LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap10]
Tiffany không biết vì sao cô lại có sức để chạy nhanh đến thế. Khẽ quay lại phía sau, Jung vươg vẫn chạy theo cô, khoảng cách đang dần rút ngắn hơn. Tiffany sải bước chân nhanh hơn, dồn dập hơn, mặc kệ cái đau nơi cổ chân đang hành hạ cô. Thêm vào đó gai nhọn từ những nhánh cây rừng sượt qua chân khi cô cố thoát khỏi Jung vương, Tiffany nhận thấy máu đang dần rướm ra từ vết thương.
_Đứng lại. Chân nàng đang bị thương.
Tiffany những tưởng câu đầu tiên mà cô nghe phải mang âm giọng lạnh lùng và quyền uy lắm nhưng không, vẫn là người đó nhưg âm giọng lại nhẹ nhàng và đầy quan tâm. Tiffany không hay rằng trong khi cô đang nghĩ ngợi tốc độ chạy của cô đang giảm dần. Cùng lúc ấy, bàn tay thon dài ấm áp chụp lấy khuỷu tay cô, kéo cô vào lòng và cho cô một cái ôm ấm áp.
_Đừng chạy nữa, đừng trốn tránh ta nữa.
Tiffany giương mắt nhìn Jung vương, vẫn gương mặt này vẫn con người này nhưng sao thái độ và cách cư xử khác quá. Giọng nói ấm áp, len lỏi vào người Tiffany, vòng tay khiến cô cảm thấy an toàn và thoải mái lắm.
_Ngồi xuống đây nào.
Jung vương cẩn thận dìu Tiffany ngồi xuống phiến đá gần đấy. Người cởi đôi hài mà Tiffany đang mang rồi nâng nó lên bằng tay mình. Người cau mày trước vết thương đang dần tím lại, nhanh chóng xé mảnh vải từ chiếc áo choàng Jung vương buột mạnh mảnh vải quanh cổ chân Tiffany. Tiffany há hốc mồm khi Jung vương cúi xuống và đặt môi mình vào vết thương của cô, sau đấy Người hút chất độc một cách nhanh nhất có thể. Tiffany không biết phản ứng sao trước tình cảnh như thế này, rõ ràng là cô rất ghét rất hận con người này mà sao cô vẫn để yên cho người này rút độc ra khỏi chân cô. Tiffany cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của Jung vương qua cử chỉ và ánh mắt của Jung vương. Bất giác Tiffany đặt ngón tay cái lên gương mặt chăm chú vào chân cô lau đi giọt mồ hôi đang túa ra của Jung vương.
_Người là Nữ vương của MoYeon phồn thịnh có cần phải như thế không? - lướt nhẹ ngón tay lau đi giọt mồ hôi Tiffany khẽ khàng hỏi.
_Ta không quan tâm khi chân nàng đang bị thương thế này. - Jung vương nhoẻn miệng cười nhẹ, hai ánh mắt giao nhau. Tiffany thấy trong đôi mắt nâu đối diện chưa một gam màu ấm áp và tràn đầy chân thành. Tiffany hiểu rõ ý nghĩa câu nói kia, thoáng bối rối nhưng Tiffany mau chóng lèo lái câu chuyện sang hướng khác.
_Người không trách tiểu nữ vì đã bỏ trốn ư?
_Vì ta đã đối xử với nàng không tốt, việc bỏ trốn cũng phải thôi. Điều ta lo là liệu nàng sẽ hồi Cung cùng ta một lần nữa không? - Jung vương chạm nhẹ vào bàn tay Tiffany, Người siết nhẹ ngón trỏ của bản tay xinh đẹp kia.
Tiffany biết rõ đây không thực sự là một câu hỏi, nó còn chứa đựng hàm ý sâu xa trog đấy. Thật khâm phục các bậc vương thời xưa, mỗi lời nói mà họ thốt ra đều mang ý nghĩa nhất định cả. Tiffany khá căng thẳng trước câu hỏi này, nếu cô trả lời có điều đó được hiểu gián tiếp rằng cô chấp nhận trở thành Phi của Jung vương; còn nếu cô trả lời không cô e mình sẽ làm con người kia buôn lòng, ánh mắt Jung vương thực sự làm cô không cưỡng lại được.
_Không phải đã có Choi thái y, Kim tướng quân và Im tổng quản hồi cung cùng Người rồi sao? - Tiffany vờ giả ngơ mà hỏi, với Jung vương chỉ có cách này mới giúp cô thoát thôi.
_Trước sau gì ba người họ cũng sẽ hồi Cung cùng ta, quan trọng là nàng.
Tiffany chưng hửng, những tưởng cô đã có thể bắt xoáy được Jung vương, nhưng không, Jugng vương nguy hiểm hơn cô tưởng nhiều.
_Ba người thêm Người nữa là bốn, không phải nhiều quá sao? - Tiffany vờ giơ bàn tay còn lại và xoè 4 ngón trước Jung vương.
_Tuấn mã có đủ cho cả nàng, không nhiều đâu.
_Nói dối, chỉ có 4 tuấn mã. - Tiffany chun mũi rồi đột nhiên cúi đầu xuống đất khi nhận ra bản thân vừa lỡ lời bảo Jung vương nói dối. - Tiểu nữ không có ý mạo phạm Jung vương.
_Tội này không thể bỏ qua được, phạt nàng về Cung cùng ta. - Jung vương vờ nghiêm giọng nhưng thực ra Người đang rất thích thú trước biểu hiện của Tiffany.
_Tiểu nữ kháng lệnh. Người Người sao vậy?
Tiffany hốt hoảng tột độ khi sắc mặt Jung vương bỗng biến sắc. Tay Người nắm chặt tay cô, mồ hôi vã ra như tắm. Tiffany nhận thấy thân nhiệt Jung vương đang giảm dần qua cái nắm tay kia.
_Ta trúng độc rồi. - Jung vương nói khẽ, Tiffany bất ngờ khi Jung vương bế thốc cô lên, sau đấy di chuyển theo hướng ngược lại để trờ về hang động.
_Bỏ tiểu nữ xuống. Người trúng độc đấy , có biết không? - Tiffany trở nên phát cáu.
_Ta đưa nàng ra khỏi đây. Ta không chết được đâu. - Jung vương trấn an Tiffany.
_Khôg được. Người có mệnh hệ gì thì sao, dân chúng MoYeon cần Người, MoYeon cần Người, Hậu cung cần Người, chưa kể...
_Sao nào? Xem ra nhiều thứ cần ta nhỉ? Nên ta chưa thể chết được đâu, chưa kể ta cần phải lập nàng thành Cung phi của ta nữa.
Jung vương mỉm cười khi kết thúc câu nói. Tiffany khẽ rúc sâu vào lòng người khi Người hẫy nhẹ cô lên. Trước đây Jung vương đáng ghét, đáng hận bao nhiêu cô vẫn còn nhớ rõ nhưng sao con người này lại làm cô xao xuyến và ấm áp đến thế. Từng cử chỉ ân cần, dịu dàng, là vương một vương quốc mà phải hạ mình hút độc dưới chân cho cô, bị trúng độc nhưng vẫn cố mà bế thốc cô trở về.
_Tiểu nữ hồi Cung chăm sóc độc cho Người, được chứ?
-
Kim tướng quân đang trách mắng Choi thái y. Khi nãy Kim tướng quân đã nhanh chân theo Jung vương vào rừng nhưng Choi thái y đã ngăn lại với nguyên do muốn Jung vương và Hwang tiểu thư gần gũi nhau hơn. Kim tướng quân khựng lại ngay lập tức thoáng nghĩ rằng ý Choi thái y quả không sai, thêm vào đó Jung vương lại si mê Hwang tiểu thư. Nhưng đã mấy canh giờ Jung vương cùng Hwang tiểu thư chưa quay lại, vào rừng biết theo hướng nào mà tìm.
_Nếu ngươi không cản ta thì giờ Jung vương đã ở đây rồi. Nếu Người có mệnh hệ gì ta giết ngươi không tha.
_Đừng có nói gỡ. Jung vương kia rồi. - Choi thái y vội vã chạy ngay đến trước Jung vương, gương mặt Choi thái y bỗng tối sầm khi trông thấy thần sắc nhợt nhạt của Jung vương.
_Trúng độc nấm. Người trúng độc nấm rồi.
-
Đôi mắt buồn bã dõi theo hình ảnh của Tiffany đang chăm sóc cho Jung vương. SungMin hiểu rõ đôi mắt lo lắng của Tiffany dành cho Jung vương nói lên điều gì. Đôi mắt hệt như của anh dành cho Tiffany mỗi khi cô ấy gặp chuyện chẳng lành. Thôi thì cho tất cả tan vào hư không, xem như một vị bằng hữu giúp đỡ nhau khi hoạn nạn. SungMin cố ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt Tiffany, anh quay lưng, nở một nụ cười buồn rồi rời khỏi đấy...
Thần sắc Jung vương mỗi lúc một yếu đi, tuy nhiên Người vẫn cố nở nụ cười trấn an mọi người.
_Các ngươi đừng lo, ta không sao đâu. Ta còn phải khoẻ mạnh để lập Phi cho MiYoung nữa.
_Thôi cái cách nói đó đi. Người trúng nấm độc, là nấm cực độc. - Tiffany hét to, cô đang phát cáu vì Jung vương, nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt thanh tú. Những giọt pha lê ấy khiến Jung vương nhói cả lòng.
_Ta không có ý như thế. Nàng đừng khóc. - Jung vương gắng gượng dùng những ngón tay lau đi khoé mắt và nước mắt của Tiffany.
Tiffany đứng phắt dậy, cô chạy ra khỏi hang trước sự tò mò của Kim tướng quân, Choi thái y và Im tổng quản.
_Theo nàng ta, Ta không muốn mất MiYoung một lần nữa.
Im tổng quản gật đầu rồi sải bước theo sau Tiffany. Im tổng quản khá khó hiểu khi Tiffany cố tìm cái gì ấy ngay nơi mà Tiffany nấp lúc nãy. Im tổng quản vừa có ý định đến giúp nhưng Tiffany đã tìm được thứ mà cô cần - chiếc tai nải vải của cô.
_Tiểu thư sẽ rời xa Jung vương ngay lúc này ư? - Im tổng quản chắn ngang trước mặt Tiffany.
Tiffany mỉm cười rồi lắc đầu, cô đẩy nhẹ Im tổng quản sang một bên rồi bước nhanh vào hang. Im tổng quản thở phào nhẹ nhõm tự trách bản thân laị lo xa nữa rồi.
Tifany bước đến bên Choi thái y đang sắc thuốc cho Jung vương. Cô ngồi xụp xuống, mở tai nải rồi lấy những vị thuốc đưa lên trước mặt Choi thái y.
_Nó sẽ giúp Jung vương thải độc nhanh hơn.
Choi thái y gật đầu. Tay nhanh thoăn thoắt cho thuốc vào siêu nấu.
_Đã từ lâu lắm rồi Jung vương mới có một mụ cười đúng nghĩa như thế. - Choi thái y khẽ nói. - Chúng tôi biết ơn tiểu thư đã xuất hiện trong cuộc sống của Jung vương.
_Tiểu nữ không dám nhận.
_Lần đầu tiên Jung vương nghĩ về một nữ nhi khác như thế. Hẳn tiểu thư đã được tiếp xúc với một Jung vương khác trong rừng? - Tiffany gật đầu, lắng nghe câu chuyện của Choi thái y.
_Một Jung vương quan tâm và dịu dàng.
_Thật hiếm khi Jung vương trở nên như thế với người khác. Tiểu thư hiểu rõ tình ý mà Jung vương dành cho tiểu thư chứ?! - Choi thái y tay sắc thuốc, mắt nhìn thẳng vào đôi mắ Tiffany. Thật khó để Tiffany không trả lời thật lòng lúc này.
_Nói không hiểu sẽ là nói dối.
...
TBC...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro