Chap 55
~ Đọc Vui vẻ ~
Sau khi rời khỏi công ty, Nghi Ân đi trên đường không có mục đích, cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng cậu không thể về nhà, bởi vì như vậy sẽ làm cậu nhớ tới Vương Gia Nhĩ, nhớ tới lời nói của người phụ nữ kia.
Trong đầu cậu bây giờ toàn là lời nói của Triệu Phi Phi, vậy cậu thật sự không thể đối mặt với Vương Gia Nhĩ , sợ hắn sẽ nói rằng mình vẫn còn yêu Triệu Phi Phi ! Nếu như vậy, cậu thật sự không thể chịu nổi.
Đi lẫn trong đám nguời trên đường, Nghi Ân giờ phút này tỏa ra một hơi thở bi thương, cô độc. Chỉ là cứ đi về phía trước, không phân biệt phương hướng, cũng không biết mình thật sự muốn gì.
" Nghi Ân sao ?" Bỗng có người gọi cậu , phá vỡ sự sầu tư của Nghi Ân .
"Anh Tuấn Long , là anh sao! Sao anh lại ở đây?"
"Đúng vậy, là anh. Vừa vặn đi ngang qua đây, thấy em cho nên đến chào hỏi một chút. Chúng ta hình như đã lâu rồi không gặp? Gần đây không thể gặp được em, công việc bề bộn vậy sao?" Bạc Tuấn Long quan tâm nói.
"Đúng vậy, gần đây em có hơi bận" Nghi Ân mỉm cười nhẹ .
"Dù vậy nhưng vẫn phải chăm sóc bản thân chứ! Anh thấy em gầy đi rồi đấy".
"Vâng, em biết rồi." Nghi Ân đáp lại.
"Trời đã tối rồi, em xem chúng ta có thể cùng đi ăn tối không?" .
"Việc này...." Nghi Ân do dự một chút rồi nói: "Vâng, được ạ!"
"Vậy chúng ta đi thôi!" Nói xong Bạc Tuấn Long liền dẫn Nghi Ân tới chỗ xe của mình.
----
"Vú Lee , còn chưa trở về sao?" Bạc Tuấn Long vừa về tới nhà thấy chỉ có mỗi Vú Lee liền hỏi .
"Đúng vậy, thiếu gia, Tiểu Ân còn chưa trở về." Vú Lee trả lời.
"Được rồi, tôi lên lầu trước, nếu Ân Âm trở về thì cho tôi biết." Vương Gia Nhĩ nói xong liền đi lên lầu.
"Vâng, thưa thiếu gia."
Ở trong phòng toàn là một màu đen tối tăm, Vương Gia Nhĩ không có bật đèn, đứng ở cửa sổ lặng lẽ nhìn ánh tà dương dần đi xuống, Nghi Ân vẫn chưa trở về.
Hắn trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an, sao lại thế này? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với cậu sao? Còn không liên lạc được với cậu , hay là có nguyên do khác!
Đốt một điếu thuốc, nhìn tàn thuốc cứ từng trận lụi tàn, Vương Gia Nhĩ không thể không cảm thấy áp lực.
Đột nhiên tầm mắt hắn bị bóng người ngoài cửa sổ hấp dẫn, là Nghi Ân , nhưng người đàn ông đi cùng cậu kia là ai?
Ánh mắt hắn bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, là Bạc Tuấn Long ! Vì sao trong khi hắn lo lắng đến phát điên mà cậu lại cùng với người đàn ông khác đi ra ngoài? Chẳng lẽ lời của Phi Phi nói là sự thực!
( Đừng tim Nhĩ ca ơiii T.T )
Hắn nhớ tới lời nói của cô ta, Nghi Ân cùng với Bạc Tuấn Long gần đây rất thân thiết ? Không, không thể, làm sao có khả năng này? Vương Gia Nhĩ nhanh chóng loại bỏ ý niệm này trong đầu.
Xoay người , Vương Gia Nhĩ nhanh chóng đi xuống lầu, đi ra trước cửa.
"Anh Tuấn Long , cám ơn đã đưa em trở về." Nghi Ân từ trong xe đi ra "Tạm biệt, anh đi đường cẩn thận nhé ạ !"
"Anh biết rồi , hẹn khi khác gặp lại!" Bạc Tuấn Long nói xong liền khởi động ôtô đi luôn.
Nghi Ân nhìn ôtô của Bạc Tuấn Long đi, một lúc sau liền sửng sốt, nhớ tới chuyện về nhà.
Xoay người lại, cậu bị bóng đen phía sau làm cho hoảng sợ " Nhĩ , là anh sao? Sao anh không lên tiếng, làm em giật cả mình." Nghi Ân hờn dỗi .
Vương Gia Nhĩ không hề để ý đến thái độ của Nghi Ân , tức giận nói: "Sao hả? người đã đi rồi, em còn luyến tiếc sao? Em và hắn tại sao lại đi với nhau, anh không phải đã nói về sau em không cần gặp lại hắn ta sao? Em vì sao không nghe lời anh! Còn nữa, hôm nay sao em lại về sớm như vậy, cả điện thoại cũng tắt máy, em có biết anh đã gọi cho em bao nhiêu lần không? Anh lo lắng cho em như vậy! Mà em thì sao chứ! Ra ngoài cùng người đàn ông khác hẹn hò!" Hắn phẫn nộ đến không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả sự tức giận này.
"Em không có ở bên ngoài hẹn hò với người đàn ông khác, em chỉ tình cờ gặp anh Tuấn Long thôi, anh đừng nói quá lên như thế!" Nghi Ân kích động nói: "Bọn em chỉ vô tình gặp nhau thôi, không phải như anh tưởng tượng đâu!"
"Vô tình gặp nhau sao?" Vương Gia Nhĩ rõ ràng không tin, khí thế bức người "Nếu là vô tình gặp thì sao em lại tan sở sớm như vậy? Giải thích đi chứ, vì sao?"
"Em, bởi vì, bởi vì....." Nghi Ân chần chừ, rốt cuộc cậu có nên nói ra cuộc điện thoại với Triệu Phi Phi không? Nói như thế nào đây... Cậu cau mày, nội tâm giằng xé, nhưng lại làm cho hắn hiểu nhầm .
"Bởi vì sao? Như thế nào? Không tìm được lí do gì sao?" Vương Gia Nhĩ trào phúng mở miệng "Em còn muốn kiếm cớ gì để lừa gạt anh?"
"Anh không tin em...." Nghi Ân cảm thấy cổ họng nghẹn lại, có gắng tìm lại giọng nói của chính mình, mà nó chính là ở dưới ngực làm cậu cơ hồ như không thể chịu được , Vương Gia Nhĩ sao anh có thể không tin em?
Hắn lừa gạt cậu , bây giờ còn nghi ngờ cậu , hai người bọn họ tin tưởng nhau khó đến vậy sao? Nghi Ân khổ sở nói "Hai người chung sống cùng nhau, căn bản là phải tin tưởng lẫn nhau, thế nhưng anh lại không tin em? Em đã nói rồi, em và anh Tuấn Long đều không xảy ra chuyện gì cả!"
"Vậy sao? Vì sao hắn lại đưa em về tận nhà? Hôm nay tan sở sớm như vậy là để đi gặp hắn sao?"
Vương Gia Nhĩ hai mắt đều là lửa giận, gân xanh trên trán hiện lên, "Anh đã nói với em không dưới một lần, em không được đi gặp hắn , nhưng em lại coi lời anh nói như gió thổi bên tai, vụng trộm cùng hắn ở ngoài gặp nhau, bây giờ lại nói mình trong sạch? Em muốn anh phải tin như thế nào đây?"
Nghi Ân nắm chặt tay, nước mắt không ngừng chảy xuống .
Không tin? Là vì Triệu Phi Phi sao? Có phải hắn cùng với cô ta hợp sức lại bức cậu , muốn để cậu tự động rời khỏi hắn? Cậu quật cường lau nước mắt trên mặt, đem những giọt nước mắt kia giấu vào trong lòng.
"Anh không tin em sao? Còn anh ? Anh không lừa gạt em sao? Anh cũng giấu em đi gặp Triệu Phi Phi đấy thôi, anh vẫn còn thích cô ta phải không?"
"Em cố tình muốn gây sự hay sao? Làm sao anh có thể thích cô ta được chứ?"Vương Gia Nhĩ dương ánh mắt kì lạ nhìn Nghi Ân .
"Anh còn nói như thế được sao, rõ ràng gần đây đã đi gặp cô ta , vì sao không dám thừa nhận, anh có thể đi gặp cô ta thì sao em lại không thể đi gặp anh Tuấn Long chứ!" Nghi Ân nói liền một hơi.
"Đủ rồi, em đừng có mà kiếm cớ nữa!".
"Nếu anh đã nhất định cho rằng mọi chuyện như vậy thì em cũng không còn gì để nói nữa!" Nghi Ân cực lực khắc chế nội tâm kích động, giọng cậu tuy lạnh băng nhưng cũng có phần run rẩy, "Anh muốn như thế nào ?"
"Chúng ta đã như vậy thì không thể ở cùng một chỗ nữa rồi, em sẽ lập tức rời khỏi đây, anh không cần lo lắng em làm chướng ngại của anh với Triệu Phi Phi nữa, đã không còn ai ngăn cản hai người, anh vừa lòng rồi chứ?"
Nghi Ân nói xong những lời này, đã muốn hướng tới cửa đi ra, mà Vương Gia Nhĩ nhanh hơn, bước tới kéo tay cậu lại, đem cậu áp chế ở cạnh cửa.
"Em muốn đi sao?" Hắn điên cuồng nói "Mơ tưởng!"
Nghi Ân giãy giụa, nước mắt cũng không khắc chế được mà rơi xuống, hắn rốt cuộc muốn như thế nào đây? Cậu không phải đã tự rời đi sao? Bất đắc dĩ thể lực giữa hai người không cân xứng, làm câuh căn bản không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắm .
"Buông! Buông em ra!" Nghi Ân kịch liệt nói "Anh không tin em, hiện tại cũng đã thừa nhận mục đích của mình, anh có thể trở về tìm Triệu Phi Phi , hay tìm tình nhân khác, sao còn lôi kéo em ?"
"Đây chính là toan tính của em sao? Nói xấu anh, sau đó làm cho quan hệ của em và Bạc Tuấn Long trở nên hợp lí, bởi vì anh cùng người đàn bà của hắn câu kết, cho nên hắn cùng với người tình của anh có quan hệ?"
Vương Gia Nhĩ giọng trầm thấp, chất chứa lửa giận cuồng bạo, "Đừng cho là anh không biết em có chủ ý gì, nói cho em biết chuyện đó là không thể, em là do anh mua, giữa chúng ta từng có hợp đồng, cho nên em không thể rời đi! Em vĩnh viễn không thể rời đi, chỉ có thể ở bên cạnh anh!"
Nghi Ân cũng tức giận "Anh mơ tưởng!" Cậu nói cao ngạo mà khinh thường nhìn về phía hắn "Anh không có quyền làm như thế, chúng ta chỉ là ký một hợp đồng mà thôi, anh không có quyền giữ em cả đời bên cạnh anh. Chỉ là một năm, một năm mà thôi, anh nhớ cho rõ!"
"Chết tiệt! Em khẩn cấp muốn rời khỏi anh là để đến bên hắn ta có đúng không? Chẳng lẽ em cùng Triệu Phi Phi kia đều giống nhau sao? Tên Bạc Tuấn Long kia rốt cuộc có cái gì tốt chứ? Vì sao các người cuối cùng đều chọn hắn ta? " Vương Gia Nhĩ mất kiềm chế nói, giờ phút này hắn chỉ muốn tìm người đến đánh một trận để phát tiết.
Hai tay của hắn bắt lấy bả vai của Nghi Ân , cố nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh người. Đáng chết! Hắn mới là người nên tức giận, không phải sao? Vì sao ngược lại là cậu lại tức giận như vậy? Giống như mình mới là kẻ tội ác tày trời vậy?
"Cho dù em muốn đi tìm anh ấy thì anh cũng không có quyền can thiệp, em có quyền tự do thân thể, không phải sao?" Nghi Ân hơi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ánh lệ "Chúng ta lúc kí hợp đồng chính là nói làm người của anh một năm, cũng không có điều khoản em không thể đi tìm người đàn ông khác! Cho nên, em hiện tại muốn đi tìm ai cũng đều không liên quan đến anh!"
Vương Gia Nhĩ sắc mặt xanh mét, càng dùng sức trên tay, ngón tay gần như muốn khảm tiến vào bả vai của Nghi Ân , đau đến nỗi nước mắt chảy không ngừng, nhưng cậu vẫn quật cường không chịu mở miệng cầu xin tha thứ. Không ngần ngại nhìn chằm chằm vào hắn , lửa trong mắt có thể cùng hắn thiêu đốt.
"Không liên quan đến anh phải không? Anh không có quyền can thiệp vào chuỵện của em sao? Nhưng mà cám ơn em đã nhắc nhở" Vương Gia Nhĩ cắn chặt hàm răng vui vẻ nói "Vì chúng ta còn một năm hợp đồng, chỉ cần chưa hết một năm, em vẫn là của anh, cho nên anh không cho phép em rời đi, ít nhất thì hiện tại em cũng không thể rời đi!"
Không chờ Nghi Ân nói lại, hăn lập tức phủ môi hắn lên cậu , thô bạo cưỡng chế cậu .
Kinh ngạc với động tác của hắn , cậu nhất thời không có phản ứng, chỉ là để hắn dùng động tác thô lỗ đối đãi cậu .
Hắn hôn cậu một cách thô bạo, không có một chút nhu tình, có chăng cũng chỉ là đòi lấy, cuồng nộ phát tiết cùng trả thù.
Một chút cảm giác đau đớn làm ý thức của Nghi Ân dần dần khôi phục, cậu từ chối, đưa tay lên đánh vào ngực Vương Gia Nhĩ , tuyệt vọng muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn.
Nhưng mà chỉ dựa vào sức của cậu căn bẳn là không có cách chống lại hắn . Hơn nữa, cậu còn ý thức được, chính mình cứ việc kháng cự hắn, nhưng thân thể của cậu cũng sẽ không nghe theo.
Rõ ràng hai người đã trở nên như vậy, rõ ràng biết hắn vẫn còn yêu Triệu Phi Phi , nhưng mà cậu phát hiên chính mình vẫn còn yêu hắn , vẫn là thuỷ chung không thể hận hắn .
" Nhĩ , anh đã không còn yêu em, em xin anh, buông tha cho em được không? Em xin anh đấy, đừng làm em đau khổ thêm nữa!" Nước mắt của cậu tuyệt vọng chảy xuống.
Nghi Ân giãy giụa, Vương Gia Nhĩ đồng thời cũng đột nhiên buông cậu ra. Mất thăng bằng làm hắn suýt nữa ngã lăn trên đất.
"Hợp đồng mà chúng ta đã ký có thời hạn là một năm, anh tuyệt đối sẽ không cho em rời đi! Em có thể để Bạc Tuấn Long đợi mà! Dù sao thời gian một năm cũng không dài!" Vương Gia Nhĩ lạnh lùng nói xong liền đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà dùng lực thật mạnh đóng sầm cửa lại .
Thân thể xụi lơ ở trong phòng, mắt đẫm lệ. Nghi Ân cười bi ai, bao nhiêu hi vọng đều bị tiếng đóng cửa chói tai này đập vụn. Vương Gia Nhĩ đến tột cùng cũng không yêu cậu !.
Lại nghĩ đến lời nói của Triệu Phi Phi lúc chiều trong điện thoại " Gia Nhĩ đã biết lúc ấy tôi ở cùng với Baajcv Tuấn Long là hiểu lầm, là bất đắc dĩ, tôi đã cùng anh ấy giải thích rõ ràng, anh ấy cũng đã tha thứ cho tôi. Cậu chẳng qua chỉ là thế thân cho tôi mà thôi, cậu có quyền gì mà ở bên anh ấy chứ? Người anh ấy yêu là tôi chứ không phải cậu, là tôi!"
Người anh ấy yêu là tôi , yêu tôi......Lời nói của Triệu Phi Phi vẫn không ngừng lởn vởn bên tai Nghi Ân , hơn nữa hành vi vừa nãy của Vương Gia Nhĩ cũng làm cho cậu càng thêm thanh tỉnh, hắn không hề yêu cậu .
Cậu còn nhớ rõ trên bức ảnh kia, Vương Gia Nhĩ thoạt nhìn rất hạnh phúc. Lúc bọn họ ở cùng một chỗ, hắn cũng chưa từng cười một cách vui vẻ như vậy.
Cậu chẳng qua chỉ là hắn mất tiền mua về thôi, hắn căn bản chính là xem cậu như một thế thân.
Chính là , hắn nếu không muốn cậu nữa thì có thể nói thẳng ra, sao hắn lại phải dùng phương pháp như vậy? Đầu tiên là lừa gạt cậu , sau đó lại đổ tội cho cậu , cuối cùng thì để cậu lại với thương tích đầy mình.
Nhưng vì sao ra nông nỗi này mà cậu vẫn không thể hận hắn, vẫn không thể ngăn được mình yêu hắn, trời ạ! Cậu thật sự là bất trị! Vì sao? Đến tột cùng là vì sao?
Nghi Ân đem mặt chôn trong tay, cuộn mình ở góc tường, không kiềm chế được gào lên khóc.
Vương Gia Nhĩ trong lòng đang rất rối loạn.
Hắn đứng bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dưới dòng đường xe qua lại, suy nghĩ trong lòng sớm đã ở xa ngàn dặm. Hắn nhớ đến Ân Ân ánh mắt đau thương, trên mặt nước mắt lăn dài......
Đáng chết! Hắn mắng chính mình một câu.
Vương Gia Nhĩ , ngươi muốn lấy hành động của mình làm lý do sao?! Ngươi không chỉ một lần làm thương tổn Ân Ân , còn muốn tìm lý do cho bản thân mình bớt tội lỗi sao?! Chính mình vì ghen tuông mù quáng, mà nói những lời đó với cậu , lại không tin tưởng vào tình yêu của cậu , cho nên đã làm thương tổn cậu .
Nhớ tới những lời nói vô liêm sỉ đêm qua của mình, Vương Gia Nhĩ nhắm hai mắt lại, cảm thấy trên trán toát ra mồ hôi lạnh, những tiếng trách mắng và lên án đối với cậu đêm qua hắn vẫn còn nhớ rất rõ, bây giờ nhớ lại lòng hắn thật chua xót, hắn làm sao có thể nói những lời đó với cậu ?
Nhưng khi nghĩ đến lời của Triệu Phi Phi , Nghi Ân cùng Bạc Tuấn Long thường xuyên gặp nhau, làm cho hắn không thể nén giận mà nói ra những lời như vậy. Hắn không muốn cậu là cái loại người tâm cơ thâm trầm này, lại càng không muốn cậu cùng tên kia gặp nhau.
Nhưng khi thấy hắn đưa Nghi Ân về nhà, cơn giận đã không thể khống chế được! Cho nên, hắn lại gây thương tổn cho cậu .
Đột nhiên điện thoại vang lên làm trấn tĩnh lại suy nghĩ đang rối rắm của hắn , hắn đi đến bàn bàn làm việc, cầm lấy điện thoại để trên bàn.
"Alo?"
"...... Thế nào? Gia Nhĩ , những ngày vừa qua anh thật sự không tệ đi?" Điện thoại lại truyền giọng mà hắn chán ghét "Lại là cô! Triệu Phi Phi , rốt cuộc cô muốn thế nào " Hắn chán ghét nói.
"Em nghĩ thế nào? Em nên nghĩ thế nào đây!? Chẳng qua là muốn ân cần thăm hỏi anh một chút, Ân Ân của anh mấy hôm nay có biểu hiện gì khác lạ không!?"
Nghe xong lời nói của cô ta , Vương Gia Nhĩ nhíu mày nói, "Cô có ý gì? Cô làm sao mà biết chuyện về Ân Ân ? Chẳng lẽ là cô......"
"Em không có làm cái gì hết !" Triệu Phi Phi cười khẩy nói "Chẳng qua em chỉ gọi điện thoại ân cần thăm hỏi một chút, sau đó thuận tiện gửi đồ cho cậu ta , chỉ là một chút thành ý của em thôi."
Trách không được "Cô đã nói gì với Ân Ân ? Còn nữa, cô đã gửi cái gì cho Ân Ân ? Bây giờ cô muốn như thế nào?!"
"Em muốn thế nào? Không phải em đã nói rồi sao? Gia Nhĩ , em sẽ không cho anh có ngày nào yên ổn, bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi."
"Cô thật sự đã nói gì với Ân Ân ?"
"Muốn biết sao? Em nói chúng ta chia tay năm đó là vì bất đắt dĩ mà tất cả chỉ là hiểu lầm, lần này em về nước, đã gặp anh để giải thích rõ ràng, và anh cũng tha thứ em. Chỉ có đơn giản như vậy thôi."
Nghe xong lời của cô ta , hắn rống giận nói "Đáng chết, Cô dám nói những lời đó , ai cho cô cái quyền dám thay đổi sự thật như vậy!!"
"Hừ! Có thể trách em sao? Muốn trách, thì trách cậu trai kia thật ngốc, em nói cái gì cậu ta cũng tin."
Bên kia điện thoại Triệu Phi Phi lại nói tiếp "À đúng rồi, em còn gửi anh chụp của chúng ta ngày xưa nữa! Anh cũng nên giải thích
đi! Nhìn anh khổ sở như vậy làm em rất vui, em nói rồi sẽ không cho anh có ngày được nào yên ổn ."
"Cô...... Chết tiệt!" Vương Gia Nhĩ hận không thể cắt đứt điện thoại, lúc này thoạt nhìn hắn làm cho người nghe đã muốn sợ mất mật. Ánh mắt sắc bén, sắc mặt lạnh băng, đang đứng giữa tức giận và phẫn nộ.
Hắn ngồi ở trên ghế, bực bội đưa tay cào loạn tóc trên đầu.
Thì ra là như vậy, trách không được Ân Ân đã hỏi hắn có gặp Triệu Phi Phi , nên cậu nói hắn lừa gạt cậu "Anh có thể quay về tìm Phi Phi của anh, hoặc là tìm những người tình nhân trước đây của anh....."
Trời ạ, thì ra cậu đơn giản là đã biết chuyện hắn gặp cô ta , còn bị lời nói của ả đàn bà kia lừa, nghĩ rằng mình đã tha thứ cô ta, cho nên mới đi nói: "Tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, để cho anh không cần phải suy tính cơ hội đuổi tôi đi. Anh cũng không còn trở ngại để tiếp tục ở cùng một chỗ với Phi Phi nữa, không ai sẽ ngăn cản các người. Như vậy, anh vừa lòng đi?"
Mà chuyện trước khi cậu tan sở cũng đã được giải thích rõ ràng, bởi vì tâm tình của cậu không tốt, mà gặp Bạc Tuấn Long , cũng thật là gặp trong lúc vô tình. Tất cả mọi chuyện, hiện tại trở nên rõ ràng như vậy, cậu không có nói sai, từ đầu đến cuối, đều là lỗi của Vương Gia Nhĩ hắn, là bản thân hắn không nghe cậu giải thích, là hắn không có biết rõ ràng chân tướng sự thật đã liền làm ầm lên oan uổng cậu!!
Nếu như, hắn có thể không cần nói những lời kích động như vậy, nếu như hắn có thể ở lại lâu hơn một chút mà suy nghĩ, hắn sẽ thấy sự đau thương trong mắt cậu , có thể nhìn thấy Nghi Ân yêu hắn, cũng có thể nhìn ra được sự không chắc chắn và sợ hãi trong mắt cậu .
Nghi Ân có rất nhiều cảm giác không an toàn, nhưng là, bản thân mình vào lúc đó lại đi hoài nghi cậu , không tin tưởng cậu , còn nói lời tàn nhần như vậy với cậu !
Vương Gia Nhĩ hắn chưa bao giờ từng hận chính mình lại không giữ mồm miệng như vậy vào lúc này!!!
Không biết lúc này, cậu còn có thể tha thứ cho hắn không? Hắn sẽ giải thích tất cả với cậu , mặc kệ cậu sẽ có tha thứ cho hắn không, hắn cũng không để cậu rời khỏi cuộc sông của mình.
Sau khi nghĩ thông suốt Vương Gia Nhĩ lấy chìa khóa bước ra khỏi văn phòng, hắn phải đi tìm Nghi Ân để giải thích.
" Ân Ân , em ở đâu? Anh muốn giải thích mọi chuyện với em, ngày hôm qua là anh đã sai, anh không nên nóng giận với em, em hãy tha thứ cho anh!! Em hãy nghe anh giải thích , mọi chuyện không phải giống như em nghĩ đâu, chúng ta đều bị Triệu Phi Phi chia rẽ." Hắn đứng ngoài cửa phòng của hắn nói.
" Ân Ân, em mở cửa được không! Vú Lee nói em cả ngày không có ra khỏi phòng, lại không có ăn cái gì, làm sao có thể chịu nổi?! Em ra ăn một chút gì đi?"
Nghe trong phòng không có phản ứng, hắn lại nói tiếp." Ân Ân , em thật sự không chịu tha thứ cho anh sao? Vậy em muốn anh như thế nào thì em mới có thể tha thứ, chỉ cần là anh có thể làm được anh sẽ hết sức làm. Ân Ân , Ân Ân ?"
Trong phòng vẫn im lặng đến nỗi không có một tiếng động, làm cho hắn lo sợ, trong lòng bất an càng lúc càng lớn " Ân Ân , nếu em không nói gì, anh sẽ đi vào!" Hắn nói xong, đẩy cửa đi vào.
Nhưng trong phòng không có người" Ân Ân" Vương Gia Nhĩ gọi thật lớn, vẫn không ai trả lời.
Chẳng lẽ cậu thật sự đã rời khỏi sao? Hắn hoảng hốt nghĩ đến, không, hắn không cho phép! Cho dù đi tới chân trời góc biển, hắn đều sẽ tìm cậu trở về ! Cho dù lên trời hay xuống hoàng tuyền, cậu đều đừng nghĩ sẽ rời khỏi hắn.
#Au : Đã hoàn thành chap hôm nay cho m.n nhé ^^
Mà cho au xin thông báo chút nhé :
- 2 ngày tới au sẽ không up chap đâu :((( ai buồn không ???
- Định 1 tuần cơ nhưng cứ sẽ nói trước là 2 ngày !!!! Vậy nên đến ngày thứ 3 nếu không thấy au up chap thì cho au xin lỗi nhé .
Mong 2 ngày nữa chúng ta gặp lại được không ?????
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro