Chap 30: Hàn Lâm Kiệt
Sáng ngày đầu tiên của năm, một buổi sáng se lạnh, có chút nắng ấm áp. Mắt cậu vẫn mở thao láo, nhìn đăm đăm về phía ngoài cửa kính cửa sổ, cả đêm cậu không thể nào chợp mắt được. Vương Nguyên cứ nhắm mắt là hình ảnh hắn cười lại xuất hiện lên, dòng xác nhận chết tiệt kia như in vào trong tâm trí cậu, khiến cậu khổ sở vô cùng.
Cửa mở, cậu biết là Tỷ Hoành đến thăm nên cũng không quay người lại. Chí Hoành giả vờ cười cười, múa may trước mặt cậu:
- Nguyên Nguyên, ngày đầu tiên của năm rồi, muốn xuất viện ra ngoài chơi không?
Cậu nhìn nó bằng ánh mắt hoài nghi, rồi gật đầu. Dù sao chuyện cũng đã rồi, cậu nằm đây cũng chẳng ích gì. Cậu muốn gạt tất cả đi và đón một năm mới vui vẻ. Cậu chỉ muốn quên đi tất cả thôi. Vương Nguyên trong lúc chờ hai người đi làm thủ tục đã một mình thu dọn tất cả. Ngực phải của cậu vẫn còn đau một chút, nhưng vẫn không sao.
- Nguyên nhi, đi kiểm tra lại một lần nữa rồi về nhé!
Thiên Tỷ xách hành lý của cậu theo sau. Vì là đợt kiểm tra cuối nên rất nhanh, không có điều gì bất ổn cả. Trên đường đi chơi, họ ăn kem bên lề phố. Vương Nguyên nhìn thấy một tờ giấy dán ở bên cạnh xe đẩy, "tìm người ở ghép". Lúc đó cậu mới nhớ ra, cậu chưa có chỗ nào để ở.
- Anh ơi, anh tìm người ở ghép ạ?
- Đúng vậy.
- Vậy, tôi muốn ở cùng anh.
- Vậy hả? Tốt quá rồi, đi theo tôi.
Nói rồi người bán hàng kem đẩy chiếc xe, Thiên đi gửi xe rồi cả ba cùng đi xem xét. Một căn phòng khá rộng, sáng sủa và đầy đủ nội thất. Nó giống một phòng khách sạn, rất đẹp.
- Anh thuê sao?
- Không, căn hộ của tôi. Tôi thấy hơi chán khi ở một mình.
Cậu ra hiệu cho Thiên và Hoành đi về, nói buổi chiều đến đón cậu đi chơi sau. Hai người gật đầu, gửi lời nhờ chăm sóc Vương Nguyên tới người kia. Cậu ngồi xuống ở ghế sofa, đối diện với anh ta.
- Tôi là Hàn Lâm Kiệt, 26 tuổi.
- Tôi là Vương Nguyên, kém anh một tuổi.
- Ồ, thế phải gọi tôi là anh rồi. Em đang làm nghề gì?
- Cảnh sát ạ.
- Tốt, tôi đỡ phải thuê vệ sĩ.
- Vệ sĩ? Anh là người bán kem...
- Không giấu em, gia đình tôi thuộc loại khá giả, tôi cũng có chức vụ và công ăn việc làm đầy đủ. Chẳng qua là, tôi thích bán kem, nên chiều đến dạo chơi thôi.
- Anh kì lạ thật. Anh làm gì?
- Tôi là biên tập tờ báo Stronger.
- Tôi cũng hay đọc báo đấy lắm.
- Được rồi, đi dọn phòng, tôi giúp em một tay.
Cậu rối rít cảm ơn đi theo sau anh vào phòng. Là một căn phòng tông nâu trắng ấm áp, nội thất tuyệt đối đầy đủ. Nắng hắt từ cửa sổ vào, cậu mới để ý cửa sổ rất to. Từ đây, có thể đứng mà hiên ngang phóng tầm mắt ra thành phố Trùng Khánh rộng lớn. Cậu đứng thẫn thờ ở đó một lúc, khi quay lại thì thấy đồ đạc của mình đều được sắp xếp gọn gàng. Vương Nguyên ngại ngừng gãi đầu xin lỗi. Anh cười hiền, lắc đầu nói không sao.
- Em đói không?
Vương Nguyên gật nhẹ đầu, cười cười. Anh xoa đầu cậu rồi buông một câu:
- Đi, tôi nấu cho em ăn.
Cậu ngồi chống tay trên bàn nhìn người kia bận bịu bếp núc. Lúc này cậu mới quan sát kĩ anh. Vai rộng, cao, khuôn mặt cũng khá điển trai nữa. Nhiều điểm chung với Vương Tuấn Khải thật! Chẳng qua là, hắn thì ngoài lạnh trong ấm, còn anh thì ngoài ấm trong cũng ấm.
- Anh Hàn, tôi khát...
Anh rót nước cho cậu, đặt xuống trước mặt. Giọng anh có chút trách móc:
- Đừng gọi anh Hàn này anh Hàn nọ, nghe xa cách quá. Gọi tôi bằng Lâm Kiệt hay Kiệt Kiệt cũng được, không sao.
Anh tiếp tục nấu nốt. Không chịu được nhàm chán, cậu đứng dậy, dựa người vào tủ lạnh khoanh tay xem anh làm. Anh đang làm mì xào.
- Sao? Đói lắm rồi à?
- Không dám, tôi thấy chán thôi.
Anh làm xong thật nhanh, bày ra bàn. Như một đầu bếp thực thụ, món mì xào thơm phức cả phòng bếp. Cậu cầm đũa ăn không nghỉ, liên tục tặc lưỡi khen ngon. Anh gắp một ít mì của mình sang đĩa của cậu.
- Ăn đi, tôi không ăn hết nổi.
Cậu lắc đầu từ chối, gắp lại cho anh mấy lần nhưng Lâm Kiệt lấy lí do Vươmg Nguyên rất gầy nên cậu cũng chẳng còn cách nào khác ngoài ăn.
Dọn dẹp ăn uống xong xuôi, cậu ngồi xem TV. Lâm Kiệt bước ra khỏi phòng với bộ vest đen.
- Anh đi đâu thế?
- Tôi đến công ty, em cứ ở nhà nghỉ đi.
- Vậy, anh đưa tôi chìa khoá được không? Tẹo nữa có hai người bạn đến đón tôi đi chơi.
- Tôi có một chìa khoá dự phòng, em cầm đi. Ra ngoài thì khoá cửa cẩn thận.
Sau khi anh đi thì cậu vẫn tiếp tục xem hoạt hình, nằm dài lười biếng trên ghế sofa. Không sai, khoảng một tiếng sau, Thiên và Hoành đến đón cậu đi chơi.
Trong xe, Hoành hỏi cậu hết câu này đến câu khác khiến cậu đau đầu không tả.
- Anh ấy lạc người tốt, thế thôi. Ngồi im đi.
Chí Hoành xị mặt, lè lưỡi trêu Vương Nguyên.
- À này, đêm nay đi xem pháo hoa không?
- Ừ.
"Mai là ngày đầu tiên của năm mới rồi, em có muốn đi xem pháo hoa không?". Hắn cũng từng hỏi câu như thế, nhưng chắc lại quên rồi. Mới hôm qua hắn còn véo má cậu trêu đùa, mà hôm nay đã mỗi người một nơi, ai nhớ tới ai, có trời đất mới biết được.
Thực ra, hai người này đều rất ngốc, họ không nhận ra rằng, Vươmg Tuấn Khải nhớ Vương Nguyên, và ngược lại.
_____________________
Tâm trạng mình không ổn nên viết chap này hơi dở tí, thông cảm cho minh :<
Ném hường này =)) Nhưng không phải của Khải Nguyên =)))
Comt like cho au nhé ❤️ love u ❤️
Rawr
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro