Chương 32: Hậu Quả


Chương 32: Hậu Quả"Tại sao bây giờ mới chịu về?"Ngữ khí lạnh đến âm độ khiến Eunhyuk tưởng mình đang ở bắc cực, theo phản xạ cậu lui về sau một bước, nuốt ngụm khí lạnh trước mặt, lấy lại tinh thần."Tôi đi uống cafe với bạn""Với ai?" – Hắn lại hỏi."Cùng Mimi hyung uống cafe ở quán TWINS." – Thấy vẻ mặt đó nếu không nói thật chắc sẽ bị hắn làm cho đóng băng mất thôi.Hắn cười lạnh. – "Yesung."Từ sau Yesung đi đến, khẽ lên tiếng."Ngày hôm nay, cậu Eunhyuk tan tầm lúc 5 giờ, sau đó đến một của hàng gia dụng, 6 giờ 30 đến quán TWINS, 7 giờ thì Choi tiên sinh đến, sau đó hai người ..."Eunhyuk tức giận, không đợi Yesung nói hết đã chen ngang."Anh cho người theo dõi tôi?""Hừm, đó là điều tất nhiên, tôi rất muốn biết trong lúc tôi không có nhà, người của tôi muốn cùng ai lên giường.""Donghae, anh ..."Cậu giơ tay lên muốn tát nhưng bị hắn giữ chặt, mắt hắn trở nên u ám."Tôi đã từng cảnh cáo cậu, không được tiếp cận Choi Siwon mà sao cậu cứ thích làm trái ngược những gì tôi nói?"Hắn gằng từng chữ một.Hắn thật sự nổi điên, vì dạo này công ty có chuyển biến xấu, gặp thêm chuyện bên tổ chức của Jung Yunho nên cả tháng nay ít khi gặp cậu, tối về thì cậu đã ngủ nên hắn cũng không làm được gì.Hôm nay giải quyết được một nữa công việc tự nhiên muốn thấy cậu nên chạy về, không nghĩ cậu lại cùng Choi Siwon tươi cười khoát vai nói chuyện, lúc nhìn những tấm hình đó, hắn đã xé nát chúng cũng muốn xé luôn nụ cười trên môi cậu, nụ cười đó không bao giờ cậu dành cho hắn. Tại sao chứ? Tại sao cậu có thể cười với bất kì ai, tại sao lại không cười với hắn? Cậu ghét hắn đến thế sao?"Tôi gặp Mimi hyung, Choi Tổng cũng ở đó?"Cậu giải thích nhưng thấy vẻ mặt của hắn thì biết mình toàn nói lời vô nghĩ, vì hắn có chịu nghe đâu. Qủa nhiên."Cậu quả thật có cái lưỡi không xương ... Eunhyuk, cậu thật to gan."Hắn nắm chặt cằm cậu."Sao hả? Mấy ngày tôi không ở nhà, không ai thỏa mãn loại phóng đãng như cậu nên mới tìm Choi Siwon giúp đỡ sao?""Câm miệng." – Cậu hét lớn nhưng ..."BỐP."Một cái tát giáng xuống rất mạnh, máu từ khóe môi chảy xuống.Eunhyuk ngây ngốc ngồi đó không tin những gì vừa gì ra ... Hắn đánh cậu?Donghae không cảm thấy mình làm sai, vẫn nói những từ khiến người ta căm hận."Tôi đã từng nói không được dùng hai từ đó với tôi ... Eunhyuk, trí nhớ của cậu kém như thế sao? Tôi nghĩ nên cho cậu bài học để nhớ việc gì nên làm, việc gì không nên làm."Hắn kéo người cậu lên đi đến sofa, đẩy cậu ngã xuống, cả người đè lên. Khi Eunhyuk biết chuyện gì sắp xảy ra thì ..."Xoẹt"Áo và quần bị xé nát, quần lót cũng bị xé rách, cậu hoảng sợ đẩy hắn ra, miệng quát lớn."Lee Donghae, anh không có quyền đối xử với tôi như thế?"Những người làm biết chuyện gì sắp xảy ra nên đồng thời lui xuống nhưng ..."Đứng lại hết cho tôi."Bọn người làm giật mình, cùng một suy nghĩ. – 'Ông chủ muốn làm gì thế?'"Không có lệnh của tôi nếu người nào dám bước khỏi chỗ của mình ... thì đánh chết ngay tại chỗ."Tất cả hoảng sợ, không ai động đậy hay lùi nữa bước, họ không biết vì sao ông chủ lại muốn thế? Cũng không biết cậu Eunhyuk đã làm gì nhưng họ biết ông chủ đang rất tức giận, bọn họ cũng không muốn chết nên đành nghe lệnh đứng đó."Á ..."Từ đâu thứ gì đó sắc nhọn đâm thẳng và hạ thể của cậu. Và thứ đó chính là dĩa ăn trái cây nhưng nó dài và nhọn hoắt.Máu trào ra như suối, nó thấm xuống sofa nổi trội rõ rệt. Eunhyuk gần như mất đi cảm giác, nó không những buốt giá mà như thể đâm thẳng vào tim cậu. Không hiểu sao khi bị tát cũng như bị hành hạ và những lời thốt ra từ miệng hắn lại đâm thẳng vào tim."AAAAAA..."Chiếc dĩa vốn đâm sâu nay bị Donghae bật lên dường như đâm vào hậu nguyệt."Đau sao?"Hắn tiếp tục nhấn vào.Mồ hôi bắt đầu từng hạt rõ ràng. Cây nến từ tay người hầu cạnh đó đang chao nhao đổ nhào xuống bụng Eunhyuk.Eunhyuk thở gấp, cắn môi nhoèn đầy máu. Nứơc mắt như biển Đông tràn về. Nhưng hắn nào có hiểu, thấy cậu đau đớn như thế nào hắn càng khoái trí tới đấy. Dục vọng đặt tới đỉnh điểm Donghae đâm thẳng nó vào.Bị vật nam tính xâm nhập bất ngờ, Eunhyuk không thể thích ứng kịp vật to lớn của hắn."LEE DONGHAE, anh là tên cặn bã."Nước mặt trào ra theo những gì cậu nói ... nhục nhã, thật nhục nhã, hắn cư nhiên làm thế với cậu trước bao nhiêu người, vì sao phải nhục nhã cậu như thế? Cậu đã làm gì kia chứ?"Cặn bã sao?"Hắn lại thục mạnh một cái làm Eunhyuk muốn ngất xỉu, cậu nắm chặt cạnh ghế, nhìn hắn chỉ thấy vẻ mặt hắn chỉ càng u ám thêm."Hừ ... trước mặt mọi người có thể bá vai ôm cổ câu dẫn mà lại thấy nhục nhã khi làm chuyện này trước mặt người khác sao? Loại người phóng đãng như cậu đáng lẽ phải thấy kích thích mới đúng chứ?""LEE DONGHAE, tôi thật sự là kẻ ngốc."Nói một câu không đâu ra đâu, cậu cắn chặt môi quay mặt chỗ khác, mặt cho hắn ra vào bên trong cậu.Nhưng hắn lại xoay mặt cậu đối mặt với hắn."Đúng, là cậu ngu ngốc, cậu nên biết như thế?"Suy nghĩ của hắn lại trái ngược với cậu nhưng hắn cũng không để ý nhiều, mặc kệ xung quanh, hắn dùng mọi sức lực tra tấn cậu hết lần này đến lần khác.Người làm ai nấy chỉ cúi đầu không dám nhìn cảnh tượng trước mặt, ông chủ của họ thật sự điên rồi, sao lại làm thế với cậu Eunhyuk kia chứ?Bác Shin cũng đắng cay cúi đầu, mấy ngày trước còn vui vẻ với nhau, sao giờ lại thành ra thế này, cậu chủ thật là, mọi cố gắng của ông đã bị cậu chủ làm hỏng hết rồi.Thời gian trôi đi cũng khá nhanh, mọi động tác cũng dừng lại khi hắn gầm nhẹ. Đứng dậy sửa sang quần áo, nhìn người nằm dưới ghế sofa, đôi mắt vô thần, nước mắt cũng khô cạn nhưng vẫn còn động chút ít ở khóe mắt, quần áo bị hắn xé nát, trông cậu y như đóa hoa bị dùi vập nhưng hắn không động tâm, chỉ hừ lạnh."Đây là lần cuối, nếu cậu còn muốn quấn lấy Choi Siwon, thì lần sao ... tôi sẽ muốn cậu trước mặt ... ông bà Eun."Lấy áo khoát từ tay người làm, hắn bước nhanh ra khỏi đại sãnh.Eunhyuk vẫn nằm đó, không biết suy nghĩ cái gì! Bác Shin cùng mấy người làm chạy tới đỡ cậu, thấy phía dưới chảy ra vũng dịch máu đỏ, họ hoảng sợ hỏi."Cậu Eunhyuk, để tôi...""Buông ra."Giọng cậu không chút ấm áp vang lên khiến họ cũng hoảng hốt mà buông tay ngay.Eunhyuk chật vật đứng dậy đi từng bước lên cầu thang, tuy hạ thể đau nhưng vẫn có thể đi được. Bác Shin vẫn không an tâm, ông đi tới nắm tay cậu thì phát hiện tay cậu lạnh ngắt, bác lo lắng."Cậu Eunhyuk, để tôi gọi bác sĩ khám cho cậu được không?""Buông ra."Cậu quát lớn khiến ông sủng sốt cũng kinh hoàng bởi ánh mắt của Eunhyuk trở nên sắc lạnh cùng giọng nói đầy nộ khí, ông buông tay ngay.Eunhyuk tiếp tục đi lên lầu, để lại mấy người làm vừa lo vừa sợ nhìn cậu, đây là lần đầu tiên họ thấy Eunhyuk như vậy, họ không biết sau này còn xảy ra sóng gió gì trong cái biệt thự này nữa đây?________________________________MemoryTrên tầng cao nhất, Jung Yunho mặc áo choàng đen, ngồi trên ghế sofa và Kim Jaejoong thì được hắn ôm vào lòng. Khi kích tình qua đi, Jaejoong cả người mềm nhũn dựa vào vòng tay ấm áp của hắn, vẻ mặt hồng hào mang theo chút phong tình đầy quyến rũ mà Jung Yunho tuy vẻ mặt thõa mãn nhưng vẫn thấy khó chịu bởi hắn vẫn chưa ăn đủ vì bị người ta phá đám.Mà cái tên phá đám ấy lại nhàn hạ ngồi uống hết mấy chai rượu quý của hắn, đã vậy còn không chịu về, Jung Yunho lườm kẻ đã ngà ngà say trước mặt."Rượu chứ không phải nước lã ... nếu cậu khát thì đi ra hồ bơi mà uống."Lee Donghae không để ý, lại tụ hết một ly."Nếu là bạn bè tốt thì lấy thêm rượu cho mình đi.""Chuyện gì mà khiến cậu tức giận đến mức phải dùng rượu hạ hỏa vậy?"Jung Yunho cảm thấy tên này gần đây rất lạ, cứ hay đến tìm mấy tủ rượu của hắn mà phá hoại. Tuy hắn không tiếc nhưng nếu tên này cứ đến hoài thì hắn và Jaejoong phải làm sao? Hắn vẫn muốn nhân nhịp mấy ngày rãnh rỗi ôm ấp tiểu thiên thần của hắn nha."Nếu là chuyện tình nhân thì tìm Choi Siwon là tốt nhất, tên kia đào hoa có tiếng."Thấy hắn cứ uống hoài, Yunho đành lên tiếng muốn đuổi khách."Đừng nhắc đến tên đó trước mặt mình"Giọng hắn nghe ra có sát khí muốn giết người khiến Yunho càng khó hiểu hơn, chưa kịp lên tiếng thì..."Giờ này mà còn có người nhớ đến mình sao? ... Ây ... Donghae à, làm gì uống nhiều vậy?"Choi Siwon từ thang máy đi ra thấy cảnh này không khỏi giật mình.Tên Lee Donghae này mỗi khi có chuyện buồn đều như thế? Vậy là chuyện gì đây ? Mới bước được vài bước thì ..."Xoảng."Siwon nhìn chai rượu quý bay thẳng vào mình, kịp thời né tránh, không khỏi toát mồ hôi lạnh, bị nó đập vào đầu, không chết cũng liệt giường."Cậu nổi điên gì thế? Sao lại chọi mình."Siwon mặt đen thui đi tới nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy tà khí của Donghae khiến hắn muốn co giò bỏ chạy ngay. Đành đi vòng sang ngồi kế Jung Yunho, hắn nháy mắt hỏi xem chuyện gì nhưng Yunho chỉ lắc đầu, hắn đành liều mạng hỏi."Sao rồi? Là chuyện của mấy chuyến hàng lần trước hay là chuyện ở công ty?"Dạo gần đây có một tổ chức bí mật hay kiếm cớ gây sự với bọn họ nhưng hành tung của bọn chúng quá cẩn mật nên bọn họ vẫn chưa tìm được. Tuy hơi đau đầu nhưng không đến nổi khiến tảng băng này phát hỏa."Dạo gần đây cậu rất rãnh thì phải?"Lee Donghae lên tiếng, nhìn về Choi Siwon nhếch môi cười khinh."Một con báo con không đủ thõa mãn cậu, muốn tìm thêm con mèo hoang của mình nữa sao?"Tuy hắn không biết sao lại khó chịu nhưng Eunhyuk là món đồ chơi của hắn, ngoài hắn ra không một ai được đụng vào cậu, mà giờ tên Choi Siwon này lại động dục muốn Eunhyuk, hắn thì lại rất ghét như thế.Siwon vẫn không hiểu chuyện gì nhưng Jung Yunho có thể cảm nhận được tên Lee Donghae này ... đang ghen.Vẫn muốn xem kịch hay, Yunho vẫn ôm Jaejoong trong lòng, phớt lờ động tác nháy mắt nhướng mày của Choi Siwon nhìn về phía mình.Siwon thấy Yunho làm lơ, đành phải tự lực cánh sinh."Cậu nói vậy là có ý gì?"Donghae hừ lạnh."Donghae, cậu nên nhớ rõ, mình không thích ai đụng vào đồ của mình, dù là bạn bè cũng không được?""Cái này thì mình biết nhưng mình đụng vào cái gì của cậu chứ?"Hắn lại hỏi.Tự dưng cảm thấy lạ lạ, lại suy nghĩ câu nói cái gì báo con, cái gì mèo hoang, mắt bổng sáng lên, lại nhìn Lee Donghae mặt tối sầm như đêm 30 kia, cợt nhã hỏi."Cậu nói là Eunhyuk sao?"Thấy Donghae có phản ứng, hắn tự nhiên muốn chọc nhưng nghĩ đến cái chai khi nãy nhém bay trúng đầu, đành thôi vậy."Chắc cậu đã hiểu lầm, mình và Eunhyuk chỉ là bạn bè thôi, với lại em ấy là bạn của Mimi, mình thì không có hứng thú lên giường với bạn của người yêu chút nào."Donghae nhếch môi."Hai người làm việc gì không liên quan đến mình, dù gì sao này cậu ta cũng không có gan để gặp cậu.""Cậu đã làm gì Eunhyuk?"Hắn lo lắng hỏi, lại bắt gặp vẻ mặt chế giễu của Lee Donghae."Nói không có hứng thú mà lại lo lắng sao ? ... Siwon, cậu yên tâm, mình không làm chết cậu ta là được rồi.""Cậu..."Choi Siwon cau mày, tên Donghae này làm việc luôn đọc đoán, không biết Eunhyuk có sao không? Nghĩ kỹ một chút, hắn lại nói."Mình không biết cậu đã làm gì với Eunhyuk nhưng đừng để bản thân hối hận là được.""Loại người như cậu ta, lúc không có mình thì đi tìm cậu tỏ ra lẳng lơ, vì thứ như thế, tại sao mình phải hối hận việc đã làm?"Choi Siwon giờ đã hiểu chuyện, chắc tên này lại cho người theo dõi Eunhyuk nên mới biết cậu tìm đến hắn.Siwon thở dài, bắt đầu giải thích."Cậu hiểu lầm rồi, đúng là dạo này Eunhyuk có tìm mình nhưng là vì cậu mới tìm mình."Lee Donghae nhíu mày, đợi Siwon nói tiếp."Dạo trước mình được Yunho nhờ vả trông chừng Jaejoong, lúc đó tìm được Jaejoong nhưng Eunhyuk cũng ở đó! Sau đó mình muốn mua đồ cho Mimi mà Eunhyuk lại biết Mimi thích gì nên mình nhờ vả em ấy, ngược lại em ấy bảo mình làm ma nơ canh, thử chiều dài khăn choàng cổ giúp em ấy."Hắn uống ngụm rượu, ngước nhìn Lee Donghae ngồi ngây đơ tại chỗ lắc đầu."Eunhyuk nói với mình, lần trước sinh nhật cậu, em ấy không có tặng cái gì hết nên muốn đan khăn choàng cổ tặng cậu, mình cũng bảo em ấy tìm thẳng cậu được hơn nhưng em ấy bảo cậu toàn mặc hàng hiệu mà em ấy không có tiền, đành lấy giả tráo thật, tự đan rồi đóng tem hiệu để tặng cậu."Eunhyuk vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt. Dù cảm thấy lạ nhưng cũng chẳng muốn quan tâm, tính tình hắn như lật trang sách, nắng mưa thất thường, cậu không muốn đoán nữa. Bổng bị hắn ôm, Eunhyuk muốn giãy ra nhưng càng bị siết chặt, cậu đành im lặng.Thời gian qua nhanh, không biết Donghae đã ôm Eunhyuk bao lâu, đến khi hắn cảm thấy cậu đã yên lặng không nháo nữa, hắn vuốt ve tóc cậu, trầm giọng."Sao không nói cho tôi biết, việc cái khăn choàng kia?"Thấy cậu im lặng, hắn thở dài."Mai mốt có chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết, được không?"Cậu vẫn im lặng, hắn hít ngụm khí, đây là lần đầu hắn chịu nhẹ giọng với cậu. Vậy mà cậu không có phản ứng gì hết, tại sao chứ ? ... lại thở dài."Xin lỗi."Lần đầu tiên trong đời hắn nói câu này nhưng Eunhyuk vẫn không đáp trả, hắn thật sự bốc hỏa, đẩy cậu ra nhưng ... Nhìn người trong lòng đã ngủ say như chết, hắn dở khóc dở cười. Vậy ra nãy giờ hắn tự nói chuyện với chính mình sao? Hắn lắc đầu bất lực, đặc cậu xuống giường, cũng nằm xuống ôm cậu vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu."Eunhyuk, ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro