Chương 43: Ước mơ của Lưu Bắc Bắc

Sáng ngày hôm sau, Lưu Bắc Bắc đã chờ ở cửa phòng ngủ chính từ lâu, Dịch Dương Thiên Tỉ đẩy cửa ra đã thấy thằng bé chống hông nhe răng cười nhìn y:

"Ha ha ha ha ha hôm nay hai người chạy không thoát rồi!"

Bạch Vân Đóa đứng đằng sau, chào buổi sáng có phần câu nệ với Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch tổng gật đầu, xoay người xuống nhà, thuận miệng hỏi một câu:

"Hôm nay muốn dẫn Bắc Bắc đi đâu?"

"Hôm... hôm qua chỉ là đi công viên dạo mấy vòng, Bắc Bắc nói phải đợi anh và Chí Hoành mới bằng lòng đi khu vui chơi... Nếu anh có thời gian..."

Cô cắn khóe môi, cảm thấy yêu cầu có phần không thích hợp, suy ngẫm rồi vẫn nói ra miệng:

"Nếu anh có thời gian, có thể đi cùng chúng tôi không... Tôi..."

"Được, chờ Chí Hoành dậy rồi cùng nhau đi."

Nghe thấy câu trả lời, Bạch Vân Đóa khá là kinh ngạc, vội vàng gật đầu:

"Cảm ơn, cảm ơn anh."

Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, tuy rằng đã vào đông, nhưng lại không lạnh quá mức.

Lưu Chí Hoành vẫn còn đang mơ mơ màng màng duỗi người:

"Khu vui chơi à, đúng là một nơi hay đấy, nó làm tôi nhớ đến lần đầu chúng ta hẹn hò."

Dịch tổng nhướn mày:

"Đó là em đơn phương hẹn hò, tôi vẫn chưa tỏ thái độ mà."

Lưu Chí Hoành cười mỉm:

"Dù sao cũng đã đạt thành mục đích rồi, chúng ta lại thăm lại chốn cũ đi."

Thằng bé ngoác miệng nhét quả mứt vào miệng, bàn tay nho nhỏ túm Bạch Vân Đóa đi về phía trước:

"Bọn họ cái gì cũng sợ, đến cuối cùng chính là để cháu tới bảo vệ bọn họ đó."

Bạch Vân Đóa chỉ nhìn chăm chăm vào cái tay Lưu Bắc Bắc đang túm cô, cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười thôi.

Bước vào khuôn viên của khu vui chơi, đó chính là thiên hạ của Lưu Bắc Bắc, hai người lớn trước đó còn nói là thăm lại chốn cũ, cũng không phải là tới chơi thật, say tàu, sợ cao, sợ ma, những chuyện ấy nói ra thì mất mặt, Dịch tổng lại là người có nguyên tắc, mất mặt một lần là đủ rồi, y kéo Lưu Chí Hoành ngồi trên băng ghế đá nhìn bóng dáng nho nhỏ vui vẻ kia:

"Đời này, điều may mắn nhất không phải là tôi giàu có như thế nào, mà là gặp được Bắc Bắc, gặp được em."

Lưu Chí Hoành cười tít cả mắt:

"Nặng tình quá, tôi không nhận nổi."

"Ồ, vậy thì thôi."

"... Vô tình thế."

Lưu Bắc Bắc chạy nhảy quá nhiều làm người đầy mồ hôi, chạy xong thì bé ngồi trong lòng Bạch Vân Đóa, nắm tay lái xoay xoay:

"Chờ cháu lớn lên sẽ mua một chiếc xe lớn như của chú Thiên vậy, đợi đến lúc mọi người già rồi, cháu sẽ lái xe mang theo mọi người tới khu vui chơi để chơi nhé!"

Nét cười trên mặt bởi sự ngây thơ của thằng bé làm nụ cười càng trở thêm rạng rỡ:

"Đây là ước mơ của Bắc Bắc sao?"

"Vâng! Đây coi như là một cái, có điều cháu có rất nhiều ước mơ, lần trước cô giáo Phương cũng hỏi cháu vấn đề này, cháu đã nghĩ rất nhiều, cô giáo Phương nói không thể tham lam quá, cháu cũng chỉ nói có một cái."

"Vậy mơ ước của Bắc Bắc là gì?"

"Ừm..." Thằng bé cúi đầu tự hỏi rất lâu mới mở miệng: "Cháu muốn giống như các bạn học khác... Có một người mẹ."

"Bắc Bắc..."

"Nhưng mà bây giờ không sao nữa rồi, ước mơ của cháu đã thành sự thật rồi!"

Tụt xuống xe, nhìn khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng của thằng bé, cô nhỏ giọng nói:

"Chờ chút nhé, dì đi mua nước trái cây."

"Vâng! Đợi dì quay lại cháu muốn tặng cho dì một lễ vật nhá!"

Thằng bé đứng tại chỗ nhìn bóng lưng lẳng lặng đi xa có hơi say sưa, trong đầu liên tục xuất hiện một vài hình ảnh không vui, cuối cùng dừng lại ở nụ cười mỉm trên mặt Bạch Vân Đóa, khóe miệng từ từ hé ra:

"Mẹ ơi."

Vội vã đi đến quán nước ngoài trời, nhưng cô không vươn tay ra chọn thứ mình muốn, cô cúi đầu lấy một chiếc khăn tay ra từ trong túi che ở tầm mắt, chủ cửa hàng có chút nghi hoặc nhìn cô gái đang lau nước mắt trước mặt, cẩn thận mở miệng nói:

"Cô ơi? Có gì không vui sao?"

Bạch Vân Đóa ngẩn ra, sau đó vội trả lời: "Không, không có gì..." Tiếp đó, cô lấy tiền ra, nói với giọng buồn thương: "Tôi lấy nước trái cây."

Từ trước tới giờ chưa từng thấy qua người kỳ quái như thế, chủ cửa hàng không khỏi nhìn thêm mấy lần, khăn tay vừa rồi còn trắng tinh sạch sẽ, giờ lại thấy ánh màu đỏ tươi bên khóe mắt:

"Cô, cô ơi! Sao khóe mắt cô lại chảy máu thế?!"

"Không... khụ...không sao đâu..."

Chủ cửa hàng kinh ngạc trợn trừng nhìn cô gái ho khù khụ nôn cả ra máu, vội vàng ra ngoài, dìu Bạch Vân Đóa muốn ngả về sau:

"Cô ơi! Có muốn đi bệnh viện hay không? Cô, cô làm sao vậy?"

Cô gái lau qua khóe miệng, lại dùng khăn tay chặn lấy khóe mắt, giọng có phần suy yếu khi nói với chủ cửa hàng:

"Có thể cho tôi xin chút nước không, tôi muốn rửa mặt."

Nhìn cô gái sửa soạn lại bản thân, lại tự chọn mấy món đồ ăn vặt và mấy bình đồ uống, thân thể vẫn hơi lảo đảo đi, chủ cửa hàng bất an hỏi:

"Cô thực sự không sao chứ? Trông cô như là bệnh nặng lắm vậy."

"Tôi không sao... Tôi đã đồng ý với con tôi rồi... Tôi không thể nhỡ hẹn..."

Đi vài bước thì người bỗng nóng bừng lên, Bạch Vân Đóa híp mắt nhìn lên bầu trời ấm áp: xanh quá, Bắc Bắc vẫn sống dưới bầu trời như vậy, tốt quá... Có Chí Hoành có Dịch tiên sinh...

Trên mặt có nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía bóng dáng cách đó không xa liên tục ngoắc mình: Bắc Bắc, không nên thích mẹ... Mẹ không phải người mẹ tốt, không bao giờ có thể tự tay làm bánh gato cho con rồi, cũng không thể làm xong chiếc khăn quàng cổ nữa... Bắc Bắc à, xin lỗi... Mẹ không thể đưa con đi học... Xin lỗi... Bắc Bắc...

"A! Trời ơi, cô ơi? Cô ơi!! Xe cấp cứu xe cấp cứu! Có người ngất rồi nè!!"

Trên khoảng sông rộng rãi thoáng cái đã có một đám đông người tập trung lại, Lưu Chí Hoành nghển cổ nhìn về phía trước:

"Tôi đi xem náo nhiệt."

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, lấy khăn quàng cổ đặt ở một bên quấn lên cổ người ấy:

"Cùng đi đi, lát nữa đi tìm Bắc Bắc với cô gái kia, trông trời cũng sắp đổi gió rồi."

Lưu Chí Hoành chen vào đoàn người, ló đầu nhìn vào bên trong, những món đồ ăn vặt rơi vãi trên đất, một bóng người gầy yếu ánh vào mi mắt, bộ quần áo ấy...

"Bạch... Bạch Vân Đóa?"

Trợn trừng mắt khó hiểu, nhanh chóng chen vào bên trong cùng, ngồi xổm nâng người ngã trên đất kia dậy, trên khuôn mặt tái nhợt từ lâu đã thành màu sắc gai mắt, Lưu Chí Hoành tay chân lúng túng giật sững người tại chỗ:

"Xe cấp cứu?! Xe cấp cứu đâu? Có người nào giúp gọi hộ xe cấp cứu không?! Bắc Bắc đâu? Bắc Bắc đâu rồi? Thiên Tỉ!! Thiên Tỉ!!"

Dịch tổng vốn đứng bên ngoài cùng đám người, nghe thấy tiếng kêu thì chen người vào trong, Lưu Chí Hoành ôm Bạch Vân Đóa vội quá cứ cuống cả lên, Dịch Dương Thiên Tỉ đứng một bên liên tục trấn an:

"Đừng nóng vội, bình tĩnh một chút."

Mọi người vây quanh lấy di động ra gọi điện, nhìn thấy từ khóe mắt và xoang mũi của Bạch Vân Đóa chảy máu, người có kinh nghiệm vội nói:

"Bệnh máu trắng đó! Là triệu chứng của bệnh máu trắng đó! Trời ơi, loại bệnh này sao còn đến khu vui chơi chứ?!"

Không đến năm phút đồng hồ, tiếng còi chói tai của xe cấp cứu đã truyền tới, Lưu Chí Hoành ôm Bạch Vân Đóa chạy đến trước xe, nhân viên cấp cứu vội vàng đặt người lên cáng cứu thương rồi chuyển vào trong xe, Lưu Chí Hoành đầu óc rối loạn, bước chân hoảng hốt, túm quần áo Dịch Dương Thiên Tỉ run bần bật:

"Tôi tôi đi bệnh viện, tìm Bắc Bắc, mau tìm Bắc Bắc!"

Sau cơn hỗn loạn ấy, mọi người tản ra hết, Dịch Dương Thiên Tỉ cau chặt mày đang muốn xoay người chạy vào trong, chỉ thấy cách y chừng mấy mét có một bóng hình vàng nhạt đang đứng, y thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới, Lưu Bắc Bắc đang dõi mắt nhìn thẳng vào nơi Bạch Vân Đóa vừa ngã, đôi mắt to trải qua một thời gian dài nhìn thẳng, rốt cục đã chớp lấy một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên mếu máo rồi lại cố nhịn xuống, nước mắt từng viên từng viên lăn dài trên gương mặt:

"Chú Thiên... Cháu đã đợi lâu rồi... Cháu muốn gọi mẹ rồi... nhưng... nhưng mà... nhưng mà mẹ đang ngủ..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro