Chap 15 : Phần 15-1

Chap 15:

Phần 15-1

Con thuyền êm ả xuôi theo từng đợt sóng, 5 con người tiếp tục cuộc hành trình đến Tây Tạng để tìm thuốc giải. Họ đâu ngờ trước mặt là vô vàn hiểm nguy đang rình rập. Tối đến, trời đổ cơn mưa lớn , kèm theo gió giông, mặt biển bốn bề dậy sóng, mọi người phải vất vả lắm mới  giữ được bánh lái con thuyền, chợt Sica nghe được tiếng người kêu cứu vang lên đâu đó, nhìn kỹ thì phát hiện có 2 bóng người đang vùng vẫy kêu gào trong tuyệt vọng. Sica liền gọi Tae và Yul nhảy xuống cứu họ.

Sau khi mưa dần tạnh , mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Hyo xuống hầm tàu nấu thức ăn cho mọi người. Hai vị khách mừng rỡ vì không ngờ mình có thể sống sót sau cơn nguy kịch, cúi đầu tạ ơn rối rít :

-Đại ân đại đức của các vị chúng tôi xin ghi khắc trong lòng, sau này dù thịt nát xương tan cũng quyết tâm đền đáp

-Không có gì đâu, cứu 1 mạng người hơn xây 7 cổng chùa mà, ra giang hồ phải biết giúp đỡ lẫn nhau chứ ..Yul vỗ vai

-Còn ta tuy k phải giang hồ nhưng “lệnh bà khó cãi” , vợ kêu nhảy thì phải nhảy thôi, haha, mặc dù sợ chết khiếp luôn ấy chứ, haha …Tae cười lớn

-Hai vị nói chuyện hài hước quá , chắc 2 vị phu nhân hạnh phúc lắm

-Tất nhiên rồi, họ cười nhiều tới nỗi 1 đứa thành “ bàn nạo dừa” , còn 1 đứa thành “mắt cười heo hường” rồi, haha …Tae và Yul cùng nháy mắt

-Nói cái gì vậy hả ? …  Nấm và Sica đồng loạt nhéo tai Tae và Yul

-Ui da, đau đau, buông..buông ra, nhà đang có khách , đừng làm vậy xấu hổ lắm

-Sợ xấu hổ mà đi nói xấu vợ trước mặt người khác là sao hả, ai kiếm chuyện trước

-Được rồi, là bọn ta sai, bà xã đại nhân là tốt nhất, đẹp nhất, được chưa

-Vậy còn nghe được, tha cho 2 người

- Cho hỏi 2 vị đến từ đâu ạh …Fany hỏi

-Àh, chúng tôi đến từ Tây Tạng, tôi là Chansung còn đây là anh trai tôi – Nickhun, anh àh, sao không chào họ đi, đứng ngẩn người ra vậy

-Xin lỗi , tôi quên , tôi là Nickhun, lần đầu gặp mặt nhưng tôi thật sự bị 2 quý phu nhân cuốn hút, nhất là cô nàng mắt cười kia

-Cái gì, ý của ngươi là sao … Tae vội kéo tay Nấm sang 1 bên

-Không có gì, ý anh tôi nói là 2 vị phu nhân rất xinh đẹp , rất xứng đôi với 2 ân nhân, gia đình các vị rất đông vui …Chansung liền nói giúp ngay

-Thôi nào , mọi người đồ ăn đã sẵn sàng , mau vào ăn kẻo nguội..Hyo gọi lớn

Thế là tất cả cùng ngồi vào ăn , không khí trò chuyện khá thân mật và vui vẻ nhưng lòng Tae lại có cảm giác bất an với câu nói vừa rồi của Nickhun, hy vọng mọi thứ chỉ là hiểu lầm.

-Tôi và anh Nickhun đang du ngoạn trên biển thì đột nhiên gặp cơn sóng dữ, cũng may là mọi người cứu kịp , mà mọi người cũng đang đi ngắm biến àh, mọi người từ đâu tới vậy?

- “Vì sao đưa tôi tới”

-Cái gì, mọi người là người ngoài hành tinh áh

-Haha, đùa thôi, bọn ta đến từ nước SOSHI , bọn ta cũng đang trên đường sang Tây Tạng để tìm 1 thứ

-Là thứ gì vậy, chúng tôi có giúp gì được k ?

-Là 1 thứ rất quý báu, đó chính là …Yul định nói ra thì Tae ngăn lại

-Àh, là chuyện riêng của gia đình tôi ấy mà , khi nào cần sự giúp đỡ chúng tôi sẽ lên tiếng, cảm ơn đã quan tâm

-Vậy là các người k xem  chúng tôi là bạn rồi …Nickhun đáp trả

-Ý của Tae k  phải vậy, vì chuyến đi của chúng tôi rất nguy hiểm nên k muốn 2 người bị liên luỵ thôi , khi nào muốn nhờ chúng tôi sẽ tìm 2 người

-Thì ra là vậy, vẫn là thím Hyo xinh đẹp có cách giải thích nhẹ nhàng hơn …Nickhun nịnh khéo

-Cảm ơn cậu, ai cũng khen ta giỏi ăn nói mà, hihi…Hyo cười tít mắt

- Vậy chúng tôi có thể xin đi nhờ thuyền của mọi người để cùng về Tây Tạng được không ? …Chansung ngỏ lời

-Tất nhiên là được, k lẽ giờ bảo 2 người nhảy xuống tự bơi về sao, haha… Yul cười lớn

-Biết đâu đó cũng là cách hay …Sica phát ngôn làm 2 anh em họ sững sờ

-K có gì đâu, vợ tôi nói đùa thôi, 2 người đừng để tâm …Yul quay sang liếc Sica

-Cho 2 người đi chung cũng được nhưng phải phụ giúp chúng tôi công việc hàng ngày, thay cho chi phí

-Chuyện đó tiểu thư cứ yên tâm, chúng tôi sẽ hết lòng phục vụ mà : lau sàn , quét dọn, giặt giũ , tôi làm được hết

-Làm được thì mới nói nhe, em cứ làm những việc đó, còn việc hầu hạ cho 3 quý phu nhân xinh đẹp là Nấm, Sica và Hyo thì cứ để Nickhun này lo liệu

-Nè, nè, còn ta và Tae thì ai lo đây hả … Yul xen vào

-Bọn ta k cần ai lo và cũng k cần người khác chăm sóc vợ thay mình, 2 người cứ tự nhiên như bình thường là được rồi …Tae nghiêm túc

-Em thấy Nickhun chỉ có ý tốt , làm gì mà Tae khẩn trương vậy, ghen àh …Fany thì thầm ào tai Tae hỏi nhỏ

-Ta…ta mà như thế àh, k  đời nào

-Nào mọi người , chúng ta cùng lên đường về Tây Tạng nào, vui lên đi …Chansung quàng vai Tae và Yul tỏ vẻ hớn hở.

Từ đó chuyến hành trình của gia đình 5 người lại có thêm sự góp mặt của 2 người khách lạ. Chansung khá thân thiện và cởi mở, siêng làm việc, luôn giúp đỡ Tae, Yul những việc nặng nhọc , trong khi Nickhun lại dẻo ăn nói nên không ít lần gây tiếng cười , tạo thiện cảm với 3 mẹ con Nấm , Hyo và Sica . Những lúc như thế , bỗng Tae cảm thấy không vui, như có gì đó rất chướng mắt.

-Này, sao Tae nhìn họ với ánh mắt khó chịu vậy

-Chắc do ta nhạy cảm quá, ta cứ thấy tên Nickhun này có điều gì mờ ám

-Lại cái tính đa nghi nữa rồi, ghen quá nên nhìn đâu cũng thấy xấu hết, tỉnh táo chút đi, thấy Chansung giúp đỡ chúng ta hết mình không

-Biết đâu họ đang giả vờ, có ai đời mùa mưa bão này mà dám ra biển du lịch, nghi ngờ lắm , chắc họ còn giấu mình nhiều chuyện

-Tae nói phải, cẩn thận vẫn tốt hơn

Trong giờ cơm trưa, khi mọi người đang  trò chuyện thì  Nickhun xung phong kể cho mọi người nghe 1 truyền thuyết : tại đảo Boto có chôn giấu rất nhiều kho báu do bọn hải tặc thời xưa để lại và cũng là nơi cất giữ chiếc hộp bí mật chứa đựng “viên ngọc rồng thiêng” , người xưa kể rằng khi rồng thiêng được giải thoát sẽ ban cho  chủ nhân của nó 1 điều ước. Rất nhiều người đã đổ xô đi tìm nhưng tới nay vẫn còn là bí ẩn

-Hay thật, nếu có điều ước, em sẽ ước trẻ mãi k già…Sica mơ mộng

-K được, như vậy lỡ Yul già rồi chết thì em sẽ đi lấy người khác sao, k chịu

-Còn ta sẽ ước có thật nhiều thức ăn ngon để đãi “Soo đầu đất” của ta, hihi

-Em ước Tae sẽ cao thêm 10 phân nữa , haha …Nấm trêu

-Nè, nè, đừng có nói về chiều cao của Tae chứ, hừm, Tae sẽ  ước em lùn xuống cho biết …Tae xụ mặt

-Sao mọi người k  ước vàng bạc, chức quyền hay sức mạnh mà toàn ước  chuyện kỳ quặc vậy ? …Chansung cười

-Có gì đâu, những thứ đó chỉ là phù du thôi, với bọn ta thì sống hạnh phúc bên nhau mới là quý giá nhất

-Vậy chúng ta hãy cùng nhau tìm  “viên ngọc rồng thiêng”  nhé

-Những thứ trong truyền thuyết đó làm sao mà tin được, hơn nữa chúng tôi muốn đến Tây Tạng sớm để lo công việc

-Thật ra thì chúng ta đang ở rất gần hòn đảo đó, lẽ nào chúng ta không thử xem sao, Nickhun vội lấy bản đồ  ra cho mọi người xem

-Sao anh nói là đi du lịch biển, vậy là ngay từ đầu 2 anh đã đi tìm kho báu này nhưng bị đắm thuyền đúng không …Tae nghiêm mặt

-Sao …sao Tae biết…Nickhun lắp bắp

-Cứ nhìn vào bản đồ này là biết ngay, từ  bờ biển Tây Tạng đến đây rất xa, k ai đi du lịch mùa mưa bão mà đi xa như vậy, hơn nữa bản đồ có ký hiệu gần đảo Boto có nhiều  nước xoáy và đá ngầm , nếu như lái thuyền k  vững thì dễ bị va chạm dẫn đến chìm tàu, nguy hiểm vô cùng

-Đã biết nguy hiễm vậy mà còn rủ chúng tôi đi, Nickhun, anh có ý gì hả ? …Yul túm áo

-Mọi người bình tĩnh, anh Khun k có ý gì đâu,Tae nói phải, chúng tôi từ Tây Tạng ra đây cũng chủ yếu là tìm kho báu và “viên ngọc rồng thiêng”  nhưng k ngờ lại bị chìm tàu, anh Khun cũng chỉ là hỏi thử cho vui thôi, nếu mọi người k  thích thì chúng ta sẽ k đi đến đó nữa …Chansung giải bày

-Tất nhiên là k đi rồi, đến đó rồi biết có ra về toàn mạng hay không

-Thôi, mọi chuyện kết thúc , tù đây đừng nhắc chuyện đảo Boto nữa , tránh làm mất hoà khí…Hyo ôn tồn kết thúc

…..

Đêm đó, sau khi thả neo xong , mọi người cùng đi ngủ, Nickhun vẫn chưa nguôi ngoai ý định  về hòn đảo Boto nên k tài nào chợp mắt được. Hắn lên  boong tàu cầm theo bản đồ và ống nhòm để quan sát. Sau khi tính toán toạ độ con tàu , Khun liền đi về phía cuối tàu , khẽ nhổ neo và lái bánh lái hướng về đảo Boto. Sợ mọi người thức giấc k  thấy hắn thì kế hoạch sẽ bị lộ nên hắn nhanh chóng lấy dây thừng cố định bánh lái để con tàu đi đúng hướng , sau đó trở lại hầm tàu và ngủ tiếp như k có gì xảy ra.

-Anh còn định theo đuổi giấc mơ hão huyền đó đến khi nào nữa …Chansung nằm cạnh chợt lên tiếng làm Khun giật bắn người

-Em..em nói gì, anh k hiểu …Khun khẽ nói nhưng k quay nhìn lại

-Chúng ta từ lúc đi tìm kho báu ấy đã thiệt hại rất nhiều tàu bè, thương vong vô số, em thật sự k múôn chúng ta quay lại hòn đảo  tử thần ấy nữa

-Chính vì thế mà chúng ta càng k được bỏ cuộc, lần này là cơ hội cuối cùng cho chúng ta, những binh lính lần trước mang theo chỉ là hạng xoàng nên mới thất bại thê thảm, nhưng lần này theo ta nhận thấy thì gia đình bọn Tae Yul đều là cao thủ nên nếu có họ chúng ta sẽ thành công tiến vào đảo

-Họ là bạn bè  tốt mới quen, họ đã cứu chúng ta còn cho chúng ta ăn ở , đưa ta về Tây tạng, chúng ta phải xem họ là ân nhân mới đúng

-Là bạn bè  tốt ?  là ân nhân ? …hứh…hãy dẹp cái suy nghĩ ngây thơ ấy đi, với ta thì k có gì quan trọng hơn kho báu và “viên ngọc rồng thiêng” , chỉ cần có nó thì ta sẽ là bá chủ thiên hạ

-Anh điên rồi, em sẽ k sai lầm tuân theo kế hoạch của anh đâu

-Cứ thử xem, mạng sống của mẹ em đang nằm trong sự uy hiếp của mẹ ta đó, nếu 1 tháng sau chúng ta không quay lại thì mẹ ngươi sẽ chết k  toàn thây, haha

-Ngươi thật tiểu nhân bỉ ổi, ta k bao giờ có ý muốn tranh giành ngai vàng với ngươi , sau lại hại mẹ con ta

-Phụ hoàng rất yêu thương ngươi, nếu ta k lập chút công trạng để chứng tỏ thực lực người sẽ k truyền ngôi cho ta, thật ra từ đầu ta đã muốn dẫn binh đi 1 mình nhưng nghĩ lại có ngươi cùng đi bảo vệ ta vẫn tốt hơn

-Vì  lợi ích riêng mà bất chấp thủ đoạn , ta xấu hổ khi có người anh như ngươi

-“Vô độc bất trượng phu” , không tàn nhẫn thì k thành việc lớn, ta khuyên ngươi nên giữ im lặng , nếu kế hoạch thất bại thì mẹ ngươi ở nhà sẽ phải chịu cảnh “sống không bằng chết”

-Ngươi…ngươi dám làm gì mẹ ta , ta sẽ liều mạng với ngươi

-Bình tĩnh đi nhóc con, mẹ ngươi sẽ an toàn nếu ngoan ngoãn nghe lời ta, giờ thì ngủ đi

Chansung định nói thêm nhưng Nickhun đã trùm mền ngủ mất. Lòng đầy bất an nhưng Chansung biết mình k thể làm khác hơn. Bên tình nghĩa bên  hiếu thảo, anh phải chọn làm sao ? bao nhiêu  rắc rối bám lấy anh khiến đầu anh nặng trĩu, khẽ thở dài, anh sợ ngày mai…

….

Con tàu rung lắc dữ đội khi tiến vào vùng biển của đảo Boto, nước xoáy cùng với đá ngầm khiến con thuyền bị va đập khá nhiều. Hyo chạy lên boong đầu tiên thì thấy xung quanh là sương mù dày đặc , tìm về cuối thuyền Hyo thấy bánh lái đang bị cột chặt bởi dây thừng, Hyo liền dùng đao chặt đứt dây để lái bánh lái về hướng khác .Lát sau , Tae và Yul cũng chạy lên , con tàu đang mất phương hướng , gió thổi mạnh căng buồm nên tàu cứ thẳng tiến về phía có đá ngầm. Tae và Yul vội  giúp Hyo lái tàu

Chansung và Nickhun cũng phụ giúp thu buồm xuống , nhưng khi con thuyền va đập mạnh làm thân tàu bị lủng 1 lỗ . Yul và Chansung chạy vội xuống hầm tàu để chèn lại lỗ hỏng ở thân tàu. Sica và Nấm phụ trách mang lương thực và đồ đạc lên boong tàu để tránh bị ngập nước. Tae cố gằng cầm bánh lái ,duy trì cho con tàu tránh đá ngầm, Hyo chạy đến giúp Khun thu buồm . Đột nhiên, Hyo bị trượt nên rơi khỏi tàu, cũng may còn nắm lại được sợi dây thừng

-Cứu ta mau , Nickhun

-Hyo phu nhân, tôi sẽ cứu bà nhưng bà sẽ gả Nấm cho tôi nhé

-Ngươi điên rồi, Nấm là vợ Tae , đừng có mơ

-Vậy thì bà nằm mơ cũng k ngờ sẽ chết thế này đúng không, haha

-Thì ra mọi chuyện đều do ngươi sắp đặt, bánh lái tàu bị cột chặt về hướng đảo Boto là do ngươi làm

-Phải thì sao, các ngươi cũng chỉ là nhưng quân cờ trong kế hoạch của ta thôi, ta nể mặt Nấm nên mới hỏi bà, nếu còn k chịu thì đừng trách ta

-Bọn ta đã tin lầm ngươi, đồ xảo quyệt

-Qúa muộn rồi, Hyo àh, ai biết được bí mật của ta đều phải chết

Nickhun dùng dao găm trong người để đâm vào tay Hyo nhưng Hyo vẫn cố chịu đau k buông , Khun liền cứa mạnh vào dây thừng để mong cắt dây cho Hyo rơi xuống biển. Hyo không ngừng kêu cứu nhưng do mất máu đuối sức và tiếng ầm ầm của sóng  nên chẳng ai nghe được ngoại trừ Khun. Hắn đang cắt dây thì nghe có tiếng Nấm và Sica từ phía sau nên hắn vội giấu dao vào người như k có chuyện gì, mặc khác tiến đến dụ Nấm và Sica sang chỗ khác , k cho đến gần nơi Hyo đang kêu cứu, lòng nghĩ thầm : “dù ta k tự tay hạ sát bà nhưng  tin chắc bà sẽ k thể cầm cự lâu hơn và  rơi xuống biển sâu , haha”

Tae thấy Hyo đi thu buồm rất lâu mà buồm vẫn chưa thu lại , linh tính có chuyện chẳng lành nên  Tae vội cột lại bánh lái và chạy lên phía trước xem thử . Nhìn quanh k thấy Hyo , Tae vội hỏi Khun và Nấm , Sica , cả 3 đều trả lời k  thấy. Chia nhau ra tìm thì Tae phát  hiện Hyo với tay đầy máu , đang  cố nắm giữ dây thừng, Tae hét lên bảo mọi người tới giúp, đồng thời nắm lấy dây thừng để kéo Hyo lên.

Nấm và Sica ôm sau lưng Tae để phụ kéo Hyo lên, Nickhun chỉ đứng nhìn từ xa. Hắn rất lo sợ sau khi kéo được Hyo lên sẽ tố giác hắn nên hắn tìm cách hãm hại 1 lần nữa. Nhân lúc Tae, Nấm và Sica không để ý, hắn đã âm thầm phóng phi tiêu làm đứt sợi dây và Hyo rơi xuống biển, và 3 người té nhào ra sau. Nấm và Sica  hốt hoảng định nhảy xuống theo nhưng bị tên Khun cản lại , hắn nói giọng  xót xa :

- Hai chị em  đừng làm bậy, có nhảy xuống cũng k  kịp cứu cô Hyo đâu, chi bằng lo lái tàu vượt qua bãi đá ngầm này còn hơn

-Ngươi điên àh, đó là mẹ chúng ta…Sica hét lên

-Để ta nhảy cho, Nấm và Sica đừng xuống, nguy hiểm lắm…nói rồi Tae phóng thẳng xuống nước

Chỉ chờ có thế , Khun liền chạy về phía cuối tàu , lái bánh lái sang hướng khác để bỏ lại Tae. Nhưng do con thuyền đang mất thăng bằng , lại đột ngột đổi hướng nên bánh lái dưới nước bị va mạnh vào đá ngầm và vỡ vụn. Con thuyền ngày càng trở nên mất kiểm soát hơn , Yul và Chansung  không thể bịt lại lỗ hổng dưới hầm tàu nên chạy vội lên boong , thông báo cho mọi người tàu sắp chìm. Chưa kịp nói gì thì tàu va chạm 1 cú rất mạnh và bị lật ngang, hất tất cả mọi người xuống biển. Yul liền vớ ngay mấy tấm ván  để đưa cho Nấm và Sica , Chansung cũng lo lắng cho Nickhun nhưng hắn đã chuẩn bị phao từ trước nên chẳng lo ngại gì. Cả bọn lênh đênh trên biển mấy giờ đồng hồ, Nấm thì không ngừng kêu khóc bảo Yul bơi đi tìm Tae và mẹ Hyo.

Hoàng hôn xuống , cả bọn quá mệt mỏi nên đã thiếp đi, không ngờ sóng biển  dịu lại và đưa họ trôi dạt vào bờ. Nickhun  tỉnh lại đầu tiên, nhìn xung quanh thì thấy Chansung, Yul , Sica, và Nấm cũng đang nằm trên bãi biển

Nghĩ rằng Hyo và Tae đã bỏ xác ngoài kia, hắn cười thầm rồi liền đi sang chỗ của Nấm đang nằm. Hắn ngắm nhìn gương mặt thanh tú và xinh đẹp của Nấm , và khao khát được sở hữu thân xác lẫn trái tim của người con gái ấy. Hắn khẽ gọi Nấm nhưng dường như cô bị sốc nước nên chưa tỉnh lại, hắn thầm nghĩ : “ vậy thì càng hay, ta sẽ dùng cách “hô hấp nhân tạo” để được hôn nàng đường đường chính chính, haha” .

Ngay khi hắn vừa định đặt “đôi môi sừng trâu” của hắn vào môi Nấm thì đã nghe tiếng hét vang dội và tóc của hắn bị túm giật ngược ra sau , hắn té bò lăn ra đất , hốt hoảng nhìn lại hắn không tin vào mắt mình …vâng, người đó chính là Tae

-Tránh ra, k  được lợi dụng vợ ta… Tae hầm hầm bước tới , nhìn sắc mặt của Tae khiến Khun hơi e sợ. Thì ra Tae cũng trôi dạt vào bờ , nhưng do nằm khuất ở vách đá gần đó nên Khun k  phát hiện ra . Âm mưu giở trò với Nấm không thành nên hắn khá tức tối nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh và nói :

-Tôi k có ý gì đâu, chỉ định hô hấp nhân tạo cho Nấm thôi

-Nếu cần thiết thì ta sẽ làm cứu Nấm , k đến lượt ngươi …Nói xong Tae cúi xuống làm hô hấp cho Nấm. Sau vài hơi thở , Nấm ói ra nước biển trong bụng và nhìn Tae kinh ngạc

-Lẽ nào em đang mơ, là Tae thật sao? Tae chưa chết sao ? …Nấm ôm gương mặt Tae vừa hỏi vừa khóc

-Đừng khóc, vợ yêu, ta là Tae bằng xương bằng thịt, ta phải sống để bảo vệ em chứ

-Vậy còn mẹ Hyo đâu, Tae có cứu được mẹ Hyo không…Nấm nhìn quanh khi k  thấy Hyo

-Xin lỗi em, ta đã tìm nhiều lần nhưng k  thấy mẹ Hyo đâu cả , k biết mẹ có trôi dạt vào đảo này giống như chúng ta không

-Chắc là lành ít dữ nhiều rồi, hoặc bị chìm xuống đáy biển hoặc bị cá mập ăn thịt rồi, nếu k thì đã trôi vào bờ như chúng ta thôi… Khun khẳng định

-Mẹ ơi, có lẽ nào như vậy, huhu…Nấm gào khóc thảm thiết khi nghe Khun nói thế

-Nickhun, ngươi có thôi đi không, đã biết Nấm đau lòng mà cứ nói bi quan vậy

-Tae nói phải ,biết đâu vẫn còn hi vọng, mẹ Hyo đã được thuyền nào đó cứu rồi cũng nên…Yul đỡ Sica ngồi dậy và cùng an ủi

-Em tin cô Hyo sẽ tai qua nạn khỏi, dân gian hay nói :” người tốt hưởng phước lành, kẻ ác nhận báo ứng” mà…Chansung cũng động viên nhưng khi ngẩng lên thì gặp ngay ánh mắt Khun đang nhìn mình 1 cách giận dữ, chắc là Khun chột dạ do câu nói của Chansung

-Dẫu sao thì chúng ta cũng đã đến được đảo Boto , ta nên nhanh chóng tìm ra kho báu và viên ngọc rồng, có nó rồi chúng ta sẽ ước được quay về Tây Tạng, thế là xong

-Tới nước này rồi mà ngươi còn lo tìm kho báu, nếu k phải tại ngươi chúng ta sẽ k phải đi vào vùng biển nguy hiểm này và bị đắm tàu , mẹ Hyo bị mất tích, ngươi chỉ lo cho lợi ích của ngươi thôi, ngươi có còn là người k  vậy ? …Tae túm áo Nickhun lên và mắng xối xả

-Mong Tae tha lỗi, chẳng qua anh Khun nhất thời thiếu suy nghĩ nên nói ra vậy thôi, chúng ta đều đâu biết được mọi chuyện sẽ ra thế này …Chansung ngăn Tae lại

-Chansung nói đúng, tối hôm trước là Tae thả neo, chắc là do neo bị đứt nên tàu mới trôi cả đêm vào vùng biển này

-Nực cười, tàu trôi tự do mà theo đúng hướng đảo Boto mà tiến tới àh, ngươi nghĩ ta là con nít 3 tuổi chắc… Tae vặn lại

-Làm sao ta biết được, tàu tự trôi sao đổ thừa ta, ta cũng ngủ như các ngươi chứ có lái tàu đâu mà vu khống ta, không tin thì ngươi hỏi Chansung đi, nó ngủ chung với ta đó

-Àh,… ừhm…thật ra… Chansung ấp úng thì nhận thấy ánh mắt sắc nhọn của Khun đang nhìn mình

-Có gì nói thẳng ra đi Chansung, tôi tin cậu…Yul vỗ vai

-Thật ra anh Khun ngủ chung với tôi, và không trực tiếp lái tàu, mọi người đừng truy cứu nữa

-Mọi chuyện vẫn chưa giải quyết thì làm sao ngủ yên, lúc đó mẹ Hyo phụ trách thu buồm cùng với Nickhun, tại sao mẹ Hyo rơi xuống mà hắn hoàn toàn k  hay biết gì … Tae hỏi tiếp

- Lúc đó ta bận nói chuyện với Nấm và Sica thì làm sao biết được

-Ngươi đừng có giả vờ, rõ ràng ngươi đứng gần đó mà k nghe thấy mẹ Hyo kêu cứu hả

-Oan cho ta quá, có Nấm và Sica làm chứng, ta và họ có nghe thấy gì đâu

-Huhu, nếu lúc đó em sớm phát hiện ra thì mẹ đã k  phải rơi xuống biển rồi…Sica tự trách

-Cũng tại chị, k lo cho mẹ, k bảo vệ mẹ, huhu…Nấm cũng ôm Sica và khóc

-Thôi thôi, đừng lo cãi nhau nữa, mau tìm chỗ nghỉ ngơi và tìm thức ăn để sinh tồn , có chuyện gì sau này hãy bàn, trời sắp tối rồi ,trên đảo hoang này mà bị bệnh thì chết chắc… Yul khuyên giải mọi người

Cuộc khẩu chiến dừng lại ở đó, mọi người cùng nhau đi vào trong đảo để tìm thức ăn và nước uống. Đêm đầu tiên trôi qua trên đảo mà mọi người chưa được ăn gì, khát khô cả cổ nhưng vẫn phải gắng gượg, cố nhắm mắt ngủ để xua đi cảm giác đói lạnh đang đeo bám.

Sáng ra, mọi người chia thành 2 nhóm để tiếp tục đi tìm thức ăn và nước uống. Nhóm đi tìm nguồn nước bao gồm Yul,Sica và Chansung;  còn Nấm , Tae và Nickhun thì thuộc nhóm còn lại. Tae vẫn còn khó chịu với Nickhun nên k nói chuyện nhiều với hắn, nhưng Nấm thì thơ ngây vô cùng nên chẳng chút đề phòng. Khun xung phong đi trước dò đường và tìm trái cây, gặp được 1 cây táo chín, hắn mừng rỡ leo lên cây hái và ngồi trên đó ăn ngon lành. Khi nghe tiếng bước chân của Nấm và Tae đi tới, hắn liền nhảy xuống và quay lại đưa cho Nấm 1 quả táo :

-Của em nè, chỉ hái được 1 quả duy nhất nên ta để dành cho em đó …Khun tỏ vẻ dễ  thương và galăng

-Chúng ta chẻ quả  táo ra rồi cùng ăn đi, ai cũng đói hết mà…Nấm k muốn ăn 1 mình

-Qủa táo nhỏ lắm, k cần chia sẻ đâu, em cứ ăn 1 mình là được rồi, ta to xác nên khoẻ mạnh lắm chứ không ốm yếu như ai kia   đâu

-Ngươi nói vậy là có ý gì hả, nói ta lùn chứ gì, chưa chắc ai khoẻ hơn nhé

-Thôi mà Tae, em thấy Khun k có ý gì đâu, đừng giận, táo ngon nè, em và Tae mỗi người 1 nửa

-Không cần, em cứ ăn hết đi , ta k đói …Tae sĩ diện từ chối nửa quả táo ngon mặc dù bụng đang sôi lên ùng ục

-Chắc mình phải tìm thêm nhiều thức ăn cho nhóm của Yul nữa chứ…Nấm nói rồi đi nhanh về phía trước, để lại Tae và Khun phía sau. Tae tiến tới nói mỉa mai:

-Lần sau nói dối cũng nên chuẩn bị kỹ 1 chút, chỉ có Nấm ngơ mới bị gạt  thôi chứ làm gì qua mắt được ta

-Ý ngươi là sao ? ta gạt chuyện gì

-Cây chỉ còn đúng  1 quả táo thôi ư ? vậy sao hột táo lại rơi đầy ở góc cây vậy hả. Ăn không biết chừa ai mà giả bộ

-Ai ….ai nói ngươi là ta ăn, biết đâu chim ăn thì sao

-Ừh, đúng rồi, con chim đó nó ăn trộm vội vàng quá nên ăn xong chưa kịp xỉa răng, vỏ táo vẫn còn dính xanh , dính đỏ cả hàm răng kìa, thật k biết ngượng

-Ta…ta…chỉ ăn có vài quả thôi, thì đã sao

-Mọi người đều chưa ăn uống gì, em trai ngươi cũng phải chịu đói khát mà ngươi nỡ ăn 1 mình vậy hả, có tính người không? …Tae tức giận trước thái độ ngông cuồng, k biết hối lỗi của Khun

-Hai người làm gì vậy, suốt ngày cứ cãi nhau hoài, mau lo tìm thức ăn  đi chứ…Nấm quay lại thấy Tae đang mắng Khun thì tỏ vẻ khó chịu

-Em biết không…Nickhun hắn dám…

-Em k cần biết, mọi chuyện để nói sau đi , Tae k  thể dẹp bỏ hờn giận trẻ con đi mà sống hoà thuận với Khun sao, chúng ta cần đoàn kết thì mới sống sót tại đảo hoang này

-Cái gì…ta mà hờn giận trẻ con ư, em có biết hắn là người như thế nào không

-Nếu  Tae muốn tìm thức ăn thì theo em và Khun , còn k  muốn đi chung rồi sinh cãi vã thì cứ về bờ biển chờ đợi đi, em k muốn làm mất hoà khí

-Tôi thấy Nấm tiểu thư nói phải, nếu Tae  k thích thì cứ về trước để tôi bảo vệ cô ấy được rồi

-Dù thích hay không thì ta cũng sẽ lo cho Nấm , k cần ngươi bận tâm, Nấm àh , chúng ta đi thôi

-Buông tay em ra, đi từ từ thôi, làm gì mà kéo em  mạnh dữ vậy

Nhìn Tae  kéo tay Nấm đi trong cơn bực tức khiến Khun càng đắc ý hơn. Hắn đã nắm được điểm yếu của Tae, đó chính là  Nấm…. “Cứ chờ đó đi Tae, ngươi sẽ biết thế nào là lợi hại của Nickhun này”…Hắn tự nhủ thầm rồi đuổi theo bám lấy Tae và Nấm như chưa có gì xảy ra

......

p/s : Âm mưu của Nickhun sẽ tiến hành như thế nào, Taeny và Yulsic sẽ gặp biến cố gì , chap sau sẽ rõ

Lâu rồi k viết fic , k biết các bạn còn nhớ Au không, comment cho Au biết ý kiến sau khi đọc nhé. Thanks !

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro