[Chap 2]

Đã 2 ngày, tính đến hôm nay đã hai ngày cậu ở trong huyện M. Có nằm mơ cũng không ai ngờ đến vị hoàng thượng trị vì đất nước bây giờ quần áo rách rưới do cú ngã ngoạn ngục trong rừng, mặt mày lấm lem, đen đúi, mệt mỏi vì không ăn những hai ngày. Tử Thao bây giờ có thể cho rằng chỉ hơn tên ăn mày cái nhan sắc. Con người cái tất yếu nhất là phải có ăn để tồn tại, Tử Thao cũng như thế, cơn đói đã làm cậu như mất trí. Bây giờ một cái bánh người đàn ông làm rơi trên đường đối với cậu cũng trông thật ngon miệng. Cậu phóng ra như một phản xạ tự nhiên chộp lấy cái bánh, chẳng may lỡ đụng phải người đàn ông kia.

-       Này tên ăn mày kia, ngươi điên à !!! dám đụng vào ta. !! – Hắn giận dữ quát – Làm bẩn cả người của ta, cái mạng của ngươi cũng không đủ mua đền cho ta, đồ dơ bẩn !!!!

-       À thì ra mi muốn cái bánh này mà dám đụng cả ta ư??? – Hắn xuống khinh bỉ rồi định dùng chan giẫm nát cái bánh, Tử Thao đành phải đưa tay ra bảo vệ cái bánh. Kết quả là tay cậu bị hắn giẫm đến bầm tím – Cho nhà ngươi chừa, sau này ăn xin thì tránh đường lớn ra, nơi đây không phải là nơi dành cho người thấp hèn

Tử Thao chẳng dám lên tiếng, chỉ biết chui rúc vào cái hẻm nhỏ gần đó, ôm cái bánh như báu vật, im lặng. Tình cờ cậu nghe 2 bà bán rau nói chuyện gần đó:

-       Chị biết tin gì chưa? Tôi nghe thiên hạ đồn rằng tên hung quân đó đã bán nước M của ta cho nước K rồi đấy !!!

-       Cái gì? Thật sao? Không thể được?

-       Thật đấy! Nghe nói nước ta sẽ có một vị vua mới cai trị.

-       Thế còn tên vua thì sao?

-       Nghe nói hắn đã tự kết liễu đời mình ngay trong hoàng cung. Xì !! Cái tên hung quân ấy chết là đáng. Từ khi hắn lên ngôi, dân mình có buổi nào ấm no đâu. Toàn xu với thuế, còn hắn thì chỉ hưởng  thụ, chẳng thèm quan tâm dân tình thế nào. Nói thật hắn chết như thế là còn nhẹ, phải chết không toàn thây mới đúng với cái ác mà hắn đã làm ra.

Từng lời của bà ấy như xát muối vào trái tim chàng vua trẻ. “Mình là một tên hung quân sao? Nhưng từ trước đến giờ mình chưa hề làm gì sai cơ mà. Tại sao lại như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong suốt những năm qua?” – Tử Thao không cầm nổi nước mắt nữa, cậu gục mặt xuống đầu gối khóc. Tim cậu đau lắm! Đau lắm! .................... Cậu cứ thế một lúc lâu, rồi cậu ngẩng mặt, lau nước mắt, mím chặt môi “Không được! Tên hung quân đó không phải là mình, tất cả mọi chuyện đều do lão Tể tướng lo liệu cơ mà. Đúng vậy! Chính là lão ta! Mình nhất định phải đến hỏi lão sự thật. Hoàng Tử Thao ta phải lấy lại sự trong sạch cho mình” – Cậu đứng thẳng dậy với vẻ mặt đầy ý chí. Trước khi ra đi, cậu quay lại đi về phía những bao cát được chất ngay ngắn phía vách tường, thì ra có một chú nhóc con đang núp sau đó, nhìn cậu với đôi mắt long lanh đáng thương. Cậu nhìn nhóc cười

-       Nhóc này! Rình gege từ nãy đến giờ đúng không? Nhìn nhóc như thế làm sao gege nỡ bỏ đi như vậy, nè cho nhóc đó! – Cậu nhẹ nhàng vỗ đầu đứa nhóc, dúi cái bánh vào trong tay nó và bước đi

-       Em cảm ơn gege! – Nhóc con lém lỉnh cảm ơn, nhìn theo Tử Thao đang ngày một biến mất trong dòng người.

Cái con mèo Từ Thao này, lúc nãy ra vẻ làm anh hùng cứu thế, bây giờ thì đang vật vã với cơn đói bụng như muốn cào rách ruột, nhưng ít ra cậu biết rằng nhóc con đó đang ngấu nghiến cái bánh của cậu, nghĩ đến thôi cậu cũng hạnh phúc, không ngờ giúp đỡ người khác cũng có thể khiến cho mình hạnh phúc .... Tử Thao cười một mình như kẻ ngơ vậy. Bây giờ cậu đang đi về phía Bắc, kì lạ thật, dù đã đến huyện M theo như tên thích khách kia đã bảo nhưng Tử Thao dù có ý định đi đâu thì trong đầu cậu cũng chỉ muốn đi về hướng Bắc, chẳng lẽ cậu đã bị câu nói đó ám ảnh rồi sao?

 Cậu cứ đi vô điều kiện, và càng đi thì nhà cửa càng thưa thớt dần. Chẳng mấy chốc hai bên đường chỉ còn cây cối và cánh đồng, cậu phài thừa nhận rằng phong cảnh thôn quê thật đẹp, những tia nắng mặt trời lưa thưa qua từng cành cây, gió thì man mát, nhè nhẹ thổi làm rối mái tóc đen huyền của cậu, những cánh đồng lúa cũng nhảy múa theo cơn gió, tạo nên những làn sóng ngay trên cánh đồng. Cảnh tuy giản dị nhưng rất lãng mạn, nên thơ. Nhìn cảnh, cậu cũng cảm thấy lạc quan hơn phần nào vì nếu cậu không lâm vào hoàn cảnh như thế thì có thể suốt đời cậu sẽ không bao giờ thấy được vẻ đẹp tuyệt mĩ này.

Thời gian ngắm cảnh ít ỏi của cậu bị phá đám bởi những tiếng cười đùa nham nhở, ồn ào của 1 đám say mềm đang tiến tới. Không muốn dính vào rắc rối gì, cậu bèn đi nhanh hơn để sớm vượt qua bọn họ

Bỗng một tên nắm tay cậu lại

-       Này tiểu tử xinh đẹp, đi đâu mà gấp thế?

Cậu lườm hắn đến khét đen cả mặt

-       Xin buông tay tôi ra cho

-       Cáu thế người đẹp !!

-       Trời ạ mày say rồi đấy, tính ve vãn một tên ăn mày à? – Bạn hắn vỗ vai

-       Ái chà !! Thì ra là một ăn mày xinh đẹp !! Haha, ăn mày thì cần có tiền phải không? Này. – Hắn móc ra 5 đồng để vào tay cậu – Nếu như ngoan ngoãn chiều ta thì tiểu tử nhà ngươi sẽ được gấp đôi, à không, gấp ba chừng này – Hắn vờ nghiêm túc nhưng ánh mắt không hề rời người cậu

Tử Thao giờ đây giận tím cả mặt, cậu cầm 5 đồng ném thẳng vào mặt hắn :” Đồ biến thái ! Ta không phải ăn mày ! Càng không làm những việc dơ bẩn như hạng tiểu nhân các ngươi”

“BỐP” ..... Cậu ngã ngay xuống đất

Từ khi sinh ra đến nay, Tử Thao chưa hề bị ai tán kể cả phụ vương của mình, cậu cực kì ngạc nhiên và giận dữ khi bị hạ nhục bởi 1 tên vô lại như thế. Tên yêu râu ngày một tiến đến gần :” thằng nhãi ranh! Ta đã tốt bụng cho ngươi chút tiền mà còn giở trò với ta! Đồ vô ơn! Muốn uống rượu phạt thì ta chiều”. Ngay lập tức người cậu bị cái cục thịt mỡ hôi hám đó đè lên, hai tay cậu bị một tay hắn khóa chặt , cậu hoàn toàn ở thế bị động. Hắn khỏe như trâu nên khi cậu càng vùng vẫy thì tay hắn càng siết chặt cậu hơn, cậu phải rên lên vì cơn đau ấy và có vẻ điều đó làm cho hắn thích thú, chỉ với một tay hắn đã có thể xé rách cái áo vốn đã rách rưới của cậu, để lộ ra bờ vai trắng nõn nà, mịn màng chắc khác gì con gái.

Cậu phụt ngay nước bọt vào mặt hắn, nhìn hắn một cách khinh bỉ và hậu quả bị hắn giáng cho cái tát đau đớn thứ hai. Hai mắt cậu rưng rưng nước vì tức tối, bình thường cậu sẽ thụi cho hắn một phát rồi cắm đầu chạy sống chết ( cũng khôn phết ) nhưng đã 2 ngày hơn cậu chẳng có gì để bỏ bụng cả, ngay cả kêu cứu cậu còn không đủ sức, bất lực chịu cho hắn giở trò bẩn thỉu trên cơ thể của cậu.

Nhưng trước khi tiến xa hơn, một giọng nói đã kịp làm gián đoạn “cuộc vui” của hắn

-       Các ngươi làm những chuyện dơ bẩn như thế không thấy xấu hổ sao? Mau thả cậu ta ra ngay

-       Ngươi là ai? Ta làm gì ở đây chẳng liên quan gì đến ngươi cả. Đừng làm phiền ta, thật bực mình, mất hết cả hứng. Ngươi còn không mau cút !!!

-       Tiểu nhân!!!!

Vừa mới dứt câu, chàng thanh niên xông thẳng đến tên vô lại đánh cho hắn một trận nhớ đời, những tên còn lại cũng sợ đến cong chân bỏ đi. Hắn nhìn xuống Tử Thao, đưa tay đỡ cậu dậy, bây giờ cậu mới nhìn rõ khuôn mặt của ân nhân. Hắn quả thật rất điển trai, mái tóc bạch kim tô điểm cho đôi mắt to tròn đen láy khiến cho bao người mê mẩn, say sưa. Hắn nhìn cậu có vẻ lo lắng:

-       Này không sao chứ? Hắn đã làm gì ngươi chưa?

-       À tôi không sao !! Cảm ơn

Tử Thao không giỏi nói dối chút nào, cậu bây giờ ăn mặc “mát mẻ” chẳng khác gì đi tắm biển. Có vẻ hắn cũng nhận ra điều đó, nên đã cởi lớp áo ngoài của mình cho Tử Thao che chắn da thịt đồng thời cũng để hắn không bị mất tập trung. Tử Thao rất biết ơn hắn, cậu muốn hỏi tên hắn để sau này có dịp đáp trả ơn này nhưng đầu óc cậu không còn minh mẩn nữa, cả cơ thể nhưng đang chống đối lại cậu nhưng cậu vẫn gắng gượng để chứng tỏ cái “tôi không sao” nhưng mọi thứ trước mắt đang ngày một mờ dần đi, đầu óc cậu cũng trống rỗng dần, cơ thể thì như không còn sức lực................

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: