Chap 27 - part3
Nguyền rủa!
<Tanu-chan! Đừng khóc!>
Cùng một buổi sáng, Yuko tỉnh dậy trên chiếc giường. Cô nhận ra chiếc cửa sổ đã được cài kiên cố bằng một chốt khóa đặc biệt, qua điều đó những cơn gió đang đung đưa phần nhánh cây đằng sau lớp kính đã không thể thổi vào căn phòng này... Và không thể thổi bay đi một bầu không khí ngộp ngạt. Cô vụn về đặt lưng mình áp vào thành giường, hai ngón tay ấn mạnh vào thái dương nhưng cơn chóng mặt đã nhanh chóng áp đảo khiến mọi hình ảnh trước mắt trở nên mờ đục. Haruna nằm bên giường kéo nhẹ một cánh tay, Yuko giật mình nhận ra bàn tay còn lại đang được Haruna giữ chặt, qua đó các cánh ngón đã được đan vào nhau rất khít. Lần đầu tiên Yuko có cảm giác mình đang được một ai đó trông nom trong suốt giấc ngủ. Haruna vẫn mặc trên mình bộ váy trắng dính đầy cát, chiếc kẹp kim loại giữ cho một phần tóc nằm gọn ra sau vành tai cũng không hề được tháo ra - chứng tỏ Haruna đã thức suốt đêm cho đến khi ngã gụt xuống giường.
Yuko khẽ chòm người và một bàn tay đặt ở lồng ngực, đó là một nơi từng xuất hiện cơn đau nhưng không hề giống những vết thương trên da thịt. Một góc khuất nào đó ở trái tim, cô nhận ra mình thật sự sợ hãi, kể cả khi đối mặt với Haruna cô cũng cảm giác rất sợ. Yuko không muốn rời xa Haruna, đó là ý nghĩ Yuko cho rằng mình thật ích kỉ. Nhưng cô thật sự ham muốn điều đó và để đối chọi với nó trong ý thức thật sự là rất đau đớn. Điều duy nhất Yuko có thể làm chỉ là sẽ cố gắng buông tay, dù có lẽ khi để Haruna biến mất thì việc đi tìm cô ấy sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng.
_ Yuko!
Cô gái nhỏ giật mình, một tay định vén đi phần mái tóc Haruna đã đột ngột giật lại.
Người bên dưới dần mở mắt, nhưng một bên mặt vẫn áp lên trên chiếc giường, đôi mắt lại hướng về một nơi khác.
_ Xin lỗi cậu!
_ X..xin lỗi tớ!? - Yuko ấp úng. Haruna rút vội những ngón tay được đan xen vào bàn tay Yuko. Tuy chậm chạp nhưng cô gái nhỏ cảm nhận được một sự dứt khoác từ cô ấy. Giống như Haruna đang thật sự giận dỗi và đây là biểu hiện cho việc cô ấy đã mệt mỏi.
_ Tớ xin lỗi vì đã nói những điều đó... - Dừng một chút, Haruna ngẩn mặt nhìn vào ánh mắt Yuko _ Vì vậy... - Cô mỉm cười _ Cậu đừng như vậy nữa.
_ H...Haruna - Yuko hơi chòm người _ Tớ không giận cậu! Thật ra...
Cô dừng lại, một bàn tay đột ngột nắm chặt lấy. Thật ra ngay lúc này Haruna cũng cho phép mình sẽ lắng nghe hết những gì Yuko sẽ nói. Nhưng không hề có gì, Yuko đã hoàn toàn dừng lại sau câu 'tớ không hề giận cậu'. Điều đó cũng khiến Haruna nở một nụ cười tươi, ít nhất cô cho rằng mình đã không còn hối hận với những gì đã từng nói.
Yuko có lẽ đã quen với việc giam cầm bản thân sau một bức tường và Haruna hoàn toàn nhận thức được đã quá sức để mình có thể bước qua nó, bước vào thế giới của Yuko.
_ Uhm! - Haruna khẽ gật đầu. Lập tức Yuko cũng biểu lộ sự khổ sở trên gương mặt. Cô cảm thấy ghét bản thân, có lẽ là vì cô cho rằng mình thật sự vô dụng. Yuko lần thứ hai cuối gầm gương mặt, sau đó cả hai rơi vào im lặng. Haruna không hề nói gì và Yuko càng không thể nói tiếp. Từ lúc nào đó tiếng rì rào của cơn gió lại cất lên thật rõ ràng, có lẽ là chúng quá mạnh để vượt qua một đường dài từ hành lang để đi vào khe cửa chính. Haruna dần ngồi dậy khỏi chiếc giường. Mở chiếc kẹp kim loại, cô cuối người về phía cô gái nhỏ. Nhẹ nhàng vén đi phần mái tóc gần chạm vào mí mắt, Haruna dùng chiếc kẹp để giữ tất cả chúng ra sau vành tai Yuko. _ Tớ sẽ tìm lại quá khứ của mình... - cô mỉm cười. Một bàn tay đang vuốt lấy mái tóc mượt khẽ dừng lại ở đôi má lạnh tanh của cô gái nhỏ. _ Yuko sẽ giúp tớ chứ...!?
Yuko hơi thừ người, cánh tay cũng vô thức giữ chặt bàn tay Haruna trên má mình. Nó rất ấm áp, khác xa sự lạnh lẽo trong trái tim của những vampire. Yuko im lặng nhìn Haruna, vẫn không một lời nói nào được phát ra tiếp theo từ đối phương. Nhưng nhìn gương mặt của bản thân mình được phản chiếu trong ánh mắt Haruna, điều đó lại khiến Yuko khẽ cười.
_ T...tớ, sẽ cố gắng... - Cô gật nhẹ đầu. Nụ cười của Haruna ngay lúc này vẫn không hề vụt tắt.
...
Con đường chen chút những yêu quái đua nhau bỏ chạy lại phát ra một tiếng nổ sau khi rất nhiều xác của quái thú đều được đáp trở lại mặt đường với một cơ thể cháy xém. Mọi người thay nhau tản ra, tất cả đều dừng lại để dồn cùng một ánh mắt vào con người chỉ vừa tiếp đất.
_ Có nhiều như vậy sao?
Khối khí trên tay Tomochin vụt tắt.
Quái thú xung quanh gần như đã được tiêu diệt sạch, chỉ là có một số lại đột ngột xuất hiện trên bầu trời và mang những hình hài rất khác nhau. Chung quy là không thể diệt sạch chỉ trong một lần.
_ Dù chúng ta đã nói là sẽ giúp Acchan... - Một con nữa tiếp đất, xuất hiện đằng sau khi nó vừa ngã xuống là gương mặt nhăn nhó của Rino. _ Nhưng không phải là để vào thành phố tìm hai 'con người' còn lại à!?
Tomochin cũng trưng ra gương mặt bất mãn không kém. Thật ra vì để không bất ngờ chạm mặt Acchan, cả hai quyết định sẽ theo cô ấy và bí mật thực hiện mục đích riêng. Nhưng tiêu diệt quái thú chưa bao giờ là nhiệm vụ của chúng cô nên để bắt đầu cũng thật sự rất khó khăn. Có lẽ chỉ riêng Yuki và Acchan là đặc biệt thích hợp để làm tốt chúng.
_ Vì Minami kể rằng từng thất lạc Mayuyu trong thành phố... - Tiếng Rabutan phát ra từ cơ thể Rino. Cô vampire bất chợt quay lưng và đã để lộ ra một cô gái nhỏ bé đang co ro bám chặt lấy lưng áo.
_ Có lẽ cô ấy đã rời khỏi đây!? - Rino nhướng mày.
_ Mayuyu chỉ là một nữ sinh cấp ba! Cậu ấy không thể rời khỏi thành phố chỉ bằng sức của bản thân được.
_ Vì cô ấy chỉ là một con người. Nên với ngần ấy yêu quái có lẽ đã không thể sống sót.
Rabutan ngừng lại, Chiyuu đứng bên cạnh cũng tỏ ra rất lo lắng. Có lẽ cả hai đã từng nghĩ về vấn đề này, nhưng điều họ có thể làm cho đến bây giờ là hi vọng Mayuyu và Haruna thật sự sống sót.
_ Tomochin à! - Cô thở dài _ Đừng làm họ sợ chứ!
_ Tớ chỉ nói sự thật. Họ rất yếu đuối, chẳng lẽ cậu không biết!?
_ Vì tớ đã đồng ý sẽ giúp họ. Không phải cậu cũng như thế sao?
Rino cười giễu cợt, lập tức Tomochin không thể trả lời tiếp. ' cậu cũng đã như thế!' nó hoàn toàn không hề sai. Có lẽ vì cô thật sự rất ngốc nghếch nên mới dễ dàng đồng ý việc này ngay từ đầu.
_ Nhưng mà. Có ai thắc mắc hai người còn lại đâu không?
Cả ba cùng nhìn theo hướng Rino đang quay đầu. Một con đường khai thông khu rừng với thành phố và là con đường duy nhất dẫn đến tòa lâu đài. Chiyuu hơi nghiêng đầu, cô không hề nhận ra mình đã bỏ xa Minami. Nhưng có lẽ là không chỉ mình cậu ấy.
_ Acchan trở nên chậm chạp từ khi nào vậy nhỉ!? - Cô nhíu mày, ánh mặt khẽ liếc sang Tomochin.
Sau mọi thứ Tomochin trở vào trạng thái thừ người. Khoanh hai tay trước ngực, cô nghi hoặc nhìn về con đường duy nhất dẫn đến thành phố và một điều gì đó đã lập tức lóe lên trong suy nghĩ. _ Acchan... - Cô thì thào _ Có lẽ đang thay đổi...
_ Thay đổi? - Rino nhướng mày, một tay xoa lấy cằm _ Chậm chạp hơn, yếu ớt hơn... Hay là, nữ tính hơn!???
_ Đồ ngốc!!!
.
.
.
Acchan buông bỏ cánh tay Minami, ung dung đi lại gần con suối, nơi mà những khối đá trơn trượt đang cản lại bước chân. Tiếng róc rách của dòng nước như đang vươn mình luồng lách qua những khe đá, chúng từng là thứ Minami đã không thể nghe được khi ngồi trong ô tô. Âm thanh này, hệt như đang được phát ra từ một loại nhạc cụ đã góp phần tạo nên một bản nhạc hay cho khu rừng.
_ Atsuko! Tại sao lại đến nơi này!? - Minami hơi ngẩn mặt.
Đối diện với hướng lưng của Acchan, điều này khiến cô hiếu kì rất nhiều về suy nghĩ của cô ấy.
_ Tớ đã mất cả đêm để suy nghĩ.
_ Suy nghĩ!?
_ Về cậu...
Minami dừng lại, mắt hơi mở to nhìn bộ dạng bình thản nhất của Acchan. _ V...về tớ sao? - Cô lấp bấp, chân cũng không hề dám bước tiếp. Minami có cảm giác như cô đang thật sự bị tác động bởi câu nói. 'suy nghĩ về cô' trông không hề giống cô ấy chút nào, Acchan suy cho cùng cũng là một vampire rất lạnh lùng. Không giống như sẽ thật sự để tâm đến chuyện của người khác.
Có tiếng gió cất lên, chứng tỏ sau câu hỏi Minami đã không hề nhận được câu trả lời. Acchan bắt đầu quay lưng, đối diện với Minami, đó lại là một đôi mắt màu đen đậm, và kết hợp với ánh nắng mặt trời nó càng trở nên sắc xảo hơn bao giờ hết.
Cô gái nhỏ trở nên thừ người, đối diện với một thứ lần đầu tiên mình cho rằng nó thật xinh đẹp có lẽ đã khiến Minami hoàn toàn ngây ngô. Chắc chắn là cô đã sai! Nếu là một con người, nếu Acchan chỉ đơn giản là một nữ sinh cấp 3, cô ấy sẽ không thể sở hữu một đôi mắt chỉ có trong những bức tranh.
Một nhánh cây rơi xuống, trúng ngay chiếc mũi đang đỏ lên. Minami giật mình trong vô thức, nhưng may mắn cô đã lấy lại rất nhanh ý thức _ T...tớ đã nói gì sai à - Cô lấp bấp _ Cậu suy nghĩ về nó, có phải là...
_ Cậu là ai?
Minami khựng lại. Nhanh như cắt khi Acchan dứt câu mọi thứ xung quanh gần như đang đổ vỡ. Minami nghe được tiếng gió lại cất lên, hay tiếng róc rách của con suối đang trở nên thật rõ ràng, nhưng gần như tất cả đã bị át đi bởi tiếng nhịp của tim đang đập liên hồi trong lồng ngực ngay lúc đó. _ T...tớ... - Giọng cô run dần _ Không phải là một tiểu yêu à...!?
Acchan hơi nhíu mày. Con người đối diện đang dần hóa gương mặt từ màu đỏ thành một màu xanh, cả giọng nói cũng trở nên không rõ ràng. Cứ thế cả hai chìm vào im lặng, và rồi tiếng bước chân Acchan trở nên dồn dập khi cô ấy đang tiếng về phía này. Minami khẽ nuốt khan, nhưng sau việc cô vampire đang tiến đến gần thì cô ấy chỉ đơn giản là định lấy đi một chiếc lá khô bị mắc ở mái tóc.
_ Cậu có điều gì giấu tớ không!? - Acchan nở một cười tươi, bỏ qua cử chỉ lúng túng của Minami khi cô ấy đang dần cuối gầm gương mặt. _ T...tớ...
_ Tớ không xứng đáng để được nghe nó à!? Suy nghĩ của cậu!?
Chiếc lá trên tay Acchan rơi thật chậm, đến khi nó đã hoàn toàn chạm đến mặt đất. Âm thanh của chúng có lẽ đã dễ dàng nghe được khi sự im lặng kéo dài.
Minami quay hướng lưng về phía Acchan, vẫn là không thể trả lời bất kì điều gì từ câu hỏi. Nhưng rất nhanh người đằng sau đã bắt trọn cơ thể nhỏ bé đó. Luồng tay qua vòng eo và ôm thật chặt Minami lòng, chiếc cằm Acchan đặt ở bả vai cô ấy... Gần đến độ đã có thể nghe được những hơi thở yếu ớt từ người đằng sau.
_ Cho dù cậu là con người... - Giọng Acchan thì thào _ Tớ vẫn yêu Minami...
Minami mở to mắt bất ngờ. Một chút gì đó ở hai cánh tay, Acchan đang dần siết chặt lấy, nhưng nó chỉ đủ chặt để người được ôm cảm nhận sự quan của người kia là nhiều đến nhường nào. Minami hoàn toàn không hề tin vào những gì mình được nghe, nhưng cô lại tin khoảng cách này đủ để cô nghe rõ tất cả.
_ T..thật chứ?
Người đằng sau mỉm cười. Quá đủ để thay thế cho một câu trả lời tốt nhất. Minami cũng cười lên hạnh phúc, quay người lại và bắt gặp được đôi mắt xinh đẹp đó. Có lẽ chỉ trong tầm nhìn của cô, mọi thứ đã trở thành một màu hồng. Thế giới của những yêu quái đã thật sự trở nên tươi sáng kể cả trong cảm nhận của Minami. Phải rồi! Nó đã không quá tệ khi thân phận của Minami thật sự bị bại lộ. Việc này xem ra chỉ có trong những giấc mơ.
Thật sự... Là những giấc mơ.
_ Ah...
Nhánh cây to bị đứt đoạn, rơi xuống mặt đất khi một cơn gió mạnh vừa thoáng qua. Nó rơi ngay đầu Minami, lập tức tạo ra một vết sưng ở giữa trán. _ Đ...đau... - Cô đưa tay xoa lấy đầu, không nhận ra một người khác đang ngồi bên cạnh bắt đầu đóng lấy quyển sách cổ trên tay.
_ Tỉnh rồi à!?
Người đó nhìn Minami, tuy thật sự là một đôi mắt màu đen, nhưng nó mang lại cho người bên cạnh một cảm giác rất khác khi nãy. Minami ngờ nghệch nhìn cách Acchan đang đặt lại quyển sách dưới một góc cây, phủi lấy đui áo trước áo trước khi hoàn toàn ngồi hẳn dậy. Điệu bộ này, đúng thật là bản chất lạnh lùng của cô trưởng nữ.
_ S...sao - Cô nhìn xung quanh _ Sao chúng ta lại ở đây vậy?
_ Cậu tự dưng bất tỉnh. Nên chúng ta dừng lại ở đây!
_ Tớ!?? Bất tỉnh.
Có tiếng gió vừa lướt qua, hoàn toàn không có câu trả lời từ phía đối diện. Minami theo Acchan cùng đứng lên, qua đó cô vampire đang dần tiến đến dòng suối. Đôi mắt nhìn xuống một mặt nước chảy mạnh. _ Phải cẩn thận - Cô liếc nhìn Minami _ Đây là khu vực sinh sống của các Baku(*). Chúng sẽ tạo cho con mồi những giấc mơ mà họ mong muốn, để rồi sẽ đi vào đó và ăn chúng.
(*) Baku: "Yêu quái ăn giấc mơ". Khác một chút trong truyền thuyết là Baku không thể tự tạo giấc mơ ^^.
_ Baku!? - Minami mở to mắt. Tròng đen dáo dát di chuyển về hai bên như để quan sát những gì mà cô cho là 'mối họa' . Nhưng không hề có gì và đích thị 'Baku' rất giống lời kể trong những câu chuyện. Có lẽ Minami thật sự biết về chúng. Nhưng: Giấc mơ mà họ mong muốn sao? - Cô thoạt nghĩ, đây có thể là thứ khiến Minami bắt đầu trăn trở.
Có tiếng bước chân từ phía trước. Acchan đang đặt một chân lên vách đá to nhô lên từ mặt đất. Từ lúc nào đó Minami thắc mắc rằng cô ấy đã không hề sợ hãi khi ở gần dòng nước.
_ Bắt đầu từ đoạn này... - Dừng một chút. Acchan tỏ rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt _ E là không thể đi đường bộ.
_ ...
Cả hai cùng nhìn về đằng trước. Là khoảng đất trống trông như đang nối tiếp con đường mà họ từng đi nhưng đã bị cắt ngang bởi dòng suối chảy mạnh. Âm thanh của con suối, thậm chí đã át đi tiếng động của mặt bờ bên kia.
Gió lại cất lên, những nhánh cây lại đong đưa theo chiều gió như đang tạo nên một bản nhạc không lời. Acchan và Minami cùng nheo mắt lắng nghe một tiếng bước chân kì lạ, cho đến khi chủ nhân của nó đã hoàn toàn lộ diện.
Đó là một bà lão với dáng đi khom lưng và được phủ kín cơ thể bởi một chiếc áo khoác đen.
_ Cô bé! Hãy rời khỏi nơi đó - Bà ngẩn mặt, chiếc áo khoác lúc này đã không thể che đi nụ cười đầy ẩn ý _ Mari-chan sẽ chết mất!
_ M...Mari-chan!?? - Minami khẽ nhíu mày. Acchan đứng bên cạnh cũng bắt đầu cất giọng _ Là Marimo (*)
(*) Marimo: 'Cầu tảo', một loại thực vật của Nhật Bản.
Cô nhìn lấy bà lão. Lập tức đám rêu trong như vô tri lại di chuyển đông đúc như những lũ kiến. Chúng bám rất nhiều vào chân Acchan, và gần chạm đến đầu gối. Nhưng chỉ bởi một động tác phủ chân nhẹ nhàng, tất cả đã rơi ngay xuống con suối và trôi theo dòng chảy.
_ Ah!!!!
Chiếc áo khoác rơi xuống, để lộ ra một gương mặt già nua đầy vết nhăn khi bà lão cố thốt lên. Ở bờ kia, bà lão đến gần hơn con suối, mắt mở to khi nhìn đám Marimo đang trôi đi và liên tục vùng vẫy trong nước. _ Con bé ngốc!!! Ngươi có biết mình đang làm cái gì không!???
Minami tỏ ra bất ngờ bởi gương mặt thật của bà cụ. Có chút gì đó trông bà ta thật giống những phù thủy trong cổ tích. Không cần đợi phản ứng tiếp theo của người ở bên kia, Acchan đã ngang nhiên dắt tay Minami bỏ đi. Họ đi ngược lại với con đường đã đi qua, nơi từng hiện ra một ngã ba. Nhưng nhanh như cắt bà lão kì lạ đã nhảy một bước dài sang con suối.
Đứng chắn trước Minami và Acchan. Ngay lúc này thì gương mặt bất mãn của bà ấy cũng dần hiện rõ.
_ Không thể đi dễ dàng như vậy được. Cả hai ngươi.
_ Tôi sao? - Minami tự chỉ vào mặt. Nhưng Acchan đã kịp kéo tay cô gái nhỏ bước tiếp. Bỏ qua gương mặt nhăn nhó của bà ta.
Vì lí gì cô vampire lại bước những bước dài và đi rất nhanh chóng, khiến Minami trong một lúc chỉ còn biết bất lực để Acchan kéo đi. Đi một đoạn dài và mọi thứ đã trở nên im lặng. Có lẽ bà lão đã thật sự bị bỏ lại. Nhưng bộ dạng của bà ta khi nãy, Minami không dám tin là bà ta có thể dễ dàng bỏ cuộc.
Có tiếng chạm đất từ phía trước. Cả hai cùng ngẩn mặt nhìn một thân ành quen thuộc đã trở lại với chiếc áo khoác đen... Cùng một nụ cười ẩn ý.
_ Vampire, vô lễ như thế sẽ bị nguyền rủa đấy! - Một đôi mắt đỏ rực, hiện ra qua phần chẻ của mái tóc màu bạc.
Acchan bắt đầu dừng lại, cánh tay cũng hoàn toàn buông bỏ Minami. Có một chút, cô cảm giác thật bất an với con người đối diện. Có lẽ là ở ánh mắt đó.
_ Bà là ai? - Cô nhíu mày. Bà lão thay cho câu trả lời bằng một tràng cười ngạo nghễ. Tiếng cười như có thể chạm đến bầu trời khiến những con quạ vội vã bay đi. Sau một lúc, mọi âm thanh của khu rừng như đã được nó đập tan, chỉ còn những tần sóng thật chói tai đang phát ra từ miệng bà ta.
_ Đ...được rồi! Dừng lại đi, có gì mắc cười chứ??? - Minami tự bịt lấy tai mình.
Bà lão đối diện bắt đầu ngờ nghệch, di chuyển ánh mắt về cô gái nhỏ đang nấp sau lưng Acchan.
_ Đồ vô lễ!!! Không biết tôn trọng người già à - Bà chỉ tay vào cả hai _ Cả hai đều là đồ vô lễ! Đã vậy còn đá đổ Mari-chan.
_ Chỉ là đám rêu thôi mà.
_ Sai rồi Chibi(*)
(*) Chibi: Ý chỉ người lùn hoặc nhỏ bé.
_Chibi!??? - Minami ngờ mặt. Cả Acchan đứng bên cạnh cũng tỏ ra bất ngờ. Có lẽ bà lão này rất thích đặt tên cho người khác. Nhưng thế này không phải là hơi quá sao. _ Tại sao lại là Chibi chứ!???
_ Đủ rồi! - Acchan cất giọng. Thanh âm tuy rất trầm nhưng mang lại cho người đối diện một cảm giác e dè. Cả bà lão và minami cùng im lặng, quay sang nhìn cô vampire đang trưng diện một đôi mắt đỏ rực. _ Đi thôi Minami!
_ À... Ờ...
_ Chờ đã.
Chiếc áo khoác đen rơi xuống, để lộ ra một bóng người đang trong tư thế giơ ngang một tay để chặn bước tiến của cả hai. Cánh tay Minami vì lí lại được bà ấy nắm thóp, không biết từ lúc nào đã được giơ cao lên. Từ cổ tay một chiếc vòng màu đỏ hiện ra, ban đầu là siết chặt lấy khiến Minami reo lên vì đau, nhưng một lúc đã được nới lỏng, độ rộng vừa đủ để phần bàn tay chặn lại. Acchan đứng bên cạnh bị động liền nâng lên một cánh tay đột nhiên đau nhức, ở phần cổ tay cũng hiện ra một chiếc vòng xanh được nới rộng. Cả hai đều giống hệt nhau những nó khác biệt ở phần màu sắc.
_ Cái gì đây??? - Minami mở to mắt. Nhưng thay cho câu trả lời tốt nhất thì một vật lạ khác cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt họ.
Đó là 'tiểu yêu quái' với hình thù một Tanuki(*). Trông vóc dáng nhỏ bé đó có thể chỉ là một đứa trẻ. Tanu-chan reo lên tiếng khóc đầu tiên như đứa bé vừa chào đời. Acchan và Minami ngay lập tức cảm nhận như có một dòng điện chạy dọc cơ thể khiến nó đau nhói. Cả hai cùng khuỵu gối xuống nền đất, khó khăn gỡ bỏ chiếc vòng ra khỏi cổ tay. Nhưng càng gỡ lại càng đau.
(*)Tanuki: Chồn
_ Cái vòng này là sao!? - Acchan giương đôi mắt đỏ rực nhìn lên. Ngay lập tức nụ cười ngạo nghễ xuất hiện trên gương mặt bà lão. Bà lại gần Tanu-chan, vụn về bế nó lên và vuốt ve. Khi nó đã ngừng khóc, cơn đau như dòng điện chạy trong cơ thể cả hai cũng chấm dứt.
_ Đó là một lời nguyền!
_ Lời nguyền!? - Cô nhíu mày.
_ Một vampire cấp S sở hữu những sức mạnh lớn lao. - Dừng một chút, bà khẽ tặc lưỡi _ Nhưng lại thiếu thốn sự yêu thương nơi trái tim! Thật tệ!!
Đặt Tanu-chan trở lại nền đất khi nó đã ngừng khóc. Bà lão khoác chiếc áo khoác đen che phủ đầu, bước chân cũng dần tiến về phía trước.
_ Này!! - Minami gọi với theo _ Như thế là sao chứ!???
Bóng bà lão mất khuất sau những tán cây. Cả tiếng bước chân cũng được tiếng gió dập tắt. Nhưng đâu có trên bầu trời, thanh âm quen thuộc từ giọng nói của bà lại như đang hòa lẫn với tiếng gió.
"Muốn hóa giải lời nguyền, hãy đến tìm ta. Nhớ đấy! cô bé vampire!"
_ Đi tìm!? - Acchan khép hờ đôi mắt. Một tay chống lấy nền đất để nâng cơ thể ngồi dậy. Chiếc dòng theo chuyển động cũng lắc lư, tuy nhẹ nhàng nhưng lại tạo một cảm giác thật khó chịu ở cổ tay.
_ Đi tìm là ý gì chứ!? Và cái thứ này... - Cô nắm chặt chiếc vòng _ Không thể tháo ra sao?
Acchan bỏ ngang Minami, tiến về phía tiểu Tanuki đang vô tư nghịch những chiếc lá vàng vừa chạm mặt đất. Cơ thể nó mang một bộ lông màu nâu, thoạt nhìn có lẽ trông giống một chú mèo có thể đi bằng hai chân, nhưng lại không hề giống chút nào đối với một tiểu yêu.
Tanu-chan nhận ra một bóng người phản chiếu qua ánh nắng. Nó giương đôi mắt ngây thơ nhìn cô gái phía trước mặt. Tuy nhiên màu mắt đỏ rực của Acchan lại khiến nó sợ hãi và lại tiếp tục bật khóc.
Minami bị cơn đau ngay cổ tay quay trở lại làm bật ngã. Như rằng cái thứ trông như luồng điện đã rút cạn mọi sức lực của cô. Acchan cố gắng dùng sức mạnh của mình để kiểm soát cơn đau, nhưng nó đã quá lớn để cô có thể đứng vững. Có lẽ, lời nguyền thực sự là nằm ở đây. Một khi tiểu Tanuki này khóc, hai chiếc vòng sẽ phát ra một luồng điện gây đau đớn cho cả hai.
_ Bà ta... - Cô vampire nắm chặt tay. Ánh mắt toát ra một luồng yêu khí cực mạnh.
_ Đ...được rồi! Đừng làm nó khóc nữa... - Minami lại reo lên. Khi Tanu-chan chỉ còn phát ra những tiếng nấc và không thể khóc to như lúc đầu, cơn đau cũng đã giảm đôi chút. Cô gái nhỏ tự nâng mình dậy, bước thật chậm về phía Tanu-chan _ Được rồi! - Cô xoa đầu nó _ Ngoan nào Tanu-chan!
Nó đưa hai tròng mắt đá lên, như để quan sát sự ân cần của Minami. Có lẽ điều này làm nó hài lòng. Chỉ một lúc tiếng nấc không còn và cơn đau cũng đã biến mất. Nhưng có một người hoàn toàn không hài lòng chút nào. Tuy rằng Acchan không thích bị đau, nhưng cũng không hề thích con tiểu yêu vô dụng này. Dần quay lưng, cô vampire bắt đầu bước những bước dài về phía trước.
_ Này! - Minami reo lên _ Vậy còn Ta...
_ Muốn dỗ thì cậu đi mà dỗ!
Bỏ lại một câu, bóng Acchan cũng vừa kịp mất hút ở phía sau.
Cơn gió của khu rừng lại thổi lên, hất tung một phần mái tóc của Minami và để lộ ra một gương mặt nhăn nhó.
_ M...một mình tớ...!?
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro