Chap 45

Tỉnh lại là hường tung tóe :v ~
-------------------------------------------------
Hắn tiếp tục nói, đúng lúc này, chú ý đến mí mắt đang giật giật của Nghi Ân , thế nhưng cậu vẫn không hề mở mắt. Vương Gia Nhĩ nhàn nhạt nở nụ cười, thì ra Ân Ân đã tỉnh, là bởi vì muốn tiếp tục nghe hắn nói những lời đó, vì vậy mới tiếp tục giả vờ mê man sao?

Vương Gia Nhĩ cười cười, tiếp tục nắm tay Nghi Ân nói "Khi anh biết em đang ở trong thang máy, anh rất lo lắng, cũng rất hối hận, hối hận chưa từng nói với em sớm một chút, cũng hối hận sẽ không có cơ hội nói ra câu nói kia với em nữa."

"Thực ra, anh không hề giống với vẻ ngoài hào nhoáng, anh cũng có một phương diện không muốn người khác biết, anh không hề kiên cường như mọi người tưởng, anh cũng chỉ là một con người bình thường, anh cũng lo sợ, anh sợ sẽ mất đi em. Lúc anh hiểu rõ em quan trọng biết bao trong lòng anh, anh lại lo sợ nếu như em biết anh cũng xem trọng em, có phải em sẽ không đối xử tốt với anh như vậy nữa, anh sợ em rời bỏ anh, lo sợ trong mắt em không chỉ có ḿình anh, lo sợ em sẽ phản bội anh như cô ấy, anh thậm chí còn lo sợ em sẽ thích người đàn ông khác. Chính vì nỗi sợ hãi và hoảng hốt tồn tại trong tiềm thức đã chi phối anh, không cho phép anh nói với em, kỳ thực, anh thích em."

"Sau khi bị phản bội tổn thương một lần, anh đã không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Anh cho rằng không đánh đổi, không yêu, sẽ không lại tổn thương lần nữa. Vì vậy anh luôn sợ phải trả giá, chỉ tham lam muốn đoạt lấy tình yêu em dành cho anh, cũng không dám đáp trả... Kỳ thực, Ân Ân , anh rất quan tâm đến em. Anh luôn muốn ở cùng em, giờ đây nói ra những lời này vẫn chưa muộn chứ ?"

Nghi Ân nhắm chặt mắt lại, lắng nghe những lời hắn nói, trong lòng cảm động đến chết đi được, vẫn cứ không thể lộ ra chút biểu cảm nào trên mặt.

Đây là những lời nói thật lòng của hắn sao? Là thật vậy chăng? Nghu Ân không dám mở mắt chứng thực, cậu sợ một khi mở mắt lại phát hiện đây là một giấc mộng, vì vậy cậu thà nhắm chặt mắt lại, làm một con rùa rụt cổ, một cử động cũng không dám.

Trong lúc Nghi Ân còn đang miên man suy nghĩ, cảm giác được một vật gì đó ấm áp mềm mại gì đó áp lên gò má mình, cậu đột nhiên mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Vương Gia Nhĩ , hiển hiện trước mắt mình, chóp mũi kề nhau, có thể nghe rõ cả tiếng hô hấp.

"Bé ngốc, kỳ thực em đã sớm tỉnh lại, phải không?" Vương Gia Nhĩ nở nụ cười gian xảo, nhìn vào đôi mắt trong veo của Nghi Ân , không buông tha bất kỳ một biểu cảm nào trong đó.

"Anh cũng biết rồi à!" Nghi Ân chau cái miệng nhỏ nhắn lên, gương mặt tươi cười đỏ bừng xấu hổ.

Hân cười không nói gì, nhưng trong lòng chất chứa một niềm hạnh phúc lan tràn thật sự trước nay chưa từng có!

"Jongwoon, em rất thích anh, anh có biết hay không, vừa nãy, em nghe thấy những lời anh nói với em, trong lòng thực sự rất vui mừng, tưởng như hạnh phúc đến chết đi được." Nghi Ân đột nhiên nhào tới trước mặt hắn , vòng tay ôm lấy hắn, hạnh phúc nói.

"Vậy Ân Ân , hiện tại nếu thân thể của em đã không sao nữa, anh có thể đòi quà Valentine của anh hay không đây!" Vương Gia Nhĩ ôm lấy Nghi Ân , chìa tay về phía cậu vòi vĩnh.

"A?" Nghi Ân nhất thời có chút không hiểu rõ tình hình, ngờ nghệch nhìn Vương Gia Nhĩ .

"Em còn giả ngốc à!" Hắn tỏ vẻ hết chịu nổi "Không phải em nói có niềm vui bất ngờ dành cho anh sao? Lại còn nói muốn tặng quà cho anh."

"À !!" Nghi Ân sực nhớ ra "Nhưng mà, lúc trong thang máy, đồ đạc rơi ra ngoài, em chưa kịp nhặt lại. Vậy nên..." Cậu không hề nói thêm gì nữa.

"Vậy ý em là, không có quà tặng nữa, đúng không?" Vương Gia Nhĩ làm nũng nhìn Nghi Ân "Như vậy không được, anh muốn em tặng cho anh một món quà khác."

"Vậy anh muốn cái gì hử?" Nghi Ân quả nhiên mắc mưu, hỏi.

"Đương nhiên là... Một nụ hôn." Nói xong, Vương Gia Nhĩ liền cúi người hôn lên môi cậu , ôn nhu triền miên, thật lâu mới buông cậu ra.

Nghi Ân tựa trong lòng hắn , thở hồng hộc.

"Được rồi, lần này đến lượt anh tặng quà cho em." Vương Gia Nhĩ hài lòng nói.

"Thật sao, em cũng có quà, là cái gì, là cái gì?! Em muốn xem, mau đưa cho em!" Nghi  hào hứng nói.

Sau khi nhìn thấy thứ Vương Gia Nhĩ đưa ra, Nghi An ngây ngẩn cả người, đó là sợi dây chuyền cậu để lại ban công lần trước. "Em chưa từng nghĩ anh vẫn còn giữ nó." Nghi Ân lặng lẽ nói.

"Đó là điều đương nhiên, đây chính là món quà anh tặng cho em, sau khi đeo vào cho em lần này, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép tháo xuống nữa." Vương Gia Nhĩ bá đạo nói, sau đó giúp Nghi Ân đeo dây chuyền lại vào cổ.

" Em nhất định sẽ không tháo xuống nữa." Nghi Ân hứa.

"Được rồi. Bé cưng đâu?" Nghi Ân dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi.

"Bé cưng?" Vương Gia Nbix nhíu mày.

"Chính là cô bé bị mắc kẹt cùng em trong thang máy đó!" Thấy vẻ mặt hoang mang của Vương Gia Nhĩ , Nghi Ân giải thích.

"Anh không biết."

"Gì chứ? Anh không biết!" Nghi Ân nhất thời cao giọng "Không phải anh cứu con bé lên trước rồi sao?"

"Đúng vậy! Nhưng sau khi em té xỉu, anh liền bế em về nhà, cô bé kia, hẳn là đã được mẹ của con bé đưa về nhà rồi thì phải!" Vương Gia Nhĩ giải thích.

"Thì ra là như vậy à! Thật muốn gặp lại con bé lần nữa mà! Một cô bé rất dễ thương." Nghi Ân cảm khái nói.

" Tiểu Ân , cậu tỉnh lại rồi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng mừng rỡ của Bác Lee.

"Vâng, Bác Lee, cháu không sao nữa rồi, thật ngại mà! Hại bác phải lo lắng rồi." Nghi Ân áy náy nói.

"Không sao cả, chỉ cần cháu bình an là tốt rồi." Bác Lee lại nói tiếp "Bác đã làm xong bữa trưa rồi, xuống ăn một chút đi, Tiểu Ân sáng nay, cậu chủ chính là vì chăm sóc cho cháu nên cũng chưa ăn gì."

Nghe Bác Lee nói xong, Nghi Ân quay đầu lại, nhìn thấy Vương Gia Nhĩ đang thâm tình nhìn mình chăm chú, nhìn vào đôi mắt thâm tình đó, cậu không khỏi ngây ngẩn.

Cuộc sống theo đó khôi phục lại sự tĩnh lặng, thong thả trôi đi.

Hôm nay, sớm hoàn thành công việc, Nghi Ân đột nhiên hào hứng đề nghị đến công viên dưới tầng trệt của công ty ngắm cảnh, tiện thể nghỉ ngơi một chút, thả lỏng tinh thần đã liên tục căng thẳng suốt một thời gian dài một chút. Dưới tầng trệt công ty, phía bên phải có trồng một hoa viên không lớn cũng không nhỏ nhưng rất tinh tế. Bên trong trồng các loại hoa cỏ theo mùa, dù thực sự trong ngày mùa đông giá rét, bạn cũng có thể nhìn ngắm những đóa hoa mai xinh đẹp đang nở rộ.

Đột nhiên, xa xa vang lên tiếng cãi vã, phá vỡ nguyện vọng muốn yên tĩnh một chút của Nghi Ân . Cậu ngước mắt nhìn lên, phát hiện nơi phát ra tiếng ầm ĩ là cửa hông phía bên phải của công ty. Tập đoàn " Vương Phong " không chỉ có một cửa lớn, ở hai bên trái phải còn có hai cánh cửa hông, đều có bảo vệ canh gác 24/24.

Nghi Ân đến gần xem thử, thì ra là một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi đang cùng bảo vệ lải nhải tranh luận điều gì đó. Từ cách ăn mặc có thể thấy được đời sống của ông cụ này cũng không tốt cho lắm, bên dưới thân ông mặc một chiếc quần đã bạc thếch, bên trên là một chiếc áo dài trắng, vốn là một ông cụ nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng bởi vì trên lưng vác một chiếc túi da rắn vừa to vừa nặng, ép phần lưng hơi oằn xuống, vì vậy làm giảm đi phong cách tổng thể, thoạt nhìn càng thêm giống một ông lão từ thôn quê lên thành thị.

"Cụ ơi, rốt cuộc cụ muốn vào trong làm gì chứ!" Bảo vệ cửa bất đắc dĩ nói, nhìn cách ăn mặc của ông cụ không giống với những khách hàng có việc lui tới với công ty, cũng không giống muốn đến tìm người. "Cháu đã nói qua với cụ, cụ muốn tìm ai? Nói cho cháu biết bộ phận, tên họ, chức vụ của ngýời ðó, cháu giúp cụ liên hệ."

"Không cần phiền đến cậu đâu, tôi chỉ là muốn vào xem, sau đó sẽ tìm người quen." Ông cụ nôn nóng, nói.

"Xin lỗi, tập đoàn chúng cháu không mở cửa cho công chúng, nếu như cụ muốn tham quan, xin vui lòng đến viện bảo tàng tham quan." Người bảo vệ tận chức tận trách nói.

"Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi không phải đã nói tôi muốn tìm người rồi sao! Nếu tôi biết cậu ấy ở bộ phận nào tôi còn có thể không nói với với cậu sao! Tôi cũng không phải loại người ăn không ngồi rồi, chuyên môn đến đây tìm cậu gây sự!" Bị ngăn cản, ông cụ cuối cùng cũng gắt lên.

Nghi Ân đứng bên cạnh nhìn ông lão này, đột nhiên cảm thấy rất thân thiết, liền bước đến. "Hai vị đại ca, làm phiền các anh, ông cụ này là người thân của tôi, tôi là Nghi Ân , thư ký của Tổng giám đốc, để ông ấy vào đi!"

Thấy Nghi Ân , hai người bảo vệ lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, ai mà không nhận ra cậu chứ! Đó chính là người tâm phúc bên cạnh Tổng giám đốc, không những dáng vẻ đẹp, hơn nữa cách đối đãi với những người khác cũng đặc biệt ôn nhu.

Hai người bảo vệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải do Nghi Ân ra mặt, không biết còn phải cùng ông cụ này tranh cãi tới khi nào nữa!"Được rồi, nếu là người thân của Đoàn thư kí thì ông có thể vào " Thấy chiếc túi da rắn trên người ông cụ "Cụ có muốn gửi túi ở đây trước hay không, đợi lát nữa đi ra sẽ lấy lại?"

"Không muốn" ông cụ lập tức phản đối ý tốt của bảo vệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nghi Ân , thì ra cậu ta là Nghi Ân , người con trai này đã khiến cho cháu trai của ông mất hồn mất vía. Khoảng thời gian trước, ông phát hiện cháu nội của mình bất thường, sau đó, ông phát hiện cháu nội mình thường một mình len lén nhìn vào một tờ giấy, vì vậy, nhân lúc thằng bé đi vắng, ông liền tò mò lấy tờ giấy đó ra xem thử, thì ra tờ giấy đó là do một người tên Nghi Ân viết cho nó, sau đó ông kêu người lén lút tra xét lai lịch của người có tên Nghi Ân đó và quá trình quen biết với cháu mình. Vì vậy, ông hiện tại đang chuẩn bị tự mình đến gặp chàng trai đó.
( Au : Nhớ Sở Nặc Hàm chứ ?? Cháu trai của ông ấy đó ^^~ )

Sau khi nghe ông cụ nói không muốn, hai người bảo vệ khách khí chào Nghi Ân một lần nữa rồi trở lại phòng trực ban, hai người vừa đi vừa bàn luận "Thì ra ông cụ đó thực sự là người quen của Nghi Ân !!! Chả trách, bọn họ trông thật quá giống nhau mà!"

Hai người bọn họ trông rất giống nhau sao? Nghe bảo vệ nói, Nghi Ân và ông cụ cùng quay đầu lại, nhìn đối phương, đúng là có điểm giống nhau! Nhìn rồi lại nhìn, giữa hai người bỗng nhiên đều có chút cảm giác thân thiết không sao nói rõ được, có vẻ như gặp lại người thân đã lâu không gặp.

Nghi Ân dẫn ông lão đến phòng tiếp khách của công ty, trao ly nước cho ông cụ rồi hỏi "Cụ ơi, cụ ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi. Cụ muốn vào ' Vương Phong ' có việc gì sao? Cháu có thể giúp cụ, nếu cụ muốn tìm người, cháu cũng có thể giúp cụ tìm ra. Nếu cụ không muốn bị người khác phát hiện, cháu cũng có thể đưa cụ đi nhìn trộm." Nghi Ân nói, chớp mắt vài cái, lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Ông cụ nghe Nghi Ân nói xong, bật cười ha ha, cậu bé này thật thú vị, chẳng trách đứa cháu lạnh lùng như băng kia cũng lại nảy sinh tình ý với thằng bé này, ngay cả chính mình cũng bị cậu bé thu hút. Cũng không biết cậu bé này có gia đình hay chưa, bằng không mang về làm cháu dâu của mình quả thực là một lựa chọn không tồi nha!

Ông cụ đi tới đi lui ngắm nghía Nghi Ân hồi lâu, đến khi cậu sắp không kiên nhẫn được nữa thì đột nhiên hiếu kỳ hỏi "Cậu bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa? Có muốn ông giới thiệu cho cháu một người hay không đây!"

Nghe ông cụ nói xong, Nghi Ân vừa cười vừa nói "Vậy không cần cụ bận tâm rồi, cháu là hoa đã có chủ." Nghĩ đến Vương Gia Nhĩ , Nghi Ân lại để lộ ra vẻ mặt hạnh phúc!

"Cái gì? Cháu đã có người yêu à?" Ông cụ thất vọng nhìn Nghi Ân lúc này hãy còn chìm đắm trong hạnh phúc của riêng mình, lẩm bẩm nói "Xem ra thằng cháu bạo tàn của mình không có phúc khí này, một cậu bé tốt như vậy mà đã bị người khác xí trước rồi."

"Gì cơ ạ? Cụ nói gì cơ? Cháu không nghe rõ, cụ có thể nói lại lần nữa không ạ?" Nghi Ân không hề nghe thấy ông cụ nói gì.

"Không có gì" ông cụ rất quả quyết chuyển chủ đề, "Cậu bé à! Nghe nói hiện tại tập đoàn ' Vương Phong ' bọn cháu đang thu hút đầu tư, vì vậy ta muốn đầu tư cho bọn cháu."

Cái gì? Muốn đầu tư? Nghi Ân nghe ông cụ nói đến đấy thì sửng hết cả người, chỉ là ông cụ này có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để đầu tư cho ' Vương Phong' sao?

"Ông ơi, ông muốn đầu tư?" Nghu Ân giật mình nói.

"Thế nào? Cháu cũng là loại người hợm hĩnh khinh thường người khác? Cho rằng ông không có nhiều tiền như vậy sao?" Ông cụ hờn giận .

"Không không không, không phải vậy" Nghi Ân vội vàng giải thích "Ông biết mà, cháu không hề có ý đó, ý cháu là cháu , quên đi, vậy để cháu giới thiệu Tổng giám đốc chúng cháu làm quen với ông."

"Ông không muốn người khác, ông chỉ muốn cháu, ông muốn cháu làm người quản lý vốn đầu tư của ông, những chuyện liên quan đến vốn đầu tư, phải do cháu toàn quyền xử lý!" Ông lão rất quả quyết nói lời cự tuyệt, toát ra một loại cảm giác rất uy quyền, như thể ông là vua của thế giới, người khác phải phục tùng theo ông.

Thấy ông cụ khăng khăng như vậy, Nghi Ân cũng không nói gì thêm, dù sao việc đầu tư cũng tốt cho công ty, chỉ là, ông cụ này muốn đầu tư bao nhiêu??? Nếu quá ít vậy chẳng phải là thư ký của Tổng giám đốc cậu đây muốn làm trò cười sao? Đường đường là thư ký của Tổng giám đốc, thu hút vốn đầu tư bên ngoài, nhưng con số lại ít đến thảm thương, như vậy e rằng sẽ trở thành một trò cười lớn trong giới kinh doanh tài chính.

Nhưng ngắm tới ngắm lui ông cụ một chút, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười, đáp lời "Được, chỉ có điều, thưa ông, cháu không dám cam đoan cháu có thể làm người quản lý vốn đầu tư của ông, nhưng cháu sẽ cố gắng! Vậy, bây giờ ông có muốn đến ngân hàng xác nhận vốn đầu tư hay không?" Nghi Ân hỏi.

"Không cần đến ngân hàng, ông đã mang tiền đến." Ông cụ điềm nhiên như không mở chiếc túi da rắn ra, từng cọc từng cọc giấy bạc xanh xanh đỏ đỏ trong túi đều nhanh chóng đổ ập ra ngoài.

Nghi Ân sững hết cả người, cả đời cậu cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy. Nghe ông cụ nói, trong túi đại khái có khoảng một trăm triệu dollar. Trời ạ! Ông cụ này đem một trăm triệu dollar đựng trong túi da rắn rồi chạy đến đây, có tiền cũng không thể dùng cách chứ! Quá thái quá rồi!

"Cậu bé, ông đúng thực là người đã nói là làm, đã để cháu làm người quản lý đầu tư của ông, vậy nhất định phải là cháu, tiền ông mang đến rồi, cháu cũng đã nhìn thấy, nếu khiến ông không hài lòng, ông sẽ trực tiếp vác tiền mang đi!"

"Việc này, việc này không phải cháu có thể quyết định được..." Nghi Ân vẫn chưa nói dứt lời đã bị một hồi chuông điện thoại ngắt lời. Ông cụ nhận điện thoại, nói rằng "Con không cần tới tìm ông, ông đã đến ' Vương Phong ', ông đã tìm được người quản lý đầu tư cho ông rồi, không cần con lo." Sau khi nói qua loa mấy lời xong, ông liền gập điện thoại di động lại.

"Thế nào, cậu bé, cháu suy nghĩ xong chưa hả! Rốt cuộc có muốn làm người quản lý đầu tư của ông không?" Ông cụ quay đầu lại hỏi Nghi Ân .

"Thưa ông, cháu chỉ có thể nói là cố gắng hết sức..." Chưa đợi Nghi An nói dứt lời, đã bị một hồi chuông điện thoại ngắt lời. "Thật ngại mà! Ông ơi, cháu nhận điện thoại trước đã."

"Alô, là em đây, có chuyện gì không?"

Tiếng nói của Hệ Phạm vang lên " Ân  , hiện giờ em đang ở đâu? Tổng giám đốc nổi giận rồi, em mau mau tới đây một chút!"

"Hả? Vì sao? Xảy ra chuyện gì?"

"Cũng là chuyện thu hút vốn đầu tư đó mà! Tập đoàn Sở Thị là một khách hàng lớn chúng ta đang cố hết sức tranh thủ gần đây, vốn dĩ có hẹn hôm nay đến bàn bạc, nhưng bọn họ lại nói đích thân Chủ tịch đã tự mình đến công ty chúng ta, đồng thời đã tự mình tìm được quản lý đầu tư, nhưng những nhân viên cấp dưới lại không ai hay biết! Vì vậy, Tổng giám đốc rất tức giận, ra lệnh muốn chúng ta ngay lập tức tìm ra người đó, nếu như xảy ra chuyện gì, không phải là trò đùa đâu! " Hệ Phạm thảo luận với ngữ khí nghiêm túc trong điện thoại "Trước tiên đừng nói nữa, em hăy cứ mau mau quay lại đi!"

Cúp điện thoại, Nghi Ân lại nhěn ông cụ không thể tin được, "Chuyện này, tṛò đùa ông bày ra cũng quá lớn đó!" Cậu không khỏi nghĩ đến chuyện hôm nay mình gặp được vận may gì, mà lại đụng phải một khách hàng lớn như vậy!!

"Không có gì đáng ngại đâu, cậu bé, cháu chỉ cần yên tâm làm người quản lý đầu tư của ông là được rồi. Bảo những kẻ tị khổng trường tại đầu đính thượng đó cút hết đi cho ông, nhìn thấy bọn họ ông lại phiền lòng!" Ông cụ lẩm bẩm làu bàu xóc chiếc túi da rắn lên vai, đi đến trước mặt Nghi Ân , có chút lấy lòng nói, 'Cậu bé, chúng ta phải đi thôi? Đi gặp Tổng giám đốc của các cháu, thuận tiện bàn bạc chuyện ta đầu tư. Còn nữa, cháu xem chúng ta có duyên phận như vậy, cháu cứ xem ông như ông nội đi, cứ quyết định vậy nha! Ông là ông nội của cháu, cháu xem như là cháu nuôi của ông!" Không cho Nghi Ân thời gian cự tuyệt, ông cụ liền tự ý đưa ra quyết định này.

"Ông nội?" Nghi Ân có chút dở khóc dở cười, nhanh như vậy mình lại có một ông nội?

" Hì. cháu ngoan." Ông cụ vui tươi hớn hở đáp. "Chúng ta nên đi nhanh thôi, bằng không, lát nữa tập đoàn của các cháu có lẽ sẽ rối tung lên thành một đống hỗn loạn." Ông căn bản không hề nghe thấy trong lời nói đó của Nghi Ân hàm chứa ý cười khổ, kéo cậu ra ngoài. Không có biện pháp, Nghi Ân không thể làm gì khác hơn là để ông lão dắt về phía văn phòng Tổng giám đốc.

#Au : Dạo đây bơ au dữ lắm rồi đó >< Cho vote vs ít cmt coi ^^ =]]]~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro