✏ Chương 4: Đi Học ✏
Bạch Hiền không có thói quen thức dậy lúc sáng sớm, vì tối hôm qua nôn nóng được đi học nên hôm nay dậy sớm được một bửa.
Mắt nhắm mắt mở bước vào phòng vệ sinh, đánh răng thay đồ đi học, mặt cậu tươi tỉnh hẳn lên, xong mọi việc nhìn lại đồng hồ gần sắp trễ giờ liền hối hả chạy qua phòng Xán Liệt. Không ngại ngùng cậu đá cửa phòng của Xán Liệt, đưa mắt nhìn vào phòng chỉ một màu xám ngắm phòng được một vòng cậu bước gần tới mép giường.
Bạch Hiền đưa tay lên rồi lại đưa tay xuống nhắm mắt lại cho nhịp thở ổn định miệng thì cứ lẩm bẩm:" Bình tĩnh...bình tĩnh..." thử quản giọng đã tốt mỉm cười hài lòng chuẩn bị.
1...
2...
3...
"Ááááááá! Phác Xán Liệt anh làm gì vậy buông tôi ra!"
"Mới sáng sớm nhớ anh hay sao mà chạy qua đây vậy, hay là dọn phòng qua đây đi."
"Buông ra, tôi mới là không muốn ở đây chỉ là kêu anh dậy đi học thôi."
"Vậy sao?"
"Tất nhiên rồi tôi mới không cần ở chung với anh."
Xán Liệt cau mày, không nói một lời đứng dậy bước vào phòng vệ sinh.
Thấy Xán Liệt đi rồi cậu cũng đứng dậy bước xuống lầu, vừa mới bước một bậc xuống cầu thang.
"Chào cậu chủ!"
Bạch Hiền lúng túng, cười trừ:" À...vâng...mọi người cứ làm việc tiếp đi."
"Vâng!" Mọi người đồng thanh nói.
Chân mình đi mạnh lắm hay sao ta? Mà sao mới bước một bước thôi đã nghe rồi? Từ giờ trở đi phải đi nhẹ nhàng mới được.
Nói là phải làm cậu bước xuống rất nhẹ nhàng cứ như là ăn trộm vậy cứ đi rồi lại ngó qua ngó lại. Mọi người nhìn thấy Bạch Hiền như vậy làm ai cũng phải nín cười.
"Làm gì vậy?"
"Hết hồn!!! Ya, anh muốn hù chết tôi sao?" Bạch Hiền tức giận hét lên.
"Có tật giật mình sao? Hay là em định ăn trộm thứ gì?"
Bạch Hiền trợn mắt nhìn Xán Liệt, không đợi Bạch Hiền nói tiếp, Xán Liệt đã cướp lời nói.
"Mà ở đây không có gì để lấy đâu? Mọi thứ qúy giá điều ở trong phòng anh rồi dọn đồ qua phòng anh đi, sẽ dể dàng lấy đồ hơn."
Xán Liệt nheo mắt nhìn Bạch Hiền bước chân của anh tiến lại bước đến gần Bạch Hiền. Cậu sợ hãi lùi hai bước, anh lại tiến lên hai bước, Bạch Hiền lại lùi một bước anh lại tiến một bước. Cứ thế người bước người lùi cho đến khi lưng Bạch Hiền áp sáp vào tường lúc nào cũng không hay.
Xán Liệt nhết môi lên nhìn Bạch Hiền đưa một tay lên tường cuối đầu xuống nhìn vào mắt Bạch Hiền.
"Sao giờ em muốn gì?"
"Tôi...tôi...tôi muốn đi học."- Bạch Hiền lắp bắp trả lời.
"Muốn đi học?"
"Vâng."- Càng nói giọng càng nhỏ dần.
"Vậy hôn chào buổi sáng đi!"- Xán Liệt mặt tỉnh bơ nói.
"Tôi mới không muốn hôn anh, đi ra chỗ khác đi!!!"
Gì chứ còn kêu cậu hôn anh sao đừng hòng nhìn cái mặt của anh là cậu thấy ghét.
Bạch Hiền tức giận muốn đưa tay đẩy Xán Liệt ra nhưng anh đã đưa tay ôm qua vòng eo của cậu trước kéo cậu sát lại gần người anh.
"Ya!!! Anh buông tôi ra coi."
Cậu cựa quậy muốn thoát ra khỏi vòng tay anh thì Xán Liệt lại ôm cậu chặt hơn.
Cuối đầu xuống cắn lên vành tay cậu:"Em không hôn tôi? Vậy thì để tôi hôn em."
Bạch Hiền tức giận cố đẩy anh ra:" Anh buông tôi...ố...ưm...ưm..."
Không để Bạch Hiền nói hết câu anh cuối xuống ngậm lấy môi của cậu. Đôi môi của cậu ngọt ngào như trái cherry vậy, anh cứ ra sức mút mát điên cuồng không muốn dứt ra.
Bạch Hiền tức giận cố gắng đẩy Xán Liệt ra cậu không nương tình liền giơ tay lên.
"Chát!!!"
Tiếng kêu rất lớn làm cho những người làm trong nhà hoảng hốt lo sợ nhìn Xán Liệt.
Xán Liệt ngước mắt lên nhìn Bạch Hiền đây là lần đầu tiên anh bị tát, đến ba mẹ anh còn chưa dám đánh anh một lần. Vậy mà cậu nhóc trước mặt dám tát anh, Xán Liệt nhìn cậu nở một nụ cười nửa miệng nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.
"Đi học"- Bước đến lấy cặp sách rồi bước ra ngoài không đợi Bạch Hiền.
Bạch Hiền đứng im tại chỗ ngơ ngác nhìn đôi tay đỏ rát của mình.
"Cậu chủ tôi đưa cậu chủ đi học."
Đến khi nghe tiếng của quản gia cậu mới hoàng hồn lại rồi bước đi theo quản gia. Vừa bước ra đã thấy Xán Liệt đứng đợi ngoài xe, mắt cậu liền chú ý đến má của anh in thẳng năm dấu bàn tay của cậu, Bạch Hiền khó chịu trong người cảm thấy có lỗi với anh.
Xán Liệt liếc mắt thấy cậu bước ra rồi thì mới vào trong xe ngồi. Bạch Hiền bước vào ngồi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của anh làm cho cậu rùng mình. Trong xe im lặng không một tiếng nói, Bạch Hiền lâu lâu cứ liếc mắt nhìn anh cho đến khi dừng lại một đến một trường có kiến trúc của Châu Âu. Bạch Hiền thầm nghĩ đúng là trường của con nhà giàu có khác.
Xán Liệt và Bạch Hiền vừa bước ra khỏi xe đã gây mọi sự chú ý đến với mọi người.
"Xán Liệt oppa đi học lại rồi kìa!!!"
"Oppa đẹp trai quá nhưng người kế bên là ai vậy?"
"Người kế bên trắng như bông tuyết vậy?"
Bạch Hiền nhìn Xán Liệt bước đi liền nói trong lòng. Tôi là không thèm làm lành với anh, anh muốn giận thì giận đi giận càng lâu càng tốt. Vì thế cậu liền vui vẻ trở lại vì gần sắp có bạn rồi, khuôn mặt tươi cười của cậu lọt vào mắt của Xán Liệt, chợt môi anh cong lên thật nhẹ rồi biến mất ngay lập tức.
Đứng tại trước cửa lớp của cậu, Xán Liệt quay qua nhìn Bạch Hiền.
"Nhìn gì?"
Mắt anh cứ nhìn Bạch Hiền, cậu thấy nhột nhạt nên mới phá tan bầu không khí này.
"Học phải ngoan ngoãn nghe chưa?"
"Tôi lúc nào chả ngoan."
Nói xong cậu bước vào trong lớp loay hoay cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi nhìn lớp một vòng quay qua thấy anh còn đứng ở ngoài cửa lớp.
Gì chứ hồi nãy trong xe còn không để ý đến mình vậy còn đứng đó làm gì. Giơ tay lên muốn đuổi hắn về, phất phất tay một hồi thấy Xán Liệt không nhúc nhích đành mặt kệ không muốn quan tâm anh nữa. Nhưng Xán Liệt cứ đứng đó làm cậu rất khó chịu muốn làm quen với mọi người cũng không được. Cơn tức giận trong người muốn giải phóng cậu liền đập bàn la lớn lên.
"Yaaaa! Sao anh còn không chịu đi cứ đứng đây riết!"
Tiếng la của cậu làm cho mọi người trong lớp điều quay lại nhìn cậu, Bạch Hiền thấy mọi người điều nhìn mình liền cười trừ xin lỗi rồi cuối xuống úp mặt vào bàn.
Nhìn thấy cậu như vậy Xán Liệt mĩm cười rồi cất bước đi về lớp, đúng lúc tiếng chuông vang lên.
BTC.
Có ai còn nhớ tôi không? Chắc không ai còn nhớ tôi đâu T.T
Tớ thấy fic này của tớ khôg đc mọi người đón nhận ấy nhĩ <3
END CHAP 4: ĐI HỌC
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro