Chương 33

- Vào trong nghỉ đi, anh phải về rồi. Anh Mẫn Hiền nói khi đưa tôi về đến cổng nhà.

- Vâng, anh về nhé. Nhớ giao hẹn của anh em mình đấy. - Tôi vẫy tay chào anh rồi chạy vào nhà.

....

- Ăn gì chưa? Sehun xuống nhà khi tôi vừa cất giày vào tủ.

- Em ăn rồi. - Tôi cười.

- Ọc...ọc...ọc ...! - Bụng tôi lên tiếng phản đối. Tôi chợt nhớ ra là vừa nãy mình chẳng ăn chút mì nào.

- Âm thanh đó nghĩa là gì đấy? - Anh hỏi, ánh mắt trách móc, gõ vào trán tôi một cái nhẹ.

- A...Chắc là do ăn ít.Haha ! - Tôi cười lấp liếm.

- Lại đây ! - Anh kéo tôi vào bếp và ấn người tôi ngồi xuống ghế.

- Đợi chút, anh cho em ăn. Anh nói vì mặt tôi đang ngât ra chẳng hiểu gì.

- A~ Vậy thì tốt quá. Tôi vỗ tay. Bỗng cảm giác ấm áp lại len lỏi trong trái tim... Liệu còn ấm áp được bao lâu nữa đây?... Mắt tôi bất giác nhoà đi, sống mũi cay cay... Nước mắt chuẩn bị rơi xuống, tôi vội lấy giấy lau đi.

"Không thể đển anh thấy mình thế này được."

Tôi lại gần chỗ anh đứng, đưa tay ôm lấy anh từ đằng sau:

- Đang nấu gì đây?

- Đồ ăn cho heo.

- Vậy thì em sẽ không ăn nữa. - Tôi phụng phịu nói. Lưng anh ấm thật. Tôi cứ thích được dịu mặt vào lưng anh thế này, mùi hương trên áo anh rất dễ chịu. Anh để yên cho tôi ôm và tiếp tục nấu. Tôi chỉ đứng đến vai anh, lúc nào cũng vậy, tôi luôn được anh che chở. Dưới ánh nắng, anh đi phía sau tôi, cái bóng của anh luôn bao trùm lên người tôi, cảm giác ấy thật tuyệt vời và ngọt ngào. Tự nhiên tôi muốn bỏ đi ý nghĩ rời xa anh, chỉ muốn mãi mãi được ôm anh thế này.

Tình yêu đúng là khiến cho người ta trở nên ích kỉ...Nhưng dù thế nào tôi biết mình vẫn phải lựa chọn cách dời xa anh. Chỉ có như thế bố mới được hạnh phúc...

- Em đúng là cái đuôi. Anh xoay người lại nhìn tôi nói.

- Xong rồi hả? - Tôi lấy lại sự tươi tỉnh trên gương mặt hỏi anh.

- Sao em bảo không ăn mà?

- Vậy thì em đành chịu đói mà đi ngủ vậy.

- Chỉ sợ bản tính của em không chịu đựng được thôi. - Anh nhếch miệng khiêu khích tôi.

- Sao mà không chịu được? Chịu đói có gì mà to tát chứ? - Tôi ngoái lại nhìn anh rồi cười đùa. Ai ~ Chỉ sợ anh đau lòng thôi. Sehun bị tôi trêu lại chỉ biết bật cười và kéo tôi lại gần:

- Nếu biết vậy thì mau ăn đi. - Anh cúi xuống nói.

- Nể mặt anh đấy. - Tôi ngồi vào bàn,ăn ngon lành món cơm trộn do anh làm.

- Em đúng là heo suy dinh dưỡng, anh phải nuôi em từ giờ cho đến khi béo ú rồi mới cưới về được. Em vẫn còn bé lắm.

Tôi bỗng khựng lại vì câu nói đùa của Sehun . Giống như ai đó cầm dao hung hăng đâm vào tim... Cổ họng tôi nghẹn lại không nuốt nổi: - Ai thèm cưới anh chứ? Cứ mơ đi a. - Tôi kìm nén những cảm xúc hỗn độn trong lòng. - Ngẩng mặt lên cố nặn ra một nụ cười.

"Xin lỗi... thực sự xin lỗi anh... Sehun"

...

Valentine... Cuối cùng thì ngày lễ tình nhân cũng đã đến gần đồng nghĩa với việc mẹ tôi sang Paris để gặp bố và cô Seo Ji.

- Lát mẹ sẽ ra sân bay, các con ở nhà chịu khó bảo nhau đấy. - Mẹ vừa sắm sửa đồ chuẩn bị đi vừa nói.

- Vâng anh Mẫn Hiền sẽ qua đây ở trong thời gian mẹ đi hả? - Tôi hỏi lại cho chắc vì tối qua mẹ cũng nói vậy.

- Ừ, trưa anh sẽ mang đồ sang. Phòng anh mẹ dọn dẹp xong hết rồi. - Mẹ đi bao lâu thế?

- Chắc cũng khá lâu, con ở nhà đừng có mải chơi đấy, mẹ bảo anh Mẫn Hiền phải trông con cẩn thận rồi.

- Mai là valentine đấy, mẹ sang đó đi chơi với bố hả? Tôi dò hỏi mẹ mặc dù trong lòng đã biết rõ một sự thật. Khi mẹ nói sẽ sang Paris, có điều gì đó le lói trong lòng tôi như một thứ ánh sáng mây mờ. Cảm giác vui mừng ập đến bởi tôi đã nghĩ mẹ sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân sắp có ấy. Tôi quả thực... là một đứa ích kỉ.

- Làm gì có chuyện đó,bố con có người yêu mới rồi, chẳng còn nhớ tới mẹ đâu. - Giọng mẹ có chút hơi hờn dỗi. Nụ cười trên miệng tôi thoáng chốc tan biến. Người yêu mới? Chẳng lẽ hai người thực sự đã đến với nhau rồi sao? Tôi và Sehun coi như không còn hy vọng gì nữa... Thực sự mất hết rồi...

- A... vậy hả? Hay thật. Tôi nói mà đầu óc trống rỗng. Ngày mai, chỉ còn ngày mai thôi, tôi và người kia sẽ mãi mãi trở thành hai con đường song song.

...

Tối, khi tiễn mẹ ra sân bay xong tôi cùng anh Mẫn Hiền ra ngoài đi dạo.

- Em nên mua gì tặng cho anh ấy bây giờ? - Tôi quay sang hỏi ca ca. - Em vẫn chưa mua được gì hả?

- Chưa mua được. Bây giờ định đi nhưng chẳng nghĩ ra được cái gì. - Tôi lắc đầu.

- Sehun thích gì?- Ca ca cười hỏi tôi.

- Ngoài những bản ballad nhẹ nhàng thì em chẳng biết anh ấy thích gì nữa.

- Vậy thì em hãy hát đi. Giọng anh Mẫn Hiền trầm xuống khi nhắc đến điều đó khiến tôi giật mình...Điều ấy thật đáng sợ.

- Anh nói đúng,em sẽ hát cho anh ấy nghe, sau đó thì...

- Thôi nào. Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua rất nhanh, em trai bé bỏng của tôi đừng quá lo phiền. - Anh choàng tay qua ôm lấy vai tôi.

- Vâng...

- Cứ khóc đi, nhưng đừng khóc một mình, có anh trai em đây rồi ! - Ca ca vỗ vào cánh tay tôi rồi kéo sát người tôi vào người anh. Cảm ơn anh trai... Có người cũng từng nói với tôi rằng :

"Anh ở đây... vì em đang khóc."- Câu nói đó như cơn gió thoảng qua lay động quyết định sắp tới của tôi. Chỉ cần anh nói với tôi câu nói ấy một lần nữa thì có lẽ tôi sẽ bỏ mặc tất cả mà chạy ngay đến bên cạnh anh... Có lẽ tôi yêu câu nói đó hơn cả ba chữ... "anh yêu em"

34.

- Này, tối nay nhớ cái hẹn của chúng ta đấy. Sehun đi qua tôi nghiêng đầu nhắc khẽ.

- Được rồi mà.

Hôm nay là ngày Valentine

- Em sắp xếp xong chưa? Anh Mẫn Hiền vào phòng tôi hỏi.

- Xong hết rồi anh ạ. Tối nay chỉ việc đi thôi, anh... lên trường làm thủ tục cho em chưa?

- Ừ, mọi việc tạm thời xong xuôi rồi,chắc mấy hôm nữa sẽ lấy được hồ sơ về thôi. - Anh gật đầu.

- Cảm ơn anh. Thật may vì em còn có người anh trai tốt như vậy.

- Thằng nhóc này hôm nay ăn phải cái gì hả?- Anh cười xoa đầu tôi.

- Em có chắc là tinh thần sẽ ổn chứ? Không hối hận chứ? Ca ca hỏi khiến tôi thoáng chút bối rối.

- Không sao đâu anh. Tôi lắc đầu. Ai bảo tôi không hối hận chứ? Tôi hối hận vì đã yêu người không nên yêu nhưng lại càng hối hận hơn khi phải lựa chọn cách rời xa người ấy. Hối hận... tôi thực sự rất hối hận. Nhưng cuối cùng có thay đổi được gì đâu? Càng níu kéo chỉ càng đau thôi...

Nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn chọn cách ăn mặc như ngày thường: áo hoodie trắng tay cùng chiếc quần jeans. Chiếc áo tôi mặc màu trắng có dòng chữ : Waiting... - "Chờ" - nghe nó cứ buồn buồn sao ấy,nhưng tôi lại thích nó.

Đơn giản và nhẹ nhàng, chẳng có gì cầu kì diễm lệ. Tôi chạy xuống nhà cùng chiếc áo khoác xanh dương đậm trên tay và đi đôi giày vào rồi chạy ra bắt taxi đến nơi hẹn. Còn 15' nữa là đến giờ hẹn rồi mà đường thì đông quá. Tôi xuống xe đi bộ một đoạn trên đường vì xe không thể chen được vào. Bỗng nhiên ánh nhìn của tôi bị thu hút bởi một khối thuỷ tinh đang được bày trong cửa hiệu trước mắt... Mở cửa,tôi quyết định bước vào...

...

8h10' ! Trước cửa hàng cà phê.

Thật may làm mới muộn có 10' thôi, chắc là không sao đâu. Tôi mở cửa bước vào quán cảm nhận được hơi ấm phả vào da mặt rất dễ chịu. Quán này không quá lớn nhưng khiến mọi người thấy được sự ấm áp kì lạ. Ánh đèn hơi ngả sang màu vàng của nắng, những chiếc bàn gỗ thấp được kê gọn gàng, xung quanh đó là thảm ngồi với nhiều hình dễ thương. Trên tường vẽ rất nhiều hình hoa Violet, ấn tượng nhất là bức ảnh ở chính giữa quán.

Trong đó là một rừng hoa Violet, hình ảnh chàng trai trao cho cô gái một đoá hoa Violet, gương mặt ai kia khẽ cúi nhẹ, nở nụ cười rạng ngời đón lấy món quà đặc biệt...

- Đến rồi hả? Không biết Sehun từ đâu bước ra ngay trước mặt tôi. - Em cứ nghĩ là anh chưa đến. - Tôi cười.

- Này nhóc! Anh đến từ sớm rồi, em muộn 10 phút.

- Anh... cái đồ nhỏ mọn!

- Lại đây đi. Sehun cười bí ẩn và kéo tôi vào sâu trong quán. Dừng chân tại một bàn cạnh cửa kính có thể nhìn ra ngoài, anh ấn tôi ngồi xuống:

- Đợi chút, cho em xem cái này. Anh nháy mắt rồi đi vào trong quầy hàng làm gì đó. Tôi đưa mắt xung quanh, nhìn thấy có nhiều cặp đôi cũng đang ngồi cùng nhau, chỗ thì nghe nhạc, chỗ thì cùng nhau đọc sách... Điểm nhìn của tôi dừng ở phía sân khấu nhỏ của cửa hàng,trên đó có một chiếc đàn Piano màu trắng và cây mic ở chính giữa. Đang mải suy nghĩ thì tôi thấy ánh nến lung linh đang tiến lại gần.

Trên tay Sehun là chiếc bánh gato socola có cắm nến hình trái tim rất đáng yêu. Tôi bị bất ngờ đến nói không nói được gì, chỉ có thể cảm ơn bằng ánh mắt:

- Valentine vui vẻ. Anh nói và đặt chiếc bánh xuốn bàn nhìn tôi cười - nụ cười ấm áp khiến tôi thoáng ngay ngẩn ra vài giây. - Em cảm động đến vậy hả?

- Ai nói thế bao giờ? - Tôi chối, quay mặt ra chỗ khác, vì hai má đang nóng lên xấu hổ.

- Vậy sao má ai kia lại đỏ hết lên thế? - Anh ghé sát vào người tôi hỏi.

- Lui ra, anh đúng là đồ xấu xa. Sao lúc nào em xấu hổ anh cũng phải vạch trần ra thế?

- Nhìn em xấu hổ thật sự rất thú vị.

- Anh... không phải chính nhân quân tử.

- Được rồi, không giỡn với em nữa. Mau thổi nến đi !

- Phải ước đã chứ. Vậy là tôi và Sehun nhắm mắt cầu nguyện.

"Cầu cho anh có thể quên tôi, cầu cho anh không phải chịu quá nhiều tổn thương do tôi gây ra... Xin lỗi... Thực xin lỗi."

Sau đó Sehun để tôi thổi nến.

- Thật giống sinh nhật a.- Tôi nói.

- Cứ coi là vậy đi, em thích không?

- Thích chứ. Tất nhiên là thích rồi,có bánh ăn sao lại không thích được.

- Thì ra mục đích cuối cùng của em là ăn hả? - Sehun cười cười gõ đầu tôi.

- A!- Tôi xoa đầu. - Sao anh đánh em?

- Thấy em ngày càng hư rồi.

- Không thèm chơi với anh nữa, thà chơi với Kiki còn hơn.

- Có người giở trò rồi kìa. - Sao hả? - Em oan ức lắm sao?

– Chứ còn gì nữa. Chẳng cần phải hỏi,tôi gật đầu.

- Em hư như vậy mà còn nói oan ức. Cẩn thận không anh nhét em vô túi áo là không chạy thoát được đâu. - Anh cười

- Anh thật có tài nói quá nhỉ. Tôi phì cười. Anh cắt bánh cho tôi ăn và gọi hai ly cacao nóng .

- Anh đúng là hiểu em. Cacao ngon thật~

- Cẩn thận không bỏng đấy. - Anh lấy khăn giấy đưa cho tôi.

- Mau lau miệng đi. - Ở đâu? - Tôi cầm giấy hỏi.

- Để anh lau cho, em càng ngày càng giống mèo.

- Ý anh là em ăn ở bẩn hả?

- Có lẽ vậy. Anh kéo tôi lại gần và lau miệng cho tôi:

- Em tưởng anh sẽ thực hiện nụ hôn Cappucino giống như "Khu vườn bí mật" cơ.

- Em cũng quá đề cao mình rồi. Anh không muốn hôn một con mèo. - Được lắm... Tôi chẳng còn từ gì để mắng anh nữa.

- Anh sẽ coi đó là em đang tỏ tình với anh.

- Anh đừng tưởng bở. Anh nghĩ sẽ nghe được câu tỏ tình của em dễ dàng thế hả?

- Rồi sẽ có ngày em nói câu đó. Tôi hơi khưng lại. Biết đến bao giờ mới nói "em yêu anh" được đây? Có lẽ là không bao giờ...

"Anh nên quên em" - câu nói này chắc sẽ hợp hơn...

Tôi không nói gì hơn, ngồi nhìn anh và cười. Anh cũng vậy, chỉ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

"Đừng có nhìn em như vậy. Em sẽ không quay đầu mà đi được mất."

Nhìn anh mà trái tim tôi như bị hàng nghìn mũi tên đâm vào, đau đớn vô cùng, muốn ngã nhào vào lòng anh để nói ra tất cả mọi thứ mình đang giữ trong đầu. Cảm giác rất mệt mỏi...Phải làm sao đây? Tôi thực sự yêu người này nhiều hơn mình nghĩ...

Qua ngày hôm nay thôi, mọi thứ sẽ trở về điểm ban đầu, anh và tôi như chưa từng quen biết, mỗi người sẽ đi riêng một con đường...

- Em tặng quà cho anh nhé. - Tôi cười ra vẻ bí hiểm. Anh không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu.

Tôi đứng dậy và đi lên phía sân khấu nhỏ:

- Anh biết chơi bài Without Saying không? - Tôi hỏi người chơi nhạc ở đó.

- Được cậu hát đi. - Anh ta gật đầu. Chỉnh lại mic, tôi e dè nói :

- Em chưa hiểu anh nhiều lắm,từ sở thích, từ món ăn... tất cả nhưng gì thuộc về anh em đều chưa biết hết...- Tôi nhìn về phía Sehun, mỉm cười. - Nhưng có duy nhất một điều em biết rõ, đó là anh thích những bản ballad nhẹ nhàng...

Nhạc bắt đầu nổi lên... và tôi hát...

"Có lẽ em không nên làm như vậy

Có lẽ em nên phớt lờ điều ấy

Tựa như đó là một thứ em đã từng không nhìn thấy

Tựa như đó là một thứ giờ em không thể nhận ra...

Có lẽ em đừng nên ngắm nhìn anh dù chỉ một lần

Có lẽ em đã phải chạy trốn

Có lẽ em phải vờ như mình chẳng hề nghe được điều gì

Tựa như đó là một điều em chưa từng nghe thấy

Tựa như đó là một điều giờ em vẫn chưa thể hiểu ra...

Giá như em đừng nghe theo tiếng gọi của tình yêu...

Chẳng cần một lời, anh cho em biết thế nào là tình yêu

Chẳng cần một lời, anh trao em mối tình này

Anh khiến cho em... phải giữ chặt đến từng hơi thở của anh... Nhưng giờ đây anh lại quay lưng vậy sao?...

Chẳng cần một lời, tình yêu đã rời bỏ em

Chẳng cần một lời, tình yêu buông rơi em

Em sẽ phải nói điều gì đây? Đôi môi đang cắn chặt của em... cũng đang sững sờ quá đỗi...mà chẳng thể thốt ra một lời...

Tại sao em lại đau đớn thế này? Tại sao vẫn mãi là nỗi đau? Lẽ nào em không thể ngắm nhìn anh lần nữa

Và anh sẽ chẳng khi nào còn hiện diện nơi đây

Vì nếu không thì ... em vẫn phải thấy lòng mình bình yên chứ... Trong phút chốc em bỗng ngơ ngẩn

Em trở thành một kẻ ngốc nghếch

Vừa rơi lệ vừa ngắm nhìn bầu trời kia

Chẳng cần một lời, những câu tạm biệt cứ đến với em

Chẳng cần một lời, tất cả với em đã chấm dứt...

Có lẽ trái tim em... cũng quá đỗi ngạc nhiên... khi bỗng một ngày phải xoá bỏ bóng hình anh...

Vẫn cứ lặng lẽ chẳng một lời...

Chẳng cần một lời, tình yêu đã ra đi

Giống như những cơn đau xưa cũ... có lẽ em chỉ cần chịu đựng nỗi đau này trong một khoảnh khắc...

Bởi cuối cùng... chỉ còn vết sẹo là hằn lại mãi theo năm tháng..." Tiếng nhạc kết thúc, tôi cúi chào mọi người và đi xuống chỗ ngồi.

- Thế nào? Em hát không tệ chứ? - Tôi hỏi anh, miệng vẫn cười tươi.

- Nhưng sao em lại hát buồn như vậy? Em khiến anh thấy lo lắng. - Chân mày anh khẽ nhíu lại. Tôi nhìn anh, hơi bỡ ngỡ trước câu hỏi đó.

- Nhưng em thích nó. - Tôi nói.

- Nếu em buồn hãy nói với anh, đừng chịu đựng bất cứ điều gì một mình. - Sehun ôm lấy tôi,để mặt tôi áp vào ngực anh.

- Anh đừng lo mà.

- Anh không yên tâm được, khi nhìn vào mắt em, anh thấy rất lạ.

- Anh siết chặt vòng tay hơn nữa.

- Làm gì có chuyện. Anh toàn nghĩ linh tinh thôi. - Tôi dụi mặt vào ngực anh cười đùa.

- Ừ, có lẽ anh đã nghĩ nhiều quá. Anh sợ em sẽbiến mất mà không báo trước... thực sự rất sợ. Câu nói kia khiến tim tôi khẽnhói lên lần nữa... Tưởng chừng như không còn hơi sức để tiếp tục đập... Phảilàm sao đây... tôi không muốn phải rời xa người này. Rời xa vòng tay của anh ấytôi không chịu nổi, tôi không đối diện được... Nghìn vạn lần không muốn...    

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro