Chương 91: Ngoại truyện 3: Trái bí đỏ

[Longfic/Haehyuk/Edit] Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Đốc

Chương 91: Ngoại truyện 3: Trái bí đỏ

Ánh chiều tà trải dài trên thành phố lớn rộn rã, vài tia hoàng hôn còn sót lại chiếu rọi xuống những cây cối xanh tươi. Trong một căn biệt thự màu vàng nhạt, mái ngối nâu trầm, giữa khoảng sân mọc đầy cỏ, một cậu trai khoảng mười sáu tuổi, ngồi trên chiếc ghế cao, một tay cầm bút vẽ, đang vẽ lên tấm bảng lớn trước mặt. Dáng người cao gầy, trên người vận một bộ đồ đơn giản, khuôn mặt có vẻ nho nhã, đôi môi bạc hơi nhếch lên, đôi mắt xanh lam tỏ ý cười nhìn chăm chú bức tranh trước mặt.

" Xoạt ... xoạt ... xoạt ..."

Bổng một tiếng động trong bụi cây khiến cậu trai giật mình, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bụi rậm. Trong bụi rậm xoạt xoạt thêm vào tiếng, một cái mông nhỏ nhắn hiện ra trước mắt cậu bé, đang loi nhoi như con giòi. Ngay sau đó là một dáng người nhỏ nhắn đứng thẳng dậy, có thể thấy rõ là một cậu bé bởi mái tóc nâu dài còn có cái áo dớm bẩn màu xanh nhạt, mang theo chút bụi bậm có thể do bụi rậm gây ra, còn có tóc tai hơi rối một chút nhưng bóng dáng nhỏ nhắn ấy vẫn quay lưng về phía cậu trai.

"Em là ai?"

Cậu trai nhịn không được lên tiếng hỏi, mày cũng cau lại, trong căn biệt thự này, vách tường cao khoảng hai mét mà dáng người bé nhỏ như thế làm sao trèo qua được ? không lẽ ... Cậu trai với vẻ mặt ngây người, hắn còn nhớ chỗ tường đó có một cái lỗ chó to nha ... không lẽ tiểu nha đầu này chui qua từ lỗ chó? Cậu bé mặt áo xanh nhạt giật mình khi có người kêu mình nhưng cũng quay lại về phía giọng nói vừa phát ra. Một đôi mắt trong veo tĩnh lặng, một khuôn mặt trái xoan trắng mịn, một đôi môi đỏ như son hơi mím lại, vẻ mặt có chút tái nhợt nhìn về phía con trai ấy.

Cậu trai thấy cậu bé trước mặt nhìn qua cũng khoảng bảy tám tuổi, tuy còn nhỏ nhưng lại mang một vẻ đẹp thuần khiết nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt, trông chúng long lanh như những ánh sao trên trời, tim tự nhiên loạn một nhịp, mặt có chút mất tự nhiên ... Hắn bị sao thế này, không lẽ bị cậu bé làm tim loạn nhịp ? ... trời ơi, hắn vẫn chưa có biến thái đến thế đâu.

"Khụ ... khụ ... em là ai ? sao vào được đây?"

Hắn ho khan vài tiếng, trầm giọng hỏi cậu bé trước mặt. Cậu bé chớp chớp đôi mắt trong veo, giọng trong trẻo vang lên.

"Vì sao em phải nói cho anh biết em là ai?"

Cậu trai ngẩn người, ngay sau đó nhíu chặt mày.

"Em có biết tự tiện xông vào nhà người khác là phậm pháp hay không?"

" Em không có xông vào mà là chui vào nha..."

Cậu bé trả lời xong cũng đi tới trước mặt hắn, từ dưới nhìn lên có thể thấy người này rất cao, khuôn mặt cũng tuấn tú, dáng người cũng xem là soái ca ... được, trong lòng cậu bé đã có quyết định rồi.

"Chui vào?"

Nói xong hắn cũng hiểu ngay, thì ra là chui từ cái lỗ kia.

"Vậy vì sao em chui vào đây ? còn nữa, em phải nói em tên gì ? ở đâu tới đây?"

"Em tên trái bí đỏ, em từ nhà đi tới đây."

Cậu bé thành thật trả lời nhưng lại khiến mặt cậu trai đen thui, đây mà cũng gọi là câu trả lời sao ? ... hắn thở dài nhìn cậu bé.

"Anh tên Donghae, đây là nhà của anh, giờ anh đã nói tên anh rồi, em cũng nói tên em đi."

"Em cũng đã nói tên em cho anh nghe rồi mà, ba và mẹ đều kêu em như thế."

"Em ..."

Hắn tức giận nghiến cả hàm răng nhưng chưa kịp phát tiết thì thấy đôi mắt cậu bé nhìn chăm chú vào bức tranh hắn đang vẽ, đôi mày khẽ nhướng lên, sau đó mặt mày vui vẻ, giọng nói có chút đắc ý.

"Đẹp không? đây là căn biệt thự do anh thiết kế đó, nó có tên là Nguyệt Thự, hình trăng khuyết rất đẹp, sau này anh sẽ xây nó lên."

Hắn thao thao bất tuyệt, đối với hắn thì đây là tâm quyết lớn nhất, xây xong căn biệt thự lớn này, hắn cùng ba mẹ và em trai sẽ sống những ngày vui vẻ và hạnh phúc bên nhau, cả nhà bốn người còn có bác Shin nữa, chắc chắc sẽ rất vui.

"Thật xấu xí."

Chỉ ba chữ mà có thể khiến hắn đóng băng tại chỗ, miệng đang cười vui vẻ thì cứng đơ nhưng có chút giật giật ... Cái gì xấu xí ? ... đây là thành quả cả tháng trời hắn giày công cực khổ thiết kế vậy mà tên xú nha đầu miệng còn hôi sữa này lại nói là xấu xí, xấu ở chỗ nào chứ ? ... tức giận, phẫn nộ, muốn đánh người. Xoay mặt hung hăng trừng mắt cậu bé áo xanh, muốn đè cậu bé xuống vạch mông ra đánh nhưng khi thấy cậu bé cầm bút vẽ của hắn còn vẽ bậy bạ gì đó trên bảng thiết kế ... mặt lạnh, môi tái, lòng thì hoảng hốt muốn ngăn cản nhưng khi thấy cậu bé vẽ gì đó xong nhìn hắn cười ngây ngô.

"Nên có một vườn hoa lớn sẽ đẹp hơn, anh là con trai không có tí lãng mạng gì hết ? chắc bây giờ vẫn chưa có cậu nào thèm ngắm phải không?"

Nhìn những cái bông không ra bông, hoa không ra hoa nhưng đặc ở một góc đó có thể thấy tốt hơn rất nhiều, hắn cũng không so đo với lời cậu bé nói, chỉ nhìn cậu bé thản nhiên trêu chọc.

"Vẻ xấu thật nhưng anh tạm chấp nhận."

Cậu bé phồng má trừng mắt nhìn hắn, quăng thẳng cây bút vào mặt hắn, tức giận bỏ đi ... xấu thì xấu cũng đâu cần chê bai ra mặt như vậy có được không ? ... à, mà nghĩ lại hình như khi nãy mình cũng nói như thế thì phải ? Vừa bước đi vài bước thì tay đã bị hắn nắm lại, mặt nhanh chống đỏ bừng, lần đầu tiên bị người khác nắm tay khiến cậu bé có chút lúng túng nha ...

"Trái bí đỏ, vì sao ba mẹ lại gọi em như thế vậy ? ... còn nữa, vì sao lại vào nhà anh ? em không nói anh sẽ báo cảnh sát bắt em, cho em ở trong đó sám hối."

Hắn thấy cậu bé muốn bỏ đi nên ra tay ngăn cản, bây giờ cũng rất buồn chán, có cậu bé này giải khoay cũng là cách tốt nhất.Trái bí đỏ liếc hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn nhấp nháy.

"Em đang trên đường về nhà nhưng thấy được một con chó nhỏ, thấy nó rất dễ thương, vội chạy theo nhưng tới chỗ này thì mất tiêu, tự nhiên thấy được cái lỗ to kia, em nghĩ chắc nó chui vào đây nên em mới chui vào theo."

Trái bí đỏ mặt mày ủ rũ nói tiếp.

"Ba mẹ em nói, từ nhỏ em rất ngốc, vì thế phải ăn nhiều bí đỏ mới thông Hyuk lên được, ăn hoài ăn mãi rồi ai cũng kêu em thành trái bí đỏ luôn, ba mẹ thấy thế cũng kêu luôn, thật mất mặt."

Cậu bé cảm thấy mình rất thông Hyuk nha, vì sao mọi người cứ nói cậu là bé ngốc ? không can tâm ... giận.

"Hahahahahaha .... Ăn bí đỏ sẽ thông Hyuk ... thật tức cười ... hhahahaha "

Tiếng cười vang vọng không trung, Donghae cười như điên, hắn lần đầu nghe thấy việc ăn bí đỏ sẽ trở nên thông Hyuk nếu thật thế thì hắn sẽ ăn cả vạn quả cũng nên.

" Á ... "

Cười mới được một nữa thì bên eo bị đau, nhìn lại mới thấy là do trái bí đỏ gây ra, hắn trừng mắt nhìn cậu bé, sau đó ho nhẹ một tiếng, cũng biết mình đã thất thố, vẻ mặt có chút áy náy.

"Anh thấy em không cần ăn bí đỏ vẫn rất thông Hyuk đó thôi."

Tuy chỉ là lời an ủi nhưng lại khiến đôi mắt trong veo léo sáng, nụ cười ngây ngô nhìn hắn, cằm hất lên, giọng tỏ vẻ đắc ý.

"Em cứ tưởng anh ngu ngốc không ngờ cũng có chút thông Hyuk ... được rồi, sau này anh chỉ cần ăn nhiều bí đỏ thì anh cũng sẽ thông Hyuk giống như em vậy đó."

Mặt hắn đen xì nhưng ngay sau đó lại bị hành động của cậu làm cho đờ đẫn cả ra. Trái bí đỏ bổng ôm mặt hắn ghé sát mặt mình, cái môi nhỏ nhắn đặt lên đôi môi mỏng bạc của hắn, ngay sau đó là nụ cười ngây thơ nhìn hắn.

"Cái này coi như em đã đóng dấu anh, sau này em lớn lên thì anh phải gả cho em, còn có ... Hazi ..."

Vẻ mặt có chút xụ xuống như lời mình đang nói là ngậm đắng nuốt cai mà thốt ra.

"Coi như em không có phúc, kiếp trước không có tu đủ kiếp nên mới gặp tên ngốc như anh nhưng vì tương lai của kẻ ngốc anh sẽ không có cậu gái nào ưa, tính cách lại chẳng có ai thích nên em đành hy sinh bản thân vậy ... ông xã ~~"

Nói xong, trái bí đỏ còn kêu hai chữ ông xã ngọt ngào khiến Donghae rùng mình một cái, cả người sởn gai óc, còn chưa kịp suy nghĩ thì cậu bé đã quay người bỏ đi, cũng quăng lại cho hắn một câu.

"Trời sắp tôi rồi, bà xã về trước đây, mai mốt bà xã rảnh rỗi sẽ đến thăm ông xã nữa nha."

" Đứng lại."

Hắn gầm lớn, đi nhanh tới kéo tay cậu bé, mặt vừa đen vừa đỏ trông rất buồn cười. Cái gì không ai ưa ? cái gì không ai thích ? ... trong trường hắn có rất nhiều con gái theo chân hắn, còn tỏ tình, gửi thư không biết đếm sao cho xuể, không ngờ lại bị con nhóc này cho là kẻ ngốc nghếch, còn nói cái gì muốn hắn gả cho cậu ... tức.

"Donghae, con vào đây giúp mẹ một lát."

Chưa kịp phát tiết thì giọng mẹ hắn vang lên, hắn hừ lạnh nhìn trái bí đỏ, lạnh lùng gằn giọng.

" Em ở đây cho anh nếu dám rời đi, em chết chắc."

"Tại sao em phải nghe lời anh ?" – Cậu nhướng mày hỏi.

"Vì em là bà xã anh."

Hắn nói xong bỏ đi vào trong để lại trái bí đỏ ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn khuất dần, lát sau đôi môi nhỏ nhắn nở nụ cười tươi sáng ... tên này thật đáng yêu nha. Mẹ cậu nói đúng, người tốt phải biết nắm bắt cơ hội cướp lấy, tuy hắn ngốc nhưng lại tốt còn có vẻ đẹp trai, thôi thì bù qua sớt lại cho xong, bất quá sau này cưới hắn về rồi thì dạy bảo lại sau vậy. Trái bí đỏ rất nghe lời ngồi lên chiếc ghế của Donghae mới ngồi, mắt chăm chú nhìn bảng thiết kế trước mặt.

"Hyukjae."

Một giọng nam khàn khàn vang lên, còn mang theo vẻ kinh ngạc, pha lẫn chút sợ hãi không tin nhìn Trái Bí Đỏ.Trái bí đỏ nghe có người gọi tên mình, quay mặt nhìn phía sau bảng thiết kế, một người đàn ông trung niên vận bộ đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt có chút lo lắng nhìn cậu.

"Ba."

Cậu bé vui vẻ kêu lên. Trái bí đỏ chạy tới ôm người đàn ông trước mặt, đôi mắt đầy vui sướng, người đàn ông bế bổng Trái bí đỏ lên, giọng trách móc.

"Tại sao con lại ở đây?"

"Con đi học về, thấy con chó nhỏ rất dễ thương, muốn bắt nó về nhưng mất tiêu rồi, con cũng chỉ vô tình đi vào đây thôi ạ." – Trái bí đỏ ngoan ngoãn giải thích.

Người đan ông thở dài. – " Được rồi, chúng ta về thôi."

"Không được, có người ..."

Chưa kịp nói xong, chỉ trong chớp mắt cậu và cha đã đứng ở ngoài vách tường, còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã ngồi vào trong xe.

"Ba ..." – Trái bí đỏ rầu rỉ kêu cha mình nhưng ngay sau đó ...

"Ầm ..." – Một tiếng nổ lớn phát ra phía sau chiếc xe đang chở hai cha con.

"Á ..." – Trái bí đỏ hai tay che tai mình hét lớn, cả người run rẩy bổng xoay người ôm chầm lấy Lee Hyuk, mắt lập tức đỏ hoe.

"Ba à, tiếng sét đáng sợ quá, con không thích."

Lee Hyukjae khóc nức nỡ, cậu bé cảm thấy tiếng sét lần này khác xa những lần khác, trong đó có thứ gì đó khiến tim cậu đau, khiến đầu cậu nhức nhói, âm thanh lại rất chói tai. Và đó cũng là lý do sau này vì sao Lee Hyukjae lại sợ tiếng sét đến thế, từ nhỏ đã chịu sự kích thích lớn nên dẫn đến trong lòng luôn có một bóng ma, cho đến lớn lên cũng không thoát khỏi cái bóng ma ấy. Lee Hyuk thấy con mình tưởng tiếng bom nổ là tiếng sét, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ôm con vào lòng, giọng nhẹ nhàng.

"Eunhyuk ngoan, sẽ không sao đâu, có ba ở đây bảo vệ con rồi, con đừng sợ."

Được sự vuốt ve dịu dàng của cha, còn có giọng nói ấm áp khiến Hyukjae bình tĩnh hơn, cậu bé gật đầu dựa vào lòng cha mình, phút chốc cũng đi vào giấc ngủ vì mệt. Thấy con ngủ say, Lee Hyuk nhấn mạnh ga chạy về phía trước, chuyện còn lại cứ để bọn kia giải quyết, nếu có bất trắc ông sẽ tiếp viện sau. Lee Hyuk nhìn con, đôi mắt khi nãy còn lạnh lùng giờ đã trở nên dịu dàng, bàn tay vuốt ve tóc cậu bé, giọng nhỏ nhẹ.

"Hyukie, mong rằng sau này khi con biết hết mọi chuyện, sẽ không hận ba, ba làm tất cả cũng chỉ vì gia đình chúng ta."

Màn đêm bắt đầu buông xuống, chiếc xe vẫn chạy như bay trong bầu trời tối mịt.

_______________________________

Mười bốn năm sau.

Trong đêm tối bao trùm mưa lớn, tại một ngôi nhà nhỏ nằm gần cạnh vách núi, xung quanh đều mang một màu tối đen. Bên ngoài ngôi nhà nhỏ là những chiếc xe màu đen hắc ám, khí thế hào hùng, không gian lạnh lẽo băng giá. Bên trong cũng mang bầu không khí đáng sợ, một đám người mặt Vest đen đứng thành hàng ngang đầy uy thế bức người, phía trước họ, một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt lạnh lẽo, cả người tỏ ra hàn khí, mắt đỏ ngầu nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt.

"Con của mày tư vị cũng không tồi, có thể đám thuộc hạ của tao cũng nên nếm thử một chút."

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, đôi mắt màu xanh lam hờ hững nhìn người đàn ông trung niên, giọng lạnh lùng vang lên. Mà người đàn ông trung niên ấy không ai khác là Lee Hyuk còn người mang một thân lạnh lẽo là Donghae, bốn mắt lạnh lẽo chạm vào nhau, Lee Hyuk hừ lạnh.

"Dù mày có cho cả trăm thằng chơi nó, tao cũng không khai, nó chỉ là thứ bỏ đi, chẳng làm nên việc, hơn nữa nó đâu phải con gái tao, vì sao tao phải vì nó mà bán đứng tổ chức?"

Miệng nói ra độc địa nhưng trong tâm lại lo lắng cho Eunhyuk đang nằm trong phòng, chỉ cần không quan tâm thằng bé, nhục mạ thằng bé, xem thằng bé như con cờ thì ông tin thằng bé sẽ không sao. Bởi càng quan tâm thì tính mạng người đó càng gặp nguy hiểm mà đó là điều ông đã học được trong tổ chức sát thủ.

Suy đi nghĩ lại thì tất cả là lỗi của hai người, vì sao không sớm đưa Eunhyuk cùng Tiểu Hyuk bỏ trốn, họ biết chuyện xảy ra hôm nay là do tự tạo nghiệt không oán ai được. Là sát thủ, bọn họ đáng lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ nên giết chết Eunhyuk, cũng không nên sinh ra Tiểu Hyuk nhưng họ không đành. Thời gian sống với đứa con nuôi đã khiến hai người từ một con người lạnh lùng tàn nhẫn thành một người mang nặng tình thâm vì thế họ quyết định rút lui khỏi thế giới sát thủ, muốn mai danh ẩn tích nhưng thật không ngờ ... Donghae lạnh lùng nhìn Lee Hyuk, khẽ nhếch miệng cười, tay nhẹ nhàng phất lên và rồi ... Từng tiếng hét kêu đau đớn vang lên thật thê thảm và không lâu sau, căn nhà nhỏ trước mắt bừng bừng lửa sáng, thiêu rụi cả căn nhà cùng những thứ cây cỏ dại xung quanh.

Sáu năm sau.

Trong mộ viên lớn, bóng dáng hai bóng dáng quấn lấy nhau dưới ánh nắng mặt trời chói chang. Donghae hôn Eunhyuk thật sâu, giây phút rời khỏi môi cậu, trong đôi mắt hắn chứa đầy tình cảm nồng đậm mà Eunhyuk cũng nhìn hắn với đôi mắt dịu dàng, yêu thương tha thiết. Hai người nhìn nhau đầy vẻ yêu thương, sau đó tay nắm tay đi về phía trước ... hạnh phúc đang trải trên con đường họ đang đi. Khi họ đã đi một khoảng khá xa, nơi ngôi mộ trắng mờ ảo hiện ra hai bóng trắng, cùng một bé trai nhỏ nhắn đang nằm trong tay người phụ nữ trung niên.

Người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ bên cạnh, hai người cũng nở nụ cười hạnh phúc nhìn hai bóng dáng trước mắt, không hẹn mà cùng thốt ra một câu dù chẳng ai nghe thấy hai người đang nói gì

"Eunhyuk, cha mẹ chúc con hạnh phúc."

Toàn Văn Hoàn

Còn extra! Ai muốn đọc ko?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro