Chapter 7 - Seungcheolie của anh thì sao?




Khi nhận được tin nhắn từ Jeonghan, chỉ vỏn vẹn vài dòng nói rằng anh có chuyện gia đình và xin phép nghỉ dạy một thời gian, Seungcheol đã hụt hẫng, thậm chí đã giận. Cậu vừa giành được giải Vận động viên Ấn tượng của mùa giải liên trường. Không phải giải vô địch, nhưng là vinh quang đầu tiên của những năm cấp ba, là điều mà cậu đã đợi suốt bao tháng ngày luyện tập, cả những buổi tối về muộn, cả những vết bầm tím trên gối và ánh mắt dõi theo của Jeonghan trong tưởng tượng. Vậy mà... khi ánh đèn rọi vào cậu, khi tên cậu được xướng lên giữa tiếng hò reo, người cậu muốn nhìn thấy nhất lại không có ở đó.

Cậu đã nghĩ, có phải mình không còn quan trọng với anh như trước? Có phải tình cảm mà cậu dồn hết trái tim để gìn giữ, vốn dĩ chỉ là một trò trẻ con của riêng cậu? Cậu đã muốn nhắn, đã muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, cậu im lặng, cậu giận dỗi... như một đứa trẻ.

Và rồi, cơn giận ấy bị nghiền nát thành từng mảnh, khi biết được sự thật.

Jeonghan đã mất bố. Rồi mất cả mẹ. Trong cùng một tai nạn.

Mà lúc ấy, cậu đang ôm cúp vô địch nhỏ nhoi, cười và nhận hoa.

Thế giới bỗng quay cuồng. Không khí trong ngực Seungcheol như bị rút cạn. Cậu không tin. Không tin là Jeonghan của cậu, người vẫn còn nhắn tin dịu dàng với mình vài hôm trước, người vẫn dành toàn bộ sự kiên nhẫn của mình giúp cậu từng giờ học, lại vừa tiễn biệt cả hai đấng sinh thành... một mình. Không một ai bên cạnh. Không một ai để dựa vào.

Seungcheol ngồi một mình rất lâu sau khi nghe tin. Không ai nói gì, không ai dám an ủi. Ở lớp học, Myungho chạm vào vai cậu bạn đang ủ rũ, chỉ nhận lại cái lắc đầu. Cậu khóc, không nức nở, không thành tiếng, mà khóc trong cảm giác đau đớn nhất: âm thầm, lặng lẽ, đầy dằn vặt.

Seungcheol thấy đau đớn. Nhưng cái đau lớn nhất không phải là vì thương Jeonghan, mà là vì chính mình.

Cậu đã không ở đó.

Khi anh cần một bàn tay để nắm, cậu đã không ở đó.

Khi anh cần một người để tựa vào, để khóc, cậu đã không ở đó.

Cậu, người vẫn luôn nghĩ trong đầu rằng "em thích anh", người vẫn hứa sẽ ở bên anh, lại vắng mặt trong khoảnh khắc tang thương nhất đời anh.

Seungcheol chưa từng thấy mình tồi tệ đến thế.

Và vì điều đó, nỗi buồn trong cậu không thể vơi bằng nước mắt. Nó thấm sâu vào trong lòng, như mưa rơi từng hạt xuống, từng chút một, ăn mòn hết sự ngây thơ của tuổi trẻ.

Từ hôm ấy, cậu chẳng còn là Seungcheol hồn nhiên vui vẻ nữa.

Không còn là thiếu niên tươi cười pha trò mỗi lần họp nhóm.

Không còn giọng cười hùa theo mấy trò quỷ quái trong lớp.

Seungcheol rút vào một góc, như thể tự trừng phạt.

Một tuần sau, cậu xin mẹ địa chỉ nơi Jeonghan đặt bàn tưởng niệm bố mẹ. Seungcheol đặt một bó hoa lên trước di ảnh, nước mắt tự trào ra không ngăn nổi, chảy xuống ướt một khoảng trên ngực.

Jeonghan lúc nào cũng điềm tĩnh. Nỗi đau mất mẹ lớn như vậy, cậu lại không thể ở bên để anh tựa vào.

Một lát sau, một bóng người bước đến sau lưng.

Là Jeonghan.

Cậu quay lại, nhìn thấy anh, người gầy đi, tóc hơi rối, mắt trũng sâu, nhưng vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm như cũ. Và ngay giây phút đó, sự kìm nén trong lòng Seungcheol vỡ tan.

Cậu nhào tới, ôm chặt lấy anh. Ôm thật chặt.

Rồi oà khóc. Khóc nức nở. Khóc đến nỗi cả người run lên.

"Em xin lỗi... em xin lỗi... em không biết gì cả... em đã không ở bên anh..."

Jeonghan không nói gì. Anh cũng ôm lấy Seungcheol. Cả hai cùng khóc. Không phải là anh an ủi cậu, mà là để cậu chia sẻ nỗi đau mà một mình anh đã phải gánh chịu quá lâu.

Khi nỗi đau buồn dịu xuống, Jeonghan khẽ nói:

"Cảm ơn em, Seungcheol... Khóc được thế này, anh thấy nhẹ lòng hơn nhiều..."

Giây phút ấy, Seungcheol hiểu, không phải chỉ người mất mới đau, mà người ở lại cũng đau khổ không thể tả thành lời, và nếu không thể bảo vệ người mình thương trong lúc họ yếu lòng nhất, thì ít nhất... hãy bước tới để làm bờ vai cho họ dựa vào.

Và từ khoảnh khắc đó, tình cảm của cậu, đã không còn là sự si mê ngây dại của một đứa trẻ nữa. Nó trở thành một lời hứa, một lời thầm nhủ lặng lẽ, nhưng mạnh mẽ:

"Dù đã lỡ một lần, em sẽ không để anh một mình thêm lần nào nữa."

.

Sau những biến cố đau thương, Jeonghan dần học cách tiếp tục cuộc sống. Anh nhận ra rằng dù lòng có nặng trĩu đến đâu, thế giới vẫn không ngừng vận động: mặt trời vẫn mọc, mây vẫn trôi, gió vẫn thổi, và cuộc sống vẫn tiếp diễn. Với sự động viên từ bạn bè, Jeonghan quay lại trường học, tiếp tục hành trình của mình.

Một buổi chiều muộn, Jeonghan lái xe đến nhà cậu học sinh để tiếp tục những buổi dạy kèm đã gián đoạn. Khi anh bước xuống xe, bác quản gia nhà Seungcheol nhận ra và chào đón anh bằng nụ cười chân thành:

- Chào mừng cậu trở lại, Jeonghan. Cậu khỏe chứ?

Jeonghan đáp lại bằng một nụ cười điềm tĩnh:

- Cảm ơn bác, cháu ổn ạ.

Anh tiến vào trong, nơi Seungcheol đã chờ sẵn.

Jeonghan hôm ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ màu kem, khoác cardigan xanh sẫm, gương mặt vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trong mắt có điều gì đó đã đổi khác, như thể ánh sáng ấy từng lấp lánh, giờ bị phủ một lớp sương mờ. Nhưng anh vẫn cười với cậu, vẫn nhẹ giọng chào:

- Anh đến rồi đây.

Seungcheol không nói gì. Cậu chỉ đứng yên một chút rồi kéo nhẹ cổ tay anh, ôm lấy anh như thể ôm lấy cả tháng trời mình đã chờ đợi và lo lắng. Seungcheol ôm anh thay cho lời nói "em nhớ anh", thay cho "xin lỗi vì đã không ở bên anh", và thay cho "cảm ơn vì anh đã quay lại".

Jeonghan khẽ vỗ lưng cậu, giọng vẫn dịu dàng:

- Anh ổn rồi, Cheol à.

Cả hai ngồi xuống bàn học, bắt đầu ôn tập những kiến thức còn dang dở. Không khí yên bình, chỉ có tiếng lật trang sách và những lời giảng giải nhẹ nhàng.

Chẳng bao lâu, Myungho đến, mang theo một túi giấy nhỏ. Cậu đặt nó lên bàn và nói:

- Mingyu gửi cho anh đấy. Cậu ấy tự làm bánh quy chocolate chip cho anh này. Em cũng được ăn thử rồi, vị đắng nhẹ, rất vừa miệng.

Jeonghan mở túi, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa. Anh cười, cảm nhận được sự ấm áp từ những đứa nhỏ.

- Anh cảm ơn nhé! Myungho khen ngon thì chắc là rất ngon đấy nhỉ. Hai đứa nhắn Mingyu anh cảm ơn nhé.

Sau một lúc làm bài tập, Seungcheol đột nhiên đề nghị:

- Anh ơi, hay anh cho em với Myungho đến nhà anh một chuyến được không ạ?

Seungcheol không dám mè nheo anh, nhưng vẫn nhìn anh bằng ánh mắt cún con long lanh mở to, Jeonghan phì cười, anh cũng không có lý do gì để từ chối.

Khi cả ba chuẩn bị rời đi, bước xuống sảnh thì tình cờ gặp phu nhân Choi ở ngoài về.

Bà tiến đến gần Jeonghan, nhẹ nhàng vén một lọn tóc rơi trên trán anh, ánh mắt đầy sự quan tâm và trìu mến. Sau đó, bà đưa cho Seungcheol một ít tiền và nói:

- Seungcheol mua đồ ăn ngon ăn với bạn và anh nhé, mấy đứa đừng quậy phá ở nhà anh Jeonghan đấy.

Seungcheol cười toe toét:

- Vâng, con cảm ơn mẹ.

Jeonghan cảm nhận được sự ấm áp từ cử chỉ của bà Choi. Anh cúi đầu chào bà trước khi cùng Seungcheol và Myungho rời đi. Trên đường đến nhà Jeonghan, cả ba cùng nói những câu chuyện không đầu không cuối.

Seungcheol ngồi ở ghế phụ lái, còn Myungho ngồi phía sau. Myungho không giấu được sự ngưỡng mộ, thốt lên:

"Anh lái xe điềm đạm quá, hệt như bố em vậy."

Jeonghan bật cười vì cậu nhóc so sánh mình với bố. Phải rồi, hai đứa đều là nhóc con mà anh phải chăm sóc mà.

Seungcheol quay sang Jeonghan, ánh mắt lấp lánh tia hy vọng:

- Anh Jeonghan, đến khi em đủ 18 tuổi, anh có thể kèm em tập lái xe được không?

Myungho trêu chọc:

- Anh ấy đâu phải giáo viên dạy lái xe hay giáo viên tổng hợp cậu yêu cầu gì dạy nấy đâu mà cậu nhờ việc đó.

Seungcheol giả vờ giận dỗi, quay mặt ra cửa sổ, môi mím chặt. Nhìn thấy biểu cảm ấy, Jeonghan mỉm cười.

Seungcheol đáng yêu quá mất thôi!

Anh đưa tay vuốt nhẹ lên má Seungcheol, ngón tay lướt qua làn da mềm mại, hơi ấm dịu dàng lan tỏa.

Seungcheol giật mình trước cử chỉ bất ngờ, mắt mở to, rồi nhanh chóng quay đi. Jeonghan mím môi nhịn cười khi thấy vành tai ửng đỏ của cậu bé.

Trái tim cậu đập loạn nhịp, cảm giác như mọi suy nghĩ đều bị Jeonghan nhìn thấu. May mắn thay, Myungho đang mải mê với chiếc điện thoại, không để ý đến khoảnh khắc ngượng ngùng ấy.

Nhà Jeonghan không quá xa nhà Seungcheol, chỉ mất một lúc lái xe thong thả. Khi xe dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp, mặt tiền lấp lánh ánh đèn và kính phản chiếu trời chiều, Myungho ngạc nhiên thốt lên:

- Anh ở chung cư ạ?

Jeonghan chỉ gật đầu, như thể chẳng có gì đặc biệt.

- Ừ, đúng vậy.

Anh dẫn hai cậu vào sảnh. Nơi này yên tĩnh, mùi hương nhẹ từ máy khuếch tán tinh dầu khiến không khí dễ chịu lạ kỳ. Cả ba bước vào thang máy, nơi ánh sáng trắng dịu mắt lan tỏa khắp không gian. Nội thất thang máy được ốp gỗ óc chó và gương sáng bừng, bảng điều khiển cảm ứng mượt mà. Jeonghan đặt ngón tay lên bộ cảm biến, một âm thanh nhận diện vang lên nhẹ nhàng, sau đó anh chọn tầng cao nhất.

Myungho huých nhẹ Seungcheol rồi lôi điện thoại ra.

- Quá đã cậu ơi! Gửi liền cho Mingyu trêu nó mới được!

Seungcheol cười ranh mãnh, cũng lấy điện thoại ra quay một video vài giây qua gương trong thang máy:

"Lêu lêu tụi này được đến nhà anh nè!"

Cửa thang máy mở ra, một hành lang rộng trải thảm dày hiện ra trước mắt. Jeonghan dẫn hai ông trời con đi hết hành lang, mở cửa căn hộ ở cuối cùng. Bên trong là một không gian rộng rãi, thoáng đãng và tinh tế đến mức... không giống nơi một chàng trai trẻ thường sống.

Seungcheol tròn mắt, còn Myungho thì thốt lên:

- Máaaaaaa~ Đây là penthouse anh ơi, đây không phải căn hộ chung cư bình thường đâu!

Không hiểu Myungho học đâu ra câu cảm thán đi vào lòng người đến như vậy. Jeonghan chỉ cười nhẹ, mời hai cậu vào trong.

Khoảnh khắc ấy, Seungcheol nhìn thấy má lúm của Jeonghan xuất hiện. Má lúm của Jeonghan khá mờ, và kì cục là dù Seungcheol đã quen anh lâu đến như thế rồi, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy điểm duyên dáng này trên gương mặt anh.

Tim cậu nhóc gào lên một tiếng trong im lặng.

.

Phòng khách nhà Jeonghan đơn giản nhưng đẹp mắt: tường sơn trắng kem, sofa xám hiện đại tối giản, đặt cạnh cửa sổ lớn sát trần đón ánh sáng tự nhiên ngập tràn. Bàn cà phê bằng kính trong veo, tạo nên vẻ gọn gàng, thanh lịch, dù ở trên để laptop và vài tập sách anh đang đọc dở. Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân vang nhẹ.

- Chúng mình ăn gì nhỉ? Nhà anh có sẵn gì không anh? Em xem tủ lạnh với nhé?

Seungcheol nói khi chạm tay vào mấy tờ tiền mẹ cho trong túi áo.

Tủ lạnh trong bếp mở ra gần như trống rỗng, chỉ có vài chai nước, vài lon bia, và một hộp dâu tây hơi héo.

- Anh sống kiểu này không sợ bị đói à? – Seungcheol ngạc nhiên hỏi.

Jeonghan chỉ nhún vai.

- Anh ít nấu. Đi học thì tiện ăn ngoài hoặc gọi đồ về thôi.

Myungho nhăn mũi, lẩm bẩm gì đó về sức khỏe. Sau đó cậu để ý thấy một chiếc áo khoác trench coat xám được vắt hờ trên ghế sofa.

- Áo này đắt đúng không? Anh phải treo lên chứ, để linh tinh như này hỏng form áo đấy.

Jeonghan bật cười, gãi đầu cong mắt nhún nhường nói "Anh quên mất"

Hai người bắt đầu bàn luận về chất vải, cách bảo quản áo khoác, cổ tay áo, form dáng, những điều Seungcheol nghe cũng không hiểu mấy.

Cậu rời khỏi cuộc trò chuyện, bước về phía sân vườn khá rộng được bao quanh bởi ban công. Căn penthouse của Jeonghan thật sự là một không gian sang trọng và đầy tinh tế. Không chỉ có phòng khách rộng rãi với ánh sáng tự nhiên tràn ngập qua những cửa sổ lớn, căn hộ còn có một ban công rộng, như một khu vườn trên cao.

Ban công được lát đá cẩm thạch, có những chậu cây xanh được bố trí cẩn thận, mang lại không khí trong lành giữa lòng thành phố nhộn nhịp. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng khắp không gian, phản chiếu lên mặt kính. Gió thổi nhè nhẹ làm cây chanh trong chậu lay động – lá đã hơi héo. Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.

Seungcheol lặng lẽ lấy điện thoại ra, zoom thử màn hình. Nếu điều chỉnh góc đúng, cậu có thể thấy mái nhà quen thuộc – nơi mình vẫn sống suốt bao năm qua.

Một ý nghĩ len vào đầu cậu, vừa buồn cười vừa bâng khuâng:

"Anh ấy thật sự sống gần như này... mà mình lại từng cảm thấy xa ơi là xa..."

Cậu quay vào nhà. Jeonghan đang ngạc nhiên và hào hứng khi Myungho đề nghị vẽ tặng anh một bức tranh. Anh mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự vui mừng:

- Thật sao, Myungho? Anh rất mong chờ bức tranh của em đấy!

Anh tiếp tục, giọng nói tràn đầy phấn khích:

- Em nghĩ chúng ta nên treo nó ở phòng khách hay phòng ngủ? Phòng khách có thể để mọi người cùng chiêm ngưỡng, còn phòng ngủ thì... anh có thể ngắm mỗi sáng khi thức dậy.

Myungho cười khúc khích trước sự hào hứng của Jeonghan, rồi tò mò hỏi:

- Phòng ngủ của anh thế nào vậy? Màu sắc ra sao?

Jeonghan đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho hai cậu nhóc theo sau:

- Đi theo anh, anh cho mấy đứa xem.

Anh dẫn họ đến phòng ngủ, mở cửa để lộ không gian riêng tư ấm cúng. Phòng được sơn màu xanh pastel nhẹ nhàng, tạo cảm giác thư giãn. Giường trải ga màu hồng nhạt, đơn giản nhưng mềm mại dễ chịu. Trên giường, nhiều gối tựa được xếp ngay ngắn, vừa để tựa lưng khi đọc sách, vừa để ôm khi ngủ.

Seungcheol để ý đến những chiếc gối này, nhấc lên một chiếc ấn nhẹ giữa hai tay.

- Anh để nhiều gối trên giường nhỉ, một mình anh nằm mà nhiều gối thế này cơ á?

Jeonghan cười nhẹ, gật đầu:

- Ừ, anh thích cảm giác có nhiều gối xung quanh. Cảm thấy ấm áp và yên tâm hơn.

Sau khi xem qua phòng, cả ba quay lại phòng khách. Jeonghan nhận được cuộc gọi giao đồ ăn, nhưng do cần quét vân tay để mở thang máy, anh quyết định để hai cậu nhóc ở lại và xuống lấy đồ, đồng thời trả tiền luôn.

Trong lúc Jeonghan vắng mặt, Seungcheol và Myungho ngồi xuống sofa, trao đổi về kế hoạch của mình.

- Khoản tiền khi nãy mẹ tớ cho ấy, dù sao anh ấy cũng không nhận. Chúng ta nên mua đồ ăn gì đó, lấp đầy tủ lạnh của Jeonghan được không?

Myungho gật đầu đồng tình, ánh mắt sáng lên trong veo.

.

Sau khi suy nghĩ, Jeonghan quyết định gọi một số món ăn Trung Quốc để cả ba cùng thưởng thức. Anh đặt há cảo hấp, sủi cảo chiên và bánh bao xá xíu.

Khi đồ ăn được giao đến, mùi thơm quyến rũ khiến hai cậu nhóc háo hức chia nhau mở hộp. Jeonghan sắp xếp bàn ăn với các món nóng hổi.

Những chiếc há cảo nhỏ nhắn với lớp vỏ bột mỏng trong suốt, bên trong là nhân tôm thịt hồng hào thơm ngon. Sủi cảo chiên có vỏ vàng giòn rụm, nhân bên trong gồm tôm nguyên con đã lột vỏ, thịt băm và cải thảo, tạo nên hương vị đậm đà. Seungcheol ăn liền ba chiếc, má phồng lên như sóc chuột.

Myungho cầm lấy một chiếc bánh bao mềm mịn, nhẹ nhàng bẻ làm đôi, đưa lên miệng thổi bớt làn hơi nóng nghi ngút. Bên trong là nhân thịt xá xíu rất hài hòa. Lớp bánh mềm mịn cùng nhân thịt thơm lừng, rất phù hợp với trời đông lạnh giá.

Myungho không giấu được sự hào hứng, khịt mũi và thưởng thức với vẻ hạnh phúc hiếm có. Cậu gắp một chiếc há cảo hấp, nhẹ nhàng chấm vào nước tương rồi đưa lên miệng. Cậu nhóc thích thú với những món ăn mang vị quê nhà, phồng má nhai vui vẻ.

Jeonghan mỉm cười nhìn Myungho ăn ngon lành. Anh nói thực ra mình đã từng thử những món này trước đó và nghĩ rằng Myungho sẽ thích. Quả nhiên, sự lựa chọn của anh không sai.

Seungcheol chu môi cắn một miếng há cảo, nói anh thiên vị Myungho quá, làm cả Jeonghan và Myungho ngửa đầu cười lớn. Thiếu gia Choi chưa bao giờ hết cảm giác muốn được chú ý, kể cả mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng luôn muốn mọi người dành sự quan tâm cho mình.

Jeonghan nhẹ nhàng véo má Myungho, ánh mắt anh tràn đầy sự trìu mến:

- Em cười đẹp lắm, Myungho à!

Seungcheol ngồi bên cạnh, cảm giác một làn sóng ghen tuông nhẹ nhàng dâng lên trong lòng. Cậu mím môi, để lộ má lúm đồng tiền duyên dáng, cố ý nghiêng mặt về phía Jeonghan, mong chờ sự chú ý từ anh. Jeonghan nhận ra cử chỉ ấy nhưng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Jeonghan tiếp tục trêu chọc:

- Anh nói thật đấy. Thầy Junhwi của em đã thấy em cười xinh như thế này bao giờ chưa?

Myungho đỏ mặt, lúng túng cười trừ, trong khi Seungcheol quay đi, cảm giác như mình vừa bị bỏ rơi trong cuộc trò chuyện.

- Dạo này hai đứa có thường xuyên gặp Mingyu không?

Jeonghan hỏi tiếp khi lấy ra hũ bánh quy cho hai cậu nhóc tráng miệng. Seungcheol nhún vai:

- Sau giải đấu, tụi em ít gặp nhau hơn. Mingyu học lớp khác, nếu không cùng đến sân bóng thì chỉ nhắn tin thôi.

Myungho thêm vào, giọng thì thầm như sợ ai nghe thấy:

- Nghe nói gần đây Mingyu hay nhắc đến một anh lớp 12. Không biết có phải...

Jeonghan cười nhẹ, mắt ánh lên sự tinh nghịch:

- Có vẻ như ông tướng đó đang coi người ta là người trong lòng rồi.

Seungcheol và Myungho cùng cười khúc khích. Chưa kịp phòng vệ thì Jeonghan quay sang tiếp tục trêu chọc Seungcheol:

- Hai đứa nó đều đã có đối tượng hết rồi, còn Seungcheolie của anh thì sao?

Seungcheol hơi đỏ mặt, vội vàng đáp:

- Anh đừng có đùa, em còn nhỏ mà.

Jeonghan cười cong mắt, nhìn hai cậu nhóc đang ngồi cạnh nhau.

- Nhìn hai đứa ngồi gần nhau như vậy, người ngoài không biết chuyện của Myungho có khi nào nghĩ hai đứa 'phim giả tình thật' không?

Seungcheol lập tức xấu hổ, vội vàng cấu nhẹ vào đùi Myungho, ra hiệu cho cậu im lặng. Myungho thấy vậy nhưng không hiểu ý, định lên tiếng phân trần thì bị Seungcheol tiếp tục cấu.

Jeonghan thấy hành động của hai cậu nhóc, càng thêm thích thú, cười khúc khích:

- Sao vậy? Hai đứa giấu giếm gì anh à?

Seungcheol ngượng ngùng, cúi đầu, trong khi Myungho vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Jeonghan tiếp tục trêu:

- Này anh cưng hai đứa như thế, ít ra Seungcheolie có đối tượng thì cũng đừng giấu anh chứ? Anh tổn thương lắm đó.

Seungcheol và Myungho cùng đỏ mặt, lúng túng không biết nói gì, trong khi Jeonghan vẫn cười vui vẻ trước sự ngượng ngùng của hai cậu nhóc. Cười chán chê anh gõ đầu Seungcheol và Myungho, kết thúc bữa tối cười đến tiêu sạch đồ ăn:

- Học hành cẩn thận đấy, hai ông tướng. Qua kỳ thi giữa kỳ là sắp hết năm học rồi đấy. Cấp 3 nhanh lắm, không như cấp 2 đâu.

Seungcheol và Myungho gật đầu đồng ý với lời nhắc nhở của Jeonghan.

.

Sau khi về nhà, Myungho nhắn tin vào nhóm chat với Seungcheol và Mingyu:

[Chắc tôi bị anh Jeonghan thao túng tâm lý mất rồi, chứ tôi cứ nghĩ đến câu 'thầy Junhwi của em' hoài.]

Seungcheol đọc tin nhắn, cảm giác khó xử lúc nãy lại quay về. Nhỡ mà Jeonghan hỏi thêm câu nữa, Myungho nói cậu có người trong lòng rồi thì sao? Anh có ép hai đứa nói ra bằng được là ai không?

Người trong lòng, waaaa, anh ấy nói là "người trong lòng".

Không lẽ cậu nói thật, cậu thích anh lắm, sắp không chịu được nữa mà nói ra mất rồi.


_End chapter 7_

Young and rich ở pen hau đồ của chị đây =_=
Chị iêu em! cho chị ở pen hau với '_'

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro