Chương 30.
Tất cả những người đã trải qua cấp 3 đều không muốn nhớ lại khoảng thời gian ấy.
Đó là một khoảng thời gian kinh khủng, u ám đến mức khiến người chỉ nghĩ cũng thấy muốn ói. Mỗi khoảng trống trong sinh hoạt đều ngập đầy bài tập, thi thử, kiểm tra, cùng với thần kinh ngày càng căng thẳng khi kỳ thi đại học đến gần.
Cấp 3 của Lộc Hàm cũng không rối loạn như mọi người, bởi vì có năng lực khó nói mà cậu khá thảnh thơi trong học hành.
Sau khi đón ánh rạng đông đầu tiên của năm mới, Lộc Hàm bắt đầu phiền não lựa chọn tương lai cho mình.
Với thành tích của cậu cơ bản có thể ghi danh tất cả đại học trong nước, cậu cũng tự tin có thể thi đậu. Nếu nói trường học mà cậu ngưỡng mộ nhất, chắc chắn là đại học W cả truyền thống văn hóa lẫn giáo viên đều là số một số hai. Đại học W đã liên tục sáu năm đứng đầu trong top những trường đại học nổi tiếng trong nước, là đại học mà tất cả học sinh đều hi vọng thi đỗ.
Nhưng Ngô Thế Huân thành tích không bằng cậu lại khác. Mỗi lần thi thử, thành tích của Ngô Thế Huân tuy cũng thuộc top đầu nhưng vẫn cứ kém cậu khoảng mười điểm. Trong cảnh cạnh tranh khốc liệt mà thành tích thi tốt nghiệp trung học chính xác đến một phần trăm, chênh lệch mười điểm này chính là rãnh sâu không thể vượt qua.
Hơn mười điểm cậu ghi danh đại học W không chút áp lực, nhưng thiếu mười điểm Ngô Thế Huân còn không sờ được một góc của đại học W.
Hơn nữa trong lúc nói chuyện với Ngô Thế Huân, dường như Ngô Thế Huân không nhiều hứng thú với đại học W, hắn có hứng thú hơn với đại học A thiên về thể dục thể thao. Đội bóng rổ của đại học A, trong liên minh bóng rổ các trường đại học luôn nằm trong top 3, bản thân Ngô Thế Huân cũng từng nói muốn được chơi bóng ở liên minh các trường đại học.
Nói như vậy, bày ra trước mặt Lộc Hàm có hai lựa chọn —
Lựa chọn a, cậu ghi danh đại học W, Ngô Thế Huân thi vào đại học A, từ nay hai người hai nơi, tình cảm dần dần phai nhạt. Dưới sự ngăn cách của thời gian, tất cả tình nghĩa từng có dần tan biến, cuối cùng chỉ còn lại thân phận bạn học cấp 3.
Lựa chọn b, cậu và Ngô Thế Huân đều thi vào đại học A, cậu tiếp tục làm bạn học của cậu ấy, tương lai bốn năm cậu không cần tách khỏi Ngô Thế Huân. Ừm, nói không chừng sau khi tốt nghiệp còn có thể cùng vào làm việc trong một công ty nữa!
Về tình cảm, Lộc Hàm thiên về lựa chọn b, nhưng người xung quanh đều hi vọng cậu chọn a.
Người nhà, giáo viên đều đang chuẩn bị chúc mừng một tân sinh viên đại học W xuất hiện.
Phân vân giữa hai lựa chọn, Lộc Hàm lại bắt đầu mơ những giấc mơ kỳ lạ.
Cậu mơ thấy cậu như mọi người mong muốn ghi danh đại học W. Từ lúc ấy, cậu chưa từng gặp lại Ngô Thế Huân – khoảng cách giữa thành phố A với thành phố W, chính là khoảng cách tình cảm của bọn họ. Lần nữa gặp mặt, là ở hôn lễ của đối phương. Người mình thích kết hôn, nhưng cậu ta thậm chí không biết có một người phía sau thích mình hơn mười năm. Người kia, cũng chỉ là bạn học cùng trường cấp 3 hơn mười năm không gặp mà có lẽ cậu ta đã không còn nhớ nổi khuôn mặt...
Lộc Hàm ướt đẫm mồ hôi giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Cậu không muốn kết cục như vậy, cậu không muốn hơn mười không nhìn thấy người ấy, cậu không cam lòng chỉ là bạn học cấp 3 của cậu ấy.
Cậu thầm nghĩ phải tự tay giữ lấy hạnh phúc của mình, chỉ đơn giản như vậy.
Cậu đã từng nửa thật nửa giả hỏi Ngô Thế Huân, muốn cậu ấy giúp tư vấn nên đăng ký đại học W hay là đại học A?
Lúc ấy Ngô Thế Huân đã trả lời, chọn thứ mà mình thích, không nên để ý nguyện của người khác ảnh hưởng tới mình.
— được rồi, vậy chọn thứ mình thích vậy.
Hì hì, cứ nghĩ có thể làm bạn học với người nọ bốn năm là cậu lại vui đến mức đang ngủ cũng bật cười.
Bạn học cấp 3, bạn học đại học, bạn thân, đồng đội... Danh hiệu càng nhiều cậu lại càng có cảm giác mình với Ngô Thế Huân thân thiết hơn một chút.
"Ngô Thế Huân, cậu đăng ký đại học A phải không?" Đừng hỏi cậu vì sao lại biết, chỉ là cậu biết thôi, thật lâu trước đây đã biết rồi, ở trong mơ.
Cậu còn biết, ở đại học A Ngô Thế Huân sẽ có một người bạn gái dáng người cao gầy, tóc dài tới eo, nếu giấc mơ trở thành sự thật!
"Ừ, đăng ký rồi. Nhưng nguyện vọng một của tớ là đại học W, người nhà muốn tớ đăng ký, nói gì mà nhỡ đâu tiểu vũ trụ bộc phát ăn may đỗ được đại học W. Ha ha, làm sao mà được chứ! Tớ bây giờ chỉ chờ thi không đỗ đại học W liền đến đại học A."
Phiếu nguyện vọng có ba lựa chọn, nếu trường nguyện vọng một lấy điểm quá cao thi không đỗ thì trường nguyện vọng hai sẽ gọi nhập học. Lộc Hàm sợ điểm thi của mình quá cao sẽ bị gọi nên dứt khoát điền đại học A vào ô nguyện vọng một.
"Cậu tính được điểm chưa?"
Kỳ thi đại học đã kết thúc được hai ngày, bọn họ sau khi được giáo viên cung cấp đáp án thi liền tính điểm của mình để có thể chọn đúng trường đại học.
"Được rồi. Dù sao đại học W thì không dám mơ, đại học A có lẽ không thành vấn đề. Cậu thì sao? Chắc đại học W thì không có vấn đề gì chứ?"
"Không, tớ không đăng ký đại học W, tớ cũng đăng ký đại học A."
"Cái gì!? Tại sao vậy? Thành tích của cậu tốt như vậy, tại sao không báo đại học W?" Ngô Thế Huân đứng bật dậy, vô cùng khiếp sợ với lựa chọn của Lộc Hàm.
Lúc trước Lộc Hàm không để lộ chút gì, hắn vẫn cho là với thành tích của Lộc Hàm đương nhiên sẽ chọn đại học W.
"Đề toán cuối cùng tớ tính sai đáp án, bị mất một ít điểm ở đó, nếu đăng ký đại học W thì có hơi miễn cưỡng, thế nên không đăng ký. Ôi, đại học A cũng là trường nổi tiếng mà, tớ cảm thấy rất tốt. Hừ, đại học W thì có gì tốt, ký túc xá thì xập xệ thức ăn ở canteen thì khó ăn, những sinh viên tự cho mình siêu phàm kia mỗi người mắt cao hơn đỉnh, nhưng thật ra ngoài há miệng thì trong bụng chả biết cái gì, đều là đám công tử bột. Đã học một lần, hối hận cả đời!"
"Nói hay như cậu đã từng học ở đấy vậy." Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm nói mà bật cười.
"Đúng —" í, đúng vậy, sao cậu biết rõ như vậy? Lộc Hàm trong mơ đúng là tốt nghiệp đại học W, nhưng cậu thì không mà!
"Nhưng bình thường cậu sẽ không phạm phải sai lầm này, sao lần này lại không cẩn thận như vậy." Ngô Thế Huân cảm thấy khó hiểu với việc mắc sai lầm vào lúc quan trọng của Lộc Hàm, sai lầm cơ bản như tính sai đáp án vậy mà lại xảy ra trên người Lộc Hàm. Hắn vẫn cho rằng, Lộc Hàm thi đỗ đại học W là chuyện tất nhiên, không ngờ lại xảy ra sự cố. Đại học A tuy cũng là trường nổi tiếng, nhưng thấp hơn mấy bậc so với đại học W trong top những trường đại học danh tiếng, chỉ có đồ ngốc mới bỏ đại học W mà chọn đại học A.
"Áp lực lớn! Cũng không biết vì sao lại thế, dù sao cũng đã sai rồi." Lộc Hàm nhún vai ra vẻ không quá để ý.
Nếu cậu không cố ý làm sai một bài để kéo điểm xuống, cậu sẽ không có lý do chính đáng để ghi danh vào đại học A. Trường học sẽ không để một học sinh có thể thi đỗ đại học W ghi danh đại học A.
"Cậu đấy..." Ngô Thế Huân thở dài, là thở dài bất đắc dĩ với chuyện đã rồi.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục làm bạn học không tốt sao?"
"Đồ ngốc."
Bị mắng làm Lộc Hàm có chút ngạc nhiên, có chút tủi thân.
Không phải cậu nói muốn tớ đăng ký thứ mình thích đấy sao? Chính vì thích cậu mới đăng ký đại học A đấy!
Từ bỏ đại học lý tưởng chỉ vì muốn ở lại bên cậu, có sai sao?
Chương 31.
Cho đến khi điểm được công bố, Lộc Hàm mới biết mình sai rồi, hơn nữa sai một cách trầm trọng —
"Cậu thi được 699 điểm?" Giọng nói vì giật mình mà lanh lảnh truyền qua điện thoại lại càng chói tai, Ngô Thế Huân không khỏi để xa khỏi tai một chút.
Thành tích thi tốt nghiệp phổ thông từ 14h chiều nay được công bố. Năm nay lần đầu tiên mở phương thức tra cứu điểm thi qua điện thoại, Ngô Thế Huân như phần đông các thí sinh khác, sau khi gọi n cuộc điện thoại cuối cùng cũng tra được thành tích của mình.
Hắn bên này vừa biết thành tích, Lộc Hàm bên kia đã gọi điện sang rồi. Ngô Thế Huân trung thực nói cho Lộc Hàm biết thành tích mình vừa tra được, sau đó Lộc Hàm liền phát ra thanh âm đáng sợ tra tấn lỗ tai hắn như vậy.
"Đúng vậy. Ngữ văn 136, toán học 140, tiếng Anh 144, vật lý 142, hóa học 137, đúng là 699!"
Lộc Hàm im lặng nửa ngày, cộp một tiếng cúp điện thoại.
Ngô Thế Huân nhìn điện thoại đột nhiên bị ngắt, sửng sốt cả buổi không biết có chuyện gì.
"Reng —"
Điện thoại lại vang lên.
Tưởng rằng Lộc Hàm gọi lại, Ngô Thế Huân vừa nhấc điện thoại liền nói, "Này, vừa rồi sao lại cúp điện thoại?"
"— Ngô Thế Huân?"
"A? Cô, cô Trần?" Không ngờ bên kia điện thoại là giọng nói quen thuộc của giáo viên chủ nhiệm, làm Ngô Thế Huân bị dọa không nhẹ, "Xin hỏi thầy có chuyện gì ạ?"
"Ừ, chỉ muốn hỏi em xem đã biết điểm chưa?"
"Tra rồi ạ." À, hóa ra là hỏi điểm. Hôm nay có điểm, có lẽ ngoài đám học sinh bọn họ đứng ngồi không yên, các giáo viên cũng không thể bình tĩnh, dù sao tỉ lệ lên đại học cũng liên quan đến tiền thưởng, cơ hội thăng chức của bọn họ.
"Bao nhiêu?" Giọng của cô Trần đầy sự lo lắng.
"699."
"699!? Thật không?"
Cái gì đây, lại một người hét lên. Nhưng so với Lộc Hàm lẫn trong sự khó tin là mất mát rất nhạt, thì sự khó tin của cô Trần đầy kinh hỉ.
"Dạ, là 699." Ngô Thế Huân lại lần nữa báo điểm từng môn cho cô giáo bên kia điện thoại.
"Thật tốt qua. Ngô Thế Huân, em là người điểm cao nhất lớp chúng ta đến giờ phút này, còn cao hơn Lộc Hàm 7 điểm."
"Cái gì? Em cao điểm hơn cả Lộc Hàm?" Lần này người ngạc nhiên biến thành Ngô Thế Huân.
"Đúng vậy. Lần này Lộc Hàm thi toán không tốt, tổng điểm xếp hạng thứ ba." Cô Trần cũng thấy vô cùng thất vọng, Lộc Hàm là vương bài của cô, vốn nghĩ có thể thi đỗ đại học W. Không ngờ lúc tính điểm toán lại phát hiện Lộc Hàm mắc sai lầm nghiêm trọng, môn toán ăn chắc nhất vậy mà lại làm sai bài cuối cùng. Lúc ấy cô còn nghĩ, nếu thành tích các môn khác của Lộc Hàm có thể tốt hơn dự tính, nói không chừng có thể bù lại cho môn toán. Hiện giờ đã có điểm, thành tích của Lộc Hàm vẫn thấp hơn một chút so với tính toán của cô.
Nhưng cố tình trồng hoa hoa không nở vô tâm trồng liễu liễu thành ấm, Ngô Thế Huân thành tích gần đây luôn xếp hạng thứ tư thứ năm lại bộc phát lực lượng, thi được điểm cao không ngờ.
Nghe cô Trần nói vậy, cuối cùng Ngô Thế Huân cũng hiểu vì sao vừa rồi Lộc Hàm lại muốn cúp điện thoại của hắn!
Người luôn luôn ưu tú, vào một ngày nào đó bị người luôn đứng sau mình vượt qua, cảm giác thất lạc kia đúng là không dễ chịu cho lắm.
Cố gắng đợi đến khi cô Trần cúp điện thoại, Ngô Thế Huân lập tức gọi điện về nhà Lộc Hàm.
Mặc dù biết mình thi được điểm cao bất ngờ mới là nguyên nhiên khiến Lộc Hàm khó chịu, nhưng Ngô Thế Huân cho rằng, vào lúc Lộc Hàm thất ý hắn càng phải ở bên bạn để an ủi.
Điện thoại vang lên rõ lâu mà không ai nhận.
Chẳng lẽ ra ngoài rồi?
Có khả năng. Khi trong lòng khó chịu, mọi người thích ra ngoài giải sầu.
Được rồi, buổi tối gọi lại xem sao.
Ngô Thế Huân không ngờ rằng, Lộc Hàm sẽ biến mất suốt một mùa hè.
Gọi điện thoại không người nghe, đến nhà tìm không thấy người. Mãi mới gặp được mẹ Lộc Hàm thì mới biết cậu về quê thăm ông bà, ngay cả giấy thông báo trúng tuyển đại học cũng là mẹ Tưởng đến trường lấy hộ.
Không có bất cứ tin tức gì, Lộc Hàm cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, gần hai tháng đều không xuất hiện một lần.
Cuối tháng 8, học sinh thi đỗ đại học ở các tỉnh khác lục tục xuất phát đến trường học mới.
Với phần lớn học sinh, đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhà, xa vòng tay ấm áp của cha mẹ, cũng là một con đường quan trọng bọn họ phải đi qua để trưởng thành.
Ngô Thế Huân đã sắp xếp xong hành lý đến trường.
Trường học bây giờ coi như chu đáo, đa số hành lý cồng kềnh đều không cần mang, trường học sẽ chuẩn bị tất cả, chỉ cần đem đồ dùng cá nhân của mình đi là được.
Mặc dù như vậy, bởi vì là lần đầu đi xa nhà nên các thứ lặt vặt vẫn nhét đầy hai vali lớn.
Ngô Thế Huân tranh thủ lúc mẹ mình không chú ý, vội vàng lôi những thứ mẹ mình nhét vào để phòng ngừa nhưng khả năng vạn năm cũng không dùng đến ra cho nhẹ nhàng.
Điện thoại của Lộc Hàm gọi tới đúng lúc này.
"Tiểu Lộc!?" Giọng nói không nghe thấy cả một kỳ nghỉ, bây giờ nghe thấy thật là hoài niệm, "Cậu từ nông thôn về rồi à?"
"Ừ." Giọng Lộc Hàm nghe không có tinh thần gì, "Cậu có rảnh không? Tớ có nhiều thứ muốn trả lại cho cậu."
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, quả thực không nghĩ ra Lộc Hàm mượn hắn thứ gì. Mà dù có cũng là mấy thứ đồ chơi không đắt tiền, đưa cho cậu rồi thì thôi làm gì còn phải trả đến trả đi. Nhưng lâu vậy rồi chưa gặp nhau, hắn cũng muốn gặp Lộc Hàm, hỏi cậu ấy tại sao không nói một câu đã chạy về nông thôn, thế nên hắn nhanh chóng đồng ý.
Để điện thoại xuống, Lộc Hàm lại muốn khóc.
Người nhà đều cho rằng khoảng thời gian này cảm xúc cậu sa sút là vì thi trượt, ở trước mặt cậu không nhắc một chữ đến chuyện thi đại học. Mẹ cậu đến trường lấy cho cậu giấy báo trúng tuyển rồi cũng không dám đưa cho cậu, đến lúc chính cậu mở miệng hỏi mẹ cậu mới lấy giấy báo trong ngăn kéo bị khóa đưa cậu.
Cầm tờ giấy trúng tuyển đại học A, Lộc Hàm về phòng khóc nức nở một trận.
Âm mưu tính toán kỹ càng, không ngờ lại đưa chính mình vào.
Điểm trúng tuyển đại học W luôn dao động ở khoảng 695 đến 698. Vì để không đạt bằng ấy điểm, Lộc Hàm lúc thi đã tính kỹ điểm, xác định mình không đạt mới nộp bài thi. Kết quả cũng đúng như cậu tính toán, chênh lệch với điểm của đại học W chỉ một chút.
Thế nhưng cậu nghìn tính vạn tính, lại không tính đến trường hợp thành tích của Ngô Thế Huân luôn trên dưới 690 điểm lúc thi toàn quốc lại được 699 điểm!
Lúc ấy đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, hai chữ 'chúc mừng' thế nào cũng không nói ra miệng được.
Nguyện vọng một của Ngô Thế Huân điền đại học W, Ngô Thế Huân thi được 699 điểm, Ngô Thế Huân nhất định sẽ được đại học W gọi...
Từng dòng tin tức nhấp nhô trong đầu cậu, nói cho cậu biết sự thật tàn khốc.
Cuối cùng của cuối cùng, cậu vẫn phải tách khỏi Ngô Thế Huân...
Cậu nhớ tới đặc sản của đại học W. Không phải lịch sử lâu đời, không phải kiến thức nhân văn thâm hậu, không phải nền giáo dục khiến tất cả mọi người ao ước, không phải cảnh đẹp mỹ thực, mà là — mỹ nữ.
Đầu năm nay, mỹ nữ không thiếu, mỹ nữ học thức cao mới hiếm có.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro