Chapter 24
Jungkook nhắm mắt lại, cảm nhận cái môi của anh dán lên vết thương của mình. Chỉ là hút nọc độc ra thôi, đừng có đỏ mặt như thế!!! Cậu tự an ủi mình. Jungkook được TaeHyung bôi thuốc và băng lại vết thương, Jimin thì đưa chai nước cho cậu uống. Người ta nói, lúc hoạn nạn mới thấy chân tình đúng là không sai mà, mặc dù bạn thân mê trai là thế, nhưng trong tình huống cấp bách vẫn chăm sóc cho mình, đó là một loại hạnh phúc. Này, này, mau quay lại, ngươi bây giờ còn có thể nghĩ đến mê trai sao?
- Sao em lại cứu anh? - SeokJin hỏi, lúc đó một người nhanh nhẹn như anh cũng không tránh khỏi có chút giật mình
- Anh mà bị thương là chị hai đem em chém ra từng mảnh đó! - Jungkook dù bây giờ đang đau đến chết đi sống lại vẫn cố tặng anh hai cái nháy mắt tinh nghịch của mình
- Ngốc, em mà bị thương, không chỉ JungHyo mà cả ba mẹ em cũng đem anh ra chém đó! Lần sau cứ để anh chịu là được rồi! - SeokJin xoa xoa cái đầu nhỏ đang run lên vì đau kia, ngốc gì mà ngốc thế!
- Em đâu nỡ làm anh bị thương chớ! Anh là người thứ 5 mà em biết đối xử tốt với em đó! - Jungkook nhìn anh, cười hì hì
- Người thứ 5? - SeokJin đỡ trán, đâu cần phải đếm từng người ra thế!
- Đúng đúng, ba mẹ là một nè, chị JungHyo là hai nè, Jimin là ba nè, TaeHyung hyung là bốn nè, anh là năm nè - Jungkook quơ tay loạn xạ, quên mất mình đang bị thương
- Anh đứng cuối cùng? - Kim SeokJin bất đắc dĩ bắt lấy cái tay tinh nghịch đang quậy phá kia, đè nó xuống để trách đụng chạm phải vết thương
- Không phải, anh có nghe người ta nói "chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất" chưa? Nó giống như vậy á! - Đau quá chỉ số IQ của cậu cũng tụt xuống luôn rồi à? Hai cái đó rõ ràng chả liên quan gì đến nhau
- Rồi rồi! - Kim SeokJin dở khóc dở cười, đỡ Jungkook lên lưng mình
- A? - Jungkook tròn mắt
- Em đang bị thương, có muốn anh cõng không? - Anh nhấc cậu lên lưng, hỏi cậu
- Muốn chớ! - Ngu gì mà không muốn, đây là cơ hội ngàn năm có một ông trời bạn cho cậu a!
Kim TaeHyung và Park Jimin đi ở phía sau, nhìn một màn tình như cái bình của hai anh em kia, cái miệng nhỏ của Jimin bắt đầu phát huy công dụng...
- Này, anh có thấy hai người bọn họ có vượt quá mức anh rể em dâu bình thường rồi không?
- Hả? - TaeHyung nheo mắt
- Đó đó, anh rể em dâu bình thường không có thân thiết đến mức đó đâu! Cõng là chỉ dùng cho người yêu với nhau thôi - Nhóc này, coi ngôn tình nhiều quá rồi đấy!
- Cõng người bệnh không được sao? - Hắn khinh bỉ nhìn Jimin
- Cũng được, nhưng nhìn hai người đó tình tứ như thế, không giống như anh em bình thường a! - Jimin chu chu cái miệng nhỏ, bày ra một bộ dáng của một chuyên gia tư vấn tình yêu
- Hừ, vậy cậu nói xem, như thế nào mới giống như người yêu? - Mắt của hắn xẹt qua vài tia gian xảo
- Ôm nè, nắm tay nè, cõng nè,...còn nhiều lắm...à, cả hôn nữa! - Đầu óc của Jimin nhất định bây giờ đang ở trên mây!
- Dở hơi, không phải chỉ cần yêu nhau là được rồi sao? - Kim TaeHyung một phát kéo đầu óc của Jimin về, thẳng thừng dội một chậu nước lạnh lên đầu nó
- Anh không biết lãng mạn gì hết! - Jimin bất mãn trừng hắn
- Ai mà cần mấy cái lãng mạn dở hơi của cậu! - Dù nói vậy nhưng TaeHyung trong lòng nghĩ mấy cái này cũng không tồi
Jimin phồng má bất mãn nhìn đáng yêu vô cùng, làm cho nhịp tim của hắn cứ đập nhanh hơn mấy nhịp. TaeHyung nhìn nó, nói thật, từ lúc sinh ra đến năm 26 tuổi này, hắn chưa bao giờ thấy ai vừa ngốc vừa đáng yêu như Jimin, nhưng mà dù Jimin có ngốc đến mức nào đi nữa, nó vẫn là người mà hắn thương.
Nhìn thấy Jimin giận dỗi, TaeHyung nghĩ nghĩ một hồi. Lát sau, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh của nó, đem 5 ngón tay của Jimin đan vào tay của mình. Jimin ngạc nhiên, quay qua nhìn hắn
- Anh làm gì thế?
- Nắm tay! Không phải cậu muốn lãng mạn sao? - Kim TaeHyung quay đi, hai tai chuyển sang màu hồng
- Oa, phó giám đốc Kim TaeHyung cũng có lúc ngại như vậy a, thật đáng yêu! - Jimin trêu chọc hắn, cười đến tít cả mắt
- Im lặng, nếu cậu còn nói nữa tôi không cho cậu nắm tay đâu! - Kim TaeHyung quay sang trừng nó, nhưng không có ý định rút tay về
- Được, không nói nữa, không nói nữa! - Jimin cười rất vui vẻ, hai má bị nhiễm hai mảng hồng nhạt, vung hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia lên, rồi hạ xuống
Kim TaeHyung nhìn cậu nhóc đang vui vẻ tung tăng đi cạnh mình, ngắm nhìn nó đến thất thần. Tay hai người khẽ siết chặt nhau, nhất quyết không buông. Xa xa, có hai người đang nhìn vào hai bàn tay nắm chặt của Jimin và TaeHyung...
- Jin hyung, nhìn kìa, nhìn kìa, nắm tay rồi!!! - Jungkook nằm trên lưng SeokJin đang quay đầu lại để ngó, hưng phấn reo lên
- Suỵt, bọn họ nghe thấy bây giờ! - SeokJin nhỏ giọng nhắc nhở
Mà bây giờ, Kim TaeHyung và Park Jimin chính thức chìm vào thế giới riêng của hai người, không rảnh mà quan tâm hai anh em đằng trước đang bàn luận cái gì...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro