CHƯƠNG I: Thứ sáu, ngày 13



Yoo Mi phóng ánh mắt về phía dáng người màu đen đen trước mặt, đầu cô hơi nghiêng về bên trái, nên mặt cô khẽ ngước lên phía phải, bởi tên ấy đang đứng trên triền dốc cao so với tầm mắt của cô... ngạc nhiên? Có!... Ngờ vực? Có...

Cô khẽ nhíu mày thắc mắc khi không thể hiểu... mà chẳng cần hiểu. Bây giờ cô đang mệt... mệt đến nỗi chỉ muốn chết... Vậy mà hắn cứ đứng đấy... gãi đầu suy nghĩ về câu hỏi của cô...

5 phút trôi qua, đối với cô mỗi giờ mỗi phút đều rất quý giá. Bây giờ, trong cô chỉ còn duy nhất sự chán chường... cô thở ra, xoay lưng bước đi... bỏ mặc hắn đứng đó như pho tượng...

-" Yoo Mi!"

Yoo Mi khựng lại, ai đó gọi tên cô nhỉ, cô quay người bởi có bàn tay ai đó nắm vào cánh tay cô kéo cô xoay lại... cô ngước nhìn, ngẩng cao đầu khi hắn đứng sát bên cô... Dưới ánh đèn đường màu vàng, bây giờ cô mới thấy rõ... hắn... đẹp như thiên thần...

Trái tim cô khẽ rung lên... cô bối rối nhưng chỉ là giây phút tích tắc. Cô rùng mình như vừa lách người, thoát ra khỏi mê cung, hít một hơi sâu, cô lấy lại sự tự chủ, hạ giọng nhưng có chút bực bội...

-" Bây giờ tôi không rảnh, chúng ta nói chuyện sau nhé!"...

Cô cố gắng kìm chế sự bực bội đang bùng phát trong lòng. Cô biết mình nóng tính, nên lúc nào cũng cố kìm lại cảm xúc nóng nảy, cô rút tay xoay người, bước đi thật nhanh, mặt cúi xuống, nhìn đường như từ chối mọi thứ xung quanh, nhất là từ chối cái tên khùng đang bước đi bên cô...

Sao tối nay cô xui xẻo thế không biết, đã đi làm về muộn hơn thường ngày nữa tiếng lại bị một tên khùng chặn đường. Cô bước đi nhanh hơn, gần như chạy khi cô nghĩ được những gì xảy ra tiếp theo... sợ ư?

Cũng không hẳn, với những gì cuộc đời này cho cô trong hai mươi mấy năm qua làm cô không còn biết sợ là gì nữa. Nhưng hắn khùng, và khùng đến mức độ nào thì cô không biết, mà sao hắn lại biết tên cô nhỉ? Hắn theo dõi cô, từ lâu rồi à? Cô khựng lại... một ý nghĩ thoáng qua trong đầu...

-" Áh....."

Cô la lớn vụt chạy trên đôi sandal bệt kẹp ngón... ôi! Chân của cô... đôi sandal này làm cô đau chân từ lâu, nhưng cô chưa có tiền để thay giày mới, bây giờ đây... những con đường vụt qua, gió thổi hai bên tai... tim cô đập mạnh hơn... hơn nữa, hơi thở ngắt quãng... không được rồi...

Cô khựng lại, hình như cô vừa chạy qua con hẻm nhà... cô quay đầu, nhưng không thấy tên khùng đâu cả... cô thở dốc cúi xuống tháo đôi sandal ra khỏi chân, trong ánh đèn mờ, cô thấy hai mu bàn chân mình có hai đường chéo màu đỏ, bực bội...

Cô quẹo vào con hẻm, lên dốc bằng đôi chân trần về nhà. Cô còn phải leo lên hai tầng khi căn cô ở phía trên cùng, bao năm qua cô chỉ đủ tiền để mua một căn nhà nhỏ trong một tầng lầu, cô có thể mua tầng một hoặc tầng hai, nhưng sao lúc đó cô cố đòi cho bằng được tầng ba trên cùng nhỉ... để bây giờ cô phải tự mình nhận hậu quả. Leo hai cầu thang, cô ngã phịt xuống chiếc xích đu bên ngoài sân...

-" Hờ......"

Cô thở dài... chẳng muốn vào nhà nữa khi chỉ cách cửa nhà có 4 mét... cô đung đưa xích đu ngẩng nhìn trời... rồi bật cười một mình khi nhớ lại... lúc nãy...

*****

Hôm nay là ngày thứ sáu nên công việc phụ bếp ở nhà hàng rất nhiều, cô hay nghĩ, thường thì thứ bảy hay chủ nhật người ta mới đến nhà hàng ăn nhiều chứ, nhưng không hiểu sao thứ sáu cứ lại là ngày đông khách nhất trong tuần, đã vậy phải ở lại tổng vệ sinh nên gần đến 12h khuya cô mới được về.

Mặc dù nhà hàng nơi cô làm thường đóng cửa vào lúc 10h30'... cô hay đi bộ về nhà vì chổ nhà hàng và nhà cô có những con đường tắt, mà đường tắt thì thường là con đường có nhiều điều không hay.

Điện thoại di động của cô vừa báo 12h thì cô bị một tên có dáng người cao cao, đứng giữa ngã ba chặn đường ngã rẻ của cô, cô không thấy rõ hắn khi đoạn đường này hơi tối, hắn lại chọn điểm đứng trước ánh sáng ngược trong tầm mắt cô, lại che đi mất khoảng ánh sáng mờ mờ đó, nên cô chỉ thấy một dáng người cao cao màu đen mà thôi... giọng nói của hắn ấm, nhẹ và rõ mặc dù hắn đứng cách cô khoảng 8, 9 mét gì đó...

-" Chào! Bắt đầu từ bây giờ trở đi, cô có 7 điều ước, và tôi... chính là người thực hiện nó!"

Nghe thế cô cảm thấy có điều gì đó quen quen... Bedazzled... 7 điều ước của quỷ, một movie mà cô từng xem. Cô ngẩng nhìn trời, một màu tối, một cơn gió thoảng qua vây lấy cô... lành lạnh... đêm... hôm nay thứ sáu, ngày 13...

Không, điều cô sợ nhất trên thế gian này không phải là ma quỷ, hít một hơi thật sâu mặc dù cô cảm thấy toàn thân mình khẽ run vì sợ...

-" Tại sao lại là 7, mà không là 8 hay 6?"

Cô buộc miệng với lời thoại y hệt trong phim Bedazzled... hắn giơ tay lên, đầu hắn nghiêng qua một bên rồi tay hắn chạm vào đầu... gãi gãi... không trả lời cho cô biết... và cô cũng chẳng muốn biết...

*****

Yoo Mi tựa người ra xích đu, ngẩng nhìn trời, rồi cô lại cười một mình... cô là thế, gặp chuyện vui thì cười vui, gặp chuyện buồn thì cười buồn, gặp chuyện khó hiểu thì cười bối rối, trước một việc khó cô cười tự tin. Gặp người thân thiện cô cười chào lịch sự, gặp con trai đẹp cô cười quyến rũ... còn nhiều nữa... trong cuộc sống của cô không có chổ cho nước mắt... rất đơn giản vì từ lúc cô lên 7, cô đã biết không ai thương mình hơn chính bản thân mình...

-----

Trong một góc tối của sân trước nhà Yoo Mi... Hyun Joong ngồi trên gờ lan can nhìn về phía Yoo Mi... Cô nàng đang đong đưa xích đu ngẩng mặt nhìn trời, anh cũng ngước nhìn... Chẳng có gì trên đấy đâu ngoài hai màu đen trắng tượng trưng cho ban ngày và ban đêm...

Bài tốt nghiệp của anh khó đây, khi lúc nãy anh nhận được ánh mắt ngờ vực của con bé đấy... không dễ như những gì ta nhìn thấy bên ngoài, anh đã học được bài học đấy từ trường rồi...

Vậy mà bây giờ, hình như là anh đã phạm phải sai lầm khi chọn con bé đó cho bài tốt nghiệp của mình... Anh thở ra thật nhẹ, ngắn không dài, không chứa đựng sự than van, mà sao hiệu trưởng cho anh cái đề thi kỳ cục thế nhỉ? Hoàn thành 7 điều ước của một con người.

Khi con bé đó hỏi anh: " Tại sao lại là 7, mà không là 8 hay 6?" thì thật lòng anh không biết trả lời ra sao, mà cũng lạ... Sao lại là 7? Mà không là 8 hay 6? Anh còn chưa thể giải đáp cho mình được thì làm sao giải đáp cho cái con người nhỏ bé khốn khổ kia nhỉ...

Anh ngước nhìn Yoo Mi... và nghĩ... xem cái người kia kìa... không nhà lầu, xe hơi... không quần áo đẹp, trang sức đắt tiền, không tiền bạc, không tình yêu, không tình thân, không bạn bè, không có công việc ổn định, không tài sắc vẹn toàn...

Nhiều không đến nỗi anh đã tính phải cần hơn 7 điều ước đấy chứ, và anh đã chọn cái con người nhỏ bé khốn khổ đó để cho bài tốt nghiệp của mình... Rồi anh sẽ được công nhận là thiên thần thứ 661986, anh thích con số đấy, vì con số đó là ngày tháng năm sinh của anh...

Không được... anh đứng lên, dù có làm bằng cách nào đi chăng nữa anh cũng phải hoàn thành bài thi của mình khi anh đã chọn con bé đấy... anh bước đến bằng những bước chân đầy tự tin... cái con người nhỏ bé khốn khổ kia đang nghĩ gì mà cười vui như thế nhỉ...

-----

Nụ cười vụt tắt trên môi Yoo Mi khi cô thấy... tên khùng đứng trước mặt cô... Cô đứng dậy từ từ tỏ vẻ dè chừng mắt không rời khỏi hắn... sao... sao hắn biết cô ở đây? Hắn theo cô từ lúc nào nhỉ... hắn...

-" Áh......"

Cô lại la lớn lao về phía cánh cửa nhà... trong tích tắc cánh cửa đóng sập cái rầm cùng tiếng khóa cửa nghe lách cách thật nhanh và gọn...

Huyn Joong khựng lại bởi cánh cửa sập mạnh trước mặt anh... một cánh cửa nhỏ như vừa nuốt chửng cái con người khốn khổ đấy... anh đưa tay lên gõ nhẹ theo phép lịch sự và gọi nhỏ...

-" Yoo Mi!"...

Yoo Mi lao nhanh vào trong phòng ngủ khi nghe âm thanh khẽ khàng cùng sự kỳ quái qua hai từ "Yoo Mi" tên mình, cô bịt hai tai chạy nhanh vào phòng ngủ, ngã lên giường lấy gối bịt chặt đầu khi cô nằm úp mặt xuống nệm...

-" Tự tử như thế khó chết lắm!"...

Cô ngạc nhiên, rồi bàng hoàng bởi đó không phải là ý nghĩ trong đầu mình mà là tiếng nói bên tai, cô kéo gối khẽ xoay mặt qua một bên, hé mắt... không có gì ngoài những tấm hình phong cảnh mà cô dán ở tường cho những chổ phai màu sơn...

Cô ngẩng đầu lên, chầm chậm... lại dè chừng đưa mắt đảo một vòng quanh căn phòng... những hình ảnh quen thuộc... Cô thở ra... vậy hắn đúng là một tên khùng, sao hôm nay cô gặp xui xẻo thế này không biết, dù gì bây giờ cũng đã qua ngày thứ sáu rồi mà.

Cô xoay người nằm nghiêng nhìn ra ngoài, ra cửa... tuy nhà này cũ, nhưng được cái ổ khóa rất chắc chắn... Cô yên tâm với suy nghĩ tự trấn an mình, điều cô sợ nhất trên thế gian này không phải là ma quỷ... nhớ điều đấy... nhớ điều đấy... bụng cô kêu sột soạt như có con gì bò bên trong... đói... cô ăn chiều quá sớm, và làm việc tối quá nhiều, nên bây giờ cô đói...

Dậy tìm gì đó ăn... nhưng cô không muốn dậy, cô cảm thấy mệt mỏi và chỉ muốn ngủ, ngủ đối với cô quan trọng hơn ăn, cô lấy gối ôm vào lòng chèn cái bụng đói, rồi co chân giữ chặt lấy gối, nhắm mắt lại... ngủ đã...

-----

Huyn Joong đứng bên ngoài... mắt dán chặt vào cánh cửa nhỏ cho thời gian qua đi... anh giơ tay nhìn đồng hồ, đã 20' trôi qua... anh là thiên thần, ừ không sắp sửa thôi, chỉ cần làm xong bài thi này, và thiên thần thì phải lịch sự...

Ừ, mà quên bài thi của anh có ấn định thời gian không nhỉ? Anh ngẩng nhìn trời, lùi lại vài bước, chỉ một màu đen... anh cảm thấy mỏi cổ bởi từ trước đến giờ mình chưa phải ngước lên nhìn một thứ gì lâu cả, anh đưa tay đặt lên gáy bóp nhẹ...

Đi ra xích đu... ngồi xuống... phải lịch sự, anh tự nhắc nhở mình, nhưng nếu như bài thi của anh có ấn định thời gian thì sao? Sao thầy hiệu trưởng lại làm khó anh thế, dù gì anh cũng là con trai của ông mà... anh ngã người ra, tựa vào thành ghế xích đu.

Với tư thế này, anh đưa mắt nhìn trời cho khỏi mỏi cổ... " Papa..." anh gọi ông trong tiềm thức... " Dù gì con cũng là con trai út của Papa, lại là đứa con trai ngoan nhất ở trường, ở nhà, sao Papa cứ làm khó con vậy? Mặc dù Mama đã từng nói, Papa làm thế chỉ vì để mọi người khỏi hiểu lầm là Papa thiên vị, nhưng sao anh trai con, Papa đâu có đối xử khắc khe đến thế?"

-" Lại phân bì với anh hai nữa à?"

Tiếng nói nhỏ vang lên trong đêm nghe thật rõ, Huyn Joong bật ngồi thẳng dậy... trước mặt anh là anh hai, anh khẽ đưa tay lên khi bị chói mắt bởi anh hai xuất hiện đột ngột trong ánh hào quang sáng chói... Huyn Joong cảm thấy chút khó chịu...

-" Có cần phải tỏ rõ thân thế trước mặt em không, anh hai?"

Nghe Huyn Joong nói thế, Yong Joon thu ánh sáng lại, cúi xuống đẩy Huyn Joong qua một bên rồi ngồi xuống xích đu, bên cạnh Hyun Joong...

-" Lại than thở gì Papa vậy nhóc?"

Hyun Joong khẽ nhíu mày, anh không thích nhất là anh hai gọi anh bằng nhóc... anh đáp gọn:

-" Không có gì!"

Yong Joon quay nhìn Huyn Joong rồi hỏi:

-" Nghe nói em đang làm bài tốt nghiệp?"

Hyun Joong gật đầu.

-" Đề bài của em thật kỳ cục, hoàn thành 7 điều ước của một con người!"

-" Vậy em đã chọn con người nào?"

Hyun Joong đưa tay chỉ về phía cánh cửa...

-" Một con người nhỏ bé, cuộc đời chỉ là không, không nhà lầu, xe hơi... mà thôi, nói tóm lại con người ấy không có mọi thứ, còn hơn cả 7 điều ước, nhưng con bé đấy chỉ nhìn em bằng ánh mắt em là một tên khùng, khi em đưa ra lời đề nghị đầy hấp dẫn, 7 điều ước, quá nhiều đấy nhỉ, thường thì chỉ có 3 điều ước thôi, thường là thế mà, 3 điều, nhưng Papa đưa ra đề thi là 7 điều. Con người ấy còn hỏi cắc cớ với em rằng: Tại sao lại là 7, mà không là 8 hay 6?"

Yong Joon bật cười nhẹ.

-" Vậy em trả lời ra sao?"

-" Em còn không biết thì sao trả lời cho con bé đấy được!"

-" Con bé? Con gái à?"

Hyun Joong gật đầu, Yong Joon khẽ nhíu mày.

-" Sao không chọn tên đàn ông nào đấy, một tên đàn ông tuổi sấp xỉ ngũ tuần, cả cuộc đời không mọi thứ lại biết mình sắp ra đi, nhóc sẽ dễ hoàn thành bài thi của mình hơn!"

Hyun Joong thinh lặng suy nghĩ trong lời nói của anh hai, thì nghe tiếp:

-" Cô bé đấy xinh gái lắm à?"

Hyun Joong chỉ lắc đầu. Yong Joon tiếp:

-" Vậy chắc hẳn cô bé đấy nói chuyện có duyên?"

Hyun Joong quay nhìn anh hai của mình...

-" Em không biết, chưa nói được ba câu, con bé đấy chạy mất tiêu, ừ mà bài thi có ấn định thời gian không?"

-" Có đấy!"

-" Vậy sao Papa không nói với em?"

-" Chuyện đấy ai cũng biết, cần gì ai nói với ai, nhóc à... muốn anh cho kinh nghiệm không?"

Hyun Joong quay đi lắc đầu.

-" Em lớn rồi, tự em có thể xử lý mọi tình huống!"

-" Vậy à, nhưng sao em lại ngồi đây?"

Hyun Joong đưa mắt nhìn về phía cánh cửa.

-" Con bé đấy chạy trốn trong nhà rồi!"

Yong Joon bật cười nhìn Hyun Joong.

-" Em của anh đẹp trai thế kia mà có người từ chối sao!"

Hyun Joong quay đi.

-" Em không rảnh để đùa với anh đâu!"

Yong Joon lại cười.

-" Sao em cứng nhắc khô khan thế?"

Hyun Joong lên giọng.

-" Em đang làm việc nghiêm chỉnh, hơn nữa chẳng có gì vui để em cười, buồn để em khóc, không như ý để em bực bội!"

Yong Joon vỗ vỗ lên vai Hyun Joong.

-" Vậy anh không làm phiền em nữa em trai!"

Yong Joon đứng lên.

-" Chúc em hoàn thành bài thi của mình xuất sắc, anh đi đây!"

Nói xong Yong Joon đi ra hướng cầu thang... Hyun Joong nhìn theo anh hai của mình... và nghĩ... sao anh hai lúc nào cũng đùa được nhỉ, đó không giống với phong cách của một thiên thần... mà có gì cho anh hai luôn vui cười như thế? Sao anh hai không nói cho mình biết? Mà mình có hỏi đâu mà anh hai trả lời. Hyun Joong đứng lên đi về phía cánh cửa... anh đưa tay lên, vặn ổ khóa... cánh cửa mở ra, anh bước vào...

-----

Yong Joon không đi như lời đã nói, anh chỉ bước xuống cầu thang khuất bóng rồi đứng đấy... biết em trai của mình đi vào căn nhà nhỏ anh mới đi... bước từng bước xuống những bậc thang, lòng anh lo lắng... ai nói thiên thần không biết phiền muộn... Điều đó vẫn hiện hữu trong anh theo từng năm tháng, và không chỉ có riêng mình anh lo cho nó, cả Papa và Mama nữa...

Từ nhỏ đến lớn lúc nào nó cũng một mình làm mọi chuyện, một mình ngồi suy nghĩ, chẳng chơi với ai, không cầm quyển sách thì cứ ngồi lặng yên như pho tượng nhìn vào một vật gì đó, và thứ nó thích nhìn nhất là con sâu trong bụi cây hồng trước nhà.

Có lúc nó ngồi cả ngày nhìn con sâu bò chậm chạp, còn nó chẳng thèm nhúc nhích cũng như để ý đến xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì, bệnh tự kỷ ư? Không, chẳng qua nó sống cứng nhắc và khô khan như một pho tượng.

À không... là như một cái máy không có cảm xúc, chẳng có thứ gì khiến cho nó dao động, mục tiêu duy nhất của nó là bằng tốt nghiệp chứng nhận thiên thần loại xuất sắc, để làm gì? Hơn anh ư? Anh có tỏ ra mình hơn nó đâu...

Papa khắc khe với nó là vì nó sống không như ai mong ước, mà Papa cũng kỳ, không bao giờ cười với nó, không hỏi han nó xem nó nghĩ gì, muốn gì... mỗi lần anh hỏi Papa tại sao không quan tâm đến nó thì Papa lại nói, có hỏi nó cũng đâu thèm trả lời, ôi nhà anh có bốn người, ừ không, chỉ có hai người, đó là Mama và anh, còn lại là hai cái máy... anh phải làm sao, Papa muốn nó học cảm xúc từ đời ư, sao cho nó cái đề gì kỳ cục thế? Anh buộc miệng...

-" Sao lại là 7, mà không là 8 hay 6?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro