Chap 4
Trong phòng học ba tầng bên ngoài đều bị vây quanh, hơn nữa, những người chạy nhanh nhất chắc cũng là nữ sinh, mơ hồ từ tận cùng bên trong truyền ra những tiếng thét chói tai.
"A, Thế Huân! Mau nếm thử đồ ăn em làm cho anh!" Nữ sinh A.
"Phác Xán Liệt, em yêu anh, mong anh chấp nhận tấm lòng của em." Nữ sinh B.
"Chung Nhân cười với ta! A, ta hạnh phúc chết mất." Nữ sinh C.
"..." .
Ba người bọn họ không giải thích được liếc nhau một cái, phía sau còn có nhiều nữ sinh hơn cũng đi vào, đem bọn họ chen chúc tản ra ngoài.
"Lộc Hàm, người nào giẫm chân của mình, đau muốn chết! " Khánh Thù kêu lên.
"A, họ cũng nắm tóc mình! Đau muốn chết a!" Bạch Hiền cũng vậy.
A, người nào giẫm chân cậu, đau quá! Ngất, đầu cậu phát hỏa, gặp quỷ à! Cậu trong đám người liều mạng tránh né, nhưng vẫn là bị những người đó làm cho bị thương. A, đau quá! Vừa nhìn trên cánh tay xuất hiện năm rãnh máu, cậu không nhịn được nữa!
"A, người nào a, người nào đem tôi ra tới đây vậy." Kỳ quái, rõ ràng ở bên trong a, làm sao thoáng cái lại bay đến phòng học phía ngoài.
"A "
Đụng
Loảng xoảng.
" Ai u."
Một hai ba bốn nhất nhất đều bị cậu đá ra ngoài phòng học, Khánh Thù cùng Bạch Hiền nhìn thấy cậu ở chỗ này vung tay, không nhịn được cũng làm giống cậu, đem bọn họ dọn dẹp đi ra ngoài. Rốt cục, bên trong các nữ sinh phát hiện điều gì đó không đúng, rối rít quay đầu lại nhìn, xác thực nhìn thấy phòng học phía ngoài nữ sinh thật giống như xếp La Hán giống nhau, một tầng một tầng gục trên mặt đất mà kêu rên! Mà bên trong phòng học xác thực xuất hiện một mảnh chân không giải đất, ba người đầu tóc rối bời quần áo xốc xếch hai tay ôm ngực nhìn bọn họ, hơn nữa từ trên người tán phát ra một trận lạnh lẽo, ở nơi này đang là mùa hè nóng bức, nhưng cảm giác được một luồng khí lạnh! Người ở phía ngoài sẽ không biết đây là kiệt tác của ba nam sinh này, quá vạm vỡ đi! Ba người tiến về phía trước, tất cả nữ sinh cũng lập tức giải tán, trong nháy mắt vô ảnh vô tung biến mất, rốt cục thấy rõ ràng rồi trong vòng vây người, ba người quan sát bọn họ đồng thời (ba anh nhìn ba "chụy" đấy), bọn họ cũng đang quan sát ba người, trong đầu hiện ra ba người tư chất không lường trước (mặc dù cũng không là vì bọn họ mà đến, nhưng trong sân trường phong vân nhân sự hay là hiểu rõ một chút).
Ha hả các cậu chính là Tam vương tử, lớn lên khá tốt a. Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, hướng chỗ ngồi đi tới, mà Ngô Thế Huân vừa lúc ngồi vị trí của cậu, Xán Liệt cùng Chung Nhân ngồi ở phía sau cậu một loạt, đi lên trước đối diện lẫn nhau.
Này ba nam sinh đặc biệt đây rồi, đặc biệt là cậu trai tóc tím này, mái tóc tím được đánh rối, gió thổi nhẹ vào mái tóc tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, lộ ra nhè nhẹ hấp dẫn, gương mặt xinh đẹp vây quanh hai khỏa linh động xác thực lạnh lùng đen trân châu, không, cậu mang ẩn hình ánh mắt rồi. Lông mày cong cong, lông mi thật dài, trắng nõn không rảnh da lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, đôi môi thật mỏng như hoa hồng biện loại kiều diễm ướt át.
"Bạn học, này là chỗ ngồi của ta." Thấy vậy nhập thần, Ngô Thế Huân bị thanh âm đột nhiên xuất hiện kéo trở về.
"Cậu tên là gì?" Ngô Thế Huân hỏi.
Ôi chao! Làm sao đột nhiên hỏi tên của cậu, nhìn thấu nghi ngờ của cậu, Thế Huân nói:
"Tôi nghĩ đã gặp cậu, cậu rất đặc biệt."
Cậu lạnh lùng nói ra: "Không có hứng thú biết ngươi."
Thừa dịp Thế Huân không có chú ý, cậu đẩy anh ra, ngồi lại vị trí của anh, nằm úp sấp xuống chuẩn bị ngủ.
"Lộc Hàm, bạn bị thương nữa à." Bạch Hiền lo lắng hỏi.
Cậu ngẩng đầu, Bạch Hiền cùng Khánh Thù đang xoay đầu lại nhìn cậu, cậu gật đầu, coi như là đáp lại. Hảo bực mình a, tối hôm qua căn bản không ngủ được!
"Có cần xuống phòng y tế không?" Khánh Thù hỏi.
"Không cần."
Đột nhiên cảm giác cánh tay bị người nào đó kéo dậy, cậu mở mắt nhìn, là Ngô Thế Huân, anh ta muốn làm gì? Không đợi cậu kịp phản ứng, cũng đã bị anh kéo ra khỏi phòng học, phục hồi tinh thần lại, mạnh mẽ hất tay của anh ra, dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa ngã nhào. Bọn họ cứ như vậy mà nhìn nhau, người nào cũng không nói chuyện. Bạch Hiền, Khánh Thù, Xán Liệt, Chung Nhân ngay sau đó cũng đi theo hai người họ ra ngoài.
"Đi phòng y tế." Thế Huân lạnh lùng ra lệnh.
Không để ý tới anh ta, xoay người đang muốn trở lại, lại bị anh túm lại
"Tôi nói, đi phòng cứu thương, cậu nghe không hiểu sao?"
Anh ta cho mình là ai a, không giải thích được! Lần nữa hất tay của anh ra, lại bị Bạch Hiền cùng Khánh Thù khuyên: "Lộc Hàm, nghe anh ấy, đi đi, đem vết thương băng bó lại, tránh bị nhiễm trùng. "
Nhìn mọi người một cái, "Ờ." Cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Ba người bọn họ hướng phòng cứu thương đi tới, mà ba tên thiếu gia cũng đi theo sau, Khánh Thù cùng Bạch Hiền trên người ít nhiều gì cũng có chút bị thương, ba người đơn giản xử lý, liền chuẩn bị trở về phòng học, "Tịch mịch mới nói yêu, vì sao em lại hư hỏng như vậy, làm..." Tiếng điện thoại vang lên.
"Alô!"
"Là ta." Cậu dừng bước, là ông, ông ta rốt cục không nhịn được tìm cậu rồi.
"Có việc gì ?" Cậu lạnh lùng nói, nhưng trong giọng nói vẫn có một tia vui vẻ, Khánh Thù cùng Bạch Hiền cảm giác được, cũng dừng bước lại xem cậu.
"Ta nghĩ rồi, ta muốn đi tìm bà ấy." Ai! Cậu rốt cuộc cũng biết. Xem ra cậu xem thấp vị trí của người đàn bà kia ở trong lòng ông ta.
"Vậy à?"
"Ta rời đi trong khoảng thời gian này, con có thể hay không giúp ta xử lý một số việc của công ty?"
"Bao lâu? "
"Rất nhanh, một tháng là tốt rồi."
"Ông đã xem rồi sao?" Người này muốn cậu nói như thế nào cho phải a, rõ ràng cũng đã trở về không được, nhưng vẫn là như thế kiên trì.
"Ừ."
"Vậy ông còn muốn đi?"
"Ta muốn hỏi rõ ràng, bất kể nàng hiện tại là dạng gì, ta cũng muốn biết nguyên do, chết cũng phải thấy xác. "
"Tôi sẽ phái người bảo vệ ông."
"Cảm ơn con." Cúp điện thoại, cậu lộ ra một nụ cười thống khổ.
"Lộc Hàm, tại sao mình cảm giác bạn vừa rất vui vẻ vừa rất đau đớn vậy?" Bạch Hiền nhìn cậu chăm chú.
"Không có gì, đi thôi, trở về lớp."
Hôm nay một ngày như vậy lại kết thúc, cũng đâu có nhàm chán?
-----------end chap-----------
sorry các readers mấy ngày nay mình bận quá ko đăng chap dc mà mình thấy cái truyện này hại não sao í.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro