Chap 2. Cuộc sống của đứa trẻ mồ côi

🖤 LEE JAEHWAN 🖤

Jaehwan đã không có nổi một giấc ngủ ngon trong ba ngày nay. Chứng kiến em trai của mình đang bị ốm rất nặng, nhưng bản thân lại không thể được làm gì, có những đêm đứa bé khóc thé lên vì chiếc bụng đau quằn quại, và một vài lần không thể ngừng nôn ra

Jaehwan đã không thể mua thuốc, cậu thậm chí không có đủ tiền để mua thức ăn và một cái gối cho em trai của mình. Ba mẹ họ đã mất, và cậu trở thành một đứa trẻ mồ côi nhưng cậu chỉ mới 16 tuổi, cậu có thể sống sót thế nào đây?... Jaehwan thường đi ăn cắp vào buổi sáng, cậu và em trai di cư rất nhiều, họ không lớn lên ở Gangnam, đây chỉ là một trong số những điểm dừng chân tiếp theo của họ. Cậu ấy đã rất cố gắng để tìm kiếm một công việc ở những thị trấn mà họ từng đi qua, nhưng giống như cha của mình, cậu ngay lập tức bị đuổi ra vì quần áo rách rưới và mùi hôi hám. Cũng chẳng có gì là lạ khi Jaehwan thậm chí chẳng có nổi một nơi để ngủ, chứ đừng nói đến tắm giặt. Và vì vậy, cậu ấy tự nhiên dẫn đến việc trộm cắp. Cậu từng đã cố gắng để xin ăn, nhưng mọi người liếc nhìn hai anh em và bắt đầu thì thầm những điều tồi tệ

"Đừng cho chúng tiền. Xã hội ngày nay sử dụng trẻ em đi xin xỏ để kiếm lời, thật đáng xấu hổ"

"Chúng chắc hẳn sẽ không được cầm tiền đâu, bọn băng đảng sẽ thu lại ngay sau đó thôi"

"Đây chỉ là một kiểu lừa đảo"

...
Đó là lý do, Jaehwan đã không kiếm được đủ tiền nhờ việc ăn xin.





Và bây giờ cậu ấy buộc phải đi trộm cắp để hai anh em có thể tiếp tục sống sót. Ngay khi hành động xong ở các ngóc ngách trong khu chợ trung tâm thành phố, cậu sẽ quay lại để đón em trai mình và rời đi nơi khác. Sẽ thật liều lĩnh khi ở lại lâu, vì có thể cậu sẽ bị đánh tới chết nếu bị bắt được

Jaehwan lấy chiếc mũ lưỡi trai sờn màu xám của mình và quay sang bé trai đang quấn chăn quanh người, ôm lấy đôi má gầy gò, và thơm lên cái trán bé nhỏ, trước khi áp sát nó với má của mình. Cậu khẽ cau mày, cảm thấy lo lắng vì cơ thể của em trai vẫn còn rất nóng

"Hyung sẽ trở lại với một ít thức ăn, hãy trùm kín người, được chứ, đừng để ai tìm thấy em"

Em bé gật đầu. Còn Jaehwan kéo mũ trùm kín đầu và mỉm cười với em trai mình trước khi rời khỏi con hẻm tối tăm nơi họ đã nằm ngủ... hoặc... ngồi cả đêm. Nó lạnh lẽo, ẩm ướt và bẩn thỉu như chính hai người con trai tội nghiệp, nhưng họ không có sự lựa chọn nào khác.

Mỗi khi Jaehwan đi ngang qua những con phố, cậu thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình, chỉ trỏ xuống đôi chân trần đầy vết thương và chiếc quần rách rưới của mình với thái độ kinh hoàng. Chiếc mũ đã làm tốt việc che giấu khuôn mặt, và cả cái trợn mắt của cậu. Jaehwan chưa bao giờ thích những người giàu có, họ luôn coi thường và tự cho phép mình cái quyền được đánh giá những người thuộc tầng lớp thấp, trong khi không bao giờ cảm kích những gì họ đang có, luôn tham vọng muốn nhiều hơn và hơn nữa. Mỗi khi một thứ gì đó mới và đắt tiền xuất hiện, họ sẽ mua nó và những thứ cũ bị đào thải không thương tiếc, như thể việc nhìn thấy những thứ lỗi mốt đó sẽ khiến bọn nhà giàu tự hạ thấp giá trị bản thân..

Còn Jaehwan luôn trân trọng những thứ nhỏ bé mà mình có hàng ngày, và đặc biệt biết ơn chiếc mũ sờn này. Nhờ nó mà cậu chưa từng bị bắt khi hành động, và cậu ấy rất cảm ơn, rằng không ai biết danh tính thực sự của mình, như thể toàn bộ sự tồn tại của mình đã bị cả thế giới lãng quên. Jaehwan có thể mãi sống như bây giờ, một cách cảm kích...


Sau một vài lượt đi đi lại lại và nhìn ngó xung quanh, Jaehwan cuối cùng đã tìm thấy mục tiêu tiếp theo của mình. Cậu ấy sẽ không bao giờ trộm bất cứ thứ gì như cá hay gà, bởi chẳng có chỗ nào để nấu nướng, vì vậy mục tiêu sẽ tập trung vào bánh mì hoặc trái cây.

Jaehwan nghĩ rằng, trái cây có thể giúp em trai mình cảm thấy dễ chịu hơn.


Vẫn còn sớm và mọi người chỉ vừa mới mở xong quầy hàng của họ. Jaehwan đi vào trong chợ, cố gắng hết sức để không làm ai nhận ra cái ý đồ mà cậu ấy đang dự định. Cậu lang thang khắp nơi nhìn qua các quầy hàng khác nhau, và bụng bắt đầu réo lên. Jaehwan đã không có gì để ăn ngoài chút bánh mì từ sáng ngày hôm qua. Thậm chí vài tháng nay không thể tìm thấy bất cứ nơi nào để lấy cắp được cho anh em họ một chút tinh bột gạo, hay một ít protein từ thịt rán hoặc luộc sẵn..


Cậu chỉ mỉm cười với người phụ nữ đang hỏi xem cậu ấy có muốn mua gì không và Jaehwan lắc đầu, không nói thêm lời nào. Cho đến khi, cuối cùng cậu cũng đến được một quầy bánh mì. Người bán hàng đang bận rộn chuẩn bị ở phía sau. Cậu nhanh chóng nhìn xung quanh trước khi giấu ổ bánh mì xuống dưới áo. Hy vọng nó sẽ đủ no đến bữa tối. Jaehwan ngay lập tức vội vã rời đi, trước khi bất kỳ ai chú ý hoặc bắt đầu nghi ngờ...



Sau đó, cậu đến quầy trái cây, có hai người đang loanh quanh sắp xếp hàng.

Chết tiệt- mình sẽ phải chạy thật nhanh đây... Cậu suy nghĩ và kéo lưỡi trai thấp xuống kín nhất có thể, đảm bảo rằng ít nhất họ sẽ không nhìn được mắt mình.

"Xin chào bạn nhỏ" người phụ nữ trung niên nói một cách ngọt ngào, Jaehwan gần như cảm thấy tội lỗi vì họ sẽ trở thành nạn nhân của mình cho ngày hôm nay. Nhưng cậu không có quyền lựa chọn, em trai cậu thật sự cần chúng... "Em đang cần tìm gì, chị có thể giúp"

Jaehwan nhìn qua vai cô và thấy một người đàn ông đang buộc một vài nhánh trái cây lại với nhau thành các chùm cân đối. Cậu nghĩ rằng đó là chồng cô ấy và cũng sẽ là người đuổi theo mình, trông anh ta khá bụ bẫm, nhưng chắc chắn có thể đuổi kịp nếu Jaehwan bỏ chạy. Vì vậy, cậu cần phải di chuyển nhanh nhất có thể. Cậu không nói gì và nhìn vào những loại trái cây trước mắt, tới khi thấy một mẻ chuối tươi. Nhớ lại khi cha vẫn còn sống, ông sẽ cho cậu ăn chúng mỗi khi bị đau bụng và nó thường giúp ích cho việc tiêu hóa rất nhiều. Jaehwan im lặng chỉ tay vào những quả chuối. Người phụ nữ mỉm cười và đưa ra một nải khá tươi ngon... Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực khi đón lấy chúng và bắt đầu chạy đi. Cậu có thể nghe thấy tiếng la hét và Jaehwan không cần phải quay lại để biết rằng mình đang bị truy đuổi. Giữ chặt chuối và bánh mì trong một cánh tay trong khi tay kia giữ mũ trùm đầu, ngăn nó khỏi rơi ra khi cậu ấy chạy qua chợ, xô đẩy và né tránh những người qua lại, miệng lẩm bẩm 'xin lỗi', 'xin lỗi' nhanh chóng. Cuối cùng cậu đã nhìn thấy lối ra của khu chợ, nhưng người đàn ông kia vẫn đang la hét ở phía sau, không thể dừng lại cho đến khi anh ta ngừng đuổi theo. Cậu rẽ nhanh và giờ đang chạy thục mạng trên đoạn đường dốc, hy vọng rằng sẽ tìm thấy một con hẻm mà cậu ấy có thể ẩn nấp một lúc

Cậu đã không nhận thấy có một người đang ở ngay trước mặt mình, cho đến khi đâm sầm vào anh ấy, đủ mạnh để Jaehwan nghĩ rằng mình đã bị gãy mũi. Cậu ngã lăn ra vỉa hè, làm rơi tất cả thức ăn vương vãi, chiếc mũ sờn tuột ra khỏi đầu cậu. Jaehwan nhìn chằm chằm vào người con trai cơ bắp trước mặt mình.

Mình bị bắt mất, chết tiệt-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro