Chap 6. Apart of kindness consisits in loving people more than they deserve
Những tiếng cười khúc khích nho nhỏ khẽ làm Jaehwan thức giấc. Cậu chớp chớp mắt vài lần và thấy mình đang ở trong một căn phòng hiện được bao phủ bởi ánh sáng màu cam của buổi chiều hoàng hôn. Jaehwan cảm thấy cơ thể mình giờ nhẹ nhõm như một chiếc lông vũ, tốt hơn rất nhiều so với tình trạng sức khoẻ sáng nay và vài ngày qua. Cậu từ từ ngồi dậy, làm cho chiếc giường khẽ rung chuyển một chút, một khay thức ăn đã đặt sẵn trên chiếc bàn bệnh viện lơ lửng trên chân cậu.
Jaehwan nghe thấy vài tiếng nói chuyện trước khi một vài tiếng cười khúc khích lại vang lên
"Hongbin?"
Miếng rèm quây quanh giường đột nhiên được mở sang một bên và Wonshik đã đứng đó, dáng người cao ráo, so với sáng nay, cuối cùng cũng đã cởi ra áo khoác và chiếc cà vạt ngột ngạt của mình. Một vài cái nút trên cùng của chiếc áo sơ mi được tháo ra, làm lộ ra phần xương đòn bên dưới cổ. Tay áo gập lên đến khuỷu tay, giờ Jaehwan đã nhìn thấy rõ cơ bắp nổi lên trên cánh tay. Cậu ấy ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng cậu gần như đã phải ghen tị vì anh có một cơ thể được tập luyện cân đối như vậy.
Giàu có và ưa nhìn, Jaehwan có thể đánh cược rằng anh ấy có thể khiến mọi người phải dỗ dành mình và làm bất cứ điều gì anh muốn.
Còn cậu thực sự ghét những người đó. Jaehwan phớt lờ chàng trai cao to và đưa mắt nhìn xuống giường, nơi Hongbin đang mỉm cười. Đôi mắt của cậu mở to khi thấy Hongbin không còn một vết bẩn nào, răng được vệ sinh sạch sẽ và tóc chải chuốt kỹ càng, một cảnh tượng cậu ấy đã không được nhìn thấy trong nhiều năm
"Hyung! Hyung tỉnh rồi" người em trai cười phấn khởi.
"Hongbin! Em có ổn không?" Jaehwan hỏi.
Em bé gật đầu "Em cảm thấy tốt hơn rất nhiều, Wonshik-hyung đã ở cùng em khi hyung đang ngủ nên em không cảm thấy tệ chút nào"
Đôi mắt của Jaehwan quay lại nhìn chàng trai kia, và anh ấy nhún vai "Tôi yêu trẻ con, ngoài ra Hongbin bắt đầu khóc khóc khi nghĩ rằng em đã bỏ em bé lại"
"Hyung xin lỗi, Hongbin" Jaehwan bất chợt xin lỗi. Khiến cả Wonshik và Hongbin đều cảm thấy bối rối.
"Tại sao hyung lại xin lỗi?"
"Hyung đã để em một mình quá lâu, đáng ra hyung nên quay lại ngay và hyung-" cậu bỏ lửng và thở dài, không thích việc bản thân trông yếu đuối trước chính em trai của mình và một người xa lạ. Thậm chí ghét điều đó.
"Đó không phải là lỗi của em, tôi là người đã kéo em đến các cửa hàng. Tôi nghĩ tôi có thể giúp cung cấp cho em một vài thứ để giúp đỡ và tôi đã không biết em có một cậu em trai, một người thực sự đang bị bệnh. Tôi xin lỗi.. cả hai người" Wonshik khẽ cúi thấp đầu với cả hai để thể hiện sự chân thành của mình.
"Đừng lo lắng, Wonshik-hyung. Nhờ có hyung, cuối cùng chúng em đã được chữa khỏi bệnh, điều mà chúng em không thể mua được hehe"
Hongbin đã nói một cách vô tư, khiến Jaehwan gần như cảm thấy chạnh lòng, cuộn chặt lớp chăn trong hai nắm tay của mình.
"Wonshik tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút không"
Wonshik và Hongbin nhìn nhau bối rối trước khi anh kéo rèm kín lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường
Tư thế ngồi của anh ấy rất lịch sự, hai chân khép lại một chút và hai tay bàn tay đan vào nhau trên đùi anh ấy. Wonshik kiên nhẫn chờ đợi cậu bé nói điều gì đó, giống như anh ấy đang rất cẩn thận trong toàn bộ cuộc trò chuyện này, để không làm Jaehwan cảm thấy buồn
"Wonshik- Tôi- uh-" Jaehwan không biết nên bắt đầu như thế nào. "Cảm ơn vì đã đưa chúng tôi đến đây và tất cả, nhưng uh - tôi xin lỗi, tôi không có đủ tiền để trả chúng lại và -"
"Không sao đâu, tôi sẽ trả..". Wonshik nói một cách nhẹ nhàng, như thể các phương pháp trị liệu đắt đỏ ở đây chẳng có giá trị gì với anh ấy
Đôi mắt Jaehwan mở to "B-bố mẹ anh có biết không?"
Và Wonshik lắc đầu. "Tôi không bao giờ thực sự sử dụng tiền tiêu vặt mà họ đưa cho.. vậy nên tôi đã có khá nhiều tiền tiết kiệm trong thẻ"
Tiền tiêu vặt... Jaehwan gần như ghen tị với điều đó.
Nhưng mặc dù cậu biết Wonshik giàu 'nứt hố đổ vách' và học cùng trường với một lũ khốn con nhà giàu khác, Jaehwan không thể không cảm thấy tồi tệ và đồng thời nghi ngờ. Thứ nhất, cậu bé không thích việc Wonshik đưa cho mình những thứ đắt tiền, nó gần như khiến cậu trông thật dư giả, trong khi thực tế hoàn toàn không. Cha cậu luôn dạy rằng trong cuộc sống, phải luôn nỗ lực để đạt được. Jaehwan không thích cách Wonshik phá vỡ điều đó.
Một điều nữa, đó là Wonshik chưa bao giờ nói lý do tại sao anh ấy lại muốn cho cậu rất nhiều thứ vào lần gặp đầu tiên. Mọi người thậm chí không thèm để mắt đến Jaehwan, trừ khi nó là ánh nhìn phán xét. Mục đích của Wonshik vẫn chưa được sáng tỏ và cậu ngày càng cảm thấy lo lắng vì điều đó. Anh ấy giúp đỡ nhưng cũng có thể yêu cầu một cái gì đó về sau, chẳng hạn như bắt Jaehwan trả lại tiền hoặc thậm chí buộc cậu phải cam kết làm nô lệ, dù cậu nghĩ rằng mấy cái hợp đồng kiểu này không còn được cho phép nữa
"Tôi không đủ khả năng để trả lại cho anh" Jaehwan thừa nhận.
"Tôi biết" Wonshik mỉm cười "Tôi chưa bao giờ yêu cầu em làm thế"
Jaehwan im lặng một lúc trước khi nói lên suy nghĩ của mình "Vậy anh muốn gì?" Cậu có thể thấy rõ rằng Wonshik đã thực sự bất ngờ trước câu hỏi thẳng thắn của mình
"Gì là gì?"
"Anh đã nghe tôi nói rồi đấy" cậu giữ giọng nghiêm nghị. "Anh muốn gì ở tôi?"
Wonshik nhíu mày "Có phải em đang buộc tội tôi vì điều gì đó ở đây không?" Giọng anh ấy nghe có vẻ bị tổn thương
Nhưng Jaehwan vẫn không từ bỏ. "Những người như anh, sẽ không chỉ đi đem cho mọi người thức ăn và quần áo, và đối xử tốt với họ mà không muốn nhận lại điều gì." Jaehwan nói như thể mỗi từ tuôn ra tương đương với một giọt nọc độc. Thực sự nặng nề và gây đau đớn cho người khác
Anh đã cau mày nhưng không vặn lại. Họ chìm vào sự yên lặng một lúc, trước khi Wonshik lên tiếng "Có lẽ tôi.. đúng là muốn một cái gì đó", anh nói, với vẻ mặt mơ hồ.
Jaehwan nhíu mày. Mình biết ngay là thế!
"Chuyện gì vậy? Mau nói ra đi" cậu khoanh tay, chuẩn bị sẵn tâm lý cho những điều tồi tệ.
Biểu hiện của Wonshik chợt trở nên kiên định khi nói ra yêu cầu của mình. "Tôi muốn em làm bạn với tôi"
Jaehwan ngạc nhiên và chú ý đến làn da rám nắng của anh ấy, nó đã ửng hồng một chút trên đôi má "Cái gì?"
"Em đã nghe thấy rồi đấy". Anh vẫn giữ chất giọng tràm khàn nghiêm túc của mình y như câu trước. Hoặc Wonshik là một diễn viên giỏi hoặc là anh đang thực sự chân thành khi nói ra điều đó, Jaehwan đã không thể đoán được anh ấy thuộc về kiểu nào, và cậu chọn cách tiếp tục im lặng. "Không sao đâu, nếu em không muốn..". Wonshik nói tiếp, bất chợt trông như một đứa trẻ sợ bị mắng, tất cả sự tự tin trước đó gần như đã biến mất hoàn toàn
Jaehwan tự nhiên cảm thấy tò mò về những gì đang diễn ra trong đầu Wonshik. Và câu chuyện của hai người đã bị gián đoạn vởi một tiếng động khá lớn
'CẠCH'
Cánh cửa bật mở và Hongbin gần như giật nảy người lên trong kinh ngạc. Wonshik hơi vén chiếc rèm cửa ra một chút đủ để nhìn thấy một người đàn ông cao lớn trong bộ đồ comple với khuôn mặt đầy lo lắng bước về phía họ.
"Wonshik, Chủ tịch Kim đang trở về sớm hơn dự kiến và ông ấy hỏi rằng khi nào Cậu chủ sẽ về, chúng ta cần phải đi ngay bây giờ hoặc ông ấy có thể sẽ sinh nghi ngờ". người quản gia giải thích, Jaehwan thấy rằng Wonshik đang nhìn chằm chằm chiếc smart phone màu đen trong tay Kai.
Anh thở dài và gật đầu "Tốt thôi.." , anh rời khỏi ghế và quay sang Jaehwan, một nụ cười nở ra trên môi, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng và lịch thiệp. "Hãy chắc chắn rằng em sẽ ăn no, được chứ. Tôi hy vọng em sớm khỏe lại"
Jaehwan im lặng, thậm chí không kịp gật đầu vì Wonshik đã nhanh chóng kéo rèm sang hết cỡ, đảm bảo rằng Jaehwan sẽ không cảm thấy cô đơn, khi nhìn thấy em trai mình. Anh ấy đã chào tạm biệt và hứa rằng mình sẽ sớm quay lại. Hongbin cũng trả lời đầy háo hức. Sau đó cánh cửa khẽ đóng lại.
"Wonshik-hyung, thật tốt. Em thích hyung ấy"
Hongbin nói một cách ngây ngô trong khi với lấy cái điều khiển tv trên ngăn kéo nhỏ bên cạnh giường. Em nhìn nó một lúc lâu, có lẽ đã quên cách sử dụng thứ đó. Jaehwan không thể không thừa nhận rằng mình cũng không thể nhớ nổi lần cuối cùng được cầm nó là khi nào. Họ ngồi đó trong vài phút nhấn nhấn các nút ngẫu nhiên cho đến khi tv cuối cùng bật lên, cả hai đều giật mình khi âm thanh khá lớn bắt đầu phát ra từ tv. Hongbin tiếp tục mày mò, bằng cách nào đó đã tìm ra nút âm lượng và chuyển sang một kênh hoạt hình.
Jaehwan nằm ngửa trên giường, chợt nhớ khay thức ăn trên bàn, cậu quay đầu nhìn Hongbin, người đang xem một cách say sưa như thể đó là lần đầu tiên được xem tivi.
"Bin, em đã ăn chưa?"
Hongbin mỉm cười với anh ta "Yup! Wonshik-hyung cứ khăng khăng bắt em phải ăn"
Wonshik... Jaehwan chợt nhớ lại những gì Wonshik đã hỏi trước đó.
"Tôi muốn em làm bạn với tôi"
Jaehwan thấy băn khoăn. Wonshik có khuôn mặt đẹp, thân hình nóng bỏng và giàu có, anh ấy nên có nhiều bạn bè cùng đẳng cấp, vậy tại sao lại muốn kết bạn với một người như Jaehwan? Điều đó càng khiến cậu nghi hoặc. Ý định của Wonshik vẫn chưa rõ ràng và cậu vẫn phải giữ sự cảnh giác của mình
Cậu liếc nhìn Hongbin, người đang chui mình trong tấm chăn trắng sạch sẽ, cười khúc khích vì một trò đùa ngu ngốc mà các nhân vật hoạt hình tạo ra, chỉ những đứa trẻ mới thấy buồn cười
Hai anh em đã phải lang thang trên đường phố trong nhiều năm, đấu tranh để tồn tại. Tất cả sự thoải mái mà bệnh viện cung cấp cho họ cũng giống như những gì mà một người bình thường đang trải qua ở nhà. Nhưng nó khiến Jaehwan có cảm giác rất xa lạ, như thể thấy bản thân không xứng đáng với điều này.
Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một tên trộm, vật lộn với sự sinh tồn, mặc dù giờ là quá sớm để kết luận những gì Wonshik thực sự muốn, nhưng Chúa sẽ chẳng dành cho cậu ấy những điều tốt đẹp như thế đâu. Bạn bè ư?...
Một điều nữa rất lạ lùng, đó là thực tế Wonshik chưa bao giờ hỏi về cha mẹ cậu. Anh ấy không bao giờ hỏi Jaehwan về số điện loại để liên lạc hay liệu họ còn ở bên hay không. Và có lẽ cậu sẽ nói dối về điều đó để thoát khỏi bất kỳ chế độ nô lệ nào, nếu đó là điều mà Wonshik đang hướng tới.
"Hyung, anh không đi ăn à? Wonshik-hyung nói rằng hyung bị kiệt sức vì đã ăn không đủ. Hyung ấy nói rất lo lắng cho chúng ta", Hongbin nói, một cách ngây thơ, với người anh đang ngồi thẫn thờ trong đống suy nghĩ của mình
Jaehwan lặng lẽ khịt mũi, nghĩ rằng có lẽ Wonshik đã chỉ nói vậy để làm cho Hongbin yêu quý mình và Hongbin thực sự thích anh ấy. Jaehwan thở dài, dạ dày réo lên vì đói. Đương nhiên cậu sẽ không từ chối thức ăn miễn phí, cảm thấy rất biết ơn khi y tá đã ghim cây kim của ống truyền nước vào cổ tay trái thay vì bên phải. Cậu cầm đũa lên và bắt đầu ăn thật ngon miệng. Cơm của bệnh viện thạm chí còn cung cấp được cho hai người cả protein, chất đạm và vitamin - những dinh dưỡng mà Jaehwan đã không được thưởng thức trong một thời gian dài
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro