Chap 39

Hôm nay lười tính bùng chap hôm nay cơ :v ~
------------------------------
Nghi Ân tỉnh lại,nghĩ vẩn vơ trong đầu một vòng mới mở mắt, tiếp đó đột nhiên liền nh́ìn thấy khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng to trước mặt, cậu sợ suýt nữa thét lên.

Nhìn kỹ, hóa ra là Gia Nhĩ , cậu liền thở dài một hơi.

Ân Ân bị hù dọa đến kinh sợ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người trước mặt, Vương Gia Nhĩ lại có cảm giác hạnh phúc với trò đuà tinh nghịch này, cậu vưà mới tỉnh ngủ trông thật tươi tắn và đáng dễ khiến người đối diện thấy động lòng, thấy đôi mắt thỏ mơ màng hoảng sợ, hắn chờ mong phản ứng tiếp theo cuả cậu.

Nghi Ân ngẩn người nhìn cặp mắt tinh nghịch đuà giỡn cuả Vương Gia Nhĩ , trong nháy mắt tất cả h́ình ảnh cuả đêm qua hiện lên trong đầu, là ai vô liêm sỉ nói người uống say cái gì cũng không nhớ rõ chứ? Rõ ràng cậu nhớ nhớ kỹ, lại còn nhớ rất rành mạch. Từ buổi tiệc rượu ký kết hợp đồng đến người đàn bà đỏ rực ở bãi đỗ xe kia rồi đi bệnh viện tất cả đều rành mạch. Nghĩ tới đây cậu vội vàng giơ hai bàn tay lên, tết Đoan Ngọ cũng qua rồi nha! Khỏi cần lại ăn bánh ú nưã. Cậu than nhẹ một tiếng đối với việc dính tay vào việc gói cái bánh gạo nếp thành hình kim tự tháp.

Đợi muốn nửa ngày phản ứng cuối cùng cuả cậu bé này dĩ nhiên lại quay về với miếng gạc băng bó ở tay, thở hắt ra một chút, Vương Gia Nhĩ ngạc nhiên nửa ngày không khỏi có phần bất ngờ. Hắn không biết cậu bé này lại không giống người bình thường như vậy, ngay cả cách xoay chuyển suy nghĩ, cậu thật là một người lớn sao, hắn hơi có chút nghi ngờ nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Thu lại ý muốn đuà dai cuả mình, Vương Gia Nhĩ nói: " Ân Ân , bác sĩ nói tay em hai ngày này tốt nhất không nên đụng vào nước, ngày kia sau khi tháo băng thì vết thương cũng sẽ tốt hơn rồi. Nếu như tay em bất tiện, vậy nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi?"

"Không cần, em không có sao cả, em không muốn ở nhà đâu." Nghi Ân kháng nghị nói.

"Được được, em đã muốn làm việc, có một thư ký tiến bộ như vậy, anh cầu còn không được chứ ." Vương cười cười. "Bây giờ chúng ta nên ngồi dậy ăn bữa sáng, không phải, là ăn cơm trưa mới đúng. Dùng cơm xong, buổi chiều sẽ quay về đi làm."

"Vâng, được." Nghi Ân đáp. Được hắn giúp đỡ, sau khi cậu sửa soạn xong, thì đi xuống lầu.

"Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, hôm nay Bác Lee có việc, xin phép nghỉ rồi." Vương Gia Nhĩ đi ở phía sau nói với theo.

"Cũng được."

Vốn tưởng rằng cùng Gia Nhĩ đến một nhà hàng rất là xa xỉ, nhưng mà cậu thật không ngờ chính hắn lại dẫn cậu tới một tiệm ăn bình dân bán những món ăn cũng rất bình dân.

Trong tiệm chỉ bày có bốn cái bàn, nhưng lại vô cùng ngăn nắp gọn gàng mà sạch sẽ. Thấy bọn họ bước vào, một ông cụ hiền lành lập tức vòng ra từ phía sau. Thấy Gia Nhĩ mặt mũi hiền lành mà cười nói: " Tiểu Nhĩ đã lâu lắm rồi không có ghé lại đây, ông còn tưởng rằng cháu đã quên ông già này rồi chứ. Hóa ra là có người yêu rồi. Hôm nay ông sẽ tặng cho cháu một món. Cậu bé, cháu thích ăn cái gì?"

Nghi Ân cúi nhìn xuống bàn một chút, xấu hổ.

"A, đỏ mặt rồi, hóa ra cậu bé này lại xấu hổ như thế hả! Tiểu Nhĩ cố gắng nha, người tốt đó nha. " Cụ già tươi cười rạng rỡ mà nói.

" Lâm gia gia, ông sẽ không muốn đang nói, mà một hồi nữa Ân Ân lại tìm một cái thùng mà chui vào." Hiểu rõ tính cách Nghi Ân , Vương Gia Nhĩ mở miệng nói, vừa nhìn ông cụ cười cười.

"Ha ha, Tiểu Nhĩ đau lòng rồi hả! Được được, vậy Lâm gia gia không nói nữa. Ông đi làm cho các cháu ăn trước a." Cụ già xoay người đi ra ngoài.

"Ông là bạn tốt của ông ngoại." Vương Gia Nhĩ giải thích với Nghi Ân .

"A, thảo nào mà, ngay cả tính cách cũng giống hệt ông ngoài à ! Ha ha... Chẳng nhẽ đây gọi là gần đèn thì sáng sao?" Nghi Ân cười ha ha nói.

Lúc hai người còn nói chuyện phiếm thì thức ăn được đưa lên, ăn món ăn Lâm gia gia làm, Nghi Ân rất hiển nhiên mà biết vì sao Vương Gia Nhĩ sẽ thích tới nơi này, món ăn Lâm gia gia làm sạch sẽ lại ngon miệng, hơn nữa khiến người ta có cảm giác ấm áp, giống như những món ăn của ông ngoại làm !

----------------------
Ở công ty
Vương Gia Nhĩ đi đến trước bàn làm việc của Nghi Ân nói "Ân Ân , ngày mai là một ngày trọng đại, tập đoàn Hoa Kỳ Steve chính thức đầu tư vào ' Vương Phong ' chúng ta, phải tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi long trọng, em sẽ tham dự buổi tiệc với tư cách người yêu của anh. Đến lúc đó, Mr. John bọn họ cũng sẽ có mặt, hôm nay em nên chuẩn bị một chút."

"Được, em biết rồi" Nghi Ân nói.

Thấy Vương Gia Nhĩ nghênh ngang bước đi, khuôn mặt Nghi Ân lập tức cau có lại như trái khổ qua, Mr. John bọn họ cũng đến nơi tổ chức, vậy chẳng phải là lại muốn... Trời ạ! Mong rằng đừng chạm mặt Mr. George, cậu sẽ không bao giờ uống quá ba ly trong đời mình nữa, đó là sai lầm vĩnh viễn của cậu.

Hắn và câuhj vừa xuất hiện tại nơi tổ chức tiệc chiêu đãi, liền thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Hai người bọn họ, giống như hoàng tử và công chúa vừa bước ra từ chuyện cổ tích. Vương Gia Nhĩ mặc một bộ âu phục màu trắng. Mà Nghi Ân , cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng, bộ lễ phục lụa trắng óng ánh làm nổi bật lên dung mạo yêu kiều mộc mạc, toàn thân toát ra một loại hào quang rực rỡ.

Nghi Ân thoáng chốc trở thành tiêu điểm của cả buổi tối. Toàn thể cánh đàn ông đều đã nhìn thấy vẻ đẹp của cậu, hơn một nửa ánh mắt của toàn bộ những người đàn ông có mặt tại buổi tiệc đều đã rơi trên người cậu .

Thế nhưng khiến cho Vương Gia Nhĩ khó chịu nhất lại là cậu chủ trẻ tuổi của tập đoàn tài chính Mỹ, John , ngay từ đầu buổi tiệc, anh ta vẫn đeo dính bên cạnh Nghi Ân , so với toàn bộ "lũ ruồi nhặng" quay quanh cậu càng đáng ghét hơn nhiều, nếu không phải John cũng là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay, hắn đã sớm mở cửa sổ quăng anh ta xuống lầu.

Thật vất vả mới đợi được đến cuối buổi tiệc, Nghju Ân mượn cơ hội biến mất khỏi đây. Vương Gia Nhĩ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn người của hắn cũng người đàn ông khác nói chuyện cười đùa, mùi vị của cảm giác đó thực sự không dễ chịu chút nào.

Né tránh sự ồn ào huyên náo tràn ngập trong gian phòng, Vương Gia Nhĩ cầm một ly rượu lặng lẽ bước ra ban công, muốn yên tĩnh một lúc. Không nghĩ tới bên trong lại mơ hồ truyền đến tiếng nói thầm thì của hai người, hắn muốn rời đi chỗ khác, nhưng nhìn thấy một vạt áo trắng lấp lóa chỗ góc rẽ, là Ân Ân . Hắn lập tức lại dừng bước theo sự thôi thúc của phản xạ có điều kiện, sau đó dỏng tai lên lắng nghe.

( #Au : Bắt đầu đến màn tỏ tình sến sủa của lão John dành cho Ân Ân ) =))))

"Em chính là người trong lòng anh, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã bắt đầu khuynh đảo bởi khí chất của em, khi đó em cũng dịu dàng tuyệt đẹp như thế này Tối hôm nay em càng làm cho tim anh xao xuyến. Sự cao quý mỹ lệ của em chính là điều mà cả đời anh mơ tưởng theo đuổi..." Một tràng tiếng quốc ngữ quen thuộc truyền vào tai Vương Gia Nhĩ , tiếng nói đó chính là của John , điều này làm hắn có phản ứng ngay lập tức.

"Vâng, cám ơn lời khen ngợi của Mr.John . Những người Trung Quốc đẹp hơn tôi còn có rất nhiều mà, tôi chỉ là một người rất bình thường thôi, ông đến Trung Quốc chúng tôi, gia nhập tập đoàn ' Vương Phong ', sau đó ngài sẽ thấy rất nhiều, rất nhiều mỹ nhân đẹp hơn nhiều so với tôi." Một giọng nói ôn nhu bình tĩnh khéo léo cự tuyệt lời tỏ bày của John .

"Không, không, anh không thích những người Trung Quốc khác, anh chỉ yêu em thôi, Nghi Ân !" John rất nghiêm túc nói. Sau đó khẽ chớp đôi mắt xanh thẳm, quỳ một gối xuống đất, ngắt một nhánh hoa hồng từ chậu hoa bên cạnh đưa tới trước mặt Nghi Ân , trịnh trọng nói: "Anh thật lòng thật dạ thích em, hy vọng em có thể gả cho anh".

Không phải chứ? Chỉ gặp mặt vỏn vẹn có hai lần thôi mà, vậy mà anh ta lại cầu hôn với cậu? Người ngoại quốc này cũng quá phóng khoáng thì phải, Nghi Ân ngẩn người nhìn John .

Cậu nhìn trân trân không nói nên lời, trong lúc chưa biết nên nói lời gì để cự tuyệt, Vương Gia Nhĩ đã một mình sải bước vọt ra. Lạnh lùng nghiêm mặt, quát to với John đang quỳ trên mặt đất: "Cậu ấy tuyệt đối không có khả năng gả cho ông."

" Why? Tôi có chỗ nào không xứng với Nghi Ân sao? Thân phận, địa vị, gia thế ?" John bất mãn liếc xéo Vương Gia Nhĩ một cái sau đó đứng lên từ trên mặt đất, " Vương tồng tài, người Trung Quốc các ông không phải có câu ngạn ngữ 'Phi lễ chớ nghe' sao, ông đột nhiên xuất hiện quấy rối đến người khác như vậy là một hành vi rất vô văn hóa."

Vương Gia Nhĩ cố nén cơn giận, nói: "Ông cùng Nghi Ân tổng cộng mới chỉ gặp mặt có hai lần, căn bản không thích hợp tiến đến hôn nhân. Hôn nhân không phải là trò đùa, cũng không phải chỉ thuận miệng nói một vài câu rồi thôi, đó là lời hứa hẹn suốt đời".

" Vương Tổng giám đốc, buổi tối hôm nay, ông rất kỳ quái, nếu ông đã uống quá nhiều, vậy xin hãy tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi một chút. Đừng can dự vào chuyện riêng của tôi và Nghi Ân, cậu dù có là nhân viên của ông, cũng vẫn có quyền tự do cá nhân của mình." John phẫn nộ nói.

"Bởi vì Ân Ân là người của tôi, tôi không cho phép bất cứ người nào khác mơ tưởng đến cậu ấy" Thẹn quá thành giận, Vương Gia Nhĩ quát.

"Như thế nào mà lại là người của ông ? Nghi Ân cũng chưa kết hôn với ông, điều này chứng tỏ tôi vẫn còn có hy vọng" John dùng thái độ khinh thường nói.

Sao lại quên mất nền văn hóa nước ngoài cởi mở hơn, chỉ cần người đó chưa kết hôn thì đều có thể theo đuổi. Vương Gia Nhĩ nghe John nói xong, ngây ngẩn cả người.

Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Vương Gia Nhĩ , chẳng hiểu vì sao, trong lòng Nghi Ân lại có một chút hân hoan. Thế nhưng, không thể để bọn họ tiếp tục cãi vã, vì dù sao John cũng là đối tác.

"Hai người các anh đừng náo loạn nữa, tôi cùng Vương Tổng giám đốc ra ngoài xem sao, buổi tiệc tối nay cũng nên kết thúc rồi. Cám ơn sự nâng đỡ và yêu mến của Mr.John , thế nhưng đối với người Trung Quốc mà nói, chuyện tình cảm khá thận trọng, nếu tôi đã lựa chọn một người, sẽ chung tình đến tận lúc chết, sẽ không rời xa anh ta. Mà giữa chúng ta cũng vẫn cần có thời gian tìm hiểu thêm, chúng ta có thể trở thành bạn tốt". Nghi Ân vỗ về John , nói.

John lập tức tươi cười rạng rỡ "Đó chính là nói, anh vẫn còn có cơ hội. Anh sẽ cùng Vương Tổng giám đốc cạnh tranh công bằng." Nghe Nghi Ân nói, nghĩa bóng hay nghĩa đen đều chứng tỏ anh ta vẫn còn có cơ hội, chỉ cần Nghi Ân chưa kết hôn cùng với Vương Gia Nhĩ , vậy anh ta vẫn còn có cơ hội. Người ngoại quốc này đương nhiên không biết Nghi Ân đã cự tuyệt anh ta, tự cho rằng Nghi Ân vẫn rất có cảm tình với anh ta, dùng một câu danh ngôn Trung Quốc mà nói chính là "Mục tiêu đã có hy vọng, tiên sinh vẫn cần phải nỗ lực"

Thế nhưng Vương Gia Nhĩ nghe được những lời nói này, liền nổi giận muốn đánh người. Gã John này cũng thật là, rõ ràng Nghu Ân đã cự tuyệt hắn, nhưng hắn vẫn tự cho là đúng nghĩ rằng người ta cho hắn cơ hôi. Tuy rằng, Ân Ân nói rõ ràng hay chỉ là cho có lệ với gã John này, nhưng như vậy vẫn khiến cho hắn cực kỳ khó chiụ.

Chính vì ngẫm lại John cũng là khách hàng, cho nên, Vương Gia Nhĩ kìm nén lưả giận, kéo Nghi Ân chuẩn bị rời khỏi.

"Tổng giám đốc Vương Gia Nhĩ, nếu như ngài cũng thích Nghi Ân , thì ngay tại đây tôi tuyên chiến với ngài. Đồng thời, tôi còn muốn nói cho ngài biết, tôi vô cùng khinh thường ngài!" Vừa mới xoay người, Vương Gia Nhĩ bị John nói làm cho sững lại.

"Ngài khinh thường tôi, vì sao?" Như phản xạ hắn buộc miệng hỏi.

"Ngài là người Nghi Ân yêu mến, nếu ngài không nỗ lực cố gắng theo đuổi cậu ấy, lại còn ở nơi này cự tuyệt, ngăn cản tôi, rõ ràng không phải là hành động cuả một quý ngài!"

John tiếp tục nói, "Nếu như ngài yêu cậu ấy, thì nên tự mình tìm cách thu hút cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, phải lấy làm tự hào khi cùng lúc có những người đàn ông ưu tú khác cùng lúc theo đuổi cậu ấy. Bởi vì, điều đó chứng minh ngài rất tinh mắt, người ngài yêu thích cũng được rất nhiều người để mắt. Nhưng ngaì lại không hề như vậy, lại còn căm thù tôi, cho nên, đó là lý do ban nãy tôi nói khinh thường ngài. Ngài cũng không xứng làm bạn trai cuả Nghi Ân , cho nên tôi muốn cạnh tranh với ngài!" Trong nháy mắt, John nói từng lời từng chữ khiến Vương Gia Nhĩ hoá đá.

Nghe xong lời John nói, Nghi Ân cũng không khỏi ngơ ngẩn. Tuy rằng người ngoại quốc rất cởi mở và nhiệt tình đúng là ai cũng biết. Thế nhưng đối với cách nhìn về tình yêu và theo đuổi đối phương cũng không thể không khiến cậu lộ vẻ cảm động, tình cảm ban đầu có hay không cũng không hề gì, miễn là yêu thích, thì sẽ không màng tới, không bao giờ luì bước.

Chờ Vương Gia Nhĩ định thần lại, John đã rời khỏi sân thượng, nhìn Nghi Ân sững sỡ nhìn về hướng John rời khỏi.

"Người đã đi ra xồi còn nhìn cái gì?" Giọng nói thâm trầm cuả Vương Gia Nhĩ vang lên bên tai Nghi Ân , làm cậu giật mình. Hắn phẫn nộ đưa tay kéo lấy cậu , xoay cậu đối mặt với mình.

"Thế nào? Em thích hắn? Bị lời hắn nói làm cho cảm động rồi sao?" Hắn nhìn về phiá John rời khỏi, trong giọng nói không thể kìm nén được sự giận dữ.

"Không, không phải!" Nghi Ân mở to hai mắt, "Sao, sao lại có khả năng đó được?"

"Đều không phải? Không phải thì em làm cái gì phaỉ khẩn trương như vậy?" Lẽ nào cậu thực sự thích John , nảy lên ý nghĩ này, làm Vương Gia Nhĩ càng thêm tức giận.

"Anh nói bậy bạ gì đó hả!"

"Là tại anh nói bậy sao? Vậy em vì sao ban nãy lại sững sỡ? Bởi vì hắn so với anh có tiền hơn, nên em coi trọng hắn?" Vương Gia Nhĩ châm chọc nói.

"Tại sao? Tại sao anh phải dùng những lời lẽ như vậy nói với em? Suốt khoảng thờ gian dài như thế, lẽ nào anh cũng không có cảm giác gì sao? Sau tất cả anh cũng thật máu lạnh, căn bản là không muốn tin tưởng!" Nghi Ân chua xót nói.

"Sự thật thế nào, trong lòng em rõ nhất." Vương Gia Nhĩ hừ lạnh nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tối sầm lại, Nghi  xiết chặt bàn tay nhỏ bé, cảm thấy người đang đứng trước mặt, hắn thực sự rất quá đáng, lấy cái gì mà phê bình cậu như vậy?

"Làm sao vậy, anh nói trúng tim đen cuả em rồi sao, cho nên em thẹn quá hoá giận àh?"

"Anh quả thật cứ bất chấp lý lẽ như vậy, em không muốn tiếp tục cùng anh nói chuyện nưã!"

Vương Gia Nhĩ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi. Nghi Ân căm ghét nhìn bóng lưng người đàn ông đang rời khỏi đó, cậu cũng không thể nhịn được sự oan ức trong lòng.

Thân thể chậm rãi xuị xuống nền đất, mặc cho nước mắt điên cuồng chảy xuống. Cậu từng có hy vọng, nhưng khoảnh khắc Vuoưng Gia Nhĩ rời khỏi tất cả đã hoàn toàn vỡ vụn. Cậu không còn cách lưà gạt chính bản thân mình, căn bản là hắn không thương cậu....

Cậu chỉ bất quá là người hắn mua về mà thôi, hắn căn bản là không thương cậu. Nhưng mà, cậu vẫn yêu hắn, làm thế nào bây giờ? Dù hắn lạnh lùng hà khắc, ngang ngược, thay đổi thất thường, xử sự hoàn toàn không hợp lý, nhưng cậu lại không có cách nào khiến bản thân mình không thương hắn.

Cậu úp mặt vào lòng bàn tay, không còn cách kiềm chế khóc rống lên.

Vương Gia Nhĩ gần như không ngừng tự hỏi, chết tiệt, chính mình ban nãy làm sao có thể chỉ trích Nghi Ân như vậy. Rõ ràng biết John chính là khách, cho nên cậu mới có thể khách sáo nói chuyện với hắn. Thế nhưng bản thân mình lại...

Vương Gia Nhĩ thưà nhận hắn có chút sợ, sợ cậu bị lời nói cuả John làm cho cảm động, nhưng mà những chuyện đã trải qua lúc trước lại không cho phép hắn tuỳ tiện nói tiếng "yêu" ra khỏi miệng. Sở dĩ, hắn đối với câuu giận dữ, chính là để che giấu tình cảm cuả bản thân mình.

Ngươi còn muốn trốn tránh bản thân mình sao, Vương Gia Nhĩ? Ân Ân yêu hắn, hắn hoàn toàn không hoaì nghi về điểm này. Thế nhưng, hắn rốt cuộc vưà mới làm cái quái gì?! Lại hung hăng làm tổn thương cậu.

Nhớ tới những lời vưà nói, hắn nhắm mắt lại, cảm thấy trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hắn lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Hắn nhất định phải xin lỗi Ân Ân , hy vọng thời gian không quá muộn.

Bước nhanh đi về hưóng sân thượng, nhưng không biết thế nào, một chút mơ hồ cảm giảc bất an đang dần dần tăng lên, hắn không ngừng bước nhanh chân, nhưng nhận ra, sân thượn hoàn toàn không có người. Trong khi lúc này, Nghi Ân đã không biết đi đâu.

Hắng cuồng loạn đưa mắt nhìn về bốn phiá, tầm mắt rớt vào một vật rơi trên nền sân thượng vắng vẻ. Những tia sáng lấp lánh chiú váo mắt hắn, hắn chậm răi bước đến, nhặt lên sợi dây chuyền bằng bạch kim, lẳng lặng nhìn.

Hắn siết chặt lấy nó, chặt đến mức móng tay cũng đâm vào da thịt nhưng hoàn toàn không nhận ra. Hắn như chỉ nhìn thấy những ngôi sao, những âm thanh vù vù bên tai. Nhớ tới ban nãy gương mặt Ân Ân đầm đià nước mắt, nhớ tới cậu đau khổ cùng vẻ mặt chua xót, hắn vưà nghĩ thì tim cũng giống như bị thiêu đốt, nỗi đau như áp đảo khiến hắn không thể chịu đựng nổi.

#Au : Không vote mai au không up chap đâu đấy T.T huhu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro