[Longfic/Haehyuk/Edit] Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc
.
Stt: Ship Yewook đâu đâu nào... Ra băm con dê này hầm gặm nhấm đi....
.
Chương 39: Ngoài ý muốn
Sau bãi chiến trường, bốn bọn họ ngất ngây nằm đủ các phương hướng.
Eunhyuk nằm bẹp dưới đất, Ryeowook nằm dài trên bàn, Zhoumi nằm lên bụng Eunhyuk riêng Jaejoong đỡ hơn một chút, ngồi thừ ra đó nhưng không trụ được lâu cũng ngã ngang tại chỗ.
"Dọn dẹp tàn cuộc thôi."
Jung Yunho là người phản ứng đầu tiền.
Hắn bế Jaejoong lên, nhìn ba người còn lại.
"Chúc các cậu may mắn."
"Tối nay chắc không ngủ được rồi."
Choi Siwon đỡ Zhoumi say bí tỉ lên, nhìn Lee Donghae.
"Donghae, suy nghĩ kỹ những gì mình đã nói."
Donghae ngồi đó nhìn Eunhyuk rất lâu, nội tâm phức tạp.
"Lee tiên sinh, ngài định thế nào?"
Yesung lên tiếng nhắc nhỡ. Hắn thở dài.
"Đưa Ryeowook về nhà cậu ấy."
Sau đó bế Eunhyuk rời đi.
Yesung nhìn Ryeowook, mặt đanh lại nhưng cũng không tình nguyện bế cậu lên. (ai fan Yewook muốn thấy cảnh tiếp theo thì rep dưới cmt này nha!)
__________________________
"Ọe ...."
Vừa về đến biệt thự, Eunhyuk đã ôm buồng cầu ói đến mật xanh cũng không còn, Donghae ngồi xổm kế bên vuốt lưng cậu.
Đây là lần dầu tiên hắn thấy một người ói nhiều đến thế, cũng thấy buồn cười vì sao không cảm thấy ghê tỡm mà có nhẫn đại ngồi đó vuốt lưng cho cậu dễ chịu.
Thấy cậu đã nôn đến mặt tái mét, hắn bế cậu lên giường sau đó đem cốc nước giải rượu đưa Eunhyuk, nhưng cậu lại hất ra.
"Không cần."
Cậu lảo đảo đứng dậy nhưng lại té xuống. Lee Donghae tuy tức giận trước hành động "Đại nghịch bất đạo đó." nhưng với dáng vẻ hiện giờ của cậu, tia mắt có chút đau xót.
Hắn đỡ cậu đứng dậy nhưng cậu lại kéo hắn xuống.
"Hì ..."
Cậu bám vào hắn, bên môi nở nụ cười thật hồn nhiên giống trẻ nhỏ, cậu đưa tay vòng lên đầu hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy.
"Anh thật đẹp trai nha."
Donghae lúc đầu sửng sốt sau đó thì dỡ khóc dỡ cười, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt cậu, thở dài.
"Em say rồi, nên đi ngủ sớm nếu không mai thức dậy sẽ rất đau đầu."
Eunhyuk lắc đầu như trống bỏi.
"Tôi không say."
Lại nhìn người trước mắt.
"Anh là ai?"
"Tôi là Donghae." – Hắn trầm giọng.
"Donghae? ... không ... anh không phải tên ác ma đó."
Cậu phản bác.
Lee Donghae nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
"Em nói ai ác ma?"
"Là hắn ... Lee Donghae, hắn là tên ác ma ..."
Nói đến đây nước mắt không tự chủ đã rơi xuống hai gò má ửng hồng do tác động của rượu, Eunhyuk ôm chặt Donghae khóc nức nở.
Nhìn người trong lòng đang khóc rất thê lương, nơi ngực dâng lên một cảm giác đau nhói, hắn đẩy nhẹ cậu ra, nâng khuôn mặt ướt đẫm của cậu lên hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt đang rơi xuống.
Khóc một lát thì cảm thấy cả người rất mệt, cậu lại tựa vào người hắn lẫm bẫm.
"Hắn là tên xấu xa, tại sao có thể đối xử với tôi như thế? ... tại sao không tin tôi? ... tôi thật sự không có làm, tại sao không tin tôi ? ..."
"Em ghét Lee Donghae đến thế sao ? ... em ... không thích hắn chút nào sao?"
Donghae thật khó tưởng tượng mình có bao nhiêu nhẫn nại cùng chờ mong câu trả lời của Eunhyuk lúc này.
Trong lòng cậu, hắn thật sự là ác ma sao? Không lẽ cậu không có chút cảm giác gì với hắn sao?
"Thích ... ha ... thích một ác ma sao?"
Cậu nói nhưng giống như là tự hỏi chính mình, sau đó nhìn hắn, vẻ mặt bị thương.
"Tại sao tôi phải thích kẻ đã cưỡng đoạt tôi?... Tại sao tôi phải thích kẻ đã chia rẽ tình cảm của tôi và Kyuhyun? ... Tại sao tôi phải thích kẻ đã đẩy tôi cho những kẻ man rợ ấy?... Anh nói đi, tại sao tôi phải thích hắn?"
Cậu nắm chặt cổ áo hắn, nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả áo hắn. Lee Donghae siết chặt tay, mắt xanh lam nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cậu, hắn có thể thấy rõ sự phẫn nộ, đau lòng, thù hận ở trong đó. – Hắn đã tổn thương cậu nhiều đến thế sao?
Như trút được cơn tức, tâm tình cậu lại bình thản như cũ, đột nhiên cậu ngẫn đầu nhìn Donghae chăm chú, đôi tay nhỏ bé lại quấn lấy cổ hắn, nụ cười ngây ngốc lại nở rộ.
Trước nụ cười như thiên thân ấy, Donghae có chút say, hắn biết khi cười cậu sẽ rất đẹp nhưng không nghĩ nụ cười này cũng có một ngày hắn có thể nhìn thấy, mặc dù là vì cậu đang say.
"Anh đẹp trai thật đó nha! Nếu đi làm Ngu Lang chắc sẽ đắc khách lắm đó."
Mày hắn nhíu chặt. – 'Ngu Lang? Ý cậu bảo hắn giống trai bao sao?'
Nhưng chỉ một giây, mày lại giãn ra.
"Nếu không phải em say, tôi nhất định sẽ phạt em."
Eunhyuk đang say nên không suy nghĩ nhiều, hai tay ôm lấy mặt hắn nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ thì thầm.
"Anh có thích tôi không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Donghae cả người cứng đờ, ánh mắt hoài nghi nhìn cậu, hắn suy nghĩ một chút, nhìn vào đôi mắt mê ly ấy."Vậy ... em có thích tôi không?""Thích."Cậu không do dự mà trả lời, không biết phải tác dụng của rượu hay không mà cậu có thể nói bình thản như thế?Ánh mắt hắn tỏ ra phức tạp, lại nhìn vào Eunhyuk."Không phải em yêu Kyuhyun sao?""Kyuhyun ? ... Kyuhyun ..."Cậu kêu cái tên đó y như đọc thần chú. Nước mắt mới khô lại rơi xuống, nụ cười bi thương hiện ra, giọng bất lực."Yêu ... yêu rất nhiều ... nhưng ... tôi không xứng ... tôi là kẻ đã bị vấy bẩn, anh nghĩ Kyuhyun còn muốn tối sao?"Bàn tay to lớn nâng cằm cậu lên, ánh mắt có chút chua xót nhìn cậu. Nhịn không được, nhẹ nhàng hôn xuống...Eunhyuk càng lúc càng thấy chóng mặt, cổ họng lại khô khan, cậu muốn uống nước, tự nhiên có cảm giác môi ươn ướt, cứ tưởng là nước, không ngần ngại đón nhận. Thấy cậu đau lòng khi hắn nhắc đến Kyuhyun, hắn cứ nhiên có chút khó chịu, nhịn không được muốn hôn cậu, không nghĩ cậu lại đáp trả lại hắn. Dục vọng ẩn nhẫn từ lâu, mặc kệ tất cả, hắn bế bổng cậu đi về phía giường lớn. Môi lại một lần nữa phủ lên đôi môi đỏ mọng của cậu, hắn có thể nếm được vị ngọt của cậu cùng men rượu còn vươn lại, tay cũng bắt đầu cởi bỏ những thứ vướng víu của hai người.Nụ hôn thật sâu cũng dừng lại, mắt hắn sâu thẳm nhìn người dưới thân, giọng trầm thấp."Hyukie, nói ... nói em thích tôi."Khóe mắt còn đọng vài giọt nước chưa tan, môi đỏ mọng hé mở, mùi hương của rượu từ miệng nàng thổi vào mặt hắn, giọng trong trẻo."Thích anh?"Donghae nở nụ cười hài lòng, hắn hôn nhẹ lên môi cậu, nói tiếp."Vậy ngày mai trở về biệt thự sống cùng tôi, không cho rời đi nữa.""Ưm ..."Eunhyuk thấy choáng váng, chỉ đơn thuần kêu một tiếng nhưng lại khiến Donghae hài lòng."Hyukie, em là của tôi, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không buông tha em ... trừ khi tôi chết."Lời nói như định đóng cột, mang theo tính bá đạo cùng mệnh lệnh không thể chống lại.Một lần nữa hắn lại phủ lên môi cậu, không phải nụ hôn cuồng dã, mà là cái hôn nhẹ nhàng như người yêu của nhau vậy. Trong phòng, cảnh xuân hiện ra, nhiệt khí dần dần tăng lên đến cực điểm ..._______________________________Sau đêm kích tình, Donghae cứ thế ôm Eunhyuk ngủ cho đến sáng nhưng nói trắng ra cũng hừng đông hắn mới ngừng lại.Đêm qua, lần đầu tiên hắn mới biết thỏa mãn là như thế nào, dù hắn có đòi hỏi bao nhiêu, Eunhyuk cũng không phản kháng, còn rất phối hợp, có thể là do say nên hắn mới thấy được mặt khác của cậu... dịu dàng, thuần khiết, cũng có chút ngây ngốc khiến hắn không muốn dừng lại.Vừa mở mắt ra đã thấy thân thể mềm mại trong lòng khiến hắn lại có phản ứng, tuy hắn có không ít tình nhân nhưng Eunhyuk là người đầu tiên khiến hắn mất không chế."Ưm."Eunhyuk rên khẽ, người cựa quậy một chút, bàn tay nhỏ bé đặc lên khuôn ngực cường tráng của hắn, dí chặt thân mình vào hắn, vẻ mặt tỏ ra rất dễ chịu.Donghae cười khổ, cậu không phải đang câu dẫn hắn đấy chứ?Bàn tay không an phận bắt đầu vuốt ve tấm lưng trần, lần di chuyển xuống cặp mông trắng mịn, hắn muốn xuống hơn nữa nhưng ..."Á ..."Eunhyuk đột nhiên mở mắt, hét to lên, cật vội lui về phía sau, mắt hung dữ nhìn hắn dò xét."Tỉnh rồi?"Giọng nói trầm tĩnh, không chút nổi giận.Eunhyuk nhìn hắn chưa nói được gì thì đầu chợt choáng ván, cậu ôm đầu nhăn mặt. Donghae có chút lo lắng, hắn nhíu mày."Nếu tối qua em chịu uống thuốc giải rượu thì hôm nay sẽ không đau như thế?"Eunhyuk không nghe vô một chữ, đây chính là hậu quả của việc say rượu nhưng trí nhớ của cậu vẫn rõ ràng.Cậu muốn bước xuống giường nhưng tay bị hắn giữ lại."Em nghĩ ngơi đi, tôi bảo bác Shin nấu canh giải rượu cho em."Giọng hắn đầy quan tâm nhưng Eunhyuk lại chẳng màng chú ý tới, cậu lạnh giọng."Không cần, tôi về nhà tự làm được.""Đêm qua em nói sẽ tiếp tục ở đây, em đã quên?"Hắn không vui nói."Không nên tin lời của kẻ say rượu ... anh phải là người hiểu rõ mới đúng."Tay truyền đến cơn đau nhức, nhìn lại vẻ mặt hắn còn tối hơn đêm 30, có thể thấy cả gân xanh, quanh người tản ra nộ khí chết người.Cứ nghĩ sẽ bị đánh hay ăn bạt tai nhưng chẳng có gì, đổi lại cơn đau qua đi, mà người trước mặt lại bình thản nở nụ cười yêu mị khiến cậu nổi cả da gà."Em nói đúng, không nên tin kẻ say rượu nhưng mà ... hành động đêm qua của em, tôi rất hài lòng."Cậu chớp mắt vô tội nhìn hắn."Thật xin lỗi, khi tôi uống say, ngay cả tôi họ gì tôi cũng không biết ... vậy nên, hôm qua chẳng có ấn tượng ... Á ..."Xoay người một cái đã nằm dưới thân hắn, cậu tức giận hét lớn."Buông ra."Donghae cười tà mị."Em không nhớ? Tôi sẽ làm cho em nhớ ra.""Anh ..."Điện thoại làm gián đoạn cuộc chơi nhưng cũng như hồi chuông cứu mạng Eunhyuk. Cậu đẩy mạnh hắn ra nhưng không được, đành ra vẻ cầu xin."Có thể là ba mẹ tôi gọi, tôi muốn nghe."__________________________Dưới lầu, Lee Donghae dựa người vào thân xe, Yesung nghiêm nghị đứng đó, mặt vẫn khó coi như thường.Thấy Eunhyuk đi tới, Yesung có chút lo lắng hỏi."Cậu Eunhyuk, cậu ấy sao rồi?""Anh định thế nào?"Cậu không trả lời hắn mà hỏi ngược lại."Tôi sẽ chịu trách nhiệm." – Hắn dứt khoát.Không chỉ Eunhyuk, ngay cả Donghae cũng giật mình bởi quyết định của hắn. Suy nghĩ một chút, cậu lắc đầu."Không cần ... anh chỉ cần viết một tờ chi phiếu là được, con số sẽ do Ryeowook quyết định."Yesung nhíu mày, Eunhyuk nói tiếp."Không phải từ trước đến giờ các anh luôn dùng chi phiếu hay sao?... Ryeowook chỉ có một yêu cầu, là anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy, coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra.""Tôi đã nói tôi sẽ chịu trách nhiệm nên ...""Anh sẽ cưới cậu ấy sao? Hay đem cậu ấy về làm tình nhân của anh? ... Yesung, đời làm con trai của một người là mạng sống của họ vì nó rất đẹp..., một khi bị vấy bẩn thì dù cho họ núi vàng núi bạc, họ cũng chẳng cần."Cậu dừng một lát."Kim Ryeowook không cần người không yêu cậu ấy chịu trách nhiệm, hơn nữa ... cậu ấy còn có "Thanh mai trúc mã.", hai người cũng có hôn ước từ nhỏ, chỉ đợi anh ta về cưới là cùng ... Vì thế, anh hãy xem như đêm qua chỉ là giấc mộng cũng được ... tĩnh lại rồi thì quên hết đi."Yesung siết chặt tay, nhìn Eunhyuk, đôi mắt có chút lạnh lẽo."Đã làm phiền cậu Eunhyuk."Sau đó xoay mặt nhìn Lee Donghae."Lee tiên sinh, tôi xin phép đi trước."Nói xong, hắn đi đến chiếc Lexus LFA màu trắng trước mặt, nhấn ga rời đi.Yesung đi rồi, Eunhyuk cùng đi lên phòng nhưng tay bị giữ lại, cậu nhíu mày."Buông ra.""Lên phòng lấy mấy thứ em cần, sau đó cùng tôi về biệt thự."Cậu hừ lạnh."Đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn lớn nhưng sao trí nhớ lại kém như thế?"Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút sợ sệt."Lee Donghae, đợi khi nào có kết quả thì tôi sẽ nghĩ đến việc có cùng anh quay về hay không nhưng ... dù đánh chết tôi cũng không muốn cùng anh một chỗ, trở về cái lồng giam đó, anh lại muốn làm gì tôi ... hành hạ hay trừng phạt tiếp?"Donghae thoáng qua tia đau xót, cậu chán ghét hắn như thế sao?"Em không có lựa chọn ... một, theo tôi về ... hai ....""Giết ba mẹ tôi sao?"Giọng cậu nhẹ nhàng chen ngang hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không. Tay hắn siết chặt, mặt lạnh lùng nhìn cậu, hắn không có ý định đó, hắn chỉ muốn nói sự lựa chọn thứ hai là hắn sẽ dọn đến đây nhưng cậu lại nói như thế ..."Nói là lựa chọn nhưng cũng chẳng khác gì ép buộc."Cậu nhìn hắn, nhỏ giọng."Anh yên tâm, tôi là đứa con có hiếu nên sẽ không để ba mẹ mình chết phaỉ chết oan, đương nhiên ... tôi sẽ theo anh về nhưng anh nên nhớ cho kỹ ... Eunhyuk tôi, đời này kiếp này vĩnh viễn cũng hận anh, đến chết cũng không tha thứ cho anh."Cậu lạnh lùng quay đi nên không kịp thấy vẻ bi thương trên mặt hắn.Donghae nhìn bóng dáng cậu khuất dần, lòng chợt đau nhói. Hận hắn đến thế sao ? ... Chết tiệt ... Mắng nhẹ một tiếng, không hiểu sao lúc này hắn lại thấy khó chịu đến cực điểm, là vì lời nói của cậu, là vì sự hờ hững cùng vẻ mặt lạnh lùng của cậu đối với hắn.Tự nhiên hắn muốn thời gian đêm qua có thể trở lại, lúc đó cậu như một đứa trẻ nhu thuận ở bên hắn, cười với hắn, còn nói thích hắn ...."Lee Donghae, mày điên rồi sao?"Tự nói với chính mình, vì sao lại mong cậu đến thế ? ... cảm giác này khiến hắn có chút sợ hãi ... Sợ hãi?Lần đầu hắn dùng hai từ này để hình dung đối với một người mà cậu đối với hắn không phải là món đồ chơi sao? Tâm tình hắn thật phức tạp, rốt cuộc Eunhyuk là gì với hắn? Là món đồ chơi? Là tình nhân hay là ... Không lẽ hắn thật sự động tâm?Lấy một điếu thuốc, hắn hít một hơi sâu, mắt nhìn lên lầu hai."Eunhyuk, tôi phải làm gì với em đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro