Chap 1. Thế giới của Kim Wonshik
🖤 KIM WONSHIK 🖤
Kim Wonshik là con trai độc nhất của vợ chồng chủ tịch tập đoàn Kimhwan, từ bé đến lớn sống trong sự giàu có mà biết bao nhiêu người mơ ước. Bố mẹ của anh ấy sở hữu hàng loạt trung tâm thương mại, sân golf, thậm chí chưa kể đến những dự án bất động sản, số tiền mà họ kiếm được trong một ngày thôi cũng đã thật sự là khủng khiếp.
Thế nhưng, anh ấy không bao giờ tỏ ra kiêu căng. Wonshik luôn tự hỏi cuộc sống của những người nghèo khó sẽ như thế nào, làm thế nào mà họ sống sót được sau cái mùa đông lạnh lẽo này. Anh biết mình mãi mãi sẽ chẳng hiểu được, bởi căn biệt thự khang trang không bao giờ tắt lò sưởi, những chiếc siêu xe sẽ được người hầu lái sẵn ra trước cửa, hay thậm chí bát đũa mà anh ăn uống hàng ngày, đều được làm bằng vàng. Oh, đó là cách mà gia đình của anh ấy vạch rõ đẳng cấp của mình trên những người khác-điều khiến bất kì đối tác, bạn bè nào trong giới thượng lưu cũng đều trầm trồ, ghen tị. Vì họ, là gia đình quyền lực và giàu có nhất tại Hàn Quốc..
Wonshik luôn tò mò nhưng cha mẹ không bao giờ cho phép anh tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp thấp như vậy hoặc như những gì họ thường gọi là 'thường dân' hoặc 'nông dân'.
"Con sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo của công ty, con sẽ thuộc top cao nhất trong giới thượng lưu, và nếu ta bắt gặp con ở cùng với bất kỳ tầng lớp kém cỏi nào trên hành tinh này. Ta sẽ không bao giờ cho phép con bước chân vào ngôi nhà này nữa"
Kim Taekwoon nhổ nước bọt, thực sự tỏ ra miệt thị. Wonshik ngồi trên ghế salon, một cái chau mày khẽ hiện lên trên khuôn mặt của anh ấy "Vâng, thưa Cha- "
.
.
.
Wonshik đang trên đường từ trường về nhà, đi bộ trên đường phố đông đúc. Mặc cho cha mẹ đã yêu cầu vô số lần "hãy lái xe hoặc để tài xế tới đón" nhưng anh ấy không đồng ý. Anh muốn đi bộ, đó là một hình thức tập thể dục tốt nhưng ngoài ra, còn có một lý do khác. Wonshik đi đường vòng và đến các con phố quanh đó, gần với khu chợ. Ở đó, anh tìm thấy một người đàn ông vô gia cư đứng tuổi với bộ râu đen xồm xoàm và bộ quần áo bẩn thỉu, tóc ông ấy dài tới tận vai. Ông ta mỉm cười với những người đi qua với hy vọng họ sẽ cho mình một ít tiền hoặc ít nhất là một chút thức ăn...
Ông già tội nghiệp có thể sẽ chết đói
Wonshik trở nên khó chịu khi nhìn thấy mọi người chỉ đi ngang qua mà không hề liếc nhìn. Anh thở dài với sự vô tâm của loài người trên thế giới này và bước tới bên người đàn ông, chào hỏi người đàn ông một cách liệt thiệp, chống một chân quỳ xuống bên cạnh. Một vài người tò mò và vô duyên cứ liếc về phía họ, nhưng Wonshik không quan tâm, anh rút ra 4 gói bánh đã chuẩn bị sẵn, với mục đích phát cho những người ăn xin mà mình có thể gặp trên đường
"Đây, cầm lấy chúng và hãy ăn chúng thật ngon.."
Khi Wonshik đưa cho ông ta cái túi nilon, người đàn ông đã cảm ơn. Anh mỉm cười, bàn tay đang lục lọi tìm kiếm gì đó trong túi áo khoác bất chợt khựng lại, khi nhìn thấy một cô bé đang trốn đằng sau người ông. Cô bé có vẻ ngại ngùng và sợ hãi, nhưng Wonshik đã trao đi nụ cười trấn an, tiếp tục thò tay vào trong túi cho đến khi tìm thấy và rút chiếc ví ra. Anh đưa cho ông già một tờ séc trăm đô la và mỉm cười
"Xin vui lòng sử dụng nó để mua bữa tối và hy vọng vẫn còn dư cho bữa sáng ngày mai"
Người đàn ông bắt đầu khóc và cảm ơn rối rít vì một trái tim nhân hậu. Wonshik gật đầu và ước rằng mình đã chuẩn bị sẵn một cây kẹo mút hoặc thứ gì đó để tặng cho cô bé. Anh ghi nhớ trong đầu 'phải mua sẵn một vài cái kẹo, chỉ để đề phòng những trường hợp thế này'. Sau đó, anh ấy đứng dậy và chào tạm biệt trước khi ra về
.
.
.
Khi Wonshik vừa bước chân vào đến cửa, Hakyeon đã vội vã chạy ra và ôm chầm lấy đứa con trai yêu dấu..
"Ngày hôm nay của con thế nào.." Hakyeon ngừng lại giữa câu, nhận ra một thứ mùi kinh khủng "Con lại đi qua chợ lần nữa, phải không?"
Wonshik nhún vai . "Con chỉ muốn xem hôm nay họ có loại cá gì mới để con có thể nhờ Kai mua nó cho mình"
Hakyeon thở dài "Con biết cha con sẽ thế nào nếu phát hiện ra con đang ở gần những khu dân trí thấp mà"
Anh khẽ cau mày, ngay trước khi người mẹ bao che đẩy anh lên cầu thang "Đi, nhanh lên, hãy tắm trước khi cha con phát hiện"
Khi đã tắm xong, anh đi chơi thể thao như thường lệ, sau đó tắm lại một lần nữa, và cuối cùng ngồi vào bàn cùng với bố mẹ mình, thưởng thức bữa tối. Những món ăn thịnh soạn đầy đủ chất dinh dưỡng và trang trí đẹp mắt được bày la liệt trên bàn. Chà, ba người họ chưa bao giờ ăn được nổi 1/3 số thức ăn trên bàn. Nhưng đó là cung cách của nhà họ. Và đồ ăn thừa sẽ không được hâm nóng và ăn lại vào hôm sau, họ sẽ chỉ quẳng chúng đi-cũng có nghĩa đám người giúp việc, bảo vệ, nhân viên dọn dẹp trong nhà có thể chia nhau mang về, nếu muốn
"Vậy Wonshik, hôm nay mọi chuyện thế nào" Taekwoon hỏi, trong khi cắn một miếng cá hồi.
"Uhhh .. con đã ghi nhiều bàn thắng nhất hôm nay trong trận bóng đá và con- uhh lại nhận được tất cả các môn A+.. ngoại trừ toán học.. con.. chỉ được A- "
Taekwoon gật đầu, đôi mắt không dịch chuyển chút nào
"Con có thể khắc phục nó không? Ta muốn tất cả đều là A+ không còn A-"
Wonshik gật đầu hiểu ý trong khi Hakyeon chỉ có thể thở dài...
Sau bữa tối, anh xin phép đứng lên và chạy lên cầu thang, tự nhốt mình trong phòng. Nhưng trước khi đó, anh ấy lấy một ít bánh mì từ bếp, với kế hoạch quay lại chợ như thường lệ sau giờ học, nếu có thời gian rảnh rỗi thì có lẽ anh cũng sẽ đi cả vào buổi sáng nữa..
Wonshik ngồi ở bàn học trong nửa giờ, nhìn chăm chăm vào tờ giấy kết quả học tập đang bị bỏ rơi trên bề mặt bàn gỗ, và anh cảm thấy như mình muốn đốt nó.
Tại sao mình đã luôn phải cố gắng thật nhiều?
Đôi khi anh tự đặt cho mình câu hỏi đó. Bất cứ khi nào Wonshik nói với cha mình, rằng anh ấy không muốn trở thành người thừa kế của công ty, biểu hiện của cha sẽ lập tức tối sầm và Wonshik buộc phải nói rằng đó chỉ là lời nói đùa và rằng, anh ấy sẽ học tập chăm chỉ hơn.
Wonshik thường cảm thấy gánh nặng và mong muốn tự d.. không.. anh ấy tự nhủ mình cần phải làm tốt hơn. Bởi vì anh ấy của hiện tại, không bao giờ đủ tốt đối với cha mình.
Anh đóng cuốn sách của mình lại và đẩy nó ra xa, đột nhiên cảm giác như, đọc sách không phải là điều mà anh muốn làm tối nay. Wonshik nhìn lên ngôi sao lấp lánh từ cửa sổ phòng ngủ. Chúng đang tỏa sáng rực rỡ và anh tự hỏi liệu một ngày anh có thể tỏa sáng trong sự tự do đó không. Một ngày nào đó, có thể là thế.
Wonshik ngay lập tức vứt suy nghĩ ấy đi, anh nghi ngờ về khả năng nó có thể xảy ra. Có lẽ là 0,001%? Anh đứng dậy và tắt đèn ngủ trước khi leo lên chiếc giường ấm áp của mình
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro