Chương 5: Họp phụ huynh

"Ba! Thứ sáu đi họp phụ huynh cho con!"

Lưu Chí Hoành cúi đầu im lặng.

"Ba! Thứ sáu đi họp phụ huynh cho con!"

Vẫn cúi đầu im lặng như trước.

"Ba!!!!!"

Lưu Bắc Bắc rống to lên, Lưu Chí Hoành đỏ mắt ngẩng đầu:

"Hợp đồng..."

Lưu Bắc Bắc cúi đầu, trên mặt bàn để một đống thứ gì đó bùi nhùi gần như bột giấy, tóc Lưu Chí Hoành thì rối như tổ chim, Lưu Bắc Bắc bĩu môi:

"Vậy ba cũng phải đi họp phụ huynh cho con."

Lưu Chí Hoành 'bùm' một tiếng đứng lên:

"Nhóc con! Mày không hề thấy ba mày đáng thương chút nào hả! Ba mày mai đi làm chắc chắn sẽ bị lão trọc giáo huấn khó mà giữ nổi bát cơm rồi! Vào lúc này mà mày còn dám bảo tao đến trường nghe mắng? Không đi!"

Lưu Bắc Bắc chống hông ngồi xuống:

"Sao ba biết cô giáo bọn con sẽ mắng! Ba có tật giật mình!"

Lưu Chí Hoành cầm từng tờ hợp đồng trên bàn lên, cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, xoay người về phòng:

"Nói không đi thì không đi!" Sau đó 'phanh' một tiếng đóng cửa lại.

Lưu Bắc Bắc hai mắt đỏ bừng, giơ nắm tay nhỏ tới đập cửa:

"Ba đi đi đi mà! Cô giáo bọn con nói ba không đi thì không cho con đi học!! Hu hu... Con muốn lên lớp, con còn muốn chọc Dương Tiểu Minh khóc, con nhện mới bắt còn ở trong hộp đồ dùng văn phòng, còn chưa cưa được Tiểu Hoa làm bạn gái! Còn chưa cởi được quần Trương Tiểu Quân! Còn chưa phun nước dãi vào chén trà cô giáo Phương! Ba đi đi đi mà!! Hu hu hu hu..."

Nắm tay nện bùm bụp trên cửa, nước mắt 'ào ào' chảy xuống, miếng mếu máo, Lưu Chí Hoành ngồi trong phòng nhìn hợp đồng không chớp mắt, miệng lẩm bẩm:

"Vậy tao càng không đi..."

Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ vào cửa chỉ thấy Lưu Bắc Bắc đang gào khóc trên cửa, y ngay cả giày cũng không đổi đã vội vàng chạy tới, một tay ôm lấy người:

"Bắc Bắc làm sao vậy?"

Lưu Bắc Bắc mắt sưng đỏ nước mũi giàn dụa, người nấc lên từng cơn:

"Họp... họp phụ huynh... ba... ba con không đi... sịt, con không muốn bị đuổi... con muốn đi học hu hu hu..."

Dịch Dương Thiên Tỉ cau mày, nhìn cánh cửa bị đóng chặt thì gõ hai cái: "Lưu Chí Hoành."

Lưu Chí Hoành lắc đầu mạnh, đề phòng nhìn chằm chằm cửa, ngoài cửa lại vang mấy tiếng, Lưu Chí Hoành lẻn đến bên cạnh tủ quần áo bắt đầu trang bị toàn bộ, lúc cửa mở ra Lưu Bắc Bắc không khóc nữa, Dịch Dương Thiên Tỉ không có biểu cảm gì nhìn Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành xoa mắt, túm áo trên người:

"Dịch... Dịch..." Tiếng nói yếu ớt vô lực, tay chậm rãi giơ lên đỡ trán, cặp mắt khi thì híp khi thì mở:

"Tôi... tôi hình như bị bệnh rồi... Chỗ Bắc Bắc... sợ là đi không được... tôi tôi aizz tôi đau đầu quá..."

Nói rồi thân thể hơi lay, Lưu Bắc Bắc nhìn trừng trừng, Lưu Chí Hoành lung lay hai cái, mắt thấy sắp ngã xuống, Dịch Dương Thiên Tỉ lùi ra sau hai bước, Lưu Chí Hoành vậy mà lại ổn định, vịn tường yếu ớt vô lực:

"Có thể là nước quá lạnh, ôi ôi... cái đầu của tôi."

Dịch Dương Thiên Tỉ quét mắt qua, im lặng, Lưu Chí Hoành vẫn say mê diễn, xoa đầu quay người về phòng, tiện tay đóng cửa lại, Lưu Bắc Bắc mếu máo muốn khóc, Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ vỗ đầu bé rồi vào phòng sách.

Lưu Bắc Bắc ngồi ở một bên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ làm việc, đôi lông mày nhăn lại như đang nghĩ điều gì đó, lúc Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu thì thấy Lưu Bắc Bắc ôm đầu kêu đau:

"Chú Thiên đầu cháu đau quá..."

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trên ghế im lặng, Lưu Bắc Bắc lật đật đi vài bước:

"Chú Thiên... đầu của cháu đau muốn chết..."

Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ không để ý tới nó, nó lặng lẽ giương mắt nhìn, lại vội vàng cúi đầu, Dịch Dương Thiên Tỉ khoanh ngực nhướn mày:

"Bắc Bắc, không thể giả bệnh."

Lưu Bắc Bắc rụt cổ lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng ba cháu đã giả rồi..."

"Không thể học theo hắn."

Lưu Bắc Bắc sịt mũi: "Vậy chú Thiên đi giúp ba cháu, cháu sẽ không học theo ba cháu nữa."

Dịch Dương Thiên Tỉ hơi nhướn khóe miệng: nhóc biết uy hiếp người?

Thứ sáu, thời tiết nắng ráo.

Lưu Bắc Bắc bước xuống từ trên xe của Dịch Dương Thiên Tỉ, trẻ con bốn phía đều mở to mắt nhìn chiếc ô tô thật dài, mấy đứa bướng bỉnh líu ríu chạy tới:

"Lưu Bắc Bắc! Đó là xe nhà cậu sao?"

Bắc Bắc ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đương nhiên là đúng!"

Lại một đứa nữa tiến tới: "Đồ bịp bợm! Mỗi lần ba cậu tới đều đạp xe đạp, xe này chắc chắn không phải xe nhà cậu!"

Mũi Lưu Bắc Bắc sắp vểnh lên trời:

"Tớ đâu có! Sau này tớ sửa thành họ Dịch, tớ là Dịch Bắc Bắc, đã thấy chưa! Người kia mới là ba tớ đó."

Chỉ tới Dịch Dương Thiên Tỉ vừa mới xuống xe, còn nói:

"Nhà của tớ to lắm, cao những bốn tầng cơ mà."

Một cô bé mặc váy hoa chạy ra:

"Tớ biết rồi tớ biết rồi! Bắc Bắc à, cậu nhất định là giống như trong TV diễn nhỉ, là một đứa con nhà giàu bị mất tích, bây giờ họ tìm cậu về, cậu cũng thành kẻ giàu có rồi!"

Lưu Bắc Bắc chống hông cười to:

"Đúng vậy! Bây giờ tớ có một trăm đồng tiêu vặt đấy! Hoa Hoa nếu cậu đồng ý làm bạn gái tớ, tớ sẽ cho cậu tiêu! Còn mang cậu tới biệt thự nhà tớ!"

Cô bé ấy cúi đầu suy nghĩ một hồi:

"Được, tớ muốn làm bạn gái của Bắc Bắc!"

Những đứa bên cạnh cũng ồn ào theo: "Tớ cũng muốn!! Tớ cũng muốn!!"

Lưu Bắc Bắc bĩu môi:

"Các cậu đều là nam, không làm bạn gái nổi đâu, có điều các cậu ai gọi tớ là lão đại, tớ cũng sẽ mang đi... A! Buông tớ xuống!!"

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng đầu sau nghe sa sầm mặt, một tay túm lấy cổ áo Bắc Bắc, xách lên từ phía sau:

"Không thể huênh hoang như thằng giàu xổi thế."

Lưu Bắc Bắc cười khanh khách:

"Cháu nói đùa hết đấy, ba cháu nói có tiền cũng không thể tiêu cho người ngoài."

Cô giáo Phương cười tủm tỉm nhìn các vị phụ huynh học sinh ngồi trong lớp học:

"Hôm nay gọi mọi người tới, chính là muốn để các vị hiểu tình huống học tập của con cái mình, đôi bên cùng giáo dục, học sinh lớp A bình thường đều rất nghe lời cũng rất thông minh, đây cũng là điểm mà cá nhân tôi cảm thấy rất tự hào... Ngoại trừ một số bạn học..."

Lưu Bắc Bắc nằm trên bàn làm mặt quỷ, Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng nhìn cô giáo, cô giáo Phương biết Lưu Chí Hoành, mỗi lần họp phụ huynh đều giảng giải cho hai cha con nhà ấy tối tăm mặt mũi, thế nhưng lần này không phải Lưu Chí Hoành tới, người tới ăn mặc trông như một nhân sĩ thành công đứng đắn*, cô giáo Phương ậm ừ nói:

"Hi vọng các vị phụ huynh có thể nâng cao tố chất bản thân, như thế thì mới có thể thúc đẩy con em mình phát triển theo phương diện tốt, được rồi, hôm nay đã nói nhiều như vậy, cảm ơn các vị phụ huynh đã bớt chút thời gian tham gia, Lưu Bắc Bắc ở lại, cả vị tiên sinh kia nữa."

(*)nguyên văn là nhân khuông cẩu dạng: chỉ người có hành vi bên ngoài thoạt nhìn rất ngăn nắp, đứng đắn, kỳ thực nội tâm đê tiện hoặc tính tình yếu đuối. Phần lớn là để trào phúng. Ở đây ý nói cô giáo này nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ bên ngoài thì gọn gàng mà không biết nội tâm thế nào thôi.

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu xem giờ, cô Phương tiễn bọn nhỏ xong mới trở lại, Dịch Dương Thiên Tỉ hai tay khoanh ngực ngồi trước bàn học:

"Cho cô năm phút đồng hồ."

Lưu Bắc Bắc học động tác khoanh ngực của Dịch Dương Thiên Tỉ, miệng ngoác dài tới mang tai: vẫn là chú Thiên có mặt mũi, nếu là ba, chắc chắn không dám nói thế với cô giáo!

Cô Phương kéo một cái ghế qua ngồi trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ:

"Vị tiên sinh này xin hãy chú ý thái độ của ngài, hôm nay người tới không phải Lưu Chí Hoành nên tôi mong ngài hãy chuyển lời hộ cho, bây giờ Lưu Bắc Bắc càng ngày càng kiêu ngạo! Không những phớt lờ lời cô giáo, còn bắt nạt bạn học! Nó còn nhỏ như vậy đã biết bạn trai bạn gái rồi? Lần trước còn lén hôn bạn Hoa cùng lớp! Vị tiên sinh này, tôi không biết Lưu Chí Hoành dạy dỗ trẻ con thế nào, bây giờ ngài hỏi nó Mao gia gia là ai! Nó không thể viết ra được đáp án chính xác mà tôi muốn! Thế nhưng lần trước nó lại cho tôi biết, Aoi Sora đẹp hơn tôi!!!! A!!! Đây là chuyện một đứa trẻ nên biết sao!"

Cô Phương càng nói càng kích động, Dịch Dương Thiên Tỉ nhướn mày nhìn Lưu Bắc Bắc, Lưu Bắc Bắc bĩu môi:

"Áp phích trên tường ba, ba bảo Aoi Sora... thực sự đẹp hơn cô giáo... Ba còn nói, nếu cô Phương cũng mặc áo tắm hai mảnh, chắc chắn cũng đẹp..."

Cô Phương mặt đỏ bừng:

"Lưu Bắc Bắc! Em! Nếu em còn học ba em! Em không cần tới trường nữa!!"

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng dậy sửa lại quần áo rồi đưa tay ra bắt tay cô Phương:

"Việc này tôi sẽ xử lý, tạm biệt."

Nói xong xoay người đi, Lưu Bắc Bắc đeo cặp sách chạy theo sau, đi rồi như là nghĩ tới cái gì, lại tung tăng trở lại, cô Phương tức giận chưa nguôi, Lưu Bắc Bắc moi ra một chiếc áo tắm rực rỡ:

"Lần trước đi biển ba em mua cho một chị, em lén lấy một chiếc, ba hay bảo em là muốn giữ được bát cơm thì phải hối lộ cấp trên, cô Phương đừng đuổi em nhé, em tặng cái này cho cô!"
***

Note: Hôm nay toiii tạch Văn Sinh T^T

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro