Chap 71
"Em...Cháu..." Nghi Ân không biết lựa chọn như thế nào cho phải, thật là tiến thoái lưỡng nan. Thật ra, cậu vẫn muốn ở bên Vương Gia Nhĩ, nhưng nếu làm trái ý ông nội, cậu lại sợ ông buồn lòng.
"Bảo bối, cháu còn muốn gì nữa? Không cần suy nghĩ, tất nhiên là về nhà với ông rồi! Ông là ông nội cháu, cháu không về với ông chẳng lẽ lại muốn ở cùng một chỗ với tên tiểu tử không có chút quan hệ nào với cháu sao?" Sở Thành Minh bức xúc lên tiếng.
"Cái gì mà không có chút quan hệ?" Vương Gia Nhĩ vô cùng bất mãn "Chúng cháu tình nồng ý thắm, quan hệ rất rất rất thân thiết sâu sắc thưa Sở lão gia gia!"
Kết quả, hai người một già một trẻ lại huyên náo một hồi.
Nhìn Nghi Ân chần chừ lưỡng lự, San San lên tiếng, "Hai người đừng ầm ĩ nữa, hai người xem Ân Ân khó xử thế kia. Một bên là người thân, một bên là người yêu, hai người muốn cậu ấy lựa chọn ai bây giờ? Đây là một câu hỏi không bao giờ có đáp án nha! Chi bằng, tôi có một cách..."
"Cách gì, nói mau....!" Hai người lại đồng thanh .
"Thì đều về hai nhà ở. Ở Sở gia hai ngày, sau đó lại về nhà Vương Gia Nhĩ hai ngày, thay phiên nhau!" San San rung đùi đắc ý.
"Đây mà là cách sao?" Sở Thành Minh khinh thường hỏi.
Vương Gia Nhĩ ở bên chắn cũng gật đầu, hắn một khắc cũng chỉ muốn ở bên chắn Ân Ân .
"Hai người chê biện pháp của tôi không tốt, được! Vậy hai người nói xem, còn có cách gì không?" San San không phục đáp trả.
Sở Thành Minh và Vương Gia Nhĩ nhất thời cứng họng, không biết nói sao. Được dịp, San San lên mặt, "Thế nào? Hai người cũng không phải không có cách sao? Thế mà còn cười nhạo tôi, hừ!"
"Ông à, Gia Nhĩ, em thấy đề nghị của San San cũng không tồi!" Nghi Ân nhìn hai người trước mặt đang định cãi lại, vội vàng nói thêm "Dù sao em ở nhà ai cũng làm người kia mếch lòng, không bằng thay phiên nhau đến ở mỗi nhà vài ngày đi, vẹn cả đôi đường!"
"Haizzzz, đhắn vậy thôi. Chúng ta cũng chỉ còn cách đó." Sở Thành Minh giận dữ nói.
"Vâng, nếu vậy chúng ta đi thôi, cháu không muốn ở lại đây thêm chút nào đâu!" Nghi Ân vui vẻ trả lời.
"Đi nào Ân Ân , về nhà của chúng ta trước, dì Lee chuẩn bị rất nhiều món em thích ăn rồi đó!" Vương Gia Nhĩ nói xong liền thâm tình nắm tay Nghi Ân kéo ra phía cửa phòng.
"Này này này, Tiểu Ân phải về nhà với ta trước chứ!" Thấy Vương Gia Nhĩ giữ chặt Nghi Ân ở ngoài cửa, Sở Thành Minh lại mất hứng.
Mắt thấy hai người lại chuẩn bị khắc khẩu, Nghi Ân đột nhiên nghĩ ra một kế.
"Ông ơi, không phải ông muốn xem bức thư bà để lại cho ông sao? Cháu để ở nhà Gia Nhĩ, bây giờ chúng ta về đó lấy nhé?"
"Đúng rồi!" Sở lão gia gia vỗ đầu "Suýt chút nữa ông quên mất, vậy chúng ta đi luôn thôi!" Vừa dứt lời, Sở Thành Minh vô cùng cao hứng,tiêu sái bước về cửa phòng bệnh.
Ba người phía sau thấy ông vui vẻ sảng khoái bước đi, nhìn nhau bật cười, Sở lão gia gia cũng thật dễ dỗ dành đi! Vừa chuyển đề tài một chút, liền mang những tranh chấp lúc trước ném ra sau lưng.
Vừa bước chân vào cửa, một mùi thức ăn thơm ngào ngạt tỏa ra. Nghi Ân vui vẻ vừa chạy nhhắn vào vừa hỏi, "Dì Lee , thơm quá, có món gì vậy ạ?"
Dì Lee đang bưng thức ăn từ trong nhà bếp ra, thấy Nghi Ân trở về, vui mừng nói, "Tiểu Ân thiếu gia, mừng cậu khỏi bệnh về nhà. Mau tới đây đi, hôm nay tôi làm rất nhiều món cậu thích đấy!"
"Thật ạ?" Nghi Ân hai mắt sáng ngời nhìn khay thức ăn trên tay dì Trương, ngay lập tức đổi giọng nịnh nọt. "Thật thích quá đi! Mấy hôm ở viện cháu ăn không vào chút nào, đồ ăn ở đó rất khó nuốt. Lúc đó cháu chỉ thèm đồ ăn dì làm thôi."
Nghe thấy Nghi Ân nói vậy, dì Lee cảm thấy thật mát lòng mát dạ, hớn hở nói, "Ha ha, Tiểu Ân thiếu gia thật biết dỗ người khác nha! Nếu đã muốn ăn đồ ăn tôi nấu thì mau ngồi vào bàn đi. Tôi biết hôm nay cậu xuất viện nên đặc biệt làm một bàn ăn thịnh soạn đó!"
Nghi Ân xoa bụng, quay đầu nhìn ba người đằng sau "Chúng ta đi ăn trước đi, mọi người đều đói rồi!"
Nhìn Nghi Ân đi về phía nhà ăn, Sở Thành Minh định ngăn cản nhưng bị Vương Gia Nhĩ kéo lại "Sở lão gia gia à, muốn xem thư cũng không cần gấp, để Ân Ân ăn cơm đi. Chúng ta cũng ăn, đợi cơm nước xong xuôi đi xem cũng chưa muộn mà!"
Nhìn Vương Gia Nhĩ, lại nhìn Nghi Ân đang phấn khởi xuýt xoa bàn ăn, Sở Thành Minh đành nhượng bộ.
Đi được vài bước, quay đầu thấy mọi người vẫn chưa có động tĩnh gì, Nghi Ân khó hiểu hỏi "Mọi người sao vậy? Sao lại đứng ngây ra đó làm gì? Mọi người không đói sao? Mau đến ăn đi!"
"Ừ, anh đến đây!" Vương Gia Nhĩ đáp lời, bước lên trước đi vào nhà ăn.
Ngồi trên bàn, Nghi Ân thích thú gắp những món ăn đượcđặc biệt làm cho cậu, miệng không ngừng tán dương "Dì, đồ ăn ngon thật đấy. Lâu lắm rồi mới được ăn cơm dì làm ,ngon quá đi!"
"Nếu vậy, thiếu gia ăn nhiều một chút!" Nói rồi dì Lee gắp thật nhiều đồ ăn vào bát Nghi Ân.
Nghi Ân cười tươi rói, cảm ơn liên tục. Mọi người nhanh chóng ăn cơm, không khí vô cùng vui vẻ, thoải mái.
Cơm nước xong, mọi người ngồi trong phòng khách, Sở Thành Minh lên tiếng hỏi Nghi Ân "Tiểu Ân, bây giờ mang bức thư cho ông được không?"
"Vâng, ông đợi cháu một chút!" Nghi Ân đáp ứng xong, xoay người đi lên lầu.
Nhìn bóng dáng Nghi Ân chậm rãi biến mất ở góc cầu thang, trong lòng Sở Thành Minh bỗng cảm thấy bất an. Ông không biết, rốt cuộc ông lấy tâm tình gì đọc bức thư này? Mong chờ sao? Có lẽ, nhưng trong lúc chờ đợi, ông lại nảy sinh một nỗi lo sợ không tên.
Lo sợ, bởi ông không biết bức thư mà Nghi Ân mang cho mình sẽ nói cái gì? Vì sao Yên nhi lại viết bức thư ấy, tại sao ngay lúc đó không để lại cho ông? Có gì bí mật sao? Rốt cuộc là chuyện gì, khiến cô ấy có thể kiên quyết rời bỏ ông như vậy? Nỗi băn khoăn, nghi hoặc này liệu bức thư đó có hóa giải được không?
Đó là người phụ nữ ông yêu nhất, yêu cả đời này. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Yên nhi bỏ đi, là tình yêu của ông không đủ lớn sao? Hay là cô không yêu ông? Không, tuyệt đối không có khả năng này, không bao giờ xảy ra khả năng này!
Yên nhi yêu ông, thương ông như thế nào, ông hiểu nhất. Cho nên ông rất muốn làm rõ, năm đó đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nếu nỗi băn khoăn này thực sự được hóa giải, ông sẽ phải làm thế nào? Liệu có thể tiếp tục thoải mái đối diện với Tiểu Ân không? Có thể tiếp tục sống vui vẻ không?
Sở Thành Minh nghi ngờ chính bản thân mình, rốt cuộc ông muốn thế nào đây?
Lúc này, một bàn tay quơ quơ trước mặt ông, "Ông nội, ông nội, ông làm sao vậy? Sao lại thất thần như vậy chứ?"
Nghi Ân lấy bức thư xong, trở về phòng khách, thấy ông nội cứ ngồi im không nhúc nhích trên sô pha, hai mắt chằm chằm nhìn trước mặt, hình như đang nghĩ điều gì đó.
Nghi Ân gọi vài tiếng, ông đều không đáp lại, cậu liền giơ tay quơ trước mắt ông, lại gọi thêm vài tiếng nữa, rốt cuộc ông mới có phản ứng.
"Tiểu Ân, sao vậy?" Sau khi phục hồi tinh thần, Sở Thành Minh liền hỏi Nghi Ân.
"Phải là cháu hỏi ông mới đúng! Sao ông lại ngẩn người ra vậy?"
"Không, ông làm gì có?" Sở Thành Minh lắc đầu phủ nhận.
"Thật không ạ?" Nghi Ân nhìn ông nghi hoặc, rõ ràng câu trả lời của ông không đủ sức thuyết phục.
"Đương nhiên là thật rồi. Thằng bé này, ngay cả ông mình cũng không tin!" Sở Thành Minh nhíu nhíu mi tâm.
"Không, không, ông à, ông nói gì thì chính là thế đi! Đây là lá thư bà nội để lại cho ông!" nói xong, cậu đưa bức thư đến trước mặt ông.
Sở Thành Minh run rẩy nhận lấy bức thư, nhìn dòng chữ "Thư gửi Sở Nặc Hàm ", kích động chảy nước mắt. ( Ai đọc đừng nhầm , Sở Hàm Vũ cũng là tên cũ của Sở Thành Minh năm xưa )
"Không sai, đây là nét chữ của Yên nhi, đúng là thư Yên nhi để lại cho ta!"
Nhìn lá thư trong tay mình, Sở Thành Minh vội vàng muốn mở ra xem, nhưng lại có chút hoang mang, do dự.
"Ông sao vậy?" Nghi Ân nhìn Sở Thành Minh, dường như nhìn thấu tâm tư ông, "Ông sợ à?"
"Đột nhiên ông không biết nên đối mặt với chuyện năm xưa như thế nào. Nếu trong bức thư có thêm chuyện gì, ông e là ông không chịu được nữa!"
"Nhưng thời gian qua, không phải ông đều chắn chắn chuyện này trong lòng sao? Ông thực sự không muốn biết vì sao năm đó bà nội lại bỏ ông ra đi sao?"
Nhìn sắc mặt Sở Thành Minh có chút thay đổi, Nghi Ân tiếp tục "Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, người cũng đã khuất rồi. Ông dứt khoát đối mặt một lần đi rồi buông bỏ để sống cho thanh thản!"
"Là thật sao? Như vậy có thể giải thoát sao?" Sở Thành Minh thì thào tự nói.
"Ông à, chẳng lẽ ông thực sự không dám nhìn, vậy tại sao trước đây ông lại khẩn trương muốn xem thư như vậy? Ông thật sự không muốn biết bà nội muốn nói gì với ông sao?" Nghi Ân từng bước ép hỏi.
"Được rồi, mặc kệ thế nào, không thể trốn trhắn thì đối mặt thôi!" Sở Thành Minh kiên định hạ quyết tâm.
Ngón tay có chút run rẩy chậm rãi xé phong thư, nhẹ nhàng lấy ra một tờ giấy.
" Nặc Hàm thương yêu,
Thứ tha cho em, ra đi không từ biệt!
Em rất muốn, rất muốn cùng anh sống bên nhau cả đời. Đối mặt với sự cự tuyệt phản đối của người nhà anh cũng như nỗi khó xử của anh , em vẫn có thể kiên cường đứng bên cạnh anh,là bởi vì em yêu anh !
Nhưng anh có biết không, người nhà anh đến tìm em. Họ nói, em mưu toan sắp xếp, muốn một bước thành phượng hoàng, muốn kim hữu tiền tài địa vị của anh. Lúc chúng ta quen nhau, em không hề biết anh lại là một thiếu gia nhà giàu như vậy. Họ không nghe em giải thích, nhất nhất nói rằng em không biết xấu hổ dụ dỗ anh.
Tất cả những lời nói như dao nhọn đó, chĩa vào tim em, xoáy lòng em tan nát. Nhưng em vẫn muốn ở bên anh, âm thầm nếm chịu uất ức, đau thương. Sự đời đúng là trớ trêu, đến khi em hạ quyết tâm đi theo anh đến cùng, em lại biết anh đã có vị hôn thê. Người ta nói anh chỉ muốn chơi đùa với em nên mới không cho em biết thân phận thực sự của mình .
Lúc em biết điều đó, anh có hiểu được em đau đớn cỡ nào không? Vì sao anh lại lừa gạt em như thế? Khi đó em chỉ nghĩ được một lý do duy nhất, có lẽ người nhà anh nói đúng, anh chỉ là có tiền gặp thời thì chơi. Em không muốn, thật sự không muốn tin những gì chúng ta trải qua trước giờ đều là lừa dối, đều là anh gạt em.
Em tìm anh, muốn hỏi anh đó có phải sự thật không, có phải hay không anh lừa dối em, anh đã có vị hôn thê? Chúng ta cãi nhau, không phải em không muốn nghe lời giải thích, mà em không dám nghe. Em rất sợ những gì anh nói sẽ làm cho em hồ ngôn loạn ngữ, như vậy em sẽ rất khổ sở, thương tâm.
Em biết, em không tin anh làm cho anh đau khổ, đêm đó anh không về. Đó là lần đầu tiên anh không về nhà. Cả đêm hôm đó, em rất sợ, sợ anh gặp chuyện gì không may, một đêm không ngủ nổi. Sáng hôm sau anh trở về, mặt mũi hốc hác, mắt đỏ hoe, cứ vậy ôm chặt em mà nói câu xin lỗi, hết một lần lại lặp lại một lần.
anh nói, vị hôn thê kia là người nhà anh sắp xếp, anh không hề biết cô ấy, cũng không thích cô ấy. anh nói, người anh yêu chỉ có một mình em, anh nói, cả đời này sẽ không lấy ai ngoài em, vợ của anh chỉ có thể là em. Giờ phút ấy, em đã quyết định, bất kể anh nói gì em sẽ tin tưởng vô điều kiện, sẽ không nghi ngờ. Em tin anh thật sự yêu em!
Khoảng thời gian hanh phúc đó, thật ngắn ngủi nhưng em thấy vô cùng mãn nguyện. Lúc em phát hiện mình có thai, em rất vui mừng, đó là kết tinh tình yêu của chúng ta, em rất muốn nói ngay với anh, anh nhất định sẽ vô cùng hanh phúc. Rồi chúng ta sẽ có một gia đình ba người thật hòa thuận vui vẻ. Nghĩ đến đó, em không nhịn được một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Đúng lúc đó, người con gái ấy đến tìm em, xưng là vợ chưa cưới của anh. Cô ấy rất đẹp, lại môn đăng hộ đối, rất xứng với anh. Cô ấy nói, cô ấy rất thích anh, biết anh từ rất sớm, cũng thích anh từ lúc đó, trước cả em. Cô ấy còn nói, nếu thật sự yêu anh, sẽ không là người cản đường anh.
Nghe đến đó, em thật sự không biết nên tin ai, không phải anh nói anh không biết cô ấy sao? Vì sao cô ấy nói, từ trước đó đã biết anh, thích anh? Vậy ai là người nói dối? Em không tin cô ấy, cô ấy lại nói có thể chứng minh cho em xem.
Kết quả, thật sự hai người ở bên nhau rất vui vẻ. Vì sao lại gạt em như thế? Em không dám tin, anh thích cô ấy, vì sao lại còn vui vẻ ở bên em?
Có lẽ, ở bên cô ấy anh mới có thể có một hạnh phúc thật sự, có tiền, có thế có tình yêu. Em sẽ thanh toàn cho anh. anh có thể vì em mà từ bỏ quyền thừa kế, vì sao em không thể vì anh mà buông bỏ đoạn tình yêu này của chúng ta?
Lúc viết những dòng này, tim em rất đau! Nếu anh không thích em, em sẽ rời đi, sẽ không để anh nhìn thấy em, cũng coi như là giúp anh đi?
Em định để lại bức thư này cho anh, nhưng nghĩ lại vẫn nên quên đi. Đã muốn buông bỏ, thì nên buông sạch sẽ, không lưu lại gì cả. Bộ phụ trang anh tặng em, cho em mang đi. Còn nhẫn , em không có phúc đeo, để lại cho người vợ danh chính ngôn thuận của anh, cô ấy mới xứng đáng!
Em đi rồi, anh ở lại bảo trọng! Em sẽ đi đến một nơi không có anh, tiếp tục cuộc sống của mình. Con của chúng ta, em sẽ nuôi nấng thanh người. anh ở lại, hãy hanh phúc!
Mãi mãi yêu anh, Yên nhi!"
" Nặc Hàm thương, nhiều năm trôi qua rồi, em mới hiểu được, có lẽ năm đó em bị cô ấy lừa gạt. Em phải tin tưởng anh mới đúng, lẽ ra em phải tìm anh chứng thực. Năm đó chúng ta còn quá trẻ, nông nổi bồng bột, gặp chút khó khăn liền lui bước. Có lẽ, tuổi trẻ của chúng ta thiếu quá nhiều dũng khí.
Em hối anh, năm đó chưa làm gì đã bỏ anh ra đi. Em nghĩ, dù anh thích cậu ấy thì sao, em cũng có thể tranh cùng cậu ấy, vì sao em chưa chiến đã bại. Có phải em quá hèn nhát không?
Nhưng bây giờ hối anh thì làm được gì đây? Thời gian em không có ở đó, anh cũng có thể quên em rồi. anh có lẽ cũng đã kết hôn, sinh con, con cháu đầy nhà rồi ? Em cũng thế, con trai chúng ta trưởng thanh rồi, nó giống anh như đúc. Mỗi lần thấy con, giống như lại thấy anh trước mặt vậy. Con chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, ở đến tuổi này em cũng rất vui mừng.
Em rất muốn đi tìm anh, nhưng tìm không thấy. Năm đó, em biết anh cố ý đi tìm em, nhưng em lại cật lực lẩn tranh. Hiện tại, em lại không tìm được anh nữa rồi. Em không giống anh có gia thế lẫy lừng, huy động được người đi tìm anh, em chỉ có thể đi trước một bước. Em trở về nơi trước đây hai chúng ta từng chung sống, thủy chung đợi anh một ngày nào đó xuất hiện. Em vẫn muốn nói với anh, em yêu anh, chỉ mong khi em còn sống trên cõi đời này, em biết anh vẫn còn nhớ rõ em. Nhưng anh không đến. Em mong, nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ là vợ chồng, cuộc sống hai người bình yên vui vẻ. Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro