Chương 12: Hành trình tới khu trò chơi (Hạ)
Túm Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ở phía dưới thuyền hải tặc:
"Say tàu hông?"
Dịch Dương Thiên Tỉ không nói chuyện, Lưu Chí Hoành nghĩ chắc là anh ta bị choáng, người không say xe thì chắc cũng không say tàu, cơ mà...
"Tôi bị chóng mặt, đợi tới lúc trên thuyền rồi, lúc tôi choáng anh phải cố sức cố định đầu tôi vào ngực của anh để tôi giữ vững cân bằng, à, còn nữa, Dịch tổng... Tôi không nói giỡn đâu, tôi thực sự bị say tàu đấy."
Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền gỗ to đùng được trang trí quá là rực rỡ, trên đầu thuyền có một tấm ván đạo từ cướp biển vùng Ca-ri-bê, còn chưa nói được gì đã bị Lưu Chí Hoành túm tới, thuyền bắt đầu lắc, Lưu Chí Hoành cúi đầu vào lòng Dịch tổng, tư thế cứng ngắc, Dịch Dương Thiên Tỉ vẻ mặt tái nhợt:
"Tôi... cũng chóng mặt."
Khi du khách đứng ở trên thuyền bởi vì kích thích quá mà thét chói tai, hai đại nam nhân say tàu đã ôm cột thuyền ngồi trên boong tàu, dạ dày Lưu Chí Hoành liên tục òng ọc òng ọc, đầu quay mòng mòng:
"Dịch... Dịch tổng... Tôi muốn nôn..."
Dịch Dương Thiên Tỉ ôm đầu im lặng, thực tế thì y càng muốn nôn!
Thuyền lắc được vài vòng rốt cục đã ngừng lại, đám du khách còn chưa thoát khỏi cảm giác hưng phấn, chỉ thấy hai người nam nhân chạy như bay ra ngoài, sau đó đứng ở bên thùng rác ọe như điên, Lưu Chí Hoành kéo Dịch tổng ngồi trên ghế đá, miệng đầy vị buồn nôn, đang muốn đứng dậy mua nước, đã thấy Lưu Bắc Bắc kéo chú bảo vệ chạy tới, trong tay còn cầm hai chai nước, ném nước cho Lưu Chí Hoành, lại nhìn sang Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Thật vô dụng... Chú bảo vệ ơi, chúng ta đi chơi Vân Tiêu Phi Xa (Rolller coaster) đi!"
Chú bảo an vẻ mặt tái nhợt còn kinh hơn cả bọn Lưu Chí Hoành:
"Sir ơi, cứu cứu cứu tôi đi! Cậu bé này còn đáng sợ hơn cả phần tử khủng bố! Sir ơi sir ơi!!"
Dịch Dương Thiên Tỉ uống ngụm nước rồi ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Chí Hoành quay đầu nhìn y:
"Lúc lên thuyền sao anh không nói anh bị say tàu?"
Dịch tổng thở dài:
"Tôi tưởng chiếc thuyền trẻ con lòe loẹt ấy không có sức chiến đấu gì."
"Anh tưởng? Anh chưa chơi thuyền hải tặc sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ trợn mắt:
"Tôi chưa tới khu vui chơi bao giờ cả."
Lưu Chí Hoành bĩu môi, khó chịu nói:
"Đúng là đồ nhà giàu, sao có thể tới chỗ dành cho dân chúng chúng tôi chơi được."
"Ai cả đời làm kẻ có tiền? Tôi không có tốt số như vậy, khi còn bé cùng trải qua khốn khó với cha mẹ, không phải không muốn chơi, là không có tiền chơi, sau này có tiền rồi thì lại muốn đến trường lại cùng cha mẹ kiếm tiền, đợi đến khi tất cả đã trở nên yên ổn cũng đã hai mươi mấy năm trôi qua rồi, ai còn chạy tới chỗ này chơi nữa."
Lưu Chí Hoành kinh ngạc:
"Anh không phải cậu ấm sao?"
"Tôi có được coi là thế sao? Cậu đã từng gặp qua cậu ấm nào anh minh như thế chưa?"
Dịch Dương Thiên Tỉ nhướn mày:
"Dịch thị thành lập được hơn ba chục năm, hai mươi năm trước vốn không thể coi là xí nghiệp, thời gian đó cha mẹ quanh năm nợ tiền, tiền kiếm được còn chưa cầm nóng tay đã phải trả đi, sau đó cứ lặp đi lặp lại không ngừng, chân chính ổn định thực sự là lúc tôi tốt nghiệp xong, mà Dịch thị đạt được tình trạng bây giờ cậu cho rằng là do một nhị thế tổ có thể gây dựng được sao?"
Lưu Chí Hoành híp mắt cười:
"Dịch tổng anh minh!"
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn từ trên xuống dưới Lưu Chí Hoành:
"Cậu nên cảm thấy may mắn, nếu như không có Bắc Bắc, lấy năng lực của cậu vốn chẳng vào được tổng công ty."
"Vậy tôi đây có được coi là tặng lễ vật đi cửa sau không?"
"Có."
Lưu Chí Hoành thở dài:
"Vậy lễ này đưa cũng lớn quá... Ngay cả con trai cũng mang theo..."
"Tôi chưa nói muốn cậu..."
Dịch Dương Thiên Tỉ cầm chai đứng dậy đi về phía trước:
"Ba mươi năm sau cậu đã tự do rồi."
Lưu Chí Hoành theo sát phía sau:
"Tôi không cần tự do! Cả đời tôi theo anh! Theo anh có tiền... Xùy! Theo anh có thịt ăn!"
Dịch Dương Thiên Tỉ dừng lại, đầu Lưu Chí Hoành chui tọt vào trong ngực Dịch tổng, người sau khóe mắt nhướn lên:
"Cả đời? Đừng nói trước gì cả."
Dưới bánh xe đu quay cao chọc trời, Lưu Chí Hoành ngước nhìn bầu trời cao xa:
"Nghe nói, khi bánh xe đu quay xoay đến chỗ cao nhất, người ở bên trong sẽ đạt được hạnh phúc... Còn nghe nói..."
Lấy di động ra nhìn một cái... Hết lưu lượng rồi... .
Ngẩng đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Di động đâu, cho tôi mượn."
Dịch Dương Thiên Tỉ lấy điện thoại ra, Lưu Chí Hoành lục lục:
"À... Còn nghe nói khi quay tới chỗ cao nhất, sau khi hôn đối phương là có thể vĩnh viễn bên nhau, được rồi, chúng ta lên đi."
Cầm di động ném cho Dịch Dương Thiên Tỉ, sau đó túm tay người nọ đi về phía trước, Dịch tổng cúi đầu, trên màn hình di động có mấy chữ to đùng "Ai biết truyền thuyết về bánh xe đu quay?" ... .
Ngồi trong khoang xe, Lưu Chí Hoành ghé người vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài:
"Rất tốt, có cảm giác bao quát mọi thứ.
Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi im lìm tại chỗ, Lưu Chí Hoành thì ân cần đi tới kéo tay Dịch tổng:
"Bên ngoài phong cảnh đẹp lắm, ánh nắng cũng vừa phải, anh đi nhìn thử đi."
Dịch tổng bất động, khóe miệng cứng ngắc mở ra:
"Mặt trời có gì mà đẹp..."
Lưu Chí Hoành vò đầu bứt tai, người này đúng là chán ngắt! Đây là tương tác đấy! Tương tác đấy! Thế là hắn dùng sức túm Dịch tổng lên, kéo đến bên cửa sổ, Dịch Dương Thiên Tỉ nhoáng một cái, khuôn mặt vừa khôi phục chút huyết sắc lại trở nên tái nhợt, Lưu Chí Hoành dè chừng nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Anh... Anh đừng nói với tôi..."
"Tôi... Sợ cao."
Vừa dứt lời, người đã ngã thẳng băng vào lòng Lưu Chí Hoành, hôn mê bất tỉnh.
Hành trình tới khu trò chơi, thu hoạch duy nhất nhận được chính là biết được một đống nhược điểm không muốn ai biết của Dịch Dương Thiên Tỉ... .
Lưu Bắc Bắc giấu đầu quỷ ở trong chiếc cặp sách nhỏ xinh mang về nhà, lại thừa dịp lúc hai người lớn không ở trong phòng, giấu đầu quỷ vào ổ chăn trong phòng ngủ, sau đó bụm miệng trốn vào tủ quần áo:
"Ai bảo không mang con đi chơi cùng! Hù chết hai người!"
Lưu Chí Hoành tắm xong vào phòng, ngồi ở trên giường đờ người nhìn trần nhà, Dịch Dương Thiên Tỉ đang xử lý văn kiện trong phòng sách, nhìn Lưu Chí Hoành ngồi bất động ở giường:
"Sao còn chưa ngủ?"
Lưu Chí Hoành ngẩng đầu:
"Hay là, hòa hợp thân thể trước rồi hẵng hòa hợp tâm hồn?"
Dịch Dương Thiên Tỉ buông quyển sách trên tay, đi tới bên kia:
"Cậu cũng đâu có yêu tôi, trình tự tuần tự có thay đổi, tôi sẽ không thích ứng được."
Lưu Chí Hoành bĩu môi:
"Tôi không tin anh có lễ tiết như vậy, lại huống chi đàn ông lên giường với anh, đều là người yêu anh?"
"Đương nhiên?"
"Vậy anh yêu bọn họ không?"
"Tạm thời thì không."
Lưu Chí Hoành thở dài một hơi chui vào ổ chăn:
"Cách mạng đây... Hửm? Thứ gì vậy?"
Đưa tay vào sờ soạng một hồi, có lông xù, Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu:
"Làm sao vậy?"
Lưu Chí Hoành vươn tay ra khỏi ổ chăn, thuận tiện mang theo một thứ, con mắt Dịch Dương Thiên Tỉ thoáng cái trừng lớn, cả người cứng ngắc đứng bên giường...
"A!!!!!!!!!!!!!!!!"
Nhảy dựng lên ném bay cái đầu quỷ trong tay ra, Lưu Chí Hoành lẻn đến bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Mẹ ơi... Nha... Cái thứ này sao lại có ở nhà."
Cửa tủ quần áo bị đẩy ra, Lưu Bắc Bắc bụm miệng cười khanh khách:
"Con đi ngủ đây... Ba ba, chú Thiên, chúc ngủ ngon."
Sau đó tung tăng chạy tới cửa, cười hì hì tắt đèn phòng đi:
"Con giúp hai người tắt đèn nhé."
Ánh đèn yếu ớt ở đầu giường chiếu vào cái đầu quỷ trên mặt đất, Lưu Chí Hoành nhìn chằm chằm vào Dịch Dương Thiên Tỉ mặt còn kém hơn cả mình, mếu máo xông ra cửa:
"Bắc Bắc... Ba ba ngủ với con!!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro