Chương 3: The Art of Seduction



" A!" Amuro càu nhàu trong tức giận. " Anh ta chắc chắn che giấu một thứ gì đó trên cổ của mình, đó là chắc chắn!"

" Chúng ta đã rất cố gắng để nhìn thấy điều gì giấu sau mấy cái khăn của anh ta, phải không?" Haibara bình tĩnh nói, khi ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, và nhâm nhi cốc capuchino yêu thích của mình. " Không có lý do gì cho việc chúng ta không cố gắng một lần nữa cả."

Amuro nhíu mày nhìn Haibara, dường như cô bé đang gợi anh nghĩ tới một điều gì đó ... " Ồ, sao anh không nghĩ ra nhỉ?" Amuro đột nhiên phấn khích hét lên, khiến Haibara đang ngồi trên ghế cũng bị dọa tới phải nhảy dựng lên. " Chúng ta sẽ ...." Ánh mắt anh chàng thám tử học việc lấp lánh một tian guy hiểm. " Chúng ta sẽ quyến rũ anh Subaru-san."

" Ara," Haibara nhướn mày, chế giễu. " Quyến rũ? Subaru-san? Em cá anh mặc váy sẽ rất đẹp nhỉ." ( Ai-chan, em là hủ sao?)

" Không, Ai-chan." Amuro nháy mắt. " Có vẻ có chút hiểu lầm. Nhưng cảm ơn những gợi ý của em. Cái chúng ta cần không phải một anh chàng đẹp trai, mà là một cô gái quyến rũ, xinh đẹp, đến mức không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được."

" Chờ chút." Haibara kêu lên, ngoáy ngoáy lỗ tai, dường như cô đang bỏ sót một điều gì đó quan trọng. " Thứ nhất, chúng ta sẽ tìm được cô gái quyến rũ chấp nhận làm việc này ở đâu? Thứ hai, quan trọng hơn, điều gì sẽ xảy ra nếu như Subaru-san có niềm đam mê với những chàng trai chứ không phải các cô gái." ( Ai-chan, em là hủ không bàn cãi gì nữa rồi :'( )

" Xem nào," Amuro tự tin xoa cằm. " Thứ nhất, chúng ta đã có một cô gái xinh đẹp để làm việc này. Thứ hai, nếu em cho là anh ta thích một chàng trai, em không nghĩ anh là một đối tượng tuyệt vời sao?"

" Và ..." Haibara e dè lên tiếng, cô có dự cảm không tốt cho lắm về điều Amuro vừa nói. " Cô gái chúng ta có là ai vậy?"

Amuro không trả lời, chỉ đơn giản cười toe toét hướng cái nhìn chăm chú vào Haibara.

" No!" Haibara làm cử chỉ bắt chéo tay phản đối.

" Anh còn chưa nói gì mà."

" Anh cho là em không biết," Haibara thở dài, nói với giọng đều đều, " Anh muốn em uống một viên thuốc giải độc tạm thời, tán tỉnh Subaru-san, và vạch được cổ áo anh ấy trong quá trình này, đúng chứ?"

" Nên, em sẽ làm như thế?"

" KHÔNG!"

" Whoa whoa whoa.Bình tĩnh nào. Anh cũng đâu có muốn cô gái của anh tán tỉnh một gã tự phụ, vênh váo, lúc nào cũng ché kín cổ của mình đâu. Em chỉ cần đến đủ gần để lột cổ áo anh ta thôi."

" Anh đang nói cái gì vậy?" Gương mặt Haibara đỏ bừng vì xấu hổ. " Em khẳng định, chắc chắn, tuyệt đối rằng em KHÔNG PHẢI cô gái của anh. Và nếu anh cứ khăng khăng về vấn đề này, thì tất cả những gì anh cần làm là đi mua một cái váy và mặc vào. Em chắc chắn không chàng trai nào đáng yêu được hơn anh cả."

" À. Ừm. Tất nhiên anh có thể sẽ làm thế. Anh nghĩ nhìn hẳn rất tuyệt vời." Amuro hất hất tóc, nghiêm túc. " Nhưng anh nghĩ rằng, em hợp với gu của anh ta hơn, sau tất cả mọi thứ."

" Sao không phải là anh nhỉ?"

" Sao không thể là em chứ?"

...

Cả hai đôi mắt lớn cùng mắt bé trừng trừng nhìn nhau sau câu nói của Amuro, rồi đột nhiên cùng phá ra cười.

" Nhưng em chắc chắn sẽ không làm," Haibara quay lại tone giọng lạnh lùng thường có. Và vì chúa, cô đã nhấc người lên khỏi ghế và định rời đi, cho đến khi Amuro ôm cô trở lại. Amuro đã có một ý thưởng tuyệt vời về việc làm thế nào để thuyết phục cô. " Không, ngay cả ... cho điều này?" Một tấm ảnh được anh rút ra, vẫy vẫy. Và gương mặt Haibara lập tức bị đóng băng. " Ha, anh thắng chắc rồi." Amuro thầm nghĩ.

" Một tấm hình có chữ kí của Ryusuke Higo. Rất cool, phải không?" Amuro nói bằng giọng nghiêm túc cao nhất, cố gắng để thuyết phục Haibara.

" Ôi chúa ơi." Haibara giành lấy tấm hình bằng cả hai tay, đây là tấm hình thậm chí còn chưa có ở bất cứ đâu cả. Có thể nói nó là duy nhất.

" Mình hi vọng cô ấy không nhận ra mình đã giả mạo chữ kí của Higo." Nhìn vẻ mặt fan cuồng của Haibara đang chăm chú vào tấm hình, Amuro cảm thấy có một chút lo lắng. Nếu để Haibara phát hiện ra, anh khẳng định sẽ rất thảm đi.

" Vậy, bắt đầu thôi." Sau ước chừng nửa giờ săm soi tấm hình, Haibara quay sang nhìn Amuro. Và Amuro có thể thề, anh thấy mắt cô rực lửa. " Oh, Subaru-san ... anh hẳn sắp chết rồi."

" Đ... Được ..." Amuro đưa tay lên lau mồ hôi. Haibara, em ngàn vạn lần đừng phát hiện ra tấm hình là giả nhé.

~O_o_O~

" Sẵn sàng rồi chứ?" Amuro quay sang hỏi cô gái xinh đẹp tóc đen, mang kính râm bên cạnh.

" Sẵn sàng." Cô gái trả lời, và khẽ cau mày khi nhận thấy cách anh chàng bên cạnh nhìn cô. " Anh đang nhìn cái gì vậy?"

" Có thể trêu chọc Subaru-san," Amuro bỗng ngẩng đầu nhìn cô gái, nghiêm túc nói. " Nhưng không được làm những hành động khiến anh phải ghen tuông." Một nụ hôn dịu dàng chạm vào bàn tay thanh mảnh. " Okay?"

" Err ... B... Baka! Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?" Haibara đỏ mặt, giận dữ, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay anh.

" Gặp lại sau, Honey." Amuro bật cười khúc khích, và trước khi Haibara có thể làm gì đó, anh đã chạy mất hút. "Anh sẽ chờ em ở gần nhà tiến sĩ Agasa."

" Đồ ngốc ..." Haibara lầm bầm, sau đó ngay lập tức im bặt khi nhận thấy Subaru đang tiến đến gần. " Được rồi, bắt đầu thôi." Cô gái tóc đen vuốt vuốt mấy sợi tóc gài qua tai, rồi nhẹ nhàng bước tới, sau đó " vô tình" vấp té một cách thật tự nhiên nhất có thể.

" A." Cô gái xinh đẹp kêu lên, rồi đổ ập vào người chàng trai đang đi theo hướng ngược lại.

" Cô không sao chứ, tiểu thư?" Subaru đỡ lấy cô gái, quan tâm hỏi.

" Tôi ổn, cảm ơn."

" Sẽ rất nguy hiểm cho một cô gái trẻ ra ngoài một mình vào lúc ban đêm như thế này." Subaru đẩy gọng kính, nhắc nhở, anh không hề đặt câu hỏi tại sao một cô gái lại mang kính mát vào buổi tối như vậy.

" Đừng lo lắng cho tôi." Haibara thầm nhủ.

" Whoa. Là như vậy sao?" Cô gái tóc đen ngước mặt, ngây thơ nhìn Subaru. " Đáng sợ thật đó. Vậy, anh nghĩ sao về việc trở thành vệ sĩ cho em vào ban đêm." Cô gái mỉm cười ngọt ngào, quyển rũ, hai cánh tay mảnh mai vươn lên, vòng qua cổ chàng trai. Nhưng chàng trai chỉ nhếch miệng cười nhạt, rồi đột nhiên nắm lấy chúng.

" Tiểu thư. Đừng bao giờ trêu chọc một người đàn ông như thế." Subaru nói khẽ, rồi đẩy cô gái lùi về phía sau, lùi lại cho đến khi lưng cô chạm phải một bức tường. Với một tay cầm cổ tay cô gái, và tay còn lại đặt lên eo, anh nhích khuôn mặt của mình gần hơn, gần hơn ... gần tới mức có thể nhìn rõ lớp lông măng trên gương mặt trước mắt.

Bầu không khí trở nên cực kì ám muội. Haibara hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cơn ác mộng khủng khiếp này sớm kết thúc.

.

.

.

" Sợ rồi hả?" Subaru thì thầm khe khẽ vào tai cô gái.

... Hả?

Subaru mỉm cười, lùi lại mấy bước, thả cô gái ra. " Em may mắn lần này, nhưng hầu hết những người đàn ông đều không lịch thiệp như anh đâu, công chúa." Subaru quay người bỏ đi. Bỏ lại Haibara đang bị shock, gương mặt đỏ bừng đứng đó.

" Chết tiệt, công chúa?" Haibara giận dữ nghĩ. " Anh ta đã biết tất cả mọi thứ."

Amuro đảo mắt nhìn quanh, nhận ra Subaru đã trở về ngôi nhà của mình. " Có chuyện gì xảy ra với Haibara-chan vậy?" Anh nghĩ thầm, không nhận ra có một ai đó đột nhiên thò tay ra chạm vào tay mình. " Whoa! Em đã làm anh sợ đấy." Đưa tay lên vỗ vỗ ngực, chàng điệp viên của CIA liếc xéo Haibara mấy cái.

" Anh ta là một kẻ đáng ghét ." Haibara lầm bầm.

" Uhm, vậy tại sao em lại để anh ta đi?" Amuro lo lắng nhìn Haibara, ngạc nhiên trước vẻ mặt u ám của cô bé.

" Quên vụ này đi, chúng ta sẽ có cách khác để vạch mặt anh ta!"

" Tại sao? Đã có chuyện gì xảy ra?"

" Em nói QUÊN VIỆC NÀY ĐI!" Haibara hét lên, giận dữ.

" Đ... Được ..." Amuro ngẩn người, cảm thấy có phần khó chịu khi liên tưởng tới những thứ có thể đã xảy ra.

Cả hai lúc đó đồng thời đều có chung một suy nghĩ rằng.

" Oh, Subaru Okiya ... anh rất rất rất rất đáng chết!"

Cuộc đối đầu thứ ba kết thúc, tỷ số 3-0 nghiêng về phía cáo già Okiya Subaru.
Chương tiếp theo: Show Me Your Moves

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro