Chap 76

"Mình cũng rất nhớ cậu đấy, Ân Ân!" San San cũng tự nhiên vươn tay ôm lấy Nghi Ân.

"Được rồi, hai người bọn em đừng cứ đứng đây mà ôm ôm ấp ấp nữa!" Vuơng Gia Nhĩ nói xong liền đưa tay kéo Nghi Ân ôm vào trong ngực, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào ôm cậu, kể cả bạn bè cũng không được.

"Trời ơi, không phải anh ghen đó chứ Vuơng tổng ?"San San ở bên cạnh chọc tức.

"Đúng vậy đấy ! Tôi ghen tị, không muốn để cô ôm Ân Ân.Thế nào, cậu làm gì được sao?" Hắn cũng cười nói, gần đây tâm tình hắn khá tốt, cũng hùa theo San San vui đùa.

"Cái gì thế này? Anh mà cũng biết đùa ư? Ông trời ơi, hôm nay ông mọc ở đằng Tây à?"San San kinh ngạc mở to mắt nhìn Vuơng Gia Nhĩ.

Hắn không nói gì, chỉ cười cười rồi quay lại thâm tình nhìn Nghi Ân.

"À, San San , mình có chuyện muốn nói với cậu."Nghi Ân nói xong liền kéo San San đi lên trước.

"Chuyện gì thế? Có phải chuyện tốt không?"San San tò mò.

"Ừ!" Nghi Ân tủm tỉm cười, gật gật đầu " Nhĩ cầu hôn mình rồi!"

"Thật sao?Bao giờ vậy?" San San cũng cảm thấy vui mừng thay cho cậu bạn thân.

"Chính là cái hôm cậu đáp máy bay đi Pháp đó!" Nghi Ân đem toàn bộ sự tình kể lại cho San San nghe.

"Vuơng Gia Nhĩ anh thật là đáng ghét! Lúc nào cầu không cầu, lại chọn ngay lúc mình đi hưởng tuần trăng mật! Làm mình bỏ lỡ mất cảnh hay để xem. Ân Ân, hắn ta tỏ tình cũng thật giống như mấy bộ phim kinh điển nha, lãng mạn thật đấy!"San San hâm mộ nói. "Thế hai người định khi nào thì tổ chức hôn lễ đây?"

" Nhĩ nói mọi chuyện anh ấy sẽ chuẩn bị, mình không cần lo!" Nghi Ân vui vẻ trả lời San San.

"Trời ơi, Ân Ân, cậu thật là hạnh phúc nha!" Hai mắt San San đều biến thành hình trái tim luôn rồi.

Nhìn hai người nọ cách đó không xa chuyên trò vui vẻ , Hệ Phạm nhìn Vuơng Gia Nhĩ cười nói: "Chủ tịch, cậu quyết định rồi à? Đã cầu hôn Ân Ân rồi?"

Vuơng Gia Nhĩ cười rạng rỡ, "Đúng vậy!Đây là hạnh phúc của tôi, tôi nhất định phải nắm lấy!"

Hạnh phúc giống như một quả bóng thủy tinh rực rỡ màu sắc, khi rơi xuống sẽ vỡ tan thành trăm mảnh, mọi người đổ xô vào tranh nhau nhặt lên, nhưng nhặt thế nào cũng không được.Nhiều người nản chí, không ít người bỏ cuộc. Nhưng chỉ cần hắn một khắc cũng không ngừng tìm kiếm, nhất định sẽ có tìm được hạnh phúc cho chính bản thân mình.

Bận rộn vài ngày qua thật nhanh, trong nháy mắt ngày mai chính là tiệc đính hôn của Nghi Ân và Gia Nhĩ. Ăn cơm chiều xong, cậu đi đến ngồi nghỉ trong một mái chòi giữa hoa viên.

Những ngày hè oi ả đã qua đi, tiết trời đang vào thu. Vừa chớm vào tối, gió thổi vẫn mang đến cảm giác mát mẻ.

Nghi Ân ngồi trên xích đu trong căn chòi một lúc, gió thổi càng mạnh hơn, lại thấy se se lạnh.

Ngày mai là ngày cậu sẽ đính hôn cùng hắn , trong lòng cậu đang ngổn ngang trăm ngàn thứ cảm xúc. Nhớ lúc cha mẹ qua đời, có dặn cậu một câu: "Tiểu Ân , cha mẹ đi rồi, sau này con hãy thay cha mẹ chăm sóc em gái, hai con nhất định phải hạnh phúc. Có như vậy cha mẹ mới có thể thanh thản nơi suối vàng...."

"Cha, mẹ....Cha mẹ thế nào rồi? Bây giờ con rất hạnh phúc, con tìm được ông nội, còn tìm được người êu nhất trên đời nữa. Cha mẹ không cần lo lắng cho con và Tiểu Ngọc, em ấy bây giờ cũng tốt lắm, bệnh cơ bản đã trị được, cuộc sống đã giống với những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Ngày mai con sẽ đính hôn cùng anh ấy, cha mẹ ở trên trời chúc phúc cho con nhé....." Nghi Ân ngẩng mặt lên nhìn bầu trời , nhỏ giọng nỉ non.

Những lời lẽ đau thương này đều bị Vuơng Gia Nhĩ đi theo vào nghe thấy, tim hắn chợt nhói đau. Ân Ân, bề ngoài nhìn rất kiên cường, nhưng trên thực tế, nội tâm cậu vô cùng yếu đuối, cần được bảo vệ, chở che và thấu hiểu.

Hắn giữ xích đu lại, ngồi xổm trước mặt cậu, đôi mắt nhìn cậu sâu sắc. "Ân Ân, tin tưởng anh! Anh nhất định sẽ mang cho em hạnh phúc, mãi mãi làm cho em hạnh phúc! Anh cũng sẽ thề với cha mẹ em ở trên trời, cả đời này sẽ yêu thương em, không bao giờ rời xa!"Vuơng Gia Nhĩ trang trọng mà nghiêm túc tuyên bố.

Nghi Ân nhìn Vuơng Gia Nhĩ đang ngồi trước mặt, hay tay che miệng để không bật ra tiếng khóc, nhưng hai mắt cậu đã đẫm lệ từ lâu.

"Đừng khóc, em như vậy khiến anh rất đau lòng!" Hắn nói xong liền ôm cậu vào trong lòng, từ hôm nay trở đi, hắn không muốn nhìn thấy nước mắt của cậu nữa.

Nghi Ân ghé vào trong lòng Vuơng Gia Nhĩ, thanh âm nghẹn ngào "Nhĩ, anh đối với em thật tốt!"

"Cậu bé ngốc này! Bởi vì anh yêu em mà!"Vuơng Gia Nhĩ vững chãi ôm lấy cậu, hôn cậu, mang cho cậu vòng tay ấm áp mà chắc chắn nhất.

Vầng trăng trên cao lại một lần nữa chứng kiến tình yêu thuần khiết, ánh trăng cũng vì chúc phúc cho họ mà rạng rỡ hơn ngày nào hết.

Tiệc đính hôn giữa Chủ tịch tập đoàn Vương Phong cùng cháu trai Sở thị, tin tức lập tức được lên trang nhất các báo lớn nhỏ trong nước.

Mới sáng sớm, Nghi Ân đã bận rộn liên tục, hết hóa trang, làm tóc rồi lại mặc lễ phục. Cho đến chiều, vẫn bận rộn chưa dứt, các nghi thức đính hôn cứ xoay mòng mòng quanh cậu.

Lễ đính hôn tổ chức vo cùng xa hoa tại khuôn viên biệt thự nhà ông nội Nghi Ân, sau khi các nghi thức kết thúc thì tiệc rượu cũng tự nhiên mà bắt đầu ngay tại đó.

Nghi Ân có cảm giác đầu óc quay cuồng, từ trưa đến giờ cậu đã phải uống biết bao nhiêu rượu, không đau đầu mới là lạ. Tuy rằng tửu lượng cậu khá tốt, nhưng cứ uống như nước sôi vậy thì có tốt đến đâu cậu cũng không thể chống đỡ được.

Đến khi thật sự không thể chịu nổi nữa, cậu liền kiếm cớ chuồn trước. Thấy Gia Nhĩ vẫn còn đang bị bạn bè đồng nghiệp chuốc rượu, Nghi Ân đi qua nói một tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi một lát.

Thấy Nghi Ân rời đi, Mr John đang nâng ly với vài vị khách cũng tìm cách từ chối khéo rồi theo sát cậu về biệt thự. Nặc Hàm quan sát anh ta rồi cũng lặng lẽ theo sau.

"Ân thiếu gia, cùng tôi nói chuyện được không?" Thấy Nghi Ân ngồi ở sô pha, Mr John đi lên hỏi.

Nghi Ân quay đầu, thấy hắn cầm trên tay hai ly rượu đỏ, đứng ở đằng sau sô pha cậu đang ngồi.

"Tôi muốn giải thích một chút những hiểu lầm giữa hai chúng ta!" Hắm ta đi lên phía trước mặt cậu.

"Hiểu lầm? Mr John tiên sinh, giữa chúng ta còn có hiểu lầm gì sao?" Nhìn Mr John đưa đến bên cậu một ly rượu, Nghi Ân hơi nhíu mày. Hôm nay cậu đã uống quá nhiều rồi, nhưng theo lệ vẫn phải lễ phép mà tiếp nhận thôi, cũng không biết người đàn ông này định nói cái gì nữa.

"Nghi Ân, tôi biết tôi sai rồi, em tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội nữa được không?" Đột nhiên hắn ta quỳ một gối xuống, cầm lấy tay cậu thành khẩn nói.

"Anh, sao anh cứ phải giải thích với tôi làm gì chứ?Anh có làm sai chuyện gì với tôi đâu?"Nghi Ân dùng sức cố rút tay khỏi bàn tay của hắn .

"Tôi biết, tôi vừa nói yêu em, lại vừa có quan hệ với người phụ nữ khác là không đúng, tuy rằng tôi chỉ có một lần đó, mà cũng chưa làm được gì, nhưng dù sao cũng có lỗi với em! Tôi chưa nghĩ đến lập trường của em, em tha thứ cho tôi đi, tôi cam đoan về sau sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như thế nữa.Em, cho tôi thêm một cơ hội đi!" Hắn ta ra sức nắm tay Nghi Ân chặt hơn.

Nghe xong lời giải thích vô nghĩa của hắn , Nghi Ân bật cười: "Mr John, tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không hề giận anh, cũng không cần giải thích với tôi. Giữa chúng ta, ngoại trừ quan hệ bạn bè thì không là gì cả. Hôm nay tôi đã đính hôn với Gia Nhĩ, người trong lòng tôi là anh ấy, người tôi yêu nhất cũng chỉ có anh ấy, không thể là ai khác, anh hiểu không?Yêu một người là không thể miễn cưỡng, không phải tôi không cho anh cơ hội, mà là anh đến chậm. Có một số chuyện,bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không thể quay lại được!"

"Em thật sự không cho tôi cơ hội sao?" Mr John nhìn thẳng vào mắt Nghi Ân hỏi.

"Tôi nghĩ tôi đã nói rõ với anh rồi chứ, giữa chúng ta không có khả năng. Căn bản tôi không thích anh!" Nghi Ân kiên quyết, chỉ có đao sắc mới có thể giết được kẻ ác, nếu không dứt khoát như vậy, e là sau này còn dây dưa không rõ!

"Nhưng, tôi thật sự rất thích em!"Mr John mất mát nhìn cậu.

Nghi Ân kéo hắn đứng lên, để hắn ta ngồi đối diện với mình trên sofa "Mr John, anh có bao giờ nghĩ rằng yêu tôi chỉ là sự tưởng tượng của anh không? Nếu anh thật sự yêu thích một ai đó, tình cảm sẽ khắc cốt ghi tâm, mỗi khắc mỗi giây trong lòng anh đều sẽ nghĩ về người ấy.Chính vì thế, cho dù người khác có tốt đẹp như thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện có lỗi với cậu ấy!"

"Em nói đúng, có lẽ tôi không thật sự yêu em nhiều đến vậy. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã bị em mê hoặc, một thứ mê luyến cứ thế chiếm lấy tâm can tôi, khiến tôi không hiểu rõ tình cảm của mình mà lại bướng bỉnh tiếp tục làm ra những chuyện sai lầm như vậy!" Mr John nói xong, dùng ánh mắt kiên định nhìn cậu.

"Anh hiểu được như vậy thì tốt rồi!" Nghi Ân thấy anh ta nói được những lời như vậy cũng cảm thấy thoải mái, cho rằng anh ta đã hoàn toàn thông suốt, mà không ngờ rằng tiểu nhân còn giở trò sau lưng.

"Tôi mời em một ly!" Hắn ta đột nhiên chuyển đề tài, nâng ly rượu trên tay lên.

Sự thay đổi đột ngột của hắn khiến Nghi Ân không kịp thích ứng, đành nhận lấy ly rượu.

Cụng ly xong, hắn nhìn cậu đem ly rượu đỏ uống không còn một giọt, ánh mắt lại trở nên quỷ dị.

"Nhưng, từ nhỏ đến giờ, mỗi khi tôi thích một thứ gì đó, tôi nhất định phải có bằng được, cho dù phải không từ thủ đoạn, tôi cũng phải có!" Hắn ta nói xong, tia hiểm ác chợt lóe lên trong mắt rồi cũng nhanh chóng biến mất, khiến người đối diện không kịp nắm bẳt.

Không từ thủ đoạn?Nghi Ân thấy trước mắt là một khoảng mông lung, có lẽ cậu uống quá nhiều rồi.Cậu ra sức lắc đầu, trước mắt lại càng mơ hồ, lắc đầu xong lại thấy càng choáng váng hơn. Hơn nữa,một cảm giác khô nóng trong cơ thể cũng chậm chậm dâng lên.

Cảnh tượng trước mắt ngày càng mơ hồ, Nghi Ân dần nhận thấy có điểm không thích hợp, cảm giác khô nóng ngày càng mãnh liệt, một tia khổ Kim hiện lên trên mặt. Tại sao cậu luôn bị người khác hạ độc trên người mình, lần trước còn có Gia Nhĩ, lần này thì sao đây?

Nghi Ân hướng ánh mắt mờ mịt nhìn Mr John, trong miệng khó khăn thốt ra vài chữ "Là anh!Tại sao anh làm như vậy?"

"Vì tôi đã nói, cho dù là không từ thủ đoạn, tôi cũng phải có được thứ tôi muốn!" Nhìn sự thay đổi trên gương mặt Nghi Ân, hai mắt hắn ta sáng rực, tiến đến ôm Nghi Ân vào trong lòng.

Hơi thở đàn ông ngay lập tức phả vào mặt, khiến đầu óc Nghi Ân càng thêm hỗn loạn, cậu vô thức phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Nhìn khuôn mặt người trong lòng đỏ bừng hấp dẫn, Mr John nhịn không được men theo tai cậu cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng nõn, lập tức một cảm giác man mát của da tiếp xúc với môi hắn ta truyền đến bên người, khiến những run rẩy bất an trong Nghi Ân được trấn tĩnh.

"Không, dừng tay, anh không thể đối xử với tôi như vậy!"Sâu thẳm trong đầu óc Nghi Ân oanh oanh một tiếng, cả người thanh tỉnh, Nghi Ân ra sức giãy dụa.

Không để ý đến người đang chống cự trong lòng , tên cầm thú nhìn bốn phía xung quanh rồi ôm Nghi Ân đi lên lầu trên.

Nhìn hắn dây dưa bên cạnh Nghi Ân, Nặc Hàm chỉ biết thở dài, đã sớm biết tên ngoại quốc này không dễ dàng gì mà tha cho Nghi Ân rồi mà!

Nghe cậu nói chỉ yêu một mình Vuơng Gia Nhĩ, một tia ảm đạm chậm rãi hiện lên trong lòng. Anh cười khổ, tại sao em lại là em trai của tôi?Rốt cuộc, tình cảm của tôi đối với em là gì đây?

Nhìn hai người còn đang nói chuyện, Nặc Hàm đứng dậy đi ra ngoài. Chuyện này không phải anh muốn mà quản được, cho nên gọi Vuơng Gia Nhĩ vào vần thích hợp hơn, dù sao hắn cũng là người trong cuộc.

Nặc Hàm đi đến bên người Vuơng Gia Nhĩ, dù cảm thấy hơi khiếm nhã với những người đang nâng ly với anh ta, anh cũng đành xin lỗi họ rồi kéo Vuơng Gia Nhĩ đi.

"Đợi chút, anh muốn làm gì?" Bị Nặc Hàm lôi đi, Vuơng Gia Nhĩ không hiểu chuyện gì nên gạt tay Nặc Hàm xuống, khuôn mặt lạnh như băng hỏi.

"Tên ngoại quốc kia đang làm phiền Tiểu Ân ở trong biệt thự!"

"Cái gì?" Nghe thấy Nặc Hàm nói vậy, Vuơng Gia Nhĩ không khỏi nhíu mày " Chết tiệt! Tôi biết ngay thằng đó không dễ dàng tha cho Ân Ân mà!"Nói xong, hắn chạy nhanh về phía phòng khách.

Nhưng lúc này phòng khách không còn một bóng người.

"Khốn kiếp!"Vuơng Gia Nhĩ quay đầu nhìn Nặc Hàm "Bọn họ đi đâu rồi?"

Nặc Hàm cũng cau mày nhìn phòng khách trống không, anh không nên bỏ đi mà phải sai người đi báo tin mới phải.

"Cậu chủ!"Lúc này, một giọng nói phá vỡ không khí ngưng trệ.

Nặc Hàm quay đầu "Chuyện gì?"

"Vừa nãy tôi thấy Mr John tiên sinh ôm thiếu gia lên lầu. Hình như thiếu gia bị say rượu."

Không chờ người hầu nói hết câu, Vuơng Gia Nhĩ đã chạy như bay lên trên lầu.

Mr John ôm Nghi Ân đi đến tận cùng tầng hai, đến trước một căn phòng dành cho khách, một cước đá văng cửa phòng. Tiếng va chạm mạnh vang lên khiến thần trí Nghi Ân tỉnh táo không ít.

Cậu thấy hắn ta ôm mình đi vào phòng, lại dùng chân đá cửa phòng đóng lại .Hắn đem cậu đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cậu lên đó.Lưng tiếp xúc với mặt giường mềm mại khiến Nghi Ân kìm lòng không đậu mà rên nhẹ ra tiếng.

Nhìn thân mình mảnh mai kiều diễm đang nằm trên giường, cả người hắn ta đều phấn chấn hẳn lên, khẩn trương đè cả người lên Nghi Ân.

"Dừng...Dừng lại!"Từng lời yếu ớt phát ra từ miệng Nghi Ân "Nếu anh dám làm như vậy, tôi sẽ hận anh cả đời!"

"Em đã uống thuốc của tôi, chỉ cần một chút nữa em sẽ phải cầu xin tôi, sẽ phải vặn vẹo dưới thân tôi để cầu hoan, nếu không em sẽ thấy vô cùng thống khổ!" Tên cầm thú đắc ý nói "Chỉ cần em là người của tôi, em nhất định sẽ phải gả cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ bù lại cho em. Còn hôm nay, nhất định em phải làm tình với tôi!"

"Cho dù thống khổ, tôi sẽ không mở miệng cầu xin loại hạ lưu như anh!Anh đừng mơ!"Nghi Ân khổ sở mở miệng nói.

"Thật không?" Kẻ vô lại nào đó cười cười, những ngón tay khẽ mơn trớn khuôn mặt đỏ bừng của cậu. Sự lạnh lẽo từ bàn tay hắn truyền đến, nhiệt độ cơ thể giảm bớt, Nghi Ân thoải mái khẽ hừ một tiếng.

"Sao nào?Em còn nói không cần tôi sao?" Khuôn mặt tà ác dâm loạn của Mr John ở ngay phía trên Nghi Ân, đôi môi ghê tởm kia có thể sẵn sàng hạ xuống mặt cậu bất cứ lúc nào.

"Cút ra cho tôi!"Nghi Ân lấy chút sức tàn còn lại đánh lên khuôn mặt của hắn ta.

"Chỉ bằng em thì làm sao có thể?"Tên cầm thú che mặt, hắn không tin Nghi Ân uống xong thuốc của hắn lại có thể kiên trì lâu đến như vậy.Cho đến thời điểm này, suy nghĩ của cậu ta còn rất tỉnh táo, lại còn có sức để đánh hắn, đẩy hắn ra.

Nói xong, Mr John điên cuồng xé rách quần áo trên người cậu, chỉ chốc lát cả cơ thể cậu chỉ còn lại quần nhỏ.

Những giọt nước mắt tức tưởi rơi xuống, Nghi Ân không biết cậu còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa. Mỗi khi cậu cảm thấy sắp mất đi lý trí, cậu lại ra sức cấu bên sườn hoặc đùi mình một cái, chỗ đó bây giờ chắc cũng thâm tím một mảng rồi. Nhưng cậu sắp chịu không nổi, làm sao bây giờ? Nhĩ, sao anh còn chưa đến ?Em sắp chống đỡ không nổi rồi.

"Đừng mong có ai cứu em, bây giờ mọi người đều đang uống rượu, Vuơng Gia Nhĩ cũng đang bị người ta chuốc rượu đó thôi.Em chết tâm đi là vừa!"Nói xong, thân mình hắn lại đè lên trên người Nghi Ân, môi không ngừng dao động trên cơ thể cậu.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đập một tiếng rất mạnh, tiếng Vuơng Gia Nhĩ bên ngoài vang lên."John, tao biết mày ở trong đó, mày dám làm gì tổn Ân Ân, tao sẽ không để yên cho mày!" Hơi thở hổn hển mang theo lo lắng, sợ hãi.

Nghe thấy giọng nói của Vuơng Gia Nhĩ, Nghi Ân rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, khóc nấc lên, đẩy Mr John đang bị phân tâm ra " Nhĩ, em ở đây, cứu em!"

*khúc đầu thì ngọt như đường, về sau lại cẩu huyết! *Đập bàn* Nặc Hàm anh điên rồi! Sao không chạy theo??? Điên rồi!!! Bị lột đồ rồi T^T*

*khúc đầu thì ngọt như đường, đoạn sau lại cẩu huyết! *Đập bàn* Nặc Hàm anh điên rồi! Sao không chạy theo??? Điên rồi!!! Bị lột đồ rồi TvT ~

#Mio : Tala ~~ Ngày cuối của năm nên ta up chap cho mọi người ^^ Mọi người qua năm mới vui vẻ nhé ? Có ai ở Hà nội đi xem bắn pháo hoa không :333 có thể gặp ta ( hoặc không ) ^^ Các fic khác ta cũng cho ra một chap mới <33 ~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro