Chap 30
Một bàn tay đột ngột đan vào đôi tay đang buông thõng. Rõ ràng là cũng đan tay vào nhau, nhưng sao cô lại không thể cảm nhận được hơi ấm. Tại sao tay cô lại cứng đờ như đang biểu tình thế này?...Khoan đã…kia là…Là Taecyeon, anh đang bế YooJung đi mua kem. Anh có nhìn thấy cô không ? Có lẽ không, anh đang cười vui như thế kia. Nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, cô cười chua xót. Có phải ý trời không khi cô mặc đúng bộ đồ ngày xưa anh mua cho cô, và đang dạo bước trên con đường ngày xưa cô và anh từng đến. Nơi nụ hôn vụng trộm mà cô đã khăng khăng cãi với anh không tính là nụ hôn đầu. Cô nói đó là do anh ép buộc. Cô lúc đó trẻ con thế đấy. Để rồi khi chia tay, cũng vẫn là nụ hôn gượng ép từ anh. Nụ hôn đầu theo đúng ý cô và cũng chính là nụ hôn cuối ly biệt.
Khoác lên người bộ trang phục anh từng yêu thích
Em dạo bước lại trên con đường ngày xưa ta bên nhau
Nếu có vô tình, ta gặp lại nhau
Anh có lẽ sẽ hối tiếc khi đã bỏ em đi như thế
Có một người sẽ chỉ yêu mình em
Một người tốt trong mắt của ai đó
Anh ấy sẽ bên cạnh em, chở che em
Không như anh…
- " Eun Jung à, em muốn ăn kem sao ? Anh đi mua cho em nhé ! " – JangWoo đột nhiên bước lên trước mặt cô và cười tươi
- " Ơ…em…"
- " Đợi anh tí nha, anh sẽ quay lại ngay " – Nói rồi Jang woo hôn nhẹ lên má cô và chạy vụt đi.
Mọi người nói em rất hạnh phúc
Rằng em có tình yêu xứng đáng hơn anh
Họ bảo rằng thế thật tốt cho em
Với người ấy, đó là điều hối tiếc đến trọn kiếp
Là tình yêu của em, điều khiến anh day dứt khôn nguôi
………..
[ Good person ~ T-Ara ]
Một loáng sau anh đã trở lại với hai cây kem trên tay. Anh chìa ra cho cô hai cây kem
- " Xin lỗi em lúc nãy vội đi anh quên không hỏi em thích ăn vị gì, anh mua cả hai vị đây em chọn đi " – Nhìn hai cây kem trước mặt, cô gượng cười. Nói ra thì hơi phũ phàng vỉ cả hai cây kem anh mua đều không phải là vị cô thích. Chỉ có các chị em và…" một người " mới biết được sở thích ăn kem vani hạnh nhân của cô. Tuy nhiên anh đã hết sức cố gắng làm cô vui, cô cố gắng dập tắt đi trong tâm trí mình những kí ức xưa cũ, đưa tay lấy chiếc kem dâu cô sát lại hôn thật nhanh lên má anh. Trong 5s anh đứng hình tại chỗ, nụ cười lại vẽ ra trên mặt anh. Trái tim anh reo vui và lòng anh tự hỏi liệu có phải cô đã chấp nhận anh rồi không ?
-----------------------------------
KTX 2PM
Woo Young nắm chặt tay Hyomin và mỉm cười trấn an cô. Cánh cửa bật mở và xuất hiện đằng sau cánh cửa là…tất cả các chàng trai hoang dã đang nhăn răng cười rất tươi
- " Xin chào mọi người ! Hôm nay em làm phiền mọi người rồi " – Hyomin cúi đầu chào đúng phép tắc
- " Chào em Hyomin, em lúc nào cũng xinh đẹp quyến rũ như thế. Thôi mau vào đi, nhanh nhanh " – Junsu cười tươi nháy mắt với Hyomin và nhận được một cái nhìn cảnh cáo của Woo
Bước vào thấy YooJung đang ngồi trên sofa, Hyomin rất ngạc nhiên. Taecyeon thấy thế liền bước đến giải thích
- " Hôm nay mẹ con bé và Yuri có việc bận. À phụ giúp Taeyeon noona trang trí cho cửa hàng mới nên cô ấy gửi con bé sang đây. "
- " À, không có gì đâu. Oppa không cần phải lo đâu. " – Nói rồi Hyomin bước đến gần YooJung, cô bé rụt người lại. Thấy vậy Hyomin liền mỉm cười dịu dàng
- " YooJung đừng sợ, cô không có ý gì đâu. Cô chỉ muốn xin lỗi YooJung chuyện lần trước. Chắc cháu vẫn chưa quên hôm đó đúng không ? Cô rất hối hận vì hôm đó đã cư xử như vậy. YooJung cho cô gửi lời xin lỗi đến omma của cháu nhé ! " – YooJung ban đầu vẫn không có phản ứng gì, cô bé khẽ liếc Taecyeon và thấy anh mỉm cười gật đầu. Con bé nở một nụ cười tươi
- " Neh. YooJung biết các cô không phải là người xấu. Cô ơi, cô nhìn này " – Đúng là trẻ con, mới đó mà đã nhanh chóng thay đổi. YooJung cho Hyomin xem hai con búp bê cưng của mình, chỉ cho Hyomin từng chỗ mà cô bé mới khám phá ra được nơi đây. Các chàng trai không khỏi ngạc nhiên khi YooJung cứ quấn lấy Hyomin và thì thầm gì đó vào tai cô. Đúng là có trẻ con bầu không khí nhộn nhịp hẳn lên
------------------------------
Cả hai vừa đi dọc con đường vừa nhấm nháp cây kem mát lạnh, bỗng nhiên Jang Woo la lên
- " Ôi chết, hình như anh để quên ví ở chỗ bán kem rồi. Eun Jung à, em đứng đây đợi anh tí nhé ! Anh sẽ quay lại ngay " – Nói rồi Jang Woo trao lại cho Eun Jung cây kem của mình và chạy đi. Cô định nói gì đó nhưng lại thôi. Đây là lần thứ hai trong vòng 10 phút anh bỏ cô đứng lại và chạy đi. Cô không thích điều đó. Cô thấy mình trẻ con nhưng quả thực là cô sợ…sợ bị bỏ lại một mình. Sợ rằng nếu cô thấy anh thêm một lần nữa, cô sẽ không thể kiềm chế mình và gọi tên anh. Cô thấy mình có lỗi với Jang woo thật nhiều. Cô đã nói mình sẽ cố quên và thử yêu anh, nhưng bên anh mà trái tim cô, lí trí cô và cả trong mắt cô lúc nào cũng chỉ có hình bóng người ấy. Cô thấy mình thật ích kỉ và giống như một kẻ lừa đảo. Cô đang lừa dối anh. Cô có phải chỉ xem anh như người thay thế – người giúp cô khỏa lấp chỗ trống của ai đó ? Từ bao giờ cô lại trở nên xấu xa như thế ?
Em hiểu rằng, trái tim anh vẫn còn yêu
Em cũng hiểu rằng, điều đó thật đớn đau biết bao
Xin lỗi anh vì trong trái tim nhỏ bé của em
Không còn chỗ cho anh nữa rồi
Tình yêu thật buồn
Khi ánh mắt đôi ta không thuộc về nhau
Người ta nói rằng yêu là khổ đau
Và vết thương lòng ấy sẽ hằn sâu thành sẹo
Dù em đã cố gắng giấu đi những giọt lệ buồn trong mưa
Nhưng em lại không thể che giấu trái tim mình
Em hiểu rằng, trái tim anh vẫn còn yêu
Em cũng hiểu rằng, điều đó thật đớn đau biết bao
Xin lỗi anh dù em đã cố gắng
Nhưng trong mắt em chỉ có mỗi hình bóng người ấy thôi
Dường như tình yêu là mù quáng
Cả thế giới của em chỉ xoay quanh mỗi người ấy
Tình yêu chỉ tựa cơn gió thoảng qua
Bởi anh đâu có níu giữ…
[ I Know ~ Yangpa – So Yeon – Lee Boram ]
Ketttttttttttt…Rầm…………
Những âm thanh chói tai đó đột ngột vang lên. Hình ảnh trước mắt cô cứ nhòa dần đi. Cô chỉ thấy cả thân hình anh được nhấc bổng lên nhẹ nhàng như một chiếc lá…và rơi xuống…hai cây kem trên tay cô tan chảy rớt xuống nền đất dưới chân cô.
-------------------------------
Các nàng T-Ara ngay khi nhận được tin đã vội chạy đến bệnh viện. Ji Yeon vừa đi vừa nhớ ra Hyomin và liền bấm điện thoại gọi cho cô
KTX 2PM
- " Ji Yeon à, có chuyện gì thế ? " – Hyomin và mọi người đang ăn trái cây thì điện thoại reo. Khi cô thông báo là Ji Yeon gọi thì Nichkhun bỗng nhiên khẩn trương hẳn, anh chăm chú lắng nghe
- " Unnie…unnie…mau đến bệnh viện. Có chuyện lớn rồi "
- " Chuyện gì thế Ji ? Bình tĩnh nói unnie nghe." – Lúc này không chỉ có Hyomin hồi hộp mà tất cả (trừ YooJung lúc này đang ngủ say trong phòng Taecyeon ) đều nhiều chuyện và hồi hộp theo như Nichkhun
- " Bệnh viện…Eun Jung unnie…" – Câu nói của Ji Yeon bị ngắt quãng vì tiếng nấc khiến Hyomin lo lắng
- " Cái gì ? Eun Jung unnie bị gì mà lại ở trong bệnh viện ? Ji Yeon chuyện gì xảy ra thế ? " – Nghe thấy vậy Taecyeon đứng ngồi không yên, anh đang lo lắng vô cùng
- " Không…ý em không phải vậy. Mà là anh rể Jang Woo cơ, anh ấy bị tai nạn xe và các bác sĩ đang làm phẫu thuật. Đã hơn một giờ rồi mà vẫn chưa thấy gì, Eun Jung unnie quá hoảng loạn nên bị ngất. Unnie mau đến đây đi, mọi người đều có mặt ở đây cả "
- " Oh my god. Được rồi unnie sẽ đến đó liền, có gì nhớ thông báo cho unnie nhé " – Hyomin tắt điện thoại và nhận ra bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình chờ đợi. Cô biết Taec đang rất lo lắng nên cố gắng nói nhanh
- " Anh rể..à không Jang Woo oppa bị tai nạn xe và đang phải làm phẫu thuật. Eun Jung unnie quá lo lắng nên đã ngất đi. Bây giờ em phải đến bệnh viện ngay. "
- " Oppa đưa em đi "
- " Vâng, thành thật xin lỗi mọi người, có dịp khác em nhất đĩnh sẽ lại đến đây "
- " Được rồi không sao đâu em đừng khách sáo. Woo Young à, mau đưa em ấy đến bệnh viện đi "
- " Khoan đã, có thể cho oppa đi theo được không ? Oppa sẽ chỉ đứng nhìn thôi "
- " Uhm…Dạ được ạ "
- " YooJung…" – Taecyeon ra đến cửa thì sực nhớ ra con gái đang ngủ nên đứng lại bối rối
- " Cậu cứ đi đi, YooJung cứ để nhà bọn tớ lo cho. Thôi đi mau đi đừng chần chừ nữa " – Nichkhun lên tiếng và vỗ vào vai Taecyeon. Ba người đi như chạy xuống bãi xe…
-------------------------------
Bệnh viện Seoul
Nhận được hai cái gật đầu từ So Yeon và Qri, Taecyeon nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Eun Jung đang nằm đó, mắt cô sưng húp và bọng đỏ. Khuôn mặt nhợt nhạt và mệt mỏi. Cô đang ngủ. Anh bước lại gần, thận trọng đưa tay vén mấy lọn tóc lòa xòa trước mặt cho cô, tay anh lướt nhẹ xuống má, rồi…đôi môi. Anh cúi người khẽ chạm môi mình vào đôi môi ấy. Thật dịu dàng…Nắm lấy đôi tay gầy và xanh xao của cô mà lòng anh đau thắt. Người con gái đang nằm trước mặt anh đây đã phải chịu bao nhiêu nỗi đau và tổn thương ? Bất giác, những ngón tay cô khẽ cử động. Hoảng sợ anh đặt vội tay cô xuống và nuối tiếc nhìn cô trước khi vội đi ra.
Eun Jung bừng tỉnh sau giấc ngủ, cảm giác kì lạ nơi đôi môi…Xong cô nhanh chóng gạt chúng sang một bên, sực nhớ ra Jang Woo, cô ngồi bật dậy và leo xuống giường. Các chị em mệt mỏi ngồi dựa vào tường, khi thấy Eun Jung xông ra từ phòng bệnh đã chạy ngay đến đỡ cô. Mẹ Jang Woo đang dựa hẳn người vào chồng. Bà khóc và không ngừng cầu nguyện cho con trai tai qua nạn khỏi. Đúng lúc đó đèn cấp cứu tắt và cánh cửa bật mở. Bác sĩ bước ra và mọi người vội lao ngay đến vây quanh ông ấy
- " Bác sĩ, bác sĩ. Con trai tôi…" – Mẹ Jang Woo nấc lên níu lấy cánh tay bác sĩ
- " Bác sĩ…JangGoon-nim, anh ấy bình an chứ ? – Eun Jung nhoài người đến trong khi So Yeon và Qri đang đỡ lấy cô
- " Xin mọi người hãy bình tĩnh. Chúng tôi vừa mới tiến hành phẫu thuật sơ bộ vùng đầu bị chấn thương cho bệnh nhân. Hiện tại chúng tôi chưa thể nói chắc được điều, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi chuyển biến tình trạng của bệnh nhân. Mong người nhà cũng đừng nên quá lo lắng. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức "
- " Bây giờ tôi có thể vào thăm nó chưa bác sĩ ? Con trai tôi sẽ tình lại chứ ? "
- " Uhm…có thể trong vòng 48 tiếng đồng hồ tới bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Hiện tại chỉ nên vào thăm từng người thôi "
- " Chúng tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ. Mong ông giúp con trai tôi " – Bố Jang Woo vừa chật vật dìu mẹ anh vừa cám ơn bác sĩ, lòng ông lúc này cũng như lửa đốt chỉ là ông không thể yếu đuối.
----------------------------
KTX T-Ara
Eun Jung đang hí hoáy nấu cháo dưới bếp để mang vào cho Jang Woo. Thực ra mà nói thì…Jang Woo vẫn chưa tỉnh dậy dù đã gần 5 ngày. Hàng ngày cô và mẹ anh thay phiên nhau vào trông anh. Cô cứ nấu cháo mỗi lần vào như thế, cô sợ nhỡ đâu anh tỉnh dậy sẽ đói. Các chị em thở dài, tuy nhiên không ai muốn đi ra và nói với cô sự thật phũ phàng kia và lay cho cô tỉnh. Hình như một góc nhỏ trong trái tim nhỏ bé vốn đã bị lấp đầy của cô…có một chút nói rằng cô cũng yêu Jang Woo. Dù chỉ là một chút thôi, Cô đã suy nghĩ rất kĩ, nếu lần này anh tỉnh lại, cô sẽ quan tâm đến anh nhiều hơn, nghĩ về anh nhiều hơn…và cố gắng yêu anh nhiều hơn. Cô đã quá mệt mỏi với bản thân mình, với trò chơi tình yêu đau khổ của tạo hóa, đã đến lúc, cô cần tìm cho mình một chốn bình yên…vấn đề chỉ còn là thời gian…
Mải suy nghĩ mà Eun Jung không nhận ra Ji Yeon đang đứng cạnh mình từ lúc nào và đang lay lay cô
- " Unnie ! unnie ! "
- " Huh ! Ji Yeon à, có chuyện gì thế ? "
- " Unnie điện thoại unnie reo nãy giờ. Unnie đang nghĩ gì vậy ? "
- " Vậy hả ? Để unnie nghe điện thoại đã "
- " Alo…"
Đó là tất cả những gì Ji Yeon nghe thấy. Không rõ là điện thoại của ai, và nội dung nó như thế nào nhưng khi Eun Jung vừa nghe xong thì sắc mặt đột ngột thay đổi. Cô không nói được lời nào, đôi môi cô run bần bật và tiếp đó, cái điện thoại trên tay cô rơi tọt xuống nền và văng tung tóe. Cả người cô khuỵu xuống…Ji Yeon thấy vậy vô cùng lo lắng vội chạy ngay đến gần và ôm cô vào lòng. Eun Jung bật khóc nức nở trong vòng tay cô em gái. Ji Yeon lúc này không khác gì một bà mẹ đang ôm ấp dỗ dành con gái mình. CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA ???
----------------------------------
Khu đồi trống này bình thường ít có người lui tới. Ấy mà hôm nay lại đông đúc như có hội. Chỉ là bầu không khí không có đến một chút xíu nào gọi là vui vẻ cả. Bao trùm lên tất cả là nỗi đau và sự tang thương. Đám paparazzi thi nhau chụp những nhân vật không ngờ tới. Từ đại diện các đài truyền hình, các nhà sản xuất cho đến dàn sao lớn nhỏ. Những con người khó tưởng tượng có thề xuất hiện nơi đồi núi hoang vu này.Tất cả đều hao hao nhau với những bộ trang phục đen hoặc trắng. Vì sao lại có sự lạ đó ? Bởi vì…ngày hôm nay, họ có mặt ở đây, để tiễn đưa một con người về nơi thiên đường…đây chính là một lễ tang.
- " Junggie à, chúng ta về thôi. Mạnh mẽ lên em gái, mẹ cậu ấy cần em vào lúc này…"
So Yeon vòng tay qua người cô em gái và dìu cô đi. Eun Jung bước theo So Yeon như một cái máy. Đôi mắt vô hồn và sưng húp. Tuy nhiên, cô không hề khóc…vì cô đã khóc quá nhiều sao ? Cô đã không hé răng nói một lời nào hay ăn bất cứ một cái gì…kể từ lúc các chị em phải giữ chặt cô lại, để người ta đưa Jang woo đi. Tất cả những gì chứng tỏ cô là con người và vẫn còn sống…chỉ là những tiếng khóc đau đớn. Eun Jung đã ở lại nhà tang lễ cùng mẹ Jang Woo, hai người phụ nữ ôm nhau khóc. Nhìn khung cảnh đó ai mà không xót, tất cả là thật mà cứ như đùa. Mới hôm nào còn cười nói vui vẻ, còn đi bên cạnh nhau ấy vậy mà…có nằm mơ Eun Jung cũng không thể ngờ Jang Woo lại rời bỏ cô như thế. Anh quá tốt với cô, anh quá ân cần bên cô mặc cho cô chỉ chăm chăm nghĩ đến những thứ xưa cũ. Là cô đã cố chấp hay khi mất rồi mới biết nó quý. Cô mất anh rồi cô mới biết sự tồn tại của anh quan trọng với cô thế nào. Ai là người sẵn sàng chịu đựng khi bạn gái anh ta vẫn chưa quên người cũ và đi bên anh mà như không có anh ? Ai có thể hi sinh hình tượng của mình – chịu ngồi yên để cô mặc sức chỉ đạo người ta tô vẽ móng tay móng chân cho mình – chỉ để chiều cái chân đau của cô trong một show truyền hình hàng triệu người xem ?
Biết rằng bây giờ dù có gào thét, dù có than khóc hay làm bất cứ điều gì đi chăng nữa thì người con trai ấy cũng sẽ mãi mãi không thể trở về. Có lẽ rằng ngay lúc này đây, anh ở trên thiên đường cũng đau xót không kém gì. Tuy nhiên, có lẽ anh cũng sẽ ấm lòng hơn khi biết được tình cảm cùa cô dành cho anh lớn hơn anh có thể tưởng tượng rất nhiều. Và…đó cũng sẽ là một sự nuối tiếc khôn nguôi…cho tất cà…
----------------------------
- " Mở mắt ra đi JangGoon-nim à, mở mắt ra nhìn em này. Anh có nghe em nói không ? Tại sao anh cứ nhắm mắt mãi như thế hả ? "
- " Eun Jung à, hãy để cậu ấy đi đi em. " – Qri vừa giữ lấy Eun Jung vừa khóc theo cô em gái
- " JangGoon-nim…Anh mau tỉnh dậy đi cho em, anh đừng có đùa như thế nữa. Mọi người đang hùa nhau trêu tôi phải không ? Em sẽ không bị mắc lừa đâu. Mau tỉnh dậy đi…JangGoon-nim "
- " Unnie, unnie đừng như thế ! Anh ấy…đã đi rồi. Thật sự đã đi rồi " – Hyomin cũng khóc giữ chặt lấy vai Eun Jung. Cách đó không xa, khung cảnh cũng y chang vậy nhưng người đó lại là mẹ của Jang Woo. Khung cảnh ở bệnh viện lúc ấy thật hỗn độn, đau thương và mất mát…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro