[LongFic] [HunBaek] Cám ơn Anh ! Phần 1

" -Byun Baekhyun tôi rất may mắn và là một người rất hạnh phúc khi được làm vợ của Park Chanyeol !

Tôi còn nhớ lần đầu chúng tôi gặp nhau trên con phố đông đúc người qua, anh ấy đã vô tình làm tôi ngã dưới mặt đường, anh ấy lúng túng xin lỗi rồi đở tôi đứng dậy và mời tôi đi uống nước để tạ lỗi, tôi cũng đồng ý. Trong một quá Coffe chúng tôi nói chuyện với nhau rất hợp, tuy là lần đầu tiên gặp nhau nhưng anh ấy rất thân thiện, chúng tôi đã trở thành bạn của nhau kể từ hôm đó và giữ liên lạc. 

Anh ấy lớn hơn tôi tận 4 tuổi tôi xem anh ấy như anh trai, chúng tôi thường đi chơi cùng nhau khi rảnh rổi, tôi và anh ấy hay tâm sự cùng nhau. Chúng tôi ngày một thân thiết hơn, anh ấy còn ôm eo, rồi hôn má tôi nhưng tôi nghĩ chắc anh ấy xem tôi như đứa em trai nên mới thân mật, thương yêu tôi như vậy.

Rồi một ngày kia, một ngày nắng thật tuyệt đẹp ! anh ấy đã dẫn tôi ra biển và anh ấy nói rằng 

' Anh Yêu Em ! Chúng ta hẹn hò đi '

Tôi cứ nghĩ rằng anh ấy chỉ đùa thôi nhưng khuôn mặt anh lúc đó rất nghiêm túc, anh kéo tôi lại gần anh ôm tôi và hôn lên đôi môi của tôi thật nhẹ nhàng, thật sâu.

Sau hôm đó chúng tôi chính thức hẹn hò, cùng nắm tay nhau đi trên con phố, cùng nói cười rồi những cái chạm môi thân mật giữa chốn đông người, mặc kệ những tiếng xì xầm, bàn tán như ' Đồng tính luyến ái kìa - Kinh tởm - Xem họ kìa, thật hạnh phúc -....' 

Một tháng sau chúng tôi cũng đã đám cưới, ba mẹ anh ấy cũng đồng ý khi chúng tôi lấy nhau, ba mẹ tôi thì mất khi tôi còn nhỏ vậy nên không chứng kiến được tôi đang rất may mắn và hạnh phúc khi bước vào lễ đường. Hôm đó tôi cười tít cả mắt vì được cưới Chanyeol làm chồng, được Chanyeol yêu thương bù đắp lại khoản thời gian mà tôi chịu cực khổ, thiếu thốn tình thương của gia đình.

Lúc nhỏ ba mẹ bị tai nạn xe mất sớm nên được hàng xóm đưa vào cô nhi viện, khi tôi 18 tuổi từng ngày từng ngày phải đi làm thêu làm mướng kiếm từng đồng tiền để tự nuôi sống bản thân, tiền lương tháng chẳng được bao nhiêu nên chỉ thêu đủ một cái phòng trọ nhỏ xíu. nhưng kể từ ngày hôm đó nếu không gặp được anh thì chắc giờ này tôi sẽ không được thoát ra khỏi cái gọi là địa ngục trần gian đó, nếu không gặp được anh thì tôi sẽ không hạnh phúc như bây giờ.

Anh ấy nói nếu sống cùng ba mẹ sẽ không được tự nhiên, sẽ không được riêng tư nên anh đã mua một căn biệt thự to đùng chỉ có tôi và anh sống. Hằng ngày tôi thức rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho anh, mỗi buổi sáng trước khi đi làm anh còn tặng tôi một nụ hôn thật dài, thật sâu để tạm biệt tôi bởi vì tôi chỉ ở nhà có một mình tôi sẽ rất nhớ anh.

Mỗi khi đi làm về anh còn mua cho tôi Tokbokki và Trà sữa nữa, bởi vì anh biết tôi rất thích ăn Tokbokki và uống trà sữa. Anh hay dẫn tôi đi chơi đây đó như Nhật bản, Canada, Namsan,... cách hai ba tuần là anh dẫn tôi đi, tôi thật sự may mắn, thật sự rất may mắn khi có người quan tâm yêu thương tôi như thế !

Chúng tôi rất mong muốn có một đứa con nhưng cứ thế 3 tháng rồi 5 tháng trôi qua, số lần làm tình tăng lên gấp bội nhưng chẳng thấy có kết quả gì. Chúng tôi rất thất vọng, thất vọng nhiều lắm, tôi đã khóc rất nhiều tôi hận khi mình chẳng sinh được đứa con nào cho anh.

Rồi một ngày anh ấy trở nên lạ lắm !

Nụ hôn mỗi buổi sáng trước khi đi làm thật dài và thật sâu trở thành nụ hôn ngắn rồi đến không còn được anh tặng vào mỗi ngày nữa. Tôi nghĩ rằng anh quên, anh bận, việc công ty quá nhiều nên cũng không nhắc cho anh nhớ.

Tokbokki và Trà sữa ngày một ít đi và hoàn toàn biến mất khi anh đi làm về. Tôi cũng nghĩ rằng, anh quên, anh bận , việc công ty quá nhiều nên cũng không nhắc cho anh nhớ.

Cách hai ba tuần anh không dẫn tôi đi đâu đó chơi nữa. Tôi vẫn nghĩ rằng chắc là anh quên, anh bận, việc công ty quá nhiều nên cũng không nhắc bỏi vì thật tốn kém, sa hoa.

Số lần làm tình cũng giảm sút, một tuần không đến 10 lần. Tôi nghĩ rằng anh mệt mõi vì công việc nên không nhiều như những ngày trước.

Vào tối hôm đầu mùa đông, tuyết rơi trắng xóa mặt đường, tôi cảm thấy trong người không được khỏe cứ nôn khan, bác sĩ đến khám và nói rằng tôi mang thai được hai tuần, lúc đó tôi rất vui mừng khi chúng tôi đã có con. Tôi liền gọi cho anh nhưng anh không bắt máy, hai lần, ba lần, rồi đến hai mươi lần nhưng anh vẫn không bắt máy, tôi rất lo lắng cho anh. 

Ngồi trên ghế soffa chờ anh, trên tay cầm chặt điện thoại để lúc nào đó anh gọi lại, cứ ngóng ra cánh cửa thế nhưng cứ chờ mãi như thế tôi ngủ quên từ lúc nào mà không hay biết. 

' Cạch ' tiếng mở cửa. Tôi giật mình ngồi dậy chạy lại ôm chầm lấy anh tôi hỏi ' sao anh về trể vậy, bây giờ là 2h rồi đấy, em rất lo lắng cho anh... ' Chưa kịp nói là em đã có thai rồi  thì anh liền chặn miệng  'Anh bận công việc, bây giờ anh mệt mỏi lắm, đi ngủ đi !'

Anh liền gạc tay tôi ra đi thẳng vào phòng. Tôi vẫn tin tưởng anh và cho rằng anh ấy mệt mỏi nên mới như thế, chuyện mang thai mai hẳn nói cũng không muộn.

Sáng hôm sau anh ấy có vẻ gấp gáp không ăn sáng liền đi làm, tôi liền chạy vào phòng thay đồ rồi theo sau mặc dù như thế là không nên nhưng vẫn đi. 

Tôi thấy anh đi vào một quán ăn, tôi cũng vào theo, tôi đội nón che nữa khuôn mặt để anh không nhận ra, vừa bước vào thì thấy anh đang ôm eo một cô gái trẻ rồi còn chạm môi như tôi và anh đã từng.

Tôi khóc, nước mắt tôi thay phiên nhau rơi, tôi bỏ chạy ra khỏi quá về nhà, bụng tôi đau nhói lên vì ban nãy chạy quá nhanh, tôi chợt nhớ đến đứa bé trong bụng 'Xin lỗi con' tôi nói với đứa bé rồi xoa xoa bụng.

Trên chiếc giường trong căn phòng trống tối mịt, tôi ngồi co ro một góc , nước mắt không ngừng rơi thế nên đôi mắt sưng húp, hôm nay cũng vậy tôi chờ anh đến một hai giờ sáng nhưng lần này tôi không ngủ quên nữa mà ngồi như thế chờ anh.

Anh mở của phòng vào định lên giường ngủ thì tôi lên tiếng khiến anh lúng túng 'Anh không tắm mà đi ngủ sao !' một hồi lâu anh mới trả lời tôi 'Anh tắm rồi' tôi tiếp tục hỏi 'Vậy anh tắm ở đâu' lúc này anh lúng túng hơn mà trả lời 'Anh tắm ở công ty chứ ở đâu... Sao em nói lắm thế... Đi ngủ thôi !'

Tôi biết anh đang nói dối và tại sao lại về trể thế nhưng tôi im lặng, tôi nằm quay lưng về phía anh, anh ôm tôi nhưng tôi biết anh đang gượng vì có lẽ anh đã chán tôi, lại một lần nữa nước mắt rơi, nó âm thầm rơi trên khuôn mặt tôi.

Sáng ra anh cũng không ăn sáng, anh cũng vội vàng như hôm trước, tôi thuê thám tử theo dõi anh và cô ta, được một tuần thì tên thám tử đưa cho tôi một sấp ảnh thân mật của anh và cô ta và tư liệu về cô ta.

Thì ra cô ta tên là Jinny, 18 tuổi, cô ta trẻ trung xinh đẹp hơn tôi gấp bội, đang làm việc trong quán ăn hôm trước. Hôm nay anh lại về trể như mọi khi, tôi vẫn ngồi co ro một góc trên giường, anh định an ủi tôi bằng cách làm tình nên liền ôm tôi, hôn tôi nhưng tôi đẩy anh ra. 'Em giận anh sao, anh xin lỗi' nói xong anh một lần nữa hôn tôi nhưng tôi đẩy anh ra và quăng sấp ảnh qua cho anh. 

Trong sấp ảnh toàn là những hình ảnh anh thân mật với cô ta, nắm tay, ôm eo, hôn nhau, ngay cả ảnh mà anh lên giường cùng cô ta. 

Chát... Anh tát tôi một cái đau điến, tê dại bên má sưng lên, anh hét lên 'Em dám theo dõi tôi'

nước mắt tôi thay phiên nhau rơi tôi ôm một bên má chạy sang phòng bên cạnh, khóa cửa phòng lại khóc, gào thét đến thê lương.

Sáng ra anh chẳng thèm quan tâm đến tôi mà đi làm, tối về anh vừa mở cửa bước vào tôi định chạy lại ôm anh nhưng anh đang tay trong tay với cô ta. Cô ta cuối đầu không dám nhìn tôi như thế mà anh dẫn cô ta lên phòng chẳng thèm nhìn tôi một cái.

Tôi lên phòng bên cạnh, lại khóc, trong căn phòng bên cạnh của anh và cô ta phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, tôi cười, cười như một người điên dại, cười cho chính bản thân mình thật sự ngu ngốc. 

Một tháng trôi qua ngày nào anh cũng dẫn cô ta về, một ngày nọ tôi kêu anh cho tôi một ít thời gian để nói chuyện, tôi đưa tờ đơn ly hôn trước mặt anh, anh có chút ngạc nhiên và nhìn tôi. Tôi nói tôi không cần tài sản gì từ anh cả, nước mắt tôi rơi và tôi tiếp tục nói đứa nhỏ tôi sẽ tự chăm sóc, anh rất bấy ngờ hỏi lại và hỏi đã được bao nhiêu tuần tôi trả lời rằng hơn một tháng nay.

Anh bước tới ôm lấy tôi, nước mắt tôi ngày một rơi nhiều tôi không chống cự gì, anh thả lỏng hôn lên đôi môi tôi thật dài, thật sâu tôi vẫn không chống cự . Tôi biết anh đang gượng, bây bây giờ đã chán ghét tôi lắm, anh chỉ muốn đứa bé, muốn giành lấy sinh linh bé nhỏ của tôi. anh buôn câu 'Anh xin lỗi' tôi nói lớn 'Anh kí mau đi' anh buôn thõng tôi ra hai tay đặt lên vai tôi, anh kêu tôi nhìn thẳng vào mắt anh tôi không dám nhìn vì tôi sợ tôi yếu lòng.

Anh kéo tôi lại, đẩy nhẹ tôi vào tường lại hôn tôi, dôi tay không yên vị mà sờ soạn khắp cơ thể tôi, từng nút áo trên người tôi anh gở ra hết, tôi chợt nhớ đến đứa nhỏ liền đẩy anh ra. Anh bực tức đi đến chống hai tay lên tường, 'Tôi cầu xin anh... Park Chanyeol... Tha cho đứa nhỏ...'. Anh lại hôn tôi lần mò xuống cổ để lại những vết đỏ, tôi cố đẩy anh ra, đánh vào ngực anh liên tục đến nỗi chẳng còn đủ sức lại đánh tiếp nhưng anh chẳng hề hấn gì.

Anh lần mò xuống định gở nút quần tôi nhưng tôi dùng tay ngăn lại 'Xin anh... Tha cho tôi... Tha cho đứa bé... Nó chịu không nỗi đâu... Xin anh !' Tôi nói rồi nhìn anh đôi mắt ngấn nước.

Anh đưa tay lên lau dòng nước mắt nóng hổi từ má tôi rồi quay lưng bỏ đi, tôi ngồi thỏm xuống dựa vào tường xoa xoa bụng lại buôn câu 'Xin lỗi con' tôi gắn từng nút áo lại, tôi cười, cười vì con đã bình an. Và từ hôm đó anh ít về trể và không dẫn cô ta về nữa.

Sáng nào tôi cũng đứng trước mặt anh đưa tờ đơn trước mặt anh, anh không nói gì liền hôn lên trán tôi còn xoa xoa cái bụng phẳng lì của tôi. Hai tháng trôi qua bụng tôi cũng đã nhô nhô lên, lần này tôi cả gan đứng trước mặt anh hét lên 'Anh mau ký cho tôi' , tôi sợ hãy, run rẩy khi anh tiến lại gần. Anh ôm nhu tôi, tôi đẩy mạnh anh ra, anh định hôn, tôi cố chống cự, anh hỏi 'Tại sao?' tôi trả lời rằng 'Nhạt' anh nói 'Bắt đầu lại có được không' tôi nói lớn 'Không'. Anh không nói gì thêm lẳng lặng ký vào tờ đơn, lúc đó tôi rất vui mừng mà cằm tờ đơn chạy vào phòng dọn hành lý.


Khi dọn xong thì đã chiều, tôi đi ra thấy anh ngồi dựa vào tường, anh đang khóc, tôi lờ đi anh và bước ra ngoài, ra đi không một đồng xu dính túi. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ ' Mình phãi sống làm sao đây, mình sẽ làm gì để nuôi sống con..."


Chiều hôm đó bầu trời nắng gắt trở nên mù mịt và bắt đầu cơn mưa tầm tã, tôi đang đi trên dòng người ngày một ít đi, từ đâu một chiếc xe tải chạy về phía tôi, bóng kèn inh ỏi nhưng tôi không để ý đến mà cứ bước đi.


Bổng nhiên một bàn tay kéo tôi về phía sau làm tôi ngã nhào vào lòng người đó, thật ấm áp, khuôn ngực người đó thật ấm áp, tôi ngất đi vì dầm mưa quá lâu và chỉ nghe thấy ai đó đang gọi 'Cậu gì ơi, cậu có sao không ?'


Khi tỉnh dậy thì đã thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng tinh, tay gắn ống dẫn nồng nặc mùi thuốc, thì ra đây là bệnh viện. 

'Cậu tỉnh rồi sao?' giọng một nam nhân trầm ấm vang lên, tôi nhìn theo hướng người đó. 'Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây' tôi hỏi người đang trước mặt. 'Tôi là Oh Sehun, 22 tuổi,.. Lúc nãy tôi thấy cậu suýt bị tay nạn rồi cậu ngất đi do ngấm nước mưa, bác sĩ nói đứa nhỏ không sao, cậu an tâm'


END PHẦN 1



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: