Chap 4

Hôm nay tâm trạng của Ryan rất tốt,có lẽ là nhờ vào cuộc nói chuyện với IU và HyoMin unnie.Ghé vào tiệm thức ăn,Ryan mua 1 chiếc hamburger và 1 ly coca.Bữa sáng của cô như thế này là đủ rồi,không cần những món ăn cầu kì hay mắc tiền,chỉ cần thoải mái và no bụng là được.Chọn cho mình một chỗ ngồi gần cửa sổ,ở đây Ryan có thể nhìn ngắm được cảnh vật xung quanh,đơn giản và yên tĩnh.Đưa chiếc bánh lên,cắn từng miếng nhỏ,vừa ăn cô vừa thưởng thức được cảnh đẹp,phải nói là tâm trạng tốt làm gì cũng thoài mái.

-Bình thường cô chỉ ăn như vậy thôi sao.

__________Ryan pov’s______

Nghe giọng sao giống tên đó quá vậy ta.

_________end pov’s_________

-Đúng thật là anh,mà tôi ăn gì thì liên quan gì đến anh,lêu_Ryan thè lưỡi trêu William

-Cô thật là hết thuốc chữa._William vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Ryan

-Nè,ở đây còn nhiều bàn trống lắm sao không ngồi,ngồi đây chi?_Ryan

-Thích thì ngồi thôi_William bình thản trả lời

-Vậy anh ngồi đi,tôi đi chỗ khác_Ryan

Ryan đứng dậy bước đi,nhưng William đã nắm tay cô lại

-Cứ ngồi đi_William

-Không thích_Ryan

-Đây không phải chỗ ngồi cô thích à,ngồi đi,thức ăn tới rồi kìa_William

-Sao anh biết,thức ăn gì_Ryan tỉnh bơ ngồi xuống lại

-Mời quý khách dùng ạ_Người phục vụ

Trước mặt Ryan bây giờ là 2 dĩa mì Ý thơm lừng trông ngon vô cùng

-Nè,ăn đi_William

-Nhưng tôi đang ăn Hambur…

Không để Ryan nói hết câu,William nhanh chóng lấy chiếc bánh trên tay Ryan và ném vào thùng rác.

-Như vậy ăn được rồi chứ_William

-Nè,sao anh ngang ngược quá vậy_Ryan

-Cô mau ăn đi,sắp trễ học rồi đó_William

-Đáng ghét_Nhưng Ryan vẫn ngồi ăn ngon lành

-Mà sao anh ở đây???_Ryan

-Ăn sáng_William

-Cậu chủ như anh mà cũng ăn ở đây nữa à_Ryan

-Bộ không được à_William

-Không,hơi ngạc nhiên thôi_Ryan

-Cô lúc nào cũng vậy._William

Sau khi ăn đã gần hết đĩa mì Ý,Ryan mới giật mình nhìn đồng hồ

-Thôi chết rồi,anh làm tôi trễ xe bus mất rồi_Ryan

-Có sao đâu_William

-Không có xe sao tôi đến trường được,tại anh cả đấy_Ryan

-Thì để tôi đưa cô đi_William

-Thật không???_Ryan

-Tôi gạt cô làm gì,đi thôi_William

-Đi..đi đâu???_Ryan

-Đến trường,không đi à_William

-Đi chứ_Ryan

Ra đến trước cổng

-Cô ở đây đợi tôi,đứng yên ở đây._William

-Ờ,ngu gì đi,anh bỏ tôi lại thì sao_Ryan

-Biết vậy là tốt_William

Chưa đầy 1 phút,1 chiếc mô tô mắc tiền dừng lại trước mặt Ryan,lúc này nhìn anh thật đẹp trai,phong độ kinh khủng.Ném nhẹ nón bảo hiểm vào Ryan.

-Này,còn không mau lên xe_William

-Ờ ờ,mà nhìn anh “bảnh” thật đấy_Ryan

-Tôi trước giờ đã vậy rồi_William

-Xì,mới khen có tí mà đã

-Ôm chặt vào

-Hả????

William bất ngờ lên ga,khiến Ryan phải ôm chặt lấy cậu vì sợ ngã.Lúc này,có một trái tim,à không,phải nói là hai trái tim ở hai con người khác nhau nhưng đang đập cùng một nhịp

________Ryan pov’s________

Ui,xấu hổ quá,tự nhiên lên ga làm hết hồn,mà sao tim mình kì vậy ta

________end pov’s_________

________William pov’s____

Lại là cái cảm giác đó,anh tìm được rồi Ryan ạ

________end pov’s________

-Xi..xin lỗi_Ryan nhanh chóng giật tay lại

-Cứ ôm chặt lấy,tôi tăng tốc đây_William lại lên ga

-Ááááá,chạy chậm lại đi_Ryan tiếp tục ôm chầm lấy cậu

__________William pov’s________

Ngu gì chậm lại,cơ hội hiếm có phải biết tận hưởng chứ,hehe

__________end pov’s___________

Với vận tốc chóng mặt,chẳng mấy chóc đã đến trường.Xe chạy vào trường với biết bao nhiêu ánh mắt nhìn họ ngạc nhiên đến há hốc mồn miệng.

-Làm gì mà nhìn mình ghê thế????_Ryan

Vào lớp với khuôn mặt ngu ngơ vì chẳng hiểu vì sao mọi người nhìn mình.Vừa bước đến cửa,“một vật thể” lao đến chỗ Ryan

-Ryan

-OMG,Alex,cậu làm mình hết hồn đấy

-Có phải lúc nãy cậu đi với William đến trường không???_Alex hớn hở

-Ờ,đúng vậy_Ryan

-Cậu sướng thật đấy_Alex

-What???

-Cậu là người đầu tiên được William chở đến trường đấy.OMG càng ngày mình càng hâm mộ cậu rồi đấy_Alex hớn hở cực độ

________Ryan pov’s______

Sao cái gì mình cũng đầu tiên thế nhỉ????

________end pov’s_______

Lúc đó,William cũng vừa bước vào lớp

-Nè,tại anh mà người ta nhìn tôi như người ngoài hành tinh vậy đó_Ryan

-Thì cô vốn là vậy mà_William

-Nè,sao anh đáng ghét quá vậy_Ryan

-Hì,cô không có gì ngoài từ đáng ghét sao_William

-Anh…anh vừa cười hả._Ryan và mọi người trong lớp sốc nặng

-Woa,Anh cười nhìn đẹp trai lắm đó,sao không cười nhiều_Ryan (hé hé,bị người ta hút hồn rồi)

-Vì không có gì vui để cười_William trả lời tỉnh bơ

-Anh đúng là kì lạ,không thèm nói với anh nữa,lêu_Ryan 

_________William pov’s________

Làm ơn đừng có dễ thương như vậy nữa được không.

_________end pov’s____________

Trong khi đó,trước cửa lớp

-Chị Jessica,là con nhỏ đó đó_“chỉ chỉ”

-Nó tên gì???_cô gài với mái tóc vàng mật ong hỏi

-Ryan ạ

-Ryan,được lắm.Dám giành William với tôi à,cô cứ đợi mà xem_Jessica.

Ngày hôm sau:

-Ryan à,mình xuống căn tin ăn trưa đi_Alex

-Ok,đi thôi_Ryan

Căn tin

-Alex,mình ngồi gần cửa sổ đi_Ryan

-OK

Một nhóm nữ sinh khoảng 4 người tiến lại gần bàn của Ryan,một giọng nói cất lên

-Hello,cô là Ryan à

-Phải,là tôi.Cô là ai_Ryan

-Tôi là Jessica

-Có chuyện gì không???_Ryan

-Tôi đến để chào hỏi cô_Jessica

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro