CHƯƠNG XIX: Trách nhiệm


Yoo Mi thức sớm cho bài thi của mình, cô lặng lẽ ngồi ở bàn làm việc vẽ vẽ... ở góc nhà Hyun Joong đang ngủ ngon, với hơi thở trầm đều... cầm viết chì trên tay cô cứ vẽ nguệch ngoạc... hồn để tận đâu đâu...

Trong lòng cô có một gút thắt mà cô không thể gỡ, và không muốn gỡ... cô đặt viết chì xuống, mở đề thi đọc lại... những dòng chữ như nhảy múa chế diễu cô, cô chẳng thể đọc được nữa, cô đặt hai bàn tay lên như giữ chặt chúng nó lại, nhưng chúng nó vẫn nhảy múa, cô đập tay vào chúng nó và thốt lên...

-" Nằm yên nào, nằm yên nào"...

-----

Hyun Joong trở mình thức giấc, anh xoay người mở mắt, thấy phía góc nhà, nơi đặt bàn làm việc, Yoo Mi ngồi đấy từ bao giờ, em đang vẽ gì đó, mắt em không nhìn vào giấy vẽ lại nhìn vào khoảng xa xa...

Anh nhìn theo hướng mắt Yoo Mi... không có gì ngoài bức tường, em có gút thắt gì không thể suy nghĩ ra sao, rồi em đặt viết chì xuống mở bìa sơ mi ra, em nhìn vào rồi lắc đầu nhẹ, đặt cả hai tay lên bì sơ mi xòe ra, em đang kiểm tra móng tay của mình sao, sao em làm hai việc trái ngược trong một lúc vậy, anh ngồi dậy, nhưng chưa kịp ngồi lên thì anh nghe Yoo Mi nói:

-" Nằm yên nào, nằm yên nào!"...

Hyun Joong đành nằm yên chờ đợi, có gì à... nhưng vài phút trôi qua... anh thấy lạ nên tính ngồi dậy ra xem em làm gì thì anh chợt khựng lại cái ý tưởng ấy khi anh nghe Yoo Mi lớn tiếng:

-" Nằm yên đi, sao nhóc không nghe chị nói vậy?"

Hyun Joong cảm thấy trái mình rung lên, như có một cơn gió lớn thổi mạnh làm những chiếc lục lạc vốn dĩ có âm thanh nghe vui tai bây giờ chỉ còn lại âm thanh réo rắt, chát chúa... âm thanh ấy lan tỏa khắp cả cơ thể anh, làm toàn thân anh run rẩy vì giận... dỗi...

Anh đứng phắt dậy... anh hai kêu anh bằng nhóc là anh đã không thích rồi, nhưng bây giờ chính miệng em thốt ra câu ấy, phải... tối hôm qua trong quán bar anh không muốn giải thích chỉ vì anh thấy không cần phải giải thích cho một người xa lạ.

Hơn nữa chuyện chúng ta có liên quan gì đến người xa lạ đó đâu mà em phải giận dỗi, bây giờ em đã nói ra lời thật trong lòng em rồi phải không... Hyun Joong bước nhanh đến...

Nghe tiếng động Yoo Mi quay qua ngẩng lên... thấy Hyun Joong đứng sừng sững kế bên, cô khẽ giật mình... cô nói lớn làm anh thức ư... gương mặt của anh vẫn như tối hôm qua, có màu đỏ và tỏ vẻ rất ngầu... cô biết anh chẳng thích gì trên thế gian này, chỉ thích ngủ... cô cúi xuống...

Hyun Joong thấy Yoo Mi nhìn anh rồi cúi xuống điệu bộ ăn năn, nhưng anh vẫn nói, anh là thế, có sao nói vậy...

-" Tối hôm qua ở quán bar những gì cô gái đó nói thật đúng như ý chị phải không chị Yoo Mi, nếu chị không thích gọi ai đó bằng anh thì bằng em cũng được, nhưng tuyệt đối chị không được gọi ai đó bằng nhóc, ai đó không thích!"

Hyun Joong nói nhanh rồi đi ra ngoài, cánh cửa sập mạnh nghe cái rầm...

Yoo Mi nhìn theo, chỉ có mỗi mắt, miệng cô là là có thể mở ra to tròn, còn mọi thứ như đông lại cứng hơn đá, kể cả lời nói của cô... cô đưa tay lên đập đập vào khuôn mặt mình... sao cô cứ như trên mây thế này, cô chẳng thể hiểu Hyun Joong nói gì nữa...

Cô buồn buồn cầm cây viết chì lên, đặt vào giấy hí hoáy... cô biết mình lớn tiếng đánh thức anh, nhưng có cần phải giận dữ như thế không... Tối qua ở quán bar? Những gì cô gái đó nói?... Và anh mới là người gật đầu đồng tình, sao hôm nay anh lại trách cô... chị... Hyun Joong đáng ghét, sáng hôm nay chắc anh tỉnh táo rồi nên mới khẳng định một lần nữa đúng không... còn gọi đích danh cô... chị Yoo Mi...

Giữa chúng ta làm gì có huyết thống với nhau để giống nhau cùng xinh đẹp... cái con bé vô duyên, kể cả anh... Hyun Joong cũng vô duyên hùa cùng với nó... cô không xinh bằng anh đấy thì sao... liên quan gì đến hai người... con người có vẻ đẹp nội tâm mới đáng quý... người ta ra sao thì tự người ta biết...

Cô dừng lại suy nghĩ của mình, rồi tiếp... Người ta? Ai đó? Chị? Nhóc?... Ai đó không thích chị Yoo Mi gọi bằng nhóc... chứ không phải vì chị Yoo Mi lớn tiếng đánh thức ai đó dậy... chị Yoo Mi đã gọi ai đó bằng nhóc... hồi nào?

Yoo Mi kéo giấy vẽ qua bên, đề thi với những chữ lại nhảy múa trước mặt như đang cười vui cùng cô... cô bật cười lớn khi đã hiểu ra mọi chuyện...

-----

Ra ngoài Hyun Joong không ngồi ở xích đu, anh đi qua đi lại... chờ đợi Yoo Mi ra đây theo anh... em đáng ghét, sao lại thốt ra những lời ấy, có thì em cũng nên để trong lòng nghĩ thôi chứ, em nghĩ đàn ông thì không biết tổn thương sao, em nghĩ anh làm thân với em thì có thể nói mọi thứ sao...

Anh khựng lại... vậy những gì anh nói lúc nãy có phải là vì thân quá nên có thể nói ra hết không... anh cảm thấy chút hối hận khi không nghe động tĩnh gì trong nhà... sao anh lại lớn tiếng với Yoo Mi... anh bước nhanh vào nhà...

Vừa vào đến trong, Hyun Joong nhận được một tràng cười thật sảng khoái của Yoo Mi, anh thấy Yoo Mi nằm gục lên bàn cười như không thể kìm chế lại được, anh lại cảm thấy khó chịu, bực bội...

Yoo Mi không thể kìm lại tiếng cười của mình, nó như nước vỡ bờ... thấy Hyun Joong cô đưa tay bịt miệng mình lại, cố giữ chặt âm thanh giòn tan phát ra từ miệng cô, vì lịch sự... cô đứng lên, hít một hơi rồi buông tay, bước đến bên Hyun Joong, ngẩng nhìn...

Hyun Joong thấy Yoo Mi không cười nữa, hai tay em bịt miệng kìm chế, khiến anh nhớ lại lúc anh làm công việc đầu tiên ở công viên, em cũng cười anh như thế này, em dừng bước trước mặt anh khi có điều muốn nói ư, em nói đi, nhưng nói sao cho anh vừa lòng đấy nhé...

Yoo Mi chẳng hiểu sao toàn thân cô cứ run lên bần bật, như có gì đó từ tận trong tâm muốn thoát ra mà cô cố giữ lại, kìm xuống... cô hạ giọng giải thích:

-" Lúc nãy... em xem đề thi... không hiểu sao..."

Yoo Mi chỉ có thể nói bao nhiêu đó, thì không còn chỉ huy được bản thân mình nữa khi cô nhìn thấy gương mặt ngây ngô của Hyun Joong...

Hyun Joong vội đưa tay lên bịt miệng Yoo Mi khi Yoo Mi thốt ra tràng cười thứ hai lại còn trước mặt anh... nghe tiếng cười giòn tan của em vang lên trong căn nhà nhỏ, anh thấy lòng chợt ấm... không, anh vội buông tay quay bước... hình như anh biết mình đang có cái cảm giác gì khi bên em...

Yoo Mi vội chạy theo Hyun Joong khi thấy anh bước nhanh ra cửa...

-" Em xin lỗi mà Hyun Joong!"

Cô gọi lớn với sự hụt hẫng, ăn năn, hối hận... trái tim cô khẽ se thắt lại...

-" Hyun Joong... Hyun Joong..."

Hyun Joong dừng lại ở đầu cầu thang khi nghe tiếng Yoo Mi gọi hai chữ Hyun Joong với âm điệu thống thiết...

Yoo Mi thấy Hyun Joong dừng lại nơi đầu cầu thang, cô vội chạy đến giữ anh lại bằng cái ôm từ đằng sau... cô biết chỉ cần anh bước xuống, mọi thứ sẽ không còn... đêm qua, cô đã không cẩn thận để anh đi, nhưng hôm nay thì cô không để như thế nữa... điều đó làm trái tim cô đau đớn, chỉ một đêm qua cô đã biết lòng mình, trái tim mình, kể cả tâm tư mình ra sao...

-" Trong lòng em... anh thật sự rất quan trọng, rất lớn... còn hơn cả người thân yêu, từ nhỏ em mong ước có một người thân bên cạnh, để lỡ như mỗi khi em bệnh, sẽ có người chăm sóc cho em, nhưng bây giờ em đã lớn, em lại có suy nghĩ khác, chính vì em xem anh còn hơn thân thuộc, nên em càng không thể để mình bị bệnh... để người thân phải lo lắng muộn phiền vì em!"

Yoo Mi buông tay, bước lùi lại...

-" Em nói xong rồi, em phải đi làm bài tiếp đây!"

Rồi Yoo Mi đi vào trong... khép chặt cửa...

Hyun Joong quay lại, nhìn cánh cửa be bé đóng chặt... anh bước đến, nhưng dừng lại trước cánh cửa be bé đó... em không mở rộng cửa vì em muốn anh tự lựa chọn đúng không... anh đã lựa chọn từ cái ngày anh hết hạn cho đề thi của mình, bước qua cánh cửa này, anh sẽ thực hiện 7 điều ước bằng chính sức lực của một con người...

Một con người có trái tim biết yêu thương... anh chỉ có thể làm tròn 7 điều ước, còn thứ khác thì không... xin lỗi em, Yoo Mi... giữa chúng ta chỉ có 7 điều ước cần được thực hiện... mà thôi...

-----

Yoo Mi đi lại bàn làm việc, tiếp tục vẽ vẽ... nếu anh vào có nghĩa là giữa chúng ta chỉ có 7 điều ước, em sẽ giữ đúng vị trí của mình... cho người mà em xem còn hơn người thân yên lòng...

Yoo Mi nghe tiếng cửa mở cùng tiếng bước chân nhẹ quen thuộc của Hyun Joong... cô cúi xuống, nhốt lại nỗi buồn từ đáy lòng... vậy là... em sẽ phải, để người mà em xem... còn hơn người thân yên lòng... và anh chính là người đấy... điều ước thứ tư đã trở thành hiện thực...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro