Chương 13: Đánh vào nội bộ...
Lúc cô giáo Phương gọi điện tới, Lưu Bắc Bắc đang nhoài người nằm ngủ ngon lành trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành ôm gối lòng khó chịu: thằng bé này đúng là đồ nịnh bợ. Chợt có tiếng điện thoại, hắn nhận cuộc gọi còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy một cơn hổn hển:
"Lưu tiên sinh, bé Lưu Bắc Bắc đã ba ngày không đi học rồi, tôi là một cô giáo, tôi cần một lời giải thích, đứa bé nhỏ như vậy đã trốn học thì đúng là một hiện tượng xấu, làm cha mẹ anh phải có trách nhiệm với con của anh..."
Lưu Chí Hoành xoa mắt: "A... là cô Phương đấy à... Bắc Bắc không trốn học đâu, là tôi bảo..."
"Cái gì?!"
Lưu Chí Hoành còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng hét lanh lảnh như muốn phá màng tai của cô giáo Phương:
"Lưu tiên sinh! Anh quá vô trách nhiệm rồi đó! Lại dám mang theo con trốn học!! Tôi... Tôi tôi thực sự không thể nào hiểu được lòng dạ của một người cha như anh! Thái độ giáo dục như vậy của anh sẽ làm một đứa bé đi lầm đường lạc lối đấy!"
"Cô... Cô giáo Phương..."
"Nếu như ngày hôm nay tôi không nhìn thấy Lưu Bắc Bắc! Vậy thì xin lỗi Lưu tiên sinh, lớp A sau này cũng sẽ không cần học sinh này nữa! Bây giờ là tròn 8 giờ! Xin hãy đưa người tới trước khi đóng cửa trường! Quá hạn không chờ!"
Lưu Chí Hoành bị chấn động khiến màng tai sinh đau, hắn nhảy lên chiếc giường con của Lưu Bắc Bắc, đứng ở trên đó nhìn xuống hai người giả cha con đang ngủ ngon lành giận không phát ra được, nhấc chân đạp hai cái lên cái mông mềm của Lưu Bắc Bắc:
"Đứng lên! Cô giáo Phương bảo con tới trường."
Lưu Bắc Bắc xoa con mắt, cái đầu cọ cọ trong ngực Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Con không muốn tới trường..."
Lưu Chí Hoành híp mắt chống thắt lưng:
"Con nói gì cơ? Tuổi còn nhỏ thế mà không muốn tới trường! Sau này muốn đi nhặt đồng nát sao!! Mau đứng lên!"
Lưu Bắc Bắc lại chui sâu vào lòng Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Con muốn tới khu trò chơi làm bảo vệ..."
Lưu Chí Hoành tức giận, duỗi chân đá lên mông Lưu Bắc Bắc lại thêm hai đạp nữa:
"Đứng lên! Thằng nhóc không tiền đồ!"
Dịch Dương Thiên Tỉ nằm ở một bên mở mắt ra, nhìn Lưu Chí Hoành đôi chút, lại quay đầu nhìn đồng hồ báo thức kiểu hoạt hình trên tủ đầu giường, trên mặt không có biểu cảm gì:
"Bây giờ là tám giờ, nếu như bỏ lỡ thời gian phỏng vấn ở bộ nhân sự, tôi không có biện pháp đảm bảo cậu có thể vào tổng công ty đâu đấy."
Lưu Chí Hoành cười tủm tỉm vẻ mặt thả lỏng:
"Tôi không phải đi cửa sau sao... Hơn nữa anh là tổng giám đốc, tôi sẽ vào không được sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ nhắm mắt lại tiếp tục ôm Lưu Bắc Bắc ngủ:
"Lễ của cậu tôi chỉ thu được một nửa."
Lưu Chí Hoành trừng mắt:
"Là anh nói không cần tôi!"
"Đó cũng là vấn đề của cậu, tôi muốn một bộ thi thể không dùng được gì sao."
Lưu Chí Hoành rất muốn lớn tiếng phản bác, nhưng lại không có sức để phản lại, hắn biết Dịch Dương Thiên Tỉ muốn cái gì, nhưng bây giờ hắn xác thực không có biện pháp cho, sau này cho được hay không, hắn cũng không chắc nữa, bất đắc dĩ bĩu môi:
"Anh còn không đi làm, tôi gấp cái gì."
"Tôi là tổng giám đốc."
"..."
"Thời gian đi làm của tổng công ty và các chi nhánh vẫn như nhau, tôi sẽ không lái xe mang cậu đi cùng, mà con đường từ nhà tới công ty cũng không gần, hi vọng cậu không bị muộn."
Khóe mắt Lưu Chí Hoành bất giác co rúm:
"Tôi còn phải đưa Lưu Bắc Bắc..."
"Tôi có thể giúp cậu đưa."
Nhìn lướt qua thời gian trên đồng hồ, Lưu Chí Hoành thoáng cái nhảy bụp xuống giường, với mấy bước đã lủi ra ngoài, trong miệng thầm tính thời gian:
"Từ chỗ này đến khu phố trung tâm... Mẹ ôi, bốn mươi phút mình sao có thể tới được chứ!!!"
Nghe tiếng ầm ầm bên ngoài đã quay lại yên tĩnh, Dịch Dương Thiên Tỉ ngáp một cái, y cũng phải đi làm rồi, Lưu Bắc Bắc còn ngủ say, Dịch Dương Thiên Tỉ thấy không cần đánh thức, tự mặc quần áo, rồi cuộn thằng bé vào trong chăn, lại cầm lấy quần áo giày dép, trực tiếp bỏ vào trong xe, cô giáo Phương đứng ở cổng trường liên tục nhìn giờ, sắc mặt đen như than:
"Giờ còn chưa đưa tới! Đúng là vô trách nhiệm!!"
Một tiếng dừng xe chói lói như muốn vỡ màng tai, cô Phương trừng mắt trước thân xe đen bóng, còn chưa phản ứng lại, trong lòng đã bị nhét một thứ... Tiếp đó là cặp sách quần áo còn có giày...
"Này..."
Dịch Dương Thiên Tỉ đem đồ đạc ném vào trong lòng cô giáo rồi xoay người đi tới trước xe:
"Bắc Bắc tôi đã đưa tới rồi, hi vọng cô không nên đánh thức nó."
Cô Phương tức giận:
"Anh đây là thái độ gì hở!! Thằng bé tới đi học chứ không phải để ngủ!!!"
Dịch Dương Thiên Tỉ nhướn mày:
"Cô không thể cướp đoạt quyền lợi ngủ của một đứa bé."
"Muốn ngủ về nhà mà ngủ."
"Là cô bảo đưa tới là được."
"Anh Anh... Anh không thể nói lý!!"
"Ngại quá, tôi phải đi làm rồi."
Nhìn đuôi xe dần dần đi xa, cô giáo Phương cảm thấy bất lực, Lưu Bắc Bắc đã sớm tỉnh, híp mắt nhìn lén nửa ngày, thấy cô giáo còn muốn cúi đầu, lại nhanh chóng nhắm mắt lại, tay túm lấy quần áo cô Phương, trong miệng tự phát ra tiếng nói mê nhỏ nhẹ:
"Con thích cô Phương nhất... Con thích lớp A nhất..."
Cô Phương nhìn đứa bé trong lòng, đột nhiên có một cảm giác trước nay chưa từng có tự nhiên sinh ra, cô phải cứu vớt đứa nhỏ này!
Lúc Lưu Chí Hoành chạy tới cửa Dịch Thị vừa đúng chín giờ, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao hơn mười tầng, Lưu Chí Hoành cười ngây ngô:
"Qua mấy chục năm nữa là của con mình rồi!"
Cầm sơ yếu lí lịch tìm tới bộ phận nhân sự, người phỏng vấn là một ông hói đầu tai to mặt lớn, Lưu Chí Hoành có loại suy nghĩ giận dữ hỏi trời xanh, vì sao những người ngồi ở vị trí lãnh đạo đều là dạng này! Người tuấn tú lịch sự như hắn lại phải lưu lạc đến mức bán con mà sống...
Hói đầu nhìn Lưu Chí Hoành từ trên xuống dưới:
"Cậu muốn thử chức vị gì?"
Người sau không hề nghĩ ngợi, đã thốt lên lời:
"Thư ký tổng giám đốc."
"Cậu?" Hói đầu lại cúi đầu nhìn sơ yếu lí lịch: "Cậu, một người học bảo vệ môi trường làm thư ký tổng giám đốc ư?"
Lưu Chí Hoành vén tóc trên trán:
"Không phải học cái gì thì nhất định làm cái đó... Tôi rất tự tin với công việc ấy, lấy kinh nghiệm làm việc nhiều năm ở Dịch thị, cùng với sự hiểu biết về Dịch tổng..."
Quản lý hói đầu vứt sơ yếu lí lịch lên mặt bàn:
"Bằng cấp chính quy, bảo vệ môi trường, nếu cậu muốn làm công việc ở Dịch thị, được thôi, tới bộ phận vệ sinh đi, không thì xin mời đi cho."
Lưu Chí Hoành vuốt tóc, nhếch miệng cười, nâng tay nhìn giờ, còn cố ý xắn áo lên, để cả khối lộ ra, một khối màu vàng óng ánh, lóe vào mắt quản lý hói đầu, chiếc đồng hồ này... Sao quen mắt vậy nhỉ?
Lưu Chí Hoành cúi đầu như tiếc nuối, lại lấy di động từ trong túi ra, vẻ tiếc nuối nhìn màn hình di động:
"Thân ái à, em lại bị ghét bỏ rồi... Em biết em không xứng vơi anh, em vẫn là về nhà thôi..."
Đứng dậy cúi người cung kính: "Cảm ơn ngài lắm."
Đi tới bên cạnh quản lý hói đầu, không cẩn thận một cái đã đánh rơi di động trên mặt đất, mà Lưu Chí Hoành lại tựa như không nghe thấy, quản lý hói đầu ngồi xổm nhặt lên, thấy hình ảnh trên màn hình thì sửng sốt, vội vàng đứng lên gọi Lưu Chí Hoành lại:
"Lưu tiên sinh, di động của cậu... Còn có chuyện công việc, chúng ta từ từ bàn lại."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro