu em mới về. - Anh nhích người lại gần cô hơn và từ từ vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
- Em sẽ cố gắng về sớm. Giờ em phải đi rồi. Mai anh sang nhà unnie đón em ra sân bay nhé. - Lúc này cô bắt đầu chảy lại mái tóc của mình mặc cho anh vẫn ôm mình.
- Ok, mai anh sẽ sang. Trước khi đi không muốn nói gì với anh sao? - Anh hôn lên mái tóc của cô, cô cũng từ từ gỡ tay anh ra khỏi mình.
- Anh là tên đáng ghét nhất trên đời mà em từng gặp. - Cô cúi nhẹ người xuống hôn anh rồi bước đi.
- Anh muốn làm người em ghét nhất, vì khi đó em chỉ nghĩ về anh mà thôi. - Anh nhìn theo bóng cô và tự nhủ với chính mình.
____________ end flashback ___________
- Chú, chú, chú
Tiếng gọi cũng với những cái lay người của Mavin như khiến anh quay trở về hiện tại khi đang nhớ lại những hồi ức khi xưa của anh và cô. Anh chỉ cười cho những giây phút mà anh hạnh phúc bên cô khi xưa, hạnh phúc ấy khiến cho mọi người phải ghen tị. Nhưng như chợt nhớ ra gì đó mà anh gạt phăng những suy nghĩ còn đọng lại mà quay sang Mavin.
- Có thật là mami nói với con như vậy không?
- Thật đấy, chú có thể hỏi mami mà. - Mavin gật đầu cái cụp
- Vậy…năm nay con bao nhiêu tuổi rồi. - Lông mày anh hơi nhíu lại khi hỏi câu hỏi này.
- Con được sắp được ba tuổi rưỡi rồi đó. - Mavin nhốn nháo lên khi nói về tuổi của mình, nhưng trái với nó, biểu hiện bây giờ của anh chỉ là sự im lặng.
“Ba tuổi rưỡi sao. Trùng với thời gian đó. Không lẽ…” - William pov’s
- Mavin à, mau đi thay đồ rồi mami dẫn con đi mua đồ chơi. - Cô từ trong nói vọng ra khiến Mavin nghe xong hai từ “đồ chơi” liền chạy cái vèo vào phòng thay đồ. Anh vẫn ngồi đó đến lúc hai người bước ra.
- Tạm biệt chú đẹp trai, Mavin phải đi mua đồ chơi rồi. - Mavin đứng đó vẫy tay chào tạm biệt anh và theo cô ra ngoài.
Anh vẫn ngồi đó nhìn theo hai bóng người đang khuất dần sau cánh cửa kia. Thật sự bây giờ anh không thể nói gì cũng không thể làm gì, chỉ chìm trong những suy nghĩ về Mavin. Anh không biết những gì mình nghĩ là có đúng hay không. Mavin có thật sự là con của anh hay không? Hay là anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng thật sự anh rất mong là những suy nghĩ của mình là sự thật. Anh và cô đã có một đứa con trai, lại còn là đứa con trai kháu khỉnh dễ thương đến như vậy. Anh thật sự mong là Mavin là con của mình. Nhưng nếu không phải thì anh sẽ thất vọng một lần nữa. Anh lặng lẽ chào tạm biệt mọi người trong nhà rồi ra về.
Tối hôm ấy là một đêm khó khăn đối với anh, anh vẫn đắm chìm trong những suy nghĩ ấy. Nếu là thật thì anh và Mavin sẽ ra sao? Còn nếu không phải thì anh phải làm cách nào để khiến cho cô trở về bên cạnh anh. Rồi cuối cùng anh cũng chợp mắt khi trời gần sáng một cách khó khăn.
Sáng hôm sau, anh lại gõ cửa căn nhà ấy một lần nữa. Nhưng hôm nay anh đã quyết định là sẽ xác định mọi chuyện. Victoria mở cửa chào anh như thường lệ, bước vào nhà thấy không gian trong nhà im ắng hơn so với thường ngày. Nhìn qua thấy Mavin rồi chơi một mình trước cửa phòng làm việc của Khun, mặt không được vui nên anh liền đi lại ngồi xuống cạnh nó.
- Con sao vậy?
Nghe tiếng của anh, Mavin rước mặt lên nhìn, nhưng trông nó có vẻ buồn. Thằng bé vừa trả lời anh vừa cúi đầu xuống, tay lăn lăn mí viên bi đồ chơi.
- Mami không chơi với con. - Mavin nói rồi đầu nó nhìn về phía cái cửa của căn phòng. Thấy cửa phòng he hé, anh nhổm người lên nhìn vào khe cửa ấy. Hai hàng chân mày của anh xô vào nhau, mắt nhìn đăm đăm vào trong, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt ấy hiện lên một người con trai đang xoa đầu của cô và Khun ngồi ở ghế đối diện. Trên môi cô là nụ cười vui vẻ ngày nào, còn đưa tay giả vờ đánh người đó nữa. Tim anh chợt nhói đau trước hành động ấy, tại sao trước mặt anh cô lại luôn lạnh lùng vô tình còn trước người đó thì cô lại trở lại là một Ji Yeon hay cười nói hay đùa nghịch như vậy. Thực ra người đó là ai?
- Ai vậy Mavin? - Mắt anh vẫn không rời khỏi cô nhưng miệng thì hỏi Mavin với một chất giọng lạnh lùng.
- Chú Jin ấy ạ. - Giọng thằng bé trả lời cũng không mấy phần vui vẻ, có vẻ như nó cũng khó chịu trước sự có mặt của người con trai tên Jin ấy.
Chợt nhớ đến người hôm qua đã nói chuyện điện thoại với cô. Jin. Chính là anh ta. Anh quan sát kĩ người con trai ấy. Anh ta cao lớn, trong bộ quần áo đơn giản là quần jean, áo sơ mi trắng. Gương mặt dù không muốn thú nhận nhưng thật sự anh ta rất đẹp trai. Đến lúc này anh không còn muốn nhận xét thêm gì nữa. Ngồi bệt xuống bên cạnh Mavin, lúc này tướng ngồi của cả hai giống hệt như nhau. Tay thì để lên đùi mà chống cằm, mặt thì nhăn lại. Khiến Victoria nhìn sang vừa ngỡ ngàng, vừa tức cười vì sự giống nhau đó.
- Này Mavin, con có muốn chú Jin ở gần mami không. - Vẫn giữ cái tư thế đó mà hỏi
- Mavin không thích chú ấy. - Cả thằng bé cũng như vậy.
Liếc nhìn sang chỗ Mavin, mắt anh bỗng sáng lên một cách lạ thường khi thấy đồ vật mà thằng bé đang cầm trên tay. Anh mỉm cười rồi quay sang thì thầm to nhỏ gì đó với Mavin rồi thằng bé cũng chợt bật cười khúc khích, sau đó còn vội vã giơ tay bụm miệng lại rồi cùng nhau suỵt một tiếng, thật khiến Victoria nãy giờ ngồi nhìn hai người mà cười đến té xuống sofa.
Khoảng một lúc sau, ba người trong phòng cũng bước ra, như dự đoán của hai người thì Jin sẽ là người bước ra trước. Quả nhiên là như vậy, khi anh vừa bước ra tới cửa phòng thì
RẦM
Anh trượt phải một thứ gì đó, cả thân người anh đổ xuống. Nhưng với cái cơ thể nhanh nhẹn và khoẻ mạnh này, anh nhanh chóng vịnh vào bức tường gây ra tiếng rầm khá mạnh khiến mọi người hoảng hốt chạy lại. Còn có hai người đang cười khúc khích.
- Có chuyện gì… Á RẦM
Lại thêm một người nữa tiếp đất, nhưng không như Jin, người này tiếp thẳng xuống đất. Cả đám lần này thật sự hốt hoảng. Thật không may vì người đó là cô. Mặt cô nhăn lại vì đau, tay còn cầm thủ phạm gây ra mớ lộn xộn này. Mặt cô bắt đầu đanh lại, sát khí cũng toát ra trên gương mặt đang đỏ lên vì giận đó. Không hẹn mà cả đám cùng nhau lùi về một bước.
- Yah! Mavinnnnnnn, con dám rải bi giữa đường hả. - Cô bắt đầu bùng nổ
- Không phải con, chú William bảo con… - Thằng bé nói được phân nửa đã bị anh bịt miệng lại, nhìn cô mà cười khổ sở.
- Kim Myung Soo, anh dám...Á - Cô đứng dậy định mắng anh nhưng đứng lên được một chút thì lại ngồi phịch xuống, mặt nhăn lại còn tay thì ôm chặt cổ chân mình. Lúc này anh mới hốt hoảng bỏ luôn tay đang bịt miệng Mavin ra mà chạy đến chỗ cô xem xét. Victoria ngăn anh lại vì sợ sẽ làm vết thương nặng thêm. Sau khi xem vết thương đang bắt đầu sưng đỏ lên của cô, Victoria chỉ thở dài lắc đầu.
- Em bị trật khớp rồi, ngay đúng ngay vết thương cũ.
Sau khi lời nói của Victoria kết thúc cũng là lúc Khun định bế cô lên, nhưng anh đã nhanh tay bế cô lên trước và đi thẳng vào bệnh viện. Trên đường đi cô không ngừng mắng anh, đòi xuống. Nhưng với cái tính cứng đầu ấy và cái chân hễ cử động lại đau này thì cô đành ở trong vòng tay ấy từ bệnh viện đến lúc về nhà. Nhưng không hiểu sao lâu lâu cô lại chợt cười trước cái dáng vẻ lo lắng hoảng hốt chạy đây chạy đó tìm bác sĩ, tìm y tá của anh. Cứ như cô bị cái gì đó rất nặng không bằng. Gương mặt điển trai ấy lấm tấm mồ hôi khi quay trở lại chỗ cô đang được băng bó. Thấy những giọt mồ hôi đang chảy dọc theo gương mặt ấy, bất giác cô muốn đưa tay lau đi nhưng rồi lại cố kìm chế lại.
Trên suốt đường về nhà, anh cố gắng lái xe thật chậm để không động đến vết thương ở chân cô, lâu lâu lại khẽ nhìn sang cô. Đôi mắt ấy mệt mỏi nhắm lại, anh có thể nghe được tiếng thở dài của cô mặc dù cô đã cố gắng kìm nó lại. Cái cảm giác tội lỗi bao chùm lấy anh, nếu anh không bày ra cái trò rải bi ở trước cửa thì bây giờ cô đâu phải chịu đau như thế này. Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô nhưng thấy dáng vẻ của cô như vậy anh lại đành phải im lặng cho đến khi về đến nơi.
- What? Một tuần mới khỏi sao? - Khun la lên khi thấy cái bệnh án của cô
- Ngay vết thương cũ thì một tuần là nhanh rồi đấy. - Bác sĩ Vic nhận xét
- Vết thương cũ? - Anh ngạc nhiên trước ba từ này.
- À, tháng trước Ji Yeon bất cẩn bị ngã cầu thang, và cũng bị trật khớp như thế này. Vết thương cũ chưa lành hẳn đã bị thêm cái này nên nặng hơn. - Bệnh nghề nghiệp lại bộc phát với Vic.
- Sao lúc nào em cũng bất cẩn thế. - Anh quay sang trách cô như lúc trước mà quên mất rằng mình đang có tội và nhận được một cái lườm sắc như dao từ cô.
- Nhờ ai mà tôi mới bị như vậy. - Lời nói của cô khiến anh lập tức bị áp đảo mà im lặng ngồi đó.
- Ji Yeon này, có lẽ mai anh phải bay về Pháp. - Khun nói trong khi tay đang cất chiếc điện thoại vào túi của mình.
- Có chuyện gì sao anh? - Ji Yeon và Victoria nhìn anh lo lắng.
- Không có gì, chỉ là ba không được khoẻ. Anh phải về xem thế nào và cả công việc bên ấy.
- Vậy để em đi với anh. - Vic
- Em cũng…
- Em ở lại. - Chưa kịp nói hết câu đã bị hai vợ chồng KhunVic ra lệnh.
- Sao vậy? Ba bệnh em phải về thăm ba. - Cô chu mỏ lên mà cãi.
- Chân như vậy mà đi đâu. - Khun chỉ vào cái chân đang băng lại của Ji
- Nhưng…
- Chỉ là bệnh nhẹ thôi, không sao đâu. Anh sẽ gọi cho em biết tình hình. Được chưa. - Anh đi đến đặt hai tay lên đôi vai của cô, lời nói của anh khiến cô không thể không nghe theo nên đành miễn cưỡng gật đầu mặc dù rất muốn về bên ấy.
- Em ở đây với Ji Yeon nhé. - Khun quay sang nói với Vic và nhận được một cái gật đầu từ cô.
- Vậy unnie đi với oppa đi, có unnie chăm sóc em cũng yên tâm. - Cô nói với Vic bằng giọng nói buồn.
- Nhưng còn em thì sao? - Khun tỏ vẻ không đồng ý và nhìn xuống chân cô.
- Em không sao. Một là unnie đi còn hai là em.
Cái giọng nói đầy kiên quyết ấy lần này lại khiến cho Khun phải miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong đầu anh lại có một ý nghĩ khác. Lần này về bên ấy không phải là để thăm ba mẹ của anh, hay nói chính xác là ba mẹ của Ji Yeon. Vì khi sang Pháp một năm thì Ji Yeon đã đón ba mẹ của cô sang để có thể làm nghĩa vụ của một người con gái. Khi ấy anh đã cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, bởi lẽ ba mẹ của anh đã mất từ khi anh còn rất nhỏ. Và có lẽ ông trời đã thấy anh quá đáng thương chăng nên đã cho anh một gia đình mới, cho anh có thêm một cô em gái mới khi anh được ba mẹ cô xem là người con trai thứ hai trong gia đình. Anh và cô lại có thể trở thành người một nhà trên danh nghĩa là anh trai và em gái. Và mục đích của lần trở về này chính là giúp người em gái thứ hai của mình thoát khỏi những đau khổ mà cô đã phải chịu suốt bốn năm qua.
- Được rồi, vậy anh sẽ bảo HyoMin sang đây với em. - Khun lại lấy chiếc điện thoại trong túi của mình ra
- Không cần gọi nữa, hai vợ chồng đó đi đảo Jeju rồi.
Câu trả lời của Vic khiến không gian trong phòng bỗng im lặng, nhưng không hiểu sao Khun lại cười trước câu trả lời đó.
- Eun Jung thì càng không thể rồi, Hyun Ah thì lại đi diễn bên Nhật. - Khun
- Vậy thì chỉ còn…
Vic giả vờ vuốt cằm mà suy nghĩ, rồi cả hai vợ chồng cùng nhau nhìn về một phía có một anh chàng đang ngồi im lặng nãy giờ rồi cùng nhau cười mà nhìn cô. Với một cái đầu thông minh nên cô hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
- No No No Never - cô giơ hai tay mình ra thành hình chữ X để phản đối cái ý nghĩ của hai vợ chồng đó.
- Sao lại không được, dù sao cũng tại anh nên em mới bị vậy nên anh cũng phải chuộc lỗi chứ. - Anh cũng hiểu được ý đồ của hai vợ chồng đó nên lập tức đồng ý ngay.
- Ok, quyết định vậy đi. Vậy nhờ cậu chăm sóc Ji Yeon giùm tôi.
Khun nói xong và nhận được một cái gật đầu của William, sau đó anh cùng Vic về phòng để chuẩn bị hành lí cho chuyến đi ngày mai. Để lại cô ngồi ở phòng khách không ngừng mắng anh nhưng anh chỉ ngồi đó chịu trận mà lòng lại thấy rất vui. Vì ngày mai, anh lại có thể được ở bên cạnh cô và còn được chăm sóc cho cô một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro