Chap 23: Sự thật nghiệt ngã

Vương Nguyên ngẩn người ra khi nghe dòng tin tức. Đầu óc cậu bỗng quay cuồng, ong ong bên tai hai chữ "đính hôn". Cậu đánh rơi điều khiển xuống đất, Thiên Tỷ vội vàng đứng dậy, đến dìu cậu ngồi xuống ghế. Cậu như hồn lìa khỏi xác, vẫn nhìn về phía tivi, miệng mấp máy muốn nói gì nhưng chẳng có đủ sức để bật ra. Lồng ngực cậu phập phồng không ngừng như khó thở, mồ hôi thi nhau tuôn xuống.

- Cậu không sao chứ? - Thiên Tỷ lay lay cánh tay Vương Nguyên, nhíu mày lo lắng. Không có tiếng trả lời, anh kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

- Nguyên Nguyên, cậu không sao đúng không?

- Tôi không sao.

- Cậu mệt thì có thể về đi.

- Tôi vẫn chưa hết ca trực của mình. Tôi thật sự không sao.

Đội trưởng nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc, song, cũng thở dài vì sự ngốc nghếch của cậu. Cậu tắt tivi đi, rồi lật qua lật lại vài tờ giấy trên bàn như người máy. Vương Nguyên rõ ràng là không ổn, hà cớ gì phải giả vờ như vậy?
Một lúc sau, tiếng điện thoại vang lên phá tan sự im lặng.

"Cục cảnh sát thành phố Trùng Khánh xin nghe."

"Vương Nguyên đấy phải không? Là tôi, trưởng cục điều tra đây. Đã có người rút lại đơn điều tra vụ việc của ông Mã Tư Viên. Cậu thông báo cho cục điều tra hộ tôi được không?"

"Dạ được, ông yên tâm, tôi sẽ làm ngay."

"Cảm ơn cậu"

Cậu dập máy, nghiêng đầu khó hiểu. Có lẽ cũng có một chút khó chịu và tiếc nuối, cậu vốn đã rất tò mò về cái chết của ba nuôi cậu, vậy mà lại để tuột mất cơ hội này. Vương Nguyên chán nản lắc đầu. Đội trưởng Dịch đang rót trà, tự nhiên nhìn thấy biểu cảm lạ của cậu mới tò mò:

- Có vụ gì thế?

- Không có gì đâu, ông Phó (trưởng cục điều tra ý :>) gọi nói nhờ tôi thông báo cho đội điều tra là có người đã rút đơn đề nghị điều tra lại vụ của ba tôi.

- Ồ vậy hả? Thế để tôi, cậu cứ ở đây đi.

- Cảm ơn anh.

Vương Nguyên lại trở về vị trí ban đầu. Cậu chợt quên đi việc Vương Tuấn Khải đính hôn, chìm vào những thắc mắc của sự việc ba cậu. Cậu lắc lắc đầu để xua chúng đi và tập trung vào công việc. Được một lúc thì chuông điện thoại lại reo lên. Tuy nhiên, đó không phải tiếng chuông của đồn cảnh sát, mà là từ điện thoại Thiên Tỷ, là Lưu Chí Hoành gọi.

"Thiên Thiên à? Em đây?"

"Hãy gọi lại sau, đội trưởng không có ở đây."

Cậu nhanh chóng dập máy vì sợ nó nhận ra giọng của cậu. Vương Nguyên lúng túng không biết phải làm thế nào, đành gọi một người khác trông hộ vài phút rồi chạy lên tầng tìm Thiên Tỷ. Lại một lần nữa, chuông điện thoại lại kêu. Nhưng lần này là điện thoại của cậu. Cậu không chạy nữa, từng bước từng bước đi chậm lại để nghe điện thoại.

"Bà ạ?"

"Cháu vẫn đang làm việc à?"

" Dạ vâng. Có việc gì đấy ạ?"

"Khi nào cháu về thế? Con trai bà về rồi, bác ấy rất muốn gặp cháu."

"Cháu cũng muốn gặp bác ý nữa. 3h cháu mới tan làm cơ ạ"

"Thôi được, cố về sớm nhé."

"Vâng ạ."

Cậu mỉm cười nhẹ, bước đi thông thả, đầu óc cậu sau khi nghe được mấy câu hỏi thăm của bà bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn. Tắt điện thoại, cậu đút vội vào túi quần khi nhận ra đã gần đến phòng điều tra.
Bước chân cậu dừng lại trước cửa phòng, định bụng sẽ "ú oà" cho cả phòng giật mình thì bị ngăn lại bởi tiếng nói trầm của Thiên Tỷ.

- Anh nói sao cơ?

- Đội vừa tìm ra chứng cứ buộc tội ông ấy, thì lại rút đơn.

- Không thể nào! Không thể là ông ta! - Kể cả đứng ngoài, Vương Nguyên cũng có thể nghe thấy tiếng đập bàn một cách giận dữ của Thiên Tỷ.

- Chính là ông ấy đấy. Bố của Vương Tuấn Khải đã dùng quyền lực của mình để che mắt dư luận, để chuyện này chìm vào quá khứ.

Cậu lập tức lấy tay chặn miệng mình lại ngăn không cho tiếng hét thoát ra. Người đã giết bố nuôi của cậu, là bố của người cậu yêu nhất sao?

- Vương Nguyên?

Cậu ngước ánh mắt đã ngấn nước lên nhìn Thiên Tỷ. Anh nhìn cậu, biểu cảm không thể bất ngờ hơn.

- Nguyên, hãy bình tĩnh!

Anh nắm lấy cổ tay cậu nhằm trấn an, tuy nhiên lại bị cậu vung lên và chạy thật nhanh đi. Thiên Tỷ bất lực đấm tay vào tường, liếc mắt về phía bóng người nhỏ bé đang chạy về cuối hành lang. Sự thật này, đối với Vương Nguyên, đối với Vương Tuấn Khải, họ phải vượt qua ra sao đây?

Cậu cảm thấy như cả thể giới đang sụp đổ, có cái gì đó cứ đeo lấy cậu đằng sau, khiến cậu phải trốn chạy như thế này. Là sự thật, là thực tại đang đuổi theo cậu, nó bắt cậu phải đối diện với nó, bắt cậu chiến đấu với nó. Nhưng cậu có làm gì sai đâu chứ? Tại sao cái sự nghiệt ngã khốn kiếp này bỗng nhiên dội vào đầu cậu như vậy?
Cậu ngồi ở cầu thang hành lang, hai tay ôm chân, mặc kệ nước mắt rơi lã chã. Cậu không tin, không tin. Bây giờ bảo cậu sắp chết có khi còn đáng tin hơn.

- Nguyên Nguyên?

Lại có người gọi cậu. Cậu biết giọng nói này, giọng nói ấm áp cậu vẫn thường nghe. Kể cả đi đến tận chân trời, cậu cũng chẳng thể quên được. Đôi chân cậu gắng sức đứng dậy, loạng choạng bám vào cầu thang. Tóc mái của Vương Nguyên rủ xuống qua mắt, lập loè qua những tia nắng.
Người kia ôm chầm cậu vào lòng, cậu khóc to hơn nữa. Luyến tiếc, cậu đẩy người đó ra, hét lên trong nước mắt:

- ĐỪNG QUA ĐÂY! ĐỪNG LẠI GẦN TÔI!

Người kia ngạc nhiên, nắm lấy tay cậu. Giọng có chút run run sợ hãi:

- Đừng đi...

- ĐỂ TÔI YÊN!

Cậu vùng ra, chạy xuống cầu thang bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Người kia toan đuổi theo thì cũng bị một ai khác tóm lấy cổ áo sơmi giữ lại.

- Vương Tuấn Khải, để cậu ấy đi đi, đừng đuổi theo.
_________________________
Bây giờ là 00:01 ạ :3 sang ngày mới rồi, hôm nay là ngày gì mọi người nhớ không :>
15-7 :3 Đã tròn ba năm đã từ ngày Khải-Nguyên song ca bài "Một người như mùa hạ, một người như mùa thu" rồiii :> còn gọi là Tết Khải Nguyên đó :>>
Xin lỗi mọi người vì chiêu đãi Tết bằng cái chap đầy nước mắt thế này TT.TT
dù sao cũng comt hay like cho au nhaa, hôm trước nhiều comt nên au mới ra sớm đấy mwuahahahahaha =))
Mọi người đón Tết Khải Nguyên vui vẻ :3 chúng ta hãy cùng nhau thực hiện hẹn ước 10 năm và nhiều hơn nhaaa <3

Rawr  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro