Chương 25

Bụng tôi đau thắt lên. Tôi ngất đi sau đó, chỉ lờ mờ thấy được ánh mắt hoảng hốt của Phác Xán Liệt. 

Lúc tỉnh dậy, tôi đã ngồi trên một chiếc giường trắng toát. 

Xung quanh có mùi hàn khí, lành lạnh. Tôi biết đây là phòng của chúng tôi, có điều không hiểu sao lần này tôi thấy nó giá buốt và đáng sợ đến thế 

"Rất tiếc, cậu đã bị sẩy thai rồi." 

Vị bác sĩ không dám nhìn thẳng vào tôi. Giọng ông nhỏ như tiếng côn trùng, đôi mắt cụp xuống sợ sệt, buồn bã. 

"Đứa con trong bụng cậu vốn đã rất yếu. Cậu lại ăn uống kém, suy nghĩ nhiều, lúc nào cũng ở trong tình trạng mệt mỏi. Ngày hôm nay hình như còn bị động mạnh, đường thở chắc có một lúc nào đó bị nghẽn. Thai nhi yếu ớt trong bụng cậu không thể chịu đựng được những chuyện đó..." 

"Tôi rất tiếc, nhưng con thì cũng đã mất rồi. Giờ sức khỏe của cậu mới là quan trọng. Tôi thấy hơi thở của cậu khá yếu, thần thái thiếu sinh lực, dường như bị yếm khí. Cậu nên ra ngoài hít thở, sẽ nhanh hồi phục hơn." 

Vị bác sĩ đã đi tự lúc nào, tôi cũng không rõ. 

Tôi chỉ thấy tâm trí mình trống rỗng. Không khóc, không buồn, nhưng tưởng chừng có thể chết đi. Giống y như cái ngày tôi mất Tiểu Hưng. 

Tôi thấy thấp thoáng sau cánh cửa là bóng một người khá cao. 

Tôi biết anh ta là ai. Nhắm mắt, xua tay, giọng mệt mỏi, tôi nói vọng ra. 

"Em không muốn gặp anh. Hãy để em yên tĩnh một mình." 

Người ấy đứng lặng nơi cánh cửa một lúc lâu, nhưng sau đó cũng quay đi. Tiếng bước chân nặng nhọc gõ xuống sàn, cứ ngày một xa dần. 

Một giọt nước ấm nóng rớt ra từ khóe mắt tôi, bò xuống má. 

Một tuần sau đó, Phác Xán Liệt không gặp tôi. 

Tôi cứ thế, vật vờ giống một hồn ma. Tôi thực thấy rất lạ lùng. Mỗi khi thức giấc, tôi lại ngạc nhiên nhận ra mình vẫn đang sống. 

Cái cảm giác trong bụng mình không còn một sinh linh hình hài nữa, sao mà hẫng hụt đến thế? 

Tôi vốn không phải là người yếu đuối đến mức chọn cách tuyệt thực. Tôi chỉ là không thể ăn được nhiều, mỗi khi nuốt vào đều cảm thấy cổ họng đắng nghét. 

Đó là trừng phạt hay sao? Là quả báo hay sao? 

Khi tôi còn đang bó gối ngẩn ngơ suy nghĩ trên giường, cánh cửa phòng bật mở. 

Phác Khả Vân từ bên ngoài phòng bước vào, nhìn tôi đau xót. Tay cô đặt khay thức ăn xuống bàn, giọng nói nhuồm đấy chán ngán. 

"Anh rể hãy cố gắng ăn. Thần sắc anh giờ xấu quá rồi." 

Tôi nhìn dung nhan đẹp tựa tiên nữ của Phác Khả Vân, lại tự soi mặt mình trong gương. Tôi giờ tóc tai rũ rượi, mi mắt thâm quầng, mặt như bị rút hết sinh khí. 

Giống một cái bóng vương vất chứ không phải một người sống. 

"Có lẽ anh không ăn được đâu. Em cất đi dùm anh." 

Không có một tiếng trả lời. 

Ngỡ như Khả Vân đã đi, tôi từ từ ngước lên nhìn. Nhưng ngay khi chạm vào ánh mắt của Khả Vân, tôi đã giật mình. 

Đôi mắt cô tóe lửa căm hận. 

Xoảng. 

Tiếng bát đĩa vỡ như xé tan không khí im lặng. Bàn tay thon dài của Khả Vân vừa hất tung khay thức ăn xuống đất. 

Tôi mở to mắt, bàng hoàng nhìn gương mặt kiều diễm trong sáng giờ hằn đầy những vệt nộ khí. 

"Anh còn mè nheo nũng nịu, còn muốn gì nữa? Tôi hận anh lắm, anh biết không?" 

Tôi á khẩu hoàn toàn, chỉ biết kinh ngạc nhìn Phác Khả Vân đang từng bước, từng bước một tiến tới gần hơn. 

"Anh nhìn anh Xán Liệt cứ như sát nhân kinh tởm lắm, tôi thật không biết anh có thực lòng yêu anh ấy không? Càng không hiểu nổi tại sao anh ấy lại yêu anh đến thế?" 

"Anh còn tư cách hỏi tại sao anh ấy thành ra như thế? Vì anh, vì - anh - đấy, anh có biết không?" 

Phác Khả Vân quắc ánh mắt căm phẫn về phía tôi, như muốn cào xước. 

Còn tôi thất thần nhìn khuôn mặt cô ấy, lặng lẽ nuốt từng lời của cô ấy, không thốt ra nổi dù chỉ một chữ. 

Phác Khả Vân rốt cuộc đang nói tới chuyện gì? 

"Anh ấy vốn sẽ không trở thành như thế. Bằng khả năng của bản thân, dù không có bằng cấp, anh ấy cũng thừa sức kiếm được một công việc đàng hoàng. Thế nhưng..." 

"Hôm đó anh ấy gặp một đám du côn trấn lột, vì không nhịn được đã nện cho chúng một trận. Những đại ca trong bang nhìn thấy sức mạnh, lại cả ánh mắt lạnh lùng của anh Xán Liệt, nên đã chú ý đến anh." 

"Họ rót vào tai anh những lời đường mật, rằng chỉ cần đầu quân cho họ, anh sẽ được sung túc. Vốn anh ấy kiên quyết không làm. Đó là chuyện xấu. Nhưng mà..." 

Khả Vân ngừng lại, hít một hơi sâu, bật ra những tiếng la, như thể đã đè nén uất ức từ trong lòng lâu lắm. 

"Nhưng mà vì anh. Vì muốn cứu anh ra khỏi nơi đó. Mà muốn cứu anh thì cần thế lực của họ. Anh ấy đã nhận lời. Nhận lời vì anh mà tự làm cho mình trở nên xấu xa, mang anh về để rồi giờ anh đối xử như thế này với anh ấy đây." 

Phác Khả Vân hét lên, giọng như gió rít. Nước mắt cô ứa ra, chảy nhòe cả gương mặt xinh đẹp. 

"Anh hãy trả lại cho tôi người anh dịu dàng đi. Anh ấy vì anh mà trở thành người xấu. Vì anh mà đả thương kẻ khác. Vì anh mà giết người. Anh trai tôi đã cả đời vì anh. Còn anh, anh đã làm cho anh ấy được cái gì?" 

A... 

Câu cuối của cô ấy như xoáy vào tâm can tôi. 

Đúng thật. Tôi cũng chưa bao giờ tự hỏi tôi đã vì anh mà làm được điều gì? 

Lẽ nào lại thế? Lẽ nào vì tôi thực? Là tôi làm Phác Xán Liệt trở nên tàn nhẫn vậy hay sao? 

Tôi ngẩn người. Không khóc nổi. Vì quá kinh ngạc. Và đau. 

Đau lắm. Giống như có bàn tay ai đó đâm vào tim mình. Những vết xước mảnh nhưng đau đến khủng khiếp. 

Mặt tôi tái xám lại, cảm giác như có gì đó nghẹn ứ trong cổ họng. 

Phác Khả Vân đưa mắt nhìn tôi. Tiếng thở cô dồn dập, phì phò trong cổ họng, như đuối sức cũng như mệt lử. 

"Anh ấy thà vì anh mà nhuộm đen mình, chứ không bao giờ muốn anh vì bất cứ ai mà trở nên xấu xa. Cho nên họ mới nói tình cảm vốn là vật ngáng đường lớn nhất. Anh tỉnh lại đi, đừng có u mê mãi như thế. Cuộc đời này không đơn giản đâu. Mình không giết họ thì họ giết mình. Hôm đó nếu anh Xán Liệt không nổ súng, Kim Tuấn Miên đã giết anh rồi. Việc anh ấy làm chẳng qua cũng là vì anh mà thôi." 

"Anh có biết mấy ngày nay anh Xán Liệt chỉ ngủ ở salon phòng khách? Cứng và lạnh. Nhưng nhất quyết không chịu ngủ nhờ phòng ai. Anh ấy cố chấp thế, nhưng tay vấy máu rồi cũng dằn vặt nhiều lắm, cũng mơ nhiều ác mộng lắm. Anh ấy khổ nhiều thế nào, anh vốn dĩ cũng đâu có biết..." 

Vốn dĩ cũng đâu có biết... Vốn dĩ cũng đâu có biết... 

Phác Khả Vân đã rời khỏi phòng từ lúc nào, mà trong đầu tôi vẫn văng vẳng những âm thanh ấy. 

Thì ra là tôi đã làm gánh nặng cho Phác Xán Liệt? Thì ra là do tôi hại anh? Thì ra tôi chẳng biết gì. Từ nước mắt, nỗi đau, những cơn ác mộng... anh một mình chịu đựng, còn tôi cũng chẳng buồn đi tìm hiểu nguyên do. 

Cứ mặc sức mà than vãn, mặc sức mà trách móc... 

Tôi nhớ lại Phác Xán Liệt của ngày xưa, bất giác nở một nụ cười chua chát. Kiêu ngạo. Xuất chúng. Lại dịu dàng, ân cần. Tôi nhớ tiếc anh của ngày ấy. 

Tôi mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước ra phòng khách. 

Đã khuya rồi, trời lạnh. Cửa sổ vẫn mở, gió quay quắt đung đưa những tán cây, cứa vào hoài niệm những vết cắt sâu. 

Ánh trăng nhờ nhờ buồn bã liếm trên gương mặt người đang nằm co ro trên ghế salon, chiếc chăn mỏng đã rơi xuống đất. 

Tôi bước lại gần, ngồi xuống, nhặt chiếc chăn lên đắp cho anh, rồi ngắm nhìn gương mặt đang say trong giấc ngủ mệt mỏi. 

Tôi đưa tay chạm lên gương mặt của Phác Xán Liệt. Mới có mấy ngày không gặp, tại sao anh gầy và hốc hác thế này? 

Hay là vốn dĩ anh đã tiều tụy như thế, chỉ vì tôi vô tâm không nhận ra? 

Bất giác tôi chảy nước mắt. 

Tình yêu của Phác Xán Liệt vì sao còn lớn đến thế? Vì sao còn day dứt đến thế? Vì sao dám đổi lấy cả lương thiện vốn ra thuộc về mình chỉ để đổi lấy con người dơ bẩn như tôi? 

"Xán Liệt, em sai rồi." 

Trong đêm tối, lời tôi nói như tan vào hư vô tĩnh mịch. Mỏng và nhẹ bẫng. Bất lực và chua xót. Đầy bi thương. 

---------------------- 

Tôi quay trở về phòng mình vào lúc gần sáng, khi hơi thở của Phác Xán Liệt vẫn đều đều. Tôi sợ, khi mở mắt ra thấy tôi gương mặt xanh xao thế này, anh sẽ lại lo lắm. Rồi sẽ lại vì tôi mà làm những chuyện gì nữa? 

Phác Xán Liệt không biết đêm qua tôi đã ở bên. Tôi đứng trên phòng, mở cửa sổ nhìn xuống khoảng sân dưới. Anh đang lên một chiếc xe đen bóng. 

Xe lao đi, còn để lại đằng sau đám bụi tung lên như nhảy múa trong không trung. 

Tôi hít một hơi sâu, trong lòng quả quyết. 

Tôi không thể làm gánh nặng cho anh mãi như thế nữa. Tôi không muốn anh sẽ phải vì tôi mà cả đời dằn vặt, cả đời một mình chịu khổ. 

"Khả Vân, cho anh đi cùng với." 

Tôi bám lấy cánh tay Phác Khả Vân khi cô ấy chuẩn bị bước lên chiếc xe ô tô cuối cùng. 

Khả Vân quay lại nhìn tôi. Một nét sững thoáng lướt qua đôi mắt. 

Cô nhìn tôi một lúc lâu, không hiểu đang suy nghĩ những gì. Tôi dùng ánh mắt cương quyết đáp lại. 

"Anh không muốn làm gánh nặng cho anh Xán Liệt nữa." 

Ngữ khí của tôi đầy quả quyết. Phác Khả Vân im lặng nhìn tôi như cân nhắc. Một lúc sau, cô ấy mới đưa bàn tay nắm lấy tay tôi. 

"Anh lên xe đi." 

-------------------- 

Chúng tôi đứng trước một căn phòng khá lớn. Bên trong vọng ra rất nhiều tiếng hỗn loạn. 

Tôi nuốt khan một miếng nước bọt, mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa căn phòng. 

Tôi biết sau cánh cửa kia, là thế giới mà Phác Xán Liệt đang sống. Vì tôi mà sống. Một thế giới toàn những máu và tàn khốc. 

Phác Khả Vân quan sát tôi một lúc. Rồi cô rút trong áo khoác ra một cây súng, đặt vào bàn tay tôi. 

"Súng đã được lên đạn sẵn, chỉ việc bóp cò. Anh hãy tự quyết định xem có nên dùng hay không." 

Nói dứt câu, Phác Khả Vân đẩy cánh cửa. 

Đó là một cảnh tượng mà suốt đời này có lẽ tôi sẽ không quên được. 

Cửa vừa mở, cả đám người trong phòng quay lại nhìn chúng tôi. 

Phía xa, tôi nhìn thấy một Phác Xán Liệt, sát khí đằng đằng, một tay siết cổ người, tay kia vẫn là sợi xích sắt, nhỏ từng giọt chất lỏng màu đỏ. 

Mùi máu tanh tưởi lại xộc lên. Đầu tôi hơi choáng váng. 

Nhưng tôi vẫn bắt gặp ánh mắt Phác Xán Liệt nhìn tôi. Một ánh mắt vừa bất ngờ, vừa kinh hãi. 

Tôi rẽ đám người, từ từ tiến lại phía anh. Hầu hết những người đó đều là đàn em của Phác Xán Liệt, còn những người đang nằm dưới đất hầu như tôi không quen biết. 

Phác Xán Liệt vẫn bất động, nhìn tôi chằm chằm. 

Lợi dụng lúc anh sơ hở, từ phía bên tay trái, một thằng áo phông đen nhỏm dậy, cầm con dao sáng loáng lao đến bên hông anh. 

Phác Xán Liệt chỉ kịp xoay người lại nhìn hắn, hai tay vẫn không cử động. 

Đoàng! 

Viên đạn ghim thẳng vào thái dương thằng kia. Máu phun lên, nó vẫn không kịp chớp mắt, ngã xuống bất động. 

Khẩu súng trên tay tôi vẫn chĩa thẳng. 

Phải, viên đạn đó, viên đạn sát nhân kia... 

...là do tôi bắn. 

Phác Xán Liệt hết nhìn cái xác nằm dưới chân lại quay sang nhìn tôi, như không thể tin nổi vào mắt mình. Miệng anh há hốc, mắt trợn lên, gương mặt chuyển sang trắng bệch. Sợi xích trên tay rơi xuống, va chạm với nền nhà tạo thành một âm thanh sắc cạnh và khô khốc. 

Tôi nghe thấy một tiếng hét lớn từ phía Phác Xán Liệt. Và rồi chỉ trong hai giây, anh đã lao tới trước mặt tôi. Gương mặt anh nộ khí xung thiên, bàn tay đưa lên, bóp chặt vào vai tôi nghe nhói buốt. 

"Giết người... Em đã giết người rồi... Hiền nhi, vì sao em dám làm thế?" 

Anh thét lên, lay mạnh người tôi. Tôi vẫn còn choáng váng, lại thêm cảm giác buốt nhói ở hai bên bờ vai truyền lên tới tận đầu, tôi thấy vô cùng khó chịu. Nhưng vẫn gượng hết sức ngước lên nhìn anh trả lời. 

"Anh có thể, tại sao em không thế? Anh là sát nhân, thì em cũng là kẻ giết người..." 

Phác Xán Liệt nghe những lời tôi nói, gương mặt bàng hoàng. Rồi anh nhắm mắt đau đớn, cướp lấy khẩu súng trên tay tôi, thả vai tôi ra. 

Mất đi đôi tay anh, cả người tôi như mềm nhũn. Tôi khụy xuống, ngồi trên sàn, cảm thấy cơn đau dâng lên đến ngột ngạt. 

"Ai? Là ai? Đứa nào đã đưa cái thứ này cho anh rể?" 

Phác Xán Liệt quát lên, phẫn nộ như một con sư tử mất mồi. Cả đám đàn em mặt tái mét, co người lại, ra sức lắc đầu run rẩy. 

"Là em." 

Một giọng nói thanh thoát, nhẹ hẫng vang lên. Phác Khả Vân từ phía sau từ từ bước tới, điềm nhiên như thể đã liệu trước được việc này. 

"Súng là do em đưa cho anh rể. Em cũng đã nói hết sự thật cho anh ấy biết rồi." 

Bốp! 

Âm thanh chát chúa vang lên, dội khắp bốn bức tường. 

Năm vệt ngón tay của Phác Xán Liệt hằn lên bên má trắng ngần của Phác Khả Vân, đỏ ửng và chảy máu. 

Phác Khả Vân ngước mắt nhìn Phác Xán Liệt, rồi lại nhìn sang tôi đang kinh ngạc mở to đôi mắt, miệng há ra mà không thốt nổi lời nào. 

Ánh nhìn cô ấy không hiểu sao rất nhẹ nhõm, rất thanh tịnh. Tuyệt nhiên không hề vướng một chút oán hận hay trách cứ. 

"Mày! Tao đã dặn mày thế nào? Tại sao mày dám làm thế?" 

Phác Xán Liệt thét lớn, bàn tay lại tiếp tục vung cao. Phác Khả Vân vẫn đứng yên, không hề có ý định tránh. 

"Ngừng lại." 

Tôi hét lên. Bàn tay Phác Xán Liệt ngừng lại giữa không trung, lơ lửng. Tất cả đều quay lại nhìn tôi. 

Tôi lúc bấy giờ đã đứng lên được. Đầu óc vẫn nhức dữ dội, trước mắt mọi thứ như hoa lên, nhưng tôi vẫn bước đến, cầm lấy cánh tay của Phác Khả Vân, nhìn thẳng vào Phác Xán Liệt, rành rọt nói từng từ. 

"Khả Vân không có lỗi. Cô ấy chỉ cho em biết những điều em cần phải biết. Nếu không, cả đời em sẽ sống trong sự ngu muội. Việc hôm nay đến đây, cũng là do em đòi cô ấy đưa đi theo. Anh đừng vô cớ trút giận." 

Nói rồi, không để Phác Xán Liệt kịp phản ứng, tôi nắm tay Khả Vân kéo ra vội ra ngoài. 

Đi được vài bước, đầu tôi càng đau. Mắt tôi hoa lên, mọi thứ trước mắt nhòa đi hẳn. 

Thế rồi tôi khụy xuống, ôm lấy đầu. Chỉ một chút là không biết gì nữa. 

Tôi chỉ nhớ, trước khi mất đi ý thức, vẫn còn thấp thoáng tiếng kêu của Khả Vân bên tai. Và vòng tay ai đó rất to lớn, rất quen thuộc đã ôm lấy, nâng tôi dậy. 

--------------------- 

Khi tỉnh lại, tôi đã bắt gặp Phác Xán Liệt đang ngồi ngay bên cạnh. 

Gương mặt bi ai, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, có vẻ đang nghĩ ngợi mông lung lắm. 

Người tôi yêu vẫn còn rất trẻ, nhưng tôi đã kịp nhìn thấy những dấu khắc khổ mà thời gian vẽ lên gương mặt tuấn tú của anh. 

Bất giác thấy lòng đau nhói. 

Tôi đưa bàn tay mình lên, chạm nhẹ vào má anh. Phác Xán Liệt giật mình quay lại. Tôi bắt gặp trong tia nhìn anh trao tôi là chút ưu tư và thoáng như chua xót. 

"Hiền nhi, sao em lại giết người? Ai cho em làm thế?" 

Anh nắm lấy bàn tay tôi trên má, cất giọng khàn khàn. 

Tôi gượng ngồi dậy, xích lại gần anh hơn. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt nhuốm màu buồn khổ của Phác Xán Liệt, nước mắt chảy ra, rớt vào khóe môi nghe mặn chát. Tôi vòng tay ôm lấy anh. 

"Em xin anh, làm ơn đừng đối xử với em thế nữa, làm ơn đừng bảo bọc em thế nữa. Vì cái gì mà anh phải một mình chịu đựng? Vì cái gì mà giấu em mọi chuyện, em giận không phải lối anh cũng chẳng giải thích một lời? Anh rốt cuộc coi em là gì đây? Chẳng lẽ không thể cùng em đồng cam cộng khổ?" 

Tôi cắn chặt môi, cố kìm không cho tiếng nấc phát ra. Tôi biết, nghe tôi khóc, anh sẽ đau lòng lắm. 

Phác Xán Liệt từ từ quàng lấy vai tôi. Giọng anh mờ trong nước, nhỏ đến thì thào, nhưng vẫn đủ để nghe thấy. 

"Anh đã nói rồi, anh chỉ muốn giữ em mãi mãi thuần khiết, thanh tao. Em không thể vì anh mà vấy bẩn." 

"Thế nào gọi là vấy bẩn?" Tôi siết chặt hơn lấy bờ vai đang run lên của anh. "Ở bên anh em không bao giờ bị vấy bẩn. Vì với em, anh mãi mãi là người trong sạch nhất trên thế gian này." 

Tôi thấy anh cử động, rồi cảm nhận được nước mắt anh rơi trên má tôi, hòa cùng lệ của tôi. 

Một nụ hôn mặn cuốn lấy đôi môi tôi, trôi đi trong hoài niệm, trong cả những mờ mịt của tương lai phía trước. 

Tôi biết anh nhớ tiếc tôi của ngày xưa. Tôi cũng tiếc nhớ anh của khi ấy. 

Thế nhưng luyến tiếc ngay từ đầu vốn không thay đổi được gì. Huống hồ chúng tôi vì nhau mà thay đổi, vậy có gì để mà phải tiếc? 

Tình yêu làm chúng ta chồng chất những vết thương. Nhưng chẳng phải người khác vẫn nói, vì yêu dù có chết cũng chẳng sao. Vậy những vết thương thì có đáng gì, hay nên gọi là minh chứng dám hy sinh vì nhau mới đúng. 

Chúng tôi ôm nhau, lệ hòa cùng lệ. 

Tôi biết sau này có lẽ không chỉ nước mắt, mà cả máu cũng sẽ hòa cùng nhau. 

Có hề gì, vì hạnh phúc vốn không chỉ là yên bình thong dong sống. Hạnh phúc là khi ở bên nhau dù trong bão giông vẫn cảm thấy ta thuộc về nhau. Đó mới là hạnh phúc thực sự. 

Đêm ấy, dù không nói ra, nhưng tôi và Phác Xán Liệt đã nguyện cả đời, dù hiểm nguy cũng sẽ gắn kết bên nhau vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: