Chương 7: Masquerade
Phần này trở đi là mình tự dịch, hi vọng không làm các bạn thất vọng
~~~~~~~
Ran, Sonoko và Sera trở lại Văn phòng Thám tử Mouri sau giờ học. Sonoko hào hứng vây quanh những tấm thiệp trông lạ mắt.
"Hm? Đây là gì ..." Kogoro nói trong khi lấy một trong những tấm thẻ. "Hóa trang?" Ông ta chế giễu. "Như thể ta thích thú với một bữa tiệc ăn mặc ngu ngốc nào đó."
"Tôi không đến đây để mời BẠN." Sonoko phun ra. "Anh chàng học việc nóng bỏng đó ở đâu?" Cô thích thú nhìn xung quanh.
"Ồ, Amuro-kun? Cậi ta đang làm việc tại Poirot." Thám tử mouri chán nản nói.
Sonoco tặc lưỡi. "Chậc chậc chậc, có thể đưa cái đó cho anh ấy?" Cô vừa nói vừa chỉ vào tấm thiệp.
Sonoko đưa hai tấm thiệp mời cho Sera và Ran.
"Cậu nên mang theo Conan-kun và cô gái tóc nâu đó ... Haibara-chan, phải không?" Sera nói.
"Chắc chắn rồi, nhưng chúng ta sẽ cần một chuyến xe và người đi cùng. Tớ muốn hỏi bác Agasa, nhưng bác ấy phải đi dự một hội nghị ..." Ran nói, mọi người quay sang bố cô.
"Không đời nào." ông Mouri nói. "Ta sẽ không lãng phí đêm quý giá của mình để trông thằng nhóc đó."
"Quá tệ." Sonoko nói: "chắc rằng tất cả những người phụ nữ giàu có, trẻ trung, xinh đẹp sẽ rất buồn vì đã bỏ lỡ cơ hội gặp Kogoro- thám tử ngủ gật."
Kogoro dừng lại, sững sờ nhìn lên.
"... E hèm. "Chà, chúng ta sẽ không muốn làm họ thất vọng, phải không?" Ông hào hứng nói, đan hai tay vào nhau.
" Thật dễ dàng.." Sonoko thầm nghĩ.
"Cái đó dành cho ai?" Sera hỏi, khi nhìn thấy một tấm thiệp khác trên tay Sonoko.
"Nó dành cho anh chàng sống trong nhà của Kudo-kun." Cô ấy đã giải thích.
"Subaru-san?" Ran lên tiếng.
Sonoko vui vẻ gật đầu. "Ừ! Anh ta cũng khá đẹp trai, cậu có nghĩ vậy không?"
" Ồ đúng rồi, anh chàng đó..." Sera nghĩ.
"Có chuyện gì vậy, Sera-san?" Ran hỏi khi nhận thấy cô ấy đang chìm sâu trong suy nghĩ.
"Huh?" Sera trở lại thực tế. "Ờ, không có gì đâu! Tớ phải đi rồi, hẹn gặp các cậu ở bữa tiệc." Sera vẫy tay, rời khỏi văn phòng thám tử.
Hai cô gái nhìn nhau, nhún vai.
"Đi mời anh Subaru-san thôi!" Sonoko nói, nắm lấy tay Ran.
Ran gõ cửa phòng anh. Đợi Subaru đi xuống, Sonoko quyết định sẽ chọc Ran một chút.
"À, giá như Shinichi-kun ở đây ..."Sonoco nói một cách mơ màng.
"Nè, Sonoko! Như thể tớ muốn tên thám tử đó ở đây vậy." Ran ngại ngùng đáp.
Cánh cửa bật mở. "Ara, hai người làm gì ở đây vậy?" Okiya nói.
"Subaru-san!" Sonoko vui vẻ nói, đưa tấm thiệp cho anh xem. "Bọn em muốn mời anh đến với Lễ hội hóa trang hàng năm độc quyền của Tập đoàn Suzuki!"
" Tôi không biết ..." Anh nói, xoa đầu mình.
"Làm ơn đi mà? Nếu Amuro-san không xuất hiện, chúng ta sẽ mất MỘT chàng trai nóng bỏng ở đó!" Sonoko nói, giọng cầu xin.
"Amuro?" Subaru nhếch mép. "Chà trong trường hợp đó sẽ là một vinh dự." Anh cúi đầu nhẹ nói. "Tôi tin rằng những đứa trẻ kia cũng sẽ ở đó?"
"Chúng ta sẽ mời Conan-kun và Ai-chan khi về nhà. Sera-san muốn họ đến." Ran nói.
' Tớ biết Sera-chan là một shotacon, nhưng cũng là một con lolicon ?!' Sonoko cười khúc khích trong đầu.
"Tôi hiểu rồi ... Tôi sẽ mong chờ nó." Anh nói, quay người vào trong.
Amuro nhận được lời mời của anh khi anh bước vào văn phòng Thám tử Mouri, ngay lập tức gọi điện cho Haibara.
"Anh cũng nhận được một lời mời?" Haibara nói ngay lập tức khi trả lời điện thoại.
"Điều gì khiến cô nói như vậy? Có lẽ tôi chỉ muốn nói chuyện với cô gái yêu thích của tôi."
Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, nhưng cô biết anh đang nở một nụ cười ngu ngốc.
"Đó là tối mai. Tôi thường sẽ không đến những nơi như thế này, nhưng tôi nghe nói Subaru-san sẽ đi. Tôi đoán chúng ta sẽ gặp nhau tại bữa tiệc?"
"Hm. Tôi nóng lòng muốn xem cô sẽ mặc gì. Dù sao thì đó cũng là một lễ hội hóa trang. Tôi đang nghĩ ... phong cách lolita?" Anh vừa nói vừa chống tay lên cằm.
"Lolicon." Haibara cáu kỉnh, cúp máy trước khi anh ta có thể đưa ra một vài nhận xét sến sẩm.
Conan và Haibara đến Suzuki Mansion, Haibara nhanh chóng quét khắp tòa nhà, tìm kiếm Amuro. Conan mặc một bộ lễ phục và đeo nơ, trong khi Haibara mặc một chiếc váy cổ điển dài tay và đeo một chiếc mặt nạ ren.
"Tớ rất ngạc nhiên khi cậu đến những nơi như thế này." - Conan nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Haibara.
"Tôi không hoàn toàn chống đối xã hội, cậu biết đấy." Cô nhếch mép. "Cậu không biết lễ hội hóa trang là gì sao? Cậu phải đeo mặt nạ." Cô nói, chọc vào mặt anh. "Ngoài cái gương mặt trẻ con mà cậu mang mọi lúc."
Conan cau có liếc nhìn xung quanh. Phát hiện ra Subaru-san, cậu ta nhanh chóng chạy tới chỗ anh ấy. "Tớ sẽ gặp lại cậu sau, Haibara. Tạm biệt, Amuro-niichan!"
Amuro vui vẻ vẫy tay, chuyển sự chú ý trở lại Haibara, huýt sáo.
"Váy đẹp." Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, khoanh tay. "Nó vừa với cô đấy."
Má Haibara ửng hồng nhẹ. "Làm như tôi quan tâm." Cô đặt một tay lên hông mình.
Anh nghiêng đầu sang một bên, mỉm cười nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô.
Subaru đi về phía họ, với Conan cố gắng trong tuyệt vọng để ngăn anh ta lại. "Họ sẽ không ... Hmm!" Subaru che miệng, nhanh chóng đi về phía họ.
"Này!" Anh vẫy tay với họ. Anh ta mặc một bộ đồ đen và cầm một chiếc mặt nạ giống như Conan. "Trông em đẹp đấy." Anh ta nói, liếc nhìn Amuro và nhìn chằm chằm vào Haibara.
"Và em..." Anh bắt đầu quỳ xuống trước cô. Subaru nắm lấy tay cô, đặt vào đó một bông hoa. "Trông thật đẹp."
Trước khi cô ấy có thể đáp lại, Amuro đã nắm lấy vai Subaru. "Chúng ta đi thôi".Anh nở một nụ cười hồn nhiên. "Được chứ?"
Subaru đứng dậy, đưa hai tay lên trời. Trong khi họ đang tập trung vào nhau, Haibara nhìn lướt qua bông hoa, cẩn thận đặt nó vào túi.
Cả ba người cùng nhau bước vào tòa nhà.
"Tôi sẽ lấy cho chúng ta một số đồ uống. Cậu muốn gì?" Subaru đề nghị.
"Cái gì cũng được." Amuro nói.
"Không cần lấy gì cho tôi." Haibara xua tay.
Subaru gật đầu.
"Tôi sẽ đi tìm Edogawa-kun." Haibara nói và rời đi.
Amuro cau mày. "Không thích công ty của tôi ư?" Anh ta lầm bầm khi đợi Subaru quay lại.
Haibara đi quanh dinh thự. Dù không muốn thừa nhận nhưng cô ấy vẫn lạc lối.
' Hm, Làm sao mọi người có thể tìm được đường đi xung quanh nơi này chứ?' Cô bực bội nghĩ.
"Haibara-chan?" Cô nghe thấy ai đó gọi mình từ phía sau.
Haibara giật mình quay lại, đó là cô gái có nét giống Dai-kun.
"Rất vui được gặp em. Chị là bạn của Conan-kun, Sera Masumi." Cô ấy chìa tay ra. "Sự thật là, em muốn nói chuyện với chị ..."
Haibara bắt đầu lùi về phía sau, với nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt. 'Người này ...'
Không để ý đến bước chân phía sau, Haibara bị vấp ngã. Nhưng thay vì cảm nhận được mặt đất cứng như mong đợi, cô lại được bao bọc trong một vòng tay mạnh mẽ.
"Em có sao không ?"
.
.
.
"Rượu whisky ngô?" Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Amuro. Nghe đến cái tên đó, anh gần như lên cơn đau tim.
Amuro nhanh chóng quay lại, chỉ để thấy Subaru đang cầm hai ly rượu.
"Ồ, cảm ơn..." Anh ta nói khi cầm ly.
"Đó là một đêm tuyệt vời, phải không?"
"Ừ." Amuro ngây người, chậm rãi uống một ngụm. " Tôi sẽ làm cho anh ta say, và moi số thông tin từ anh ta." Amuro thầm nghĩ.
Họ uống xong, trò chuyện về những điều chung chung.
"Cậu có muốn dùng thêm không?" Subaru đề nghị.
"Hả? Cảm ơn..." Amuro nói, đưa ly cho Subaru.
Amuro không biết, Subaru rót một trong những chiếc ly chứa đầy rượu Bourbon. Vẫn với một chiếc ly rỗng, Subaru đã đổ đầy nó bằng một thứ gì đó có màu tương tự.
Amuro thở dài. " Đây sẽ là một đêm dài" Anh nghĩ khi kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình. ' Không biết Haibara-chan đang ở đâu ...'
Haibara nhìn lên người đàn ông. Đó là người mà cô không nhận ra, nhưng anh ta dường như rất quen thuộc...
Đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào Sera. "Cho chúng tôi xin phép."
Cả hai rời đi, người đàn ông nhếch mép cười nhẹ "Chậc chậc." Anh ta đã nghe từ Sera.
Sau khi Sera rời khỏi tầm mắt của cô, Haibara nhanh chóng bỏ tay ra khỏi tay hắn. "Cảm ơn, nhưng tôi cảm thấy ổn."
Anh ta có mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt được che hoàn toàn bởi một chiếc khẩu trang.
"Tôi biết, nhưng tôi có thể nói rằng em muốn ra khỏi đó. Hãy nghĩ tôi là hiệp sĩ của bạn trong bộ giáp sáng chói."
Anh đưa tay ra một lần nữa. "Ikeda Ryo."
Cô nhướng mày nhìn anh. "Anh không biết trẻ em không được phép nói chuyện với người lạ?"
Anh ta cười khúc khích. "Vậy thì chúng ta đừng làm người lạ nữa."
Cô nheo mắt nhìn anh, khó chịu. "Không, cảm ơn. Tôi đang tìm bạn của tôi." Cô bước đi, chỉ để anh kéo cô lại.
"Tôi sẽ đi với em. Chúng ta không muốn em đụng độ cô gái đó một lần nữa, phải không?"
Haibara do dự. Giữa việc đụng độ Sera-san hay bị mắc kẹt với anh chàng này, cô thà chấp nhận cơ hội của mình cho anh ta. Cô ấy thở dài. "Được."
Họ bắt đầu đi dạo cùng nhau. Haibara định gọi cho cậu ấy, nhưng điện thoại lại hết pin.
"Vậy bạn bè của em trông như thế nào?" Ikeda-san hỏi.
"Tại sao anh muốn biết?" Cô ấy cau mày hỏi. Haibara đã từ bỏ việc tìm kiếm Kudo-kun. Lúc đó, Sera-san có thể sẽ ở cạnh cậu ấy nên Haibara quyết định đi tìm Amuro.
"Chà, tôi sẽ không giúp được gì nhiều nếu tôi không biết mình đang tìm ai." Anh ta nói, nói rõ điều hiển nhiên.
Haibara dừng lại. "Một chàng trai ngang với chiều cao của anh", làn da rám nắng, mái tóc màu sáng." Cô bé nói một cách đơn điệu.
Anh ta dừng bước. "Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy một người như vậy. Anh ta đã ở với một chàng trai khác." Ikeda bắt đầu mô tả Subaru.
"Ồ ... anh ấy." Cô ấy nói với vẻ khó chịu. Cô ấy gật đầu. "Đưa tôi tới đó."
"A. Thật quá tệ." Họ tiến về phía quầy bar. "Anh hy vọng sẽ dành nhiều thời gian hơn cho em..." Anh đưa tay ra hiệu cho cô nói. Cô nhận ra rằng cô chưa bao giờ nói cho anh biết tên của mình.
Bỏ qua anh ta, cô chạy nhanh về phía quầy bar, tìm kiếm Amuro và Subaru.
Ikeda Ryo nhún vai. "Anh ta có vẻ không thích anh chàng kia."
Haibara quay lại. "Có thể. Nhưng ít ra anh ta biết khi nào nên đến. Ngoài ra ..." Cô vỗ nhẹ vào túi đang cầm bông hoa của mình. "Tất cả đều không tệ."
"Vậy à ... Làm ơn."
Haibara trong lòng rên rỉ. ' Chết tiệt, những người đó đang ở đâu chứ?!'
Amuro cảm thấy hơi say, ngạc nhiên rằng Subaru vẫn có thể uống được. "Woah, cậu thực sự có thể uống nhiều thế, hả?" Anh uống cạn phần rượu còn lại của mình. Anh chỉ vào Subaru, đột nhiên cười khúc khích.
"Hì. Nếu tôi say, đừng lợi dụng tôi, được không?" Anh chìa ngón út của mình ra.
Subaru ngạc nhiên nhìn Amuro, lúng túng quấn ngón út của mình quanh Amuro.
Amuro đột nhiên vung tay qua vai Subaru, ôm anh vào một bên. "Biết rồi, không sao."
Amuro nhận thấy má Subaru hơi ửng hồng.
Anh buông vai Amuro. ' Có lẽ anh ta thực sự thích đàn ông ...'
Haibara và Ikeda đang đi dạo cùng nhau, nói về Amuro và Subaru.
"Hừm. Theo cách bạn mô tả về anh ta, người Subaru này có vẻ như là một gã kỳ lạ." Ikeda-san nhận xét.
"Anh ta là....." Haibara nhìn lên Ikeda-san. "Nhưng không kỳ quái như anh."
"Anh ấy dường như cũng rất quan tâm đến em."
Haibara nhìn anh ta một cách kỳ lạ.
"Nhưng không bằng tôi?" Anh ta nói đùa.
Cô ấy không phản biện.
"Hmm ... Nếu tôi không nhầm, tôi đoán là Amuro này đã phải lòng em đấy." Ikeda Ryo nói, cố gắng nhận được phản ứng từ cô bé.
Điều đó khiến Haibara dừng lại, trao cho anh cái nhìn lạnh lùng cô. Anh ta cười.
May mắn thay, Haibara không phải bận tâm đến nữa, vì cô đã phát hiện ra người cần tìm. "Họ kia rồi, nên bây giờ anh có thể để em yên, được không?" Cô nói quay sang anh ta, nhưng anh ta đã biến mất.
"Em đây rồi!" Amuro vụng về chạy đến chỗ Haibara.
"Có gì đó không đúng?" Subaru hỏi, nhận thấy cô ấy liên tục liếc nhìn xung quanh.
"Không. Chẳng có gì cả." Haibara chậm rải nói. Gạt bỏ những suy nghĩ về người mới quen của cô ấy.
"Ai-chan." Amuro đột nhiên quỳ xuống, nắm lấy vai cô. "TÔI..."
' Hả?' Haibara giật mình bởi hành động đột ngột của anh ấy.
Anh ôm chặt lấy cô. "Anh cảm thấy không tốt lắm!" Anh ta rên rỉ.
Khuôn mặt đỏ bừng của cô ngay lập tức trở lại bình thường khi đập vào đầu anh. "Hm, anh nồng nặc mùi rượu."
Subaru đỡ Amuro. "Tôi sẽ đưa cậu ta về nhà."
Subaru đỡ Amuro vào ghế sau. Haibara và Conan gặp nhau tại nhà của Kogoro.
Họ ngồi cùng nhau ở phía sau. Kogoro có vẻ thất vọng đáng kể, có lẽ vì những nỗ lực thất bại trong việc gặp gỡ những người phụ nữ xinh đẹp. Haibara lấy bông hoa ra, kiểm tra xem nó có ổn không.
Conan chú ý đến bông hoa trong tay cô. "Một bông hoa?" Cậu vừa nói vừa nghiêng người để nhìn kỹ hơn.
Nó trông giống như một viscaria. Nếu tôi tớ đoán không nhầm, nó có nghĩa là... "
"Nhảy với tôi." Cô mỉm cười, chạm nhẹ vào những cánh hoa mỏng manh.
"Ồ?" Conan trêu chọc nhìn cô ấy, thúc vào phía cô ấy. "Ai đó đã khiêu vũ với cậu ư?"
"Chà, tớ đoán cậu biết chứ." Haibara nói một cách khó hiểu.
"Huh?"
Subaru và Conan gặp lại nhau tại nhà Kudo. Conan đã cho Ran một lý do bình thường của mình để quên một cái gì đó.
Một người nữa bước ra từ bóng tối. Đó là... Ikeda-san ?!
Conan thở dài. "Tớ vẫn chưa hiểu chuyện này là gì."
Subaru xé khẩu trang và tắt thiết bị thay đổi giọng nói. "Ồ, thôi nào, Shin-chan. Bây giờ có lẽ họ sẽ để Akai-san nghỉ vài ngày. Giống như câu nói đó, hãy giết họ bằng lòng tốt, đúng không?" Đó không ai khác chính là Yukiko Kudo.
"Không, ý em là tại sao anh phải quay lại đây? Làm thế nào và thậm chí biết về bữa tiệc?" - Conan bực bội nói.
"À, Ran-chan đã gọi cho tôi, hỏi tôi có biết tình hình của cậu không, vậy tốt hơn là cậu nên gọi lại cho cô ấy, được không?" Cô nói huých anh.
"Tôi hiểu rồi..."
"Ngay bây giờ." Một giọng nói quen thuộc cất lên. Ikeda cởi bỏ lớp ngụy trang, để lộ đôi mắt đặc biệt và kiểu tóc mái xoăn. "Khi Yukiko-san đến thăm, tôi nghĩ cô ấy có thể làm tốt công việc đó hơn tôi. Hơn nữa ..." Akai đi sâu vào suy nghĩ của mình, nghĩ về Haibara. ' Tôi phải biết thêm một chút về cảm giác của cô ấy.'
"Thêm nữa, mình có cớ để quay lại đây." Yukiko xấu hổ đưa tay lên mặt. "Cô không nói với Conan rằng anh chàng cảnh sát mật cũng là một người ưa nhìn, và một người yêu thương con như vậy! Mẹ sẽ đến thăm thường xuyên hơn!" Cô vui sướng đỏ mặt, hơi nhảy dựng lên.
"Ngoài cái gì?" Conan quay sang Akai, phớt lờ mẹ mình.
"Oi, oi..."
Căn hộ của Amuro: ngày hôm sau...
"Ừ, xin lỗi. Hôm nay tôi không đến được, tôi bị cảm nhẹ ... Vâng, cảm ơn. Tạm biệt." Amuro cúp máy sau khi nói chuyện với quản lý của Poirot.
"Thúc thúc!" Anh vội lấy một túi nước đá, đặt lên đầu.
' Chết tiệt, Okiya Subaru ... Từ khi nào anh trở thành một tài xế kinh khủng như vậy ?! ' Anh ta đứng dậy, nhưng ngay lập tức ngồi xuống. Anh rên rỉ.
' Ngay sau khi tôi vượt qua cơn nôn nao này.'
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro