Chương 9: Chim công lòe loẹt PK mèo hoang Ba Tư
Lưu Chí Hoành dùng ngón tay gạt tóc mái trước mắt, nhướn đôi mắt dài hẹp lên, một tay đút túi quần, thổi một nụ hôn gió cho Dịch Dương Thiên Tỉ ở đường đối diện, sau đó từ từ đi qua, Hồ Dương đánh giá Lưu Chí Hoành đang chậm rãi đi tới, thầm so sánh, cuối cùng cho ra một tổng kết là: bình hoa vỡ.
Lưu Chí Hoành đi tới cười 'hey ~' một cái với Dịch Dương Thiên Tỉ, sau đó bắt đầu nhìn Hồ Dương từ trên xuống dưới:
"Tình cũ hử?"
Hồ Dương bực tức, buông cái tay đang túm Dịch Dương Thiên Tỉ ra, nhướn mày lừ Lưu Chí Hoành:
"Vậy cậu là tình mới?"
Lưu Chí Hoành một tay vân vê cằm suy nghĩ:
"Có thể nói vậy, tôi là hiện tại còn cậu là quá khứ, cậu nên đứng sang một bên, chỗ ấy là chỗ của tôi mới phải."
Hồ Dương khinh thường một phen:
"Cậu dựa vào cái gì mà nói tôi thế, chuyện giữa tôi và Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu có thể can thiệp vào sao?"
"Can thiệp?"
Lưu Chí Hoành xẹt ngón tay qua vành mũ phớt, sau đó gật gật đầu:
"Về cái từ can thiệp này, cậu phải hiểu rằng, đó là từ chỉ khi cần xuất hiện thì phải xuất hiện, nhưng tôi không thể xuyên không chạy về quá khứ can thiệp hai người. Nếu nói tới can thiệp, cậu mới chính là người đã can thiệp vào quan hệ giữa tôi và Thiên Tỉ. Là bên thứ ba, cậu nên rõ cái hay cái dở, sự xuất hiện của cậu đã phá hủy hạnh phúc hài hòa của biết bao gia đình. Có điều... tôi không phải oán phụ nơi khuê phòng, mèo hoang tiên sinh, xin hãy thu lại móng vuốt mang theo hồi ức của ngài, tự đi mà nhớ lại quá khứ."
Hồ Dương trợn trừng đôi mắt, run run đưa tay chỉ vào Lưu Chí Hoành:
"Cậu, cậu mới là kẻ thứ ba! Cậu nói ai là mèo hoang!! Cậu đúng là cái đồ bình hoa! Bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa! Khái niệm không tư tưởng không phong độ không lý luận! Cậu có điểm nào tốt hơn tôi!? Thiên Tỉ coi trọng cậu đó là do đầu y bị cửa kẹp! Bây giờ tôi đã về rồi! Cậu còn muốn ở lại bên cạnh y ư? Đừng có mơ! Nói cho cậu biết, không có cửa đâu!"
Sau đó quay đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Thân ái..."
Nói dở chừng là bởi vì bên cạnh không có một bóng người... .
Người đàn ông bị cửa kẹp đầu đã sớm đi tới bên cạnh Lưu Bắc Bắc xem đánh nhau.
Hồ Dương cười nhạt:
"Thì ra là mang theo 'giống' tới, hèn chi thân ái lại coi trọng cậu."
Lưu Chí Hoành híp mắt cười đểu:
"Tôi có 'giống', cậu có không?"
Hồ Dương tức giận run lên, giơ nắm tay muốn vung nắm đấm, Lưu Chí Hoành vuốt tóc đứng im tại chỗ:
"Sao nào? Muốn đánh nhau hử?"
Hồ Dương hừ lạnh một tiếng:
"Tôi không làm chuyện mất phong độ như thế! Có 'giống' thì đi theo tôi!"
Bên bể phun nước ở giữa quảng trường, Hồ Dương chỉ vào chữ 'Vũ' thật to:
"Có giỏi thì đánh với tôi một trận?"
Lưu Chí Hoành hừ nhẹ:
"Được thôi."
Trên quảng trường đúng lúc có một đám thiếu niên đang nhảy hiphop, Hồ Dương vừa ngoắc tay, một đám con trai choai choai đã ôm trang phục và đạo cụ trong tay chạy tới:
"Thầy Hồ! Một mình đấu với hắn?"
Hồ Dương gật đầu:
"Lấy hết CD tới đây, xem tôi cho hắn đo ván thế nào!"
Lưu Chí Hoành vuốt tóc không phát biểu ý kiến, Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trong quán nước giải khát ngoài trời ở quảng trường gọi một cốc cà phê, Lưu Bắc Bắc ngồi ở đối diện gọi một đống kem ly, cầm muỗng giơ đến bên mép Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Chú Thiên, chú đừng đưa cháu đi Mỹ... Cháu sẽ cố sức học tập, không bao giờ học theo ba cháu nữa."
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn hai người đứng đối nhau bên kia quảng trường, miệng nhếch lên hỏi Lưu Bắc Bắc:
"Ba cháu biết nhảy?"
Lưu Bắc Bắc mím miệng suy nghĩ:
"Ba cháu đã từng cưa rất nhiều cô."
Dịch Dương Thiên Tỉ hớp một ngụm cà phê, nghĩ thấy câu trước câu sau vỡi cả liên quan.
Xung quanh quảng trường có một vòng người, các thiếu niên nhảy hiphop trang bị hết mọi thứ xong, cười với Hồ Dương:
"Thầy ơi! Xem thầy đó!"
Sau đó lại nhìn Lưu Chí Hoành khinh miệt:
"Luật là thế này, dựa trên nền nhạc phân ra kiểu nhảy, sau đó thì nhảy thôi, tôi cũng sẽ không nể mặt đâu ha."
Hai chân Lưu Chí Hoành đi giày da màu trắng đứng tại chỗ giẫm hai cái, lại vỗ tay hai cái, sau đó cầm mũ phớt trên đầu xuống, một tay vung về phía Hồ Dương:
"Tới nè."
Hồ Dương tức tối mắt đỏ đục ngầu: đồ bình hoa chết tiệt! Lại dám coi mình là trâu!
Thiếu niên hiphop cúi đầu nhìn tiêu đề CD trong tay mình, rồi gân cổ nói với Lưu Chí Hoành:
"Tôi còn chưa để vào mà! Sao anh đã nhảy thế! Bước nhảy này không tính! Không cho anh nhìn lén đĩa CD của tôi!"
Lưu Chí Hoành buông tay, không còn gì để nói:
"Tùy các cậu."
Xung quanh đã có một đám người vây xem náo nhiệt, Lưu Chí Hoành có một tật xấu, đó là thích thể hiện, người càng nhiều càng tốt, điểm ấy rất chi là giống chim công, một tay cầm mũ phớt trên tay tung hứng, thỉnh thoảng còn hôn gió với vài cô bé xem náo nhiệt xung quanh, mắt chớp chớp như bị giật, còn làm không biết mệt, tiếng nhạc vừa vang lên, Lưu Chí Hoành quay đầu nhìn Hồ Dương, Hồ Dương cũng mang vẻ mặt khiêu khích, hai hàng lông mày sắp nhướn lên tận đỉnh đầu, Lưu Chí Hoành đội mũ phớt lên đầu, một tay chống thắt lưng, tay kia giơ quá đỉnh đầu:
"Tôi nhảy bước nữ."
Khúc nhạc nhảy chậm rãi vang lên trong khoảng không ở quảng trường, Hồ Dương không khỏi xoa mồ hôi trên mặt: đồ bình hoa chết tiệt, dám đòi nhảy bước nữ! Rõ ràng bước nữ có kỹ thuật cao hơn một bậc! Một thằng đàn ông như cậu nhảy bước nữ làm gì chứ!
Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, Hồ Dương vẫn dùng ánh mắt chuyên nghiệp quan sát Lưu Chí Hoành một cách tỉ mỉ: đối với đàn ông, bờ eo này khá dẻo, độ lượn quá khéo... Mịa nó! Một thằng đàn ông như hắn sao lại dẻo như thế được!
Bực với bước nhảy của mình, y vung đầu liếc cho thiếu niên hiphop một ánh mắt, thiếu niên lập tức đổi khúc nhạc, khúc nhạc vừa chuyển "Oh hô! Samba!" nóng bỏng vừa chuyển, Lưu Chí Hoành cũng đổi bước nhảy theo, môi cười nhếch, chiếc mũ phớt trong tay đúng lúc thành đạo cụ, thi thoảng khiêu khích Hồ Dương một cái, lại liếc mắt đưa tình với mấy cô bé một chút, toàn bộ bầu không khí của quảng trường đều bị Lưu Chí Hoành khuấy động sôi nổi, Hồ Dương nhảy cũng không kém, người ta dù sao cũng xuất thân chuyên nghiệp, nhưng vẫn không thể biểu diễn được như Lưu Chí Hoành, một khúc nhảy xong thì thấy Lưu Chí Hoành đã cướp được 'ống kính' ở khắp nơi... Tuy rằng ở đây không có ống kính... .
Khóe miệng thiếu niên hiphop giần giật: người này nhảy giỏi vậy cơ à?! Cậu ta đưa tay ấn đổi bài, nếu hắn giỏi về nhảy điệu sôi động, vậy đổi sang bài kiểu tao nhã! Tiếng đàn violoncelle trầm thấp vang lên, Lưu Chí Hoành nhe răng cười, túm lấy Hồ Dương:
"Lần này tôi nhảy bước nam."
Xen với tiếng nhạc dịu dàng êm ái của điệu valse, Lưu Chí Hoành cực kỳ ga lăng ôm eo Hồ Dương, miệng hơi nhếch, tung người ra xa một cái, trong lúc tung lại xoay vào, cứ như vậy lặp lại không ngừng... Cuối cùng cúi người khom lưng, ẩn tình đưa tình nói:
"Choáng không? Còn muốn bay không nào?"
Hồ Dương mơ mơ màng màng nhắm mở mắt, trọng lượng cả người đều được Lưu Chí Hoành đỡ, thiếu niên hiphop vừa thấy đã biết không ổn, vội vàng đổi bài, Lưu Chí Hoành bất đắc dĩ rụt vai, thế là tiếng 'bình bịch' vang lên.
"A!" Đầu Hồ Dương đập đất không nhẹ.
Lưu Bắc Bắc vừa ăn kem ly vừa giải thích cho Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Khúc đầu tiên ấy chú, ba cháu nói muốn nhảy bước nữ, là bởi vì có một lần ba cháu theo đuổi một cô giáo dạy múa, muốn tạo mối quan hệ với cô ấy nên đã ghi danh đi học, lúc cháu tan học đi chờ ba, thấy cả phòng học chỉ có mỗi mình ba là đàn ông... Còn cái điệu túm tới túm lui kia, là lần trước, ba cháu cưa một chị khá giàu, ba nói học cái này dễ chuyển hướng, chờ người ta choáng rồi có thể sỗ sàng... Chú Thiên, choáng* với đậu hũ có thể nấu thành một nồi không??"
(*) nguyên văn là 'vựng thái', 'thái' là đồ ăn, món ăn, hai từ này hợp lại có nghĩa là hôn mê, choáng váng, nhưng mà Bắc Bắc thấy có từ 'thái' nên tưởng là một món gì đó mới hỏi thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro