Chap 6

Kể từ hôm đó,quan hệ của Ryan và William cũng trở nên tốt hơn,nhưng đối với Ryan thì cô vẫn xem cậu là bạn,một người bạn tốt.William cũng hiểu được điều đó,nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc,cậu sẽ vẫn tiếp tục ở bên cô và chinh phục được trái tim của cô
Và cũng kể từ ngày hôm đó,Jessica lại càng ghét Ryan hơn,bởi vì Ryan đã làm cô ta phải mất mặt trước toàn trường,điều mà từ khi sinh ra đến giờ cô ta mới gặp phải.Học sinh trong trường cũng không còn nể mặc cô ta như trước,thậm chí nhìn cô ta và đám bạn cô ta bằng một ánh mắt chế giễu.
-Đúng là đáng ghét,tại con nhỏ đó nên tụi mình mới bị như thế này_Tiff
-Cậu im miệng được rồi đấy_Jess
-Êê,nó kìa Jessica_Tiff *chỉ chỉ*
Lúc đó,Ryan đang đứng tựa người vào cửa sổ,đôi mắt nhìn về một nơi xa xăm,cô lúc này như đang thả hồn mình bay theo những cơn gió,bay qua những cánh đồng tuyệt đẹp,có thể đó là nơi bình yên nhất dành cho cô.Nhưng cô không biết rằng,ở đây đang có một mối nguy hiểm đang đến gần cô.
-Lần này cô chết với tôi Ryan ạ_Jess
Nói xong,Jess cầm một cục đá vừa bàn tay cô ta ném thẳng đến chỗ Ryan đang đứng,tuy cục đá không lớn lắm nhưng ném như vậy thì không chết thì cũng bị thương.
-Xem lần này làm sao cô né được,haha_Jess
Ở bên này,Ryan vẫn không hay biết gì,hồn cũng đi đâu mất
-Ryan à,coi chừng
Một người chạy đến kéo Ryan về phía mình rồi ôm chặt cô vào lòng,nhưng chắc do lực kéo mạnh quá và Ryan bị kéo bất ngờ nên cô ngã sầm vào người đó khiến người đó cũng ngã theo,cô chưa kịp phản ứng gì thì *Choảng* cái ô cửa sổ mà cô vừa đứng vỡ một mảnh lớn,kính văng khắp nơi,ở dưới cửa còn có 1 cục đá.Ryan lúc này mới nhận biết được tình hình,vội vàng đứng lên nhìn qua cửa sổ tìm người vừa ném đá vào.Nhưng không thấy,vì Jess đã bỏ đi
-Ai ném đá vào đây thế nhỉ?_Ryan 
-Hồn cô để ở đâu thế,tôi mà không kéo cô ra thì chắc giờ cô vào bệnh viện rồi
-Cảm ơn William,anh có sao không
Ryan ngồi xuống nhìn cái người đang nằm một đống ở đấy,nhìn từ đầu đến chân xem cậu ấy có bị gì không.Sao khi xem xét kĩ lưỡng thì Ryan mới thở phào nhẹ nhõm.
-Xin lỗi,tại tôi đang suy nghĩ một số chuyện_Ryan *đỡ William đứng dậy*
-Thiệt là hết cách,lần sau phải cẩn thận hơn đó_William
-Ừ,mà không biết ai ném nó vào đây nữa nhỉ,chắc là vô tình thôi_Ryan
Nói đến đây,William chợt nhíu mài,ánh mắt cũng hiện lên sự giận dữ.Cậu biết ai là người đã ném hòn đá vào,và biết không phải vô tình mà là cố ý.
___________William pov’s________
Cô ta rõ ràng là muốn hại Ryan đây mà,giỏi lắm Jessica.Mai mà Ryan không sao,nếu cô ấy có chuyện gì thì cô không xong với tôi đâu.
___________end pov’s___________
-Á,mặt cậu bị trầy rồi kìa_Ryan hoảng hốt
-Ờ ờ,có gì đâu,vết thương nhỏ mà_William
-Không được,lại đây,tôi băng lại cho
Ryan kéo William lại chỗ cầu thang ngồi (2 anh chị này khoái cầu thang),mở túi lấy ra một miếng băng cá nhân nhỏ.Nhẹ nhàng dán lên mặt của William.Lúc này,cô thì rất chăm chú vào việc,còn cậu thì nhìn cô say đắm.Khoảng cách 2 khuôn mặt lúc này rất gần,cậu muốn kéo cô vào lòng và hôn lên đôi môi quyến rũ ấy,nhưng cậu đã kìm chế được,vì cậu biết nếu làm như vậy thì bao công sức bấy lâu nay của cậu điều sẽ bị uổng phí.
-Xong rồi đó_Ryan
-Đã nói là không cần đâu mà,lúc trước đánh nhau tôi còn bị nặng hơn thế này mà có dán gì đâu cũng bình thường nè_William cằn nhằng
-Cậu cũng đi đánh nhau nữa à_Ryan
-À ờ lúc trước thôi_William vội biện minh
-Con trai các cậu lúc nào cũng vậy cả_Ryan
-Nè,chỉ lúc trước thôi mà_William
-Lúc trước hay bây giờ cũng vậy thôi_Ryan
-Bây giờ tôi đâu có đánh nhau nữa đâu_William
-Ai biết được_Ryan
-Ôi trời,thiệt là hết cách với cô_William
Trong lúc cặp đôi oan gia đang cãi nhau thì ở gần đó,một người đang rất tức giận
-Tức chết đi được,lại để nó thoát được_Jess
Bỗng Jess chợt mỉm cười,rồi cô ta lấy điện thoại ra bấm số điện cho ai đó
-Alo,Jack à,em muốn nhờ anh một chuyện._Jess
Sau một hồi nói chuyện,Jessica lại nở một nụ cười,nhưng nụ cười ấy thật sự không đơn giản tí nào.
-Ryan ơi là Ryan,lần này mày thật sự chết chắc rồi,haha_Jess

Tối hôm đó,ở nhà Ryan
-Alo,Ai vậy_Ryan
-Là tôi đây
-Sao cậu biết số tôi_Ryan
-Có gì mà tôi không biết
-Cậu đúng là đồ đáng ghét mà_Ryan
-Tôi đang ở trước nhà cô này,mau ra đây đi_William
-Hả,đợi tôi chút_Ryan (vậy mà cũng chạy ra nữa)
Ryan mở cửa ra,quả thật là William đang đứng ở đấy.Hôm nay cậu ăn mặc khá giản dị.Cậu đứng dựa người vào bức tường,2 chân chéo qua nhau,cộng thêm chiếc xe môtô trông cậu thật hoàn hảo,mấy cô gái qua đường nhìn cậu bằng đôi mắt ngưỡng mộ,có người còn mắc cỡ khi cậu cười với họ.
___________Ryan pov’s___________
Grr,Cái tên này,tự nhiên đứng đây cho đám con gái ngắm chi vậy trời.Tức thiệt
___________end pov’s____________
Đứng xem một lúc,Ryan từ từ đi lại chỗ William,nhưng nét mặt cô không được tốt cho lắm.Ryan cũng đứng dựa vào tường ké bên William 2 tay khoanh lại
-Kêu tôi ra đây có chuyện gì không_Ryan hỏi mà không thèm nhìn William
-Sao vậy?Sao nghe giọng cô lạ thế_William
-Anh kêu tôi ra đây chỉ để hỏi vậy thôi sao_Ryan
-Ờ thì thấy lạ nên hỏi thôi_William *ngây thơ* trả lời
-Vậy thôi tôi không làm phiền anh nữa,anh cứ đứng đây cho mấy cô kia ngắm đi nhá,tôi vào nhà.Chúc anh vui vẻ_Ryan xổ một tràng không kịp để William phản ứng.
Ryan quay người bỏ đi,cô cũng không hiểu vì sao lại tức giận với anh như vậy,không hiểu vì sao khi thấy mấy cô gái kia nhìn anh như vậy thì người cô lại nóng lên,và lúc thấy anh cười với những cô gái đó thì long mài cô nhíu lại,tim cũng đập mạnh hơn chút.Nhưng tại sao cô lại như vậy?
Còn với William,với cái đầu hạng nhất trường thì hàn động kì lạ này của Ryan không qua được mắt anh.Anh biết là cô không thích anh cười với cô gái khác,không thích những cô gái khác nhìn anh,và quan trọng hơn hết là,anh biết cô đang ghen.Miệng nở một nụ cười tươi,anh nắm tay Ryan kéo lại,đẩy cô vào tường,chống 2 tay lên tường,mặt áp khá gần cô.
-Này,bộ ghen à?
-Gh..ghen gì..gì chứ_Ryan bối rối trả lời
Willia thấy được vẻ mặt của cô lúc này tuy rất vui nhưng cũng cố gắng nhịn cười,bình tĩnh nói chuyện với cô như bình thường,vì cậu biết đây không phải là lúc thích hợp.
-Tôi cứ tưởng là cô ghen chứ_William
-Ai thèm ghen,xí.Mà anh kêu tôi ra đây có gì không???_Ryan
-Đi chơi với tôi_William
-Hả?Đi chơi với anh_Ryan
-Ừ,đi thôi
Không để Ryan trả lời,William kéo cô lên xe rồi rồ ga phóng xe đi.Chạy một hồi thì cậu dừng xe lại ở một nơi:Công viên
-Nè,lớn rồi chứ còn con nít hay sao mà vào đây chơi_Ryan
-Ai bảo không vào được,cho cô chọn trước 3 trò đấy_William
-Vậy thì chơi cảm giác mạnh đi,lâu rồi tôi không được chơi_Ryan
-Cảm giác mạnh???_William khá ngạc nhiên vì cô lại đòi chơi những trò này
-Ừ,đi thôi_Ryan kéo William đi
Đầu tiên là chơi tàu lượn,Ryan nhanh nhảu chọn ngay hàng ghế đầu.Khi tàu đã lên tới đỉnh và lao xuống,Ryan thì hét lên vui sướng,còn William thì khá căng thẳng vì trước giờ cậu ít khi chơi mấy trò này.Tiếp theo là 
Lần này William không thể mở mắt nổi,để mặc cho Ryan reo hò vì sung sướng,cơ thể cậu như rã ra hết.Cậu ngồi phịch xuống ghế thở dài
-Nè,cậu không sao chứ_Ryan nhìn William lo lắng
-Không sao,hơi mệt tí thôi_William
-Sao không nói trước là cậu không chơi được mấy trò này_Ryan
-Tại cô muốn chơi mà,nên tôi cũng phải chơi chứ_William *cười*
Mặt Ryan lại bắt đầu đỏ lên,tim cũng đập nhanh hơn
-Vậy bây giờ cậu muốn chơi trò gì_Ryan
-Cái đó_William nhanh chóng chỉ vào trò trước mặt
Ryan quay lại nhìn trò chơi,mặt cô bỗng nhiên biến sắc.Thì ra trò mà anh muốn chơi lại là “Ngôi nhà ma”,cô chưa từng chơi trò này vì cô nghe mọi người nói nó rất là đáng sợ,cô quay sang nhìn William bằng một ánh mắt năn nỉ
-Anh muốn chơi trò này thật sao_Ryan
-Ừ,hay là cô sợ,vật tôi kím người khác đi cùng nhá_William khiêu khích
-Sợ..sợ gì chứ,đi thôi_Ryan nghe vậy bỗng giật mình đồng ý 
Nhưng khi vào bên trong,người cô lại run cầm cập,cô nắm chặt lấy áo của William và đi sau lưng cậu ta.Những con ma từ từ xuất hiện,Ryan cũng bắt đầu la hét,còn William vẫn bình tĩnh mà đi tiếp.Bỗng một bàn tay nào đó nắm chặt lấy chân Ryan khiến cô giật mình hét lên và ôm chặt lấy William
-Ááááá,đi đi mà,hic hic_Ryan phát khóc lên được
-Nè,cô buông tôi ra đi_William giả vờ
-Không,có chết cũng không buông,anh đi mau đi,tôi chịu hết nổi rồi_Ryan hoảng quá nói một tràn
Còn William thì cậu đang như bay lên thiên đường,được Ryan ôm chặt như vậy cậu thật sự chẳng muốn rời khỏi cái nơi đáng sợ này tí nào.Nhưng thấy cô hoảng sợ như vậy cậu cũng không đành lòng nên đã nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà đáng sợ đó
-Yeah!Xong rồi_William
Ryan nhanh chóng buông William ra,mặt tái mét,thở dốc,đứng như người mất hồn.Đi được 2,3 bước bỗng cô ngồi phịch xuống đường.William thấy vậu vội chạy lại
-Nè,nè,sao vậy_William lo lắng
-Sợ quá đi hết nổi rồi_Ryan
-Thiệt hết cách với cô,lên đi tôi cõng_William
-Hi hi,tưởng anh bỏ tôi luôn chứ_Ryan
William ngồi xuống,Ryan nhanh chóng leo lên lưng anh.Tim của cả 2 lại đập mạnh hơn,mặt Ryan cũng đỏ hơn.Nhưng không hiểu sao cô lại thích được anh cõng như thế này,có cái gì đó rất ấm áp và bình yên khi cô ở bên cạnh của anh.Vậy cái cảm giác đó là gì?
-William à,cõng Ryan thêm chút nữa đi_Ryan nhõng nhẽo
-Sao tự nhiên lại đổi cách xưng hô vậy?Vậy ta đi thêm chút nữa_William 
-Lúc nãy nói sợ thì đâu có như bây giờ_William
Không nghe trả lời,William quay lại nhìn thì thấy cô nàng đã ngủ từ bao giờ,không quay lại công viên.William tiếp tục đi.Khoảng 10 phút sao,anh dừng chân trước một ngôi biệt thự sang trọng nhưng có nét gì đó rất giản dị
-Bác Lee à,mở cửa cho tôi_William bấm chuông cửa
Từ trong biệt thư đi ra là một bà lão khoảng 60,nét mặt hiền hậu.Vội vàng chạy ra mở cửa
-Cậu chủ,cậu về rồi à.Cô gái này là ai vậy??
-Bạn của tôi,cô ấy hơi mệt
Vào trong nhà,ngôi nhà được trang trí cũng giống như bên ngoài,sang trọng và quý phái.Những người giúp việc trong nhà cũng tò mò chạy ra xem,một số người thì ngạc nhiên hét lên nhưng nhỏ tiếng,số còn lại cũng ngạc nhiên nhưng im lặng.Lí do là vì họ nhận ra cô gái mà cậu chủ họ đang cõng là ai,đó là Park Ji Yeon 1 idol nổi tiếng đã gần như mất tích hơn một năm nay.Khi William cõng Ryan lên phòng thì tiếng xi xầm cũng bắt đầu.(Mấy người ở đây đều là người Hàn nhé mọi người)
-Nè,tớ cò nhìn nhầm không???
-Không đâu,tớ cũng nhìn thấy mà
-Nhưng hơn một năm rồi đâu có thấy unnie đâu,sao bây giờ xuất hiện ở đây?
-Còn cậu chủ nữa,chuyện gì đang xảy ra vậy
Bỗng 
-Bác Lee,mau chuẩn bị đồ dùng cho cô ấy giúp tôi_William bất ngờ xuất hiện khiến cả đám người đang bàn tán xôn xao im lặng bất ngờ
-Dạ,cậu chủ
Sau khi mấy người giúp việc đã thay đồ giúp Ryan,William bước vào phòng một cách nhẹ nhàng để tránh làm cô thức giấc.Ngồi xuống bên cạnh Ryan,cậu mỉn cười nhìn một thiên thần đang ngủ say.Lúc ngủ trông cô thật hiền lành và nhỏ bé biết bao
Chợt William nhỏm người lại gần Ryan,nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn,bỗng Ryan mở mắt ra nhìn cậu
-William,cậu là đồ đáng ghét_Ryan nói xong rồi lại ngủ tiếp
Tim William như muốn rớt ra ngoài,cậu liếm môi,vị ngọt của dâu tây vẫn còn lưu lại trên môi cậu.Cậu đứng dậy,bước ra khỏi phòng
-Ngủ ngon nhé,thiên thần của tôi
Sáng hôm sau,ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng,đánh thức cái người đang ngủ say kia.Ryan từ từ tỉnh giấc,nhìn xung quanh căn phòng,mọi thứ điều lạ lẫm đối với Ryan,cô cốc đầu mình vì nghĩ là chưa tinh ngủ
-Ui da,đâu phải mơ đâu ta,đây là đâu vậy,sao mình ở đây vậy trời_Ryan lúc này mới bắt đầu hoảng
“Cạch” lúc này William mới bước vào
-Thức rồi à_William
-Đây là đâu,sao tôi ở đây_Ryan
-Đây là nhà tôi_William
-Ờ,thì ra là nhà anh…CÁI GÌ nhà anh,sao tôi ở nhà anh_Ryan *giật mình*
-Hôm qua cô ngủ quên nên tôi đưa cô về đây_William
Ryan lúc này mới chú ý bộ đồ mình đang mặc
-Đồ này ở đâu vậy,hôm qua tôi mặc đồ khác mà
-À,đồ cô tôi cho người đem đi rồi,tôi chuẩn bị đồ cho cô rồi này_William trả lời tỉnh bơ mà không biết cái người nghe đang sốc toàn tập
*Bộp* một cái gối đáp thẳng lên mặt Wiliiam,và sau đó là 2,3 cái nữa
-Đồ xấu xa,đáng ghét,anh làm gì tôi rồi_Ryan vẫn tiếp tục ném gối,miệng không ngừng chửi William
-Nè,tôi có làm gì cô đâu_William vừa nói vừa né
-Xấu xa,xấu xa,ủa hết gối rồi_Ryan
-Nè,tôi đâu có làm gì cô…
*Bịch*lần này tới miếng lót ghế ngồi
-Yah!Sao cô ném cái đó_William
-Tôi ném cho anh chết,vậy ai thay đồ cho tôi_Ryan
Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm “đánh nhau” của William,anh nhanh chóng né được những “đòn tấn công” của Ryan và chạy tới nắm chặt 2 tay cô lại
-Nè,cô nghe cho rõ đây,đồ của cô là người giúp việc của tôi thay,con gái đó_William nói như hét vào tai Ryan
-Hả,người giúp việc,không phải anh sao_Ryan
-Cô nghĩ tôi là loại người đó sao_William
-Xin..xin lỗi nha_Ryan lúc này mới rối rít xin lỗi
-Thôi không sao,cô làm vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng,đồ tôi để đây_William
Ryan sau khi đã làm xong vệ sinh cá nhân,cô bước xuống cầu thang thì mọi cặp mắt trong nhà đều nhìn cô,ngưỡng mộ cũng có,ganh tị cũng có nhưng có vẻ không ai có ác cảm với cô cả.
-Chào tiểu thư,tôi là quản gia Lee_Bà Lee
-Dạ cháu chào bà_Ryan cúi người 90*
-Ông bà chủ đang đợi cô ở phòng khách_Bà Lee
-Dạ,đợi cháu_Ryan thắc mắc
Bước vào phòng khách,Ryan trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp,quý phái nhưng khuôn mặt lại rất hiền hậu,đoan trang đang ngồi uống trà và kế bên là một người đàn ông,tuy nhìn mặt khá nghiêm nhưng vẫn có nét gì đó giản dị và gần gũi.
-Ba,mẹ tôi đấy_William từ đâu xuất hiện
Ông bà Kim nghe tiếng cũng quay ại nhìn Ryan,Phu nhân Kim cười và nhẹ nhàng nói với Ryan
-Ồ,Ryan đấy à,cháu đã khoẻ chưa,lại đây ngồi với bác nào
-Dạ cháu chào 2 bác,cháu đứng được rồi ạ_Ryan
-Cháu cứ ngồi đi,đừng ngại_Lần này đến lượt chủ tịch Kim
William kéo Ryan ngồi xuống ghế,còn Ryan cũng chỉ biết ngoan ngoãn làm theo
-Ji Yeon à,cháu đã khoẻ hơn chưa_Phu nhân Kim
-Dạ cháu khoẻ rồi ạ,sao bác biết tên cháu ạ_Ryan
-Hì,dù sao thì ta cũng phải biết thân thế “con dâu” của mình chứ
-Dạ,con dâu???Mặt Ryan ngố hơn bao giờ hết
-Mẹ à,đừng nói nữa mà_William
-Ôi,con trai tôi hôm nay cũng biết ngại nữa à_Phu nhân Kim cười
-Mẹ à_William
-Nó là vậy đấy Ji Yeon à,con cố gắng trị nó giùm bác nhé_CT Kim
-Dạ,cháu sẽ cố gắng_Ryan
-Thôi,chúng ta đí_William đứng dậy kéo Ryan đi
-Đi đâu,dạ cháu chào 2 bác_Ryan ngoái lại chào
Khi 2 người đã ra khỏi nhà,Ông bà Kim lại nhìn nhau cười.Họ mỉm cười một cách hài lòng.Cả người người đều cảm thấy lần này,con trai của họ không chọn lầm người,và họ rất có thiện cảm với cô gái này,họ thấy Ryan là một cô gái tốt,sẽ là người đem lại hạnh phúc cho con trai của mình
Trong khi 2 vị phu huynh đang hài lòng thì bên này,2 nhân vật chính lại tiếp tục đấu khẩu
-Nè nè,anh kéo tôi đi đâu vậy???_Ryan
-Mua đồ_William
-Đồ gì???_Ryan
-Đồ ăn_William
-Đồ ăn.Sao không nói sớm,đi lẹ lên_Lần này tới Ryan kéo William đi
Sau hơn 30 phút đi siêu thị,William đã mệt mỏi với 2 rổ đồ ăn mà Ryan chọn
-Nè,mà cậu mua đồ ăn làm gì thế_Ryan
-Mai trường đi picnic mà,mà cái này giống cô mua hơn là tôi đấy_William nhăn nhó
-Ờ ha,tôi quên mất buổi picnic,đợi tôi chọn thêm vài thứ_Ryan
-OH MY GOD

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro