CHƯƠNG VI: Điều ước thứ nhất... "Cảm hứng sáng tạo"
Ba ngày trôi qua, cuộc sống của Yoo Mi xáo trộn khi có người lạ trong nhà, cô cố gắng nghĩ, đây là giấc mơ, cô đang mơ, sớm thôi cô sẽ tỉnh dậy...
Cô chẳng nói lại hắn khi hắn suốt ngày bên cô bảo cô ước, nhưng hắn càng bảo thì cô càng không, cô là thế, thích ngọt ngào hơn là mệnh lệnh, trong khi hắn không hề biết hạ giọng, phân tích lợi thế, hay giải thích cho cô nghe.
Người ta bán sản phẩm cũng quảng cáo vậy, nhưng tuyệt nhiên không, thế là... hắn lì thì cô lì hơn... nhiều lúc cô cảm thấy phiền đến không chịu nổi, cô chỉ muốn tống cổ hắn ra khỏi nhà, nhưng không hiểu sao, ba cái ổ khóa cỡ lớn cũng không ngăn được hắn.
Đôi lúc cô có cảm giác đây là nhà hắn, không là nhà cô, gọi cảnh sát ư, cũng không thể đâu vì cô biết hắn đích thị là... người cõi trên... cô đi làm thì thôi, còn về nhà là thấy hắn cứ ngồi ở xích đu đong đưa, mắt nhìn trời...
Hắn nhớ nhà thì hắn về nhà đi, không hiểu sao mỗi lần cô nhìn thấy hắn thinh lặng mặt ngước nhìn trời thì cô có cảm giác hắn đang nhớ nhà...
Khi cô về đến nhà là hắn giục cô đi nấu cơm, trời... hắn ở không đâu có làm gì, sao hắn mau đói vậy nhỉ, hơn nữa hắn luôn miệng chê bai thức ăn của cô, sao hắn còn ăn... và điều kỳ quặc nhất lại là... cô chấp nhận chứa hắn trong nhà cô...
-----
Hyun Joong ở lại nhà cái con người nhỏ bé khốn khổ đó ba ngày, con bé đấy lì lợm phải biết, nhìn nó anh chỉ muốn đánh đòn, mặc anh nói thế nào, nó không ước là không ước, để xem ai lì hơn ai...
Những lúc nó đi làm anh hay ngồi ở xích đu... anh nhớ nhà... chỉ cần nó ước điều thứ nhất là anh về nhà được ngay, nhưng không... nó đang hành hạ anh, giam lỏng anh ở đây và trả thù anh bằng những món ăn dỡ tệ của nó, nhưng nếu anh không ăn thì anh đói, mà đói thì không thể làm việc được...
Yong Joon vẫn quanh quẩn bên em trai mình trong ba ngày qua, hai con người lì lợm sống cùng một căn nhà, không ai thua ai, nhóc đang thay đổi và đang dần có cảm xúc trong mọi việc bên cô gái ấy... anh vui...
Nhưng cũng buồn... vì nhóc đã hết hạn định cho bài thi của mình, từ giờ trở đi nhóc phải làm bằng chính sức mình, sức của một con người bình thường... ai biểu nhóc đòi bằng xuất sắc...
-----
Yoo Mi cúi gầm mặt xuống tay cầm bút chì hí hoáy... nãy giờ cô không vẽ được gì khi sinh viên năm cuối cứ léo nhéo bên tai cô, hắn dài hơi thiệt, nói liên tu bất tận có một câu duy nhất: " Chỉ cần cô ước điều thứ nhất, tôi sẽ không làm phiền cô nữa!". Cô bực dọc đập mạnh cây viết chì xuống bàn quay nhìn hắn... cô thua...
Như mọi ngày, Yoo Mi nấu cơm còn Hyun Joong dọn dẹp rửa chén bát, thường thì anh thấy sau khi ăn cơm xong, con bé đấy không ngủ trưa, nó ngồi vào bàn vẽ, vẽ liền, nó vẽ rất nhiều mẫu nhưng chẳng mẫu nào ra hồn cả, và vẫn là hai màu trắng đen, anh sái quai hàm vì nó.
Chưa bao giờ anh phải nói nhiều thế, đôi lúc anh nghĩ, hay là hạ giọng năn nỉ nó, nhưng rồi lại không... tại sao phải năn nỉ nó, nó có phước mà không biết hưởng... thấy nó đập mạnh cây viết chì rồi nhìn anh... anh biết đã có hiệu quả khi ba ngày qua nó mặc anh nói như không nghe, không thấy...
Bên ngoài Yong Joon chau mày suy nghĩ, nhưng nụ cười nở trên môi... đã đến lúc mọi chuyện được bắt đầu... anh đi lại xích đu ngồi xuống vì anh biết thế nào nhóc cũng muốn gặp anh...
-----
Yoo Mi nhìn thẳng Hyun Joong, cô nói chậm, rõ tỏ ý nghiêm chỉnh
-" Khi tôi ước, thì điều ước sẽ được thực hiện chứ?"
Hyun Joong tỏ ra có thiện ý gật đầu.
-" Phải!"
Yoo Mi tiếp:
-" Rồi anh sẽ không làm phiền tôi nữa, chúng ta sẽ gặp lại cho đến khi nào tôi ước điều thứ hai?"
Hyun Joong lại gật đầu.
-" Phải!"
Yoo Mi như không tin, nên vừa như hỏi, vừa như khẳng định.
-" Điều ước sẽ trở thành hiện thực ngay tức khắc, cũng như anh biến mất ngay tức khắc khỏi mắt tôi!"
Hyun Joong chau mày.
-" Đúng!"
Với ý nghĩ... con bé này... mình muốn ở đây lắm sao mà nó nói thế, thì nghe nó tiếp:
-" Tôi không phải trả một thứ gì, bất cứ thứ gì cho điều ước của mình chứ?"
Hyun Joong lắc đầu giữ vẻ thản nhiên.
-" Không, hoàn toàn miễn phí!
-" Vậy được..."
Yoo Mi hạ giọng... chỉ cần đuổi hắn rời khỏi cô, là cô mãn nguyện rồi... cô ngẩng nhìn hắn... hắn bảo mình sẽ là Jophiel sau khi hoàn thành bài thi này... cô mỉm cười nhớ lại lời hắn nói: Jophiel còn được viết là Iofiel, Iophiel, Jofiel, Zophiel, nghĩa là: "Vẻ đẹp của Thiên Chúa" là thiên thần của nghệ thuật và vẻ đẹp!
Phải... có lẽ hắn đúng như lời hắn nói bởi vẻ đẹp trên gương mặt hắn, chỉ có thể được tạo ra bởi bàn tay của Đấng Tạo hóa... Yoo Mi nhắm mắt lại lấy hơi cho quyết định cuối cùng của mình... một ăn hai thua...
" Tôi ước... mình có cảm hứng sáng tạo trong công việc mà tôi thích nhất, thiết kế thời trang!"
Hyun Joong đứng lên.
-" Chúng ta sẽ gặp lại cho điều ước thứ hai!"
Yoo Mi ngẩng lên... Hyun Joong quay bước đi.
-" Tạm biệt!"
Yoo Mi chợt nhớ cô lao đến níu áo hắn lại.
-" Khoan đã!"
Hyun Joong khựng lại khi bị con bé đó níu áo, anh quay nhìn nó.
-" Chuyện gì?"
Yoo Mi vẫn nắm áo Hyun Joong.
-" Sinh viên năm cuối, anh chưa đi được, phải xem điều ước có trở thành hiện thực không đã!"
Vừa nói Yoo Mi vừa kéo Hyun Joong đi lại bàn vẽ...
-" Anh không được đi đâu đấy!"
Yoo Mi ngồi xuống, lấy giấy mới ra đặt lên bàn, vừa làm cô vừa nói:
-" Sao tôi chẳng tin được, dù gì anh cũng cho tôi một câu kết, như okay chẳng hạn, hay một cái búng tay!"
Yoo Mi cầm viết chì lên... đặt xuống tờ giấy trắng... chấm chấm chấm... từng dấu chấm xuất hiện trên giấy, mỗi lúc đậm nét hơn như xuyên qua... thủng cả giấy cho mỗi phút trôi qua... cô không thể kìm chế bản thân mình nữa.
Hyun Joong cứ đứng nhìn con bé chấm đầy tờ giấy, nó đang chọc anh ư, anh lên tiếng:
-" Sao không vẽ đi!"
Câu nói đó của Hyun Joong như công tắc bật ngòi cho bom gài giờ nổ tung, Yoo Mi đứng bật dậy...
-" Áh.................."
Cô hét lớn, đẩy hắn ra khỏi nhà cô... sập mạnh cửa... toàn thân cô nóng hừng hực vì tức giận khi mình đã bị lừa... Cô đứng tựa vào cửa, hai tay nắm chặt với nhau, hàm răng nghiến lại phát ra tiếng kêu gầm gừ của một con sư tử...
-" Lucifel, đừng để tôi gặp lại ông đấy!"
Yoo Mi đi thẳng về phòng ngủ... ngã xuống giường, tung chăn trùm kín đầu... nhốt lại cảm giác bất mãn...
-----
Hyun Joong lùi lại nhìn cánh cửa be bé trước mặt... đưa tay lên ngoáy lỗ tai bởi tiếng hét của nó, nhìn thấy gương mặt nó có màu đỏ như lửa, cùng việc nó xô anh ra khỏi nhà nó thì anh biết chuyện gì đã xảy ra, hết hạn cho đề thi của mình ư...
Anh quay ra, khựng lại khi thấy... anh hai ngồi nơi xích đu đong đưa đang nhìn về anh... anh bối rối nhưng chỉ thoáng qua vì anh đang thắc mắc... anh bước nhanh đến...
Yong Joon nhích qua một bên cho em trai mình ngồi xuống, anh hạ giọng...
-" Anh biết em không thích anh giúp đỡ trong mọi việc, nhưng nếu em có thắc mắc gì, em cứ hỏi, coi như chúng ta trao đổi với nhau thôi!"
Yong Joon mở lời mời chào cho sự tự chủ đầy cố chấp của nhóc...
Hyun Joong ngồi xuống bên anh hai rồi hạ giọng.
-" Có chuyện gì lầm lẫn trong đề thi của em, con bé đấy đã ước điều ước thứ nhất, nhưng không có tác dụng!"
Yong Joon cố giữ giọng sao cho nhẹ nhàng êm ái nhất.
-" Phải!"
Hyun Joong ngạc nhiên hỏi:
-" Vậy ư?"
Yong Joon gật đầu nhẹ.
-" Đề bài thi của em đã hết thời gian từ đêm qua!"
Nghe thế Hyun Joong nhẩm tính...
-" Ba ngày thôi ư?"
Vẫn cố giữ vẻ bình thản Yong Joon gật đầu.
-" Phải!"
Hyun Joong lên giọng:
-" Tại sao kỳ vậy? Phải, hôm trước anh có cho em biết là có ấn định thời gian, nhưng em không nghĩ là chỉ có 3 ngày, em nhớ ra rồi, thời hạn lúc nào cũng là một tuần, 7 ngày cơ mà?"
Yong Joon lại gật đầu.
-" Đúng, thời hạn của một đề thi là 7 ngày..."
Hyun Joong nóng lòng nên chặn lời anh hai...
-" Bây giờ chỉ mới 3 ngày, anh nói với Papa xem lại cho em đi!"
Yong Joon ngã người ra, tựa vào thành ghế xích đu, bắt chéo chân.
-" Nói gì? Không có gì sai trong việc này cả, bởi vì đề thi của em khác!"
Hyun Joong chau mày không hiểu:
-" Tại sao khác? Papa lúc nào cũng làm khó em!"
Yong Joon lắc đầu.
-" Không, đó là em tự chọn thôi!"
Hyun Joong lập lại.
-" Tự chọn?"
Yong Joon khẳng định.
-" Phải! Là em tự chọn thi chuyên!"
Hyun Joong chỉ có thể thốt lên.
-" Hả..."
Yong Joon mắc cười nhưng cố nhịn khi thấy mặt nhóc ngơ ngác.
-" Cái gì mà hả, chẳng phải em đòi bằng xuất sắc sao? Thế thì em phải thi khối chuyên!
-" Hả..."
Yong Joon vỗ vỗ lên vai em mình như an ủi.
-" Em nghĩ bằng xuất sắc thì chỉ có thế thôi sao, từ nay về sau bài làm của em sẽ bắt đầu và không có thời gian ấn định nữa, nhưng em phải dùng bằng chính sức lực của một con người bình thường để hoàn thành nó, cho đến khi xong hết 7 điều ước, lúc đó em sẽ trở thành thiên thần với bằng chứng nhận xuất sắc, xuất sắc là thế đó nhóc ạ!"
Hyun Joong như không nghe anh hai mình nói gì nữa. Yong Joon nhìn đứa em trai, nó như pho tượng đang nghĩ gì nhỉ... hình như nó đang bị shock...
-" Có cần anh cho em biết thêm điều gì không?"
Hyun Joong đứng lên... bước đi... loạng choạng...
-" Sức lực của một con người bình thường? Bình thường ư? Em phải làm một con người bình thường hoàn thành đến 7 điều ước, không có thời gian ấn định nữa để có thể dùng cả một đời của một người bình thường để làm, để cả một đời của một người bình thường không thể về nhà... khi chưa làm xong, một đời của một người bình thường có bao nhiêu năm? 70 năm ư? Tại sao không là 8 hay 6? Áh.................."
Hyun Joong la lớn lao nhanh ra cầu thang... mất hút...
Yong Joon đứng lại phía đầu cầu thang nhìn xuống... nhóc đang chạy trối chết như bị ma đuổi... anh cảm thấy thương nhóc quá... anh ngẩng nhìn trời... như thế không phải là đối xử khắc khe phải không Papa... Papa chỉ muốn tốt cho nó...
Yoo Mi giật mình tỉnh giấc, cô vừa thiếp đi và mơ một giấc mơ kỳ lạ... cô kéo chăn ra... đưa mắt nhìn vào khoảng không trước mặt... không thể nào... cô không tin...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro