CHƯƠNG XVIII: Ghen
Ba ngày trôi qua, Yoo Mi sống theo cách của cô, Hyun Joong sống theo cách của anh, hai người lại trở nên xa lạ...
Hôm nay một ngày chủ nhật mùa đông u ám, cô đi mua giấy vẽ, cô bước nhanh trên đường... 8h tối, chắc cửa hàng chưa đóng cửa, dạo này cô bị sao đấy, không để tâm đến mọi thứ gì cả... cũng may cửa hàng chuẩn bị đóng cửa, cô năn nỉ và họ đồng ý bán cho cô... số cô may mắn... như may mắn gặp Huyn Joong, thiên thần Jophiel tương lai...
Yoo Mi bước nhanh hơn khi cô cảm thấy lạnh, lúc nãy ra đường cô quên mặc áo ấm... cô chợt dừng bước trước một bảng hiệu, hai chữ " Thiên Thần" đập vào mắt, cô nghĩ đến Hyun Joong, cô nhớ anh, cô lấy điện thoại ra, nhưng lại nghĩ, gọi rồi biết nói gì, cô suy nghĩ...
Vừa lúc đó có đám con gái cười nói ồn ào, bước đến đẩy cô bước lên trước... đẩy cô bước vào một quán rượu mang tên Thiên Thần khi cô đứng chắn trước lối ra vào... cô gượng lại, nhưng lại đến tốp khác, cô miễn cưỡng bước theo khi không thể trở ra ngay lúc này...
Yoo Mi ngẩng nhìn quán bar... quán bar là như thế này sao, cô thường nghe anh Jae Wook và chị Ji Hye hay nói đi quán bar chơi... Ánh mắt cô dừng lại khi thấy Hyun Joong đang cười nói cùng một đám con gái, mặc dù cô không đi chơi quán bar nhưng cô biết anh đang mặc đồ nhân viên phục vụ... cô bước nhanh đến... ở đây có kiểu phục vụ tận tình như thế này sao...
-" Hyun Joong!"
Cô gọi lớn trong tiếng nhạc ồn ào...
Hyun Joong đang từ chối lời mời một ly rượu của một khách hàng nhân ngày sinh nhật thì nghe... ai đó gọi giật tên mình... anh quay nhìn, thì ra Yoo Mi... anh ngạc nhiên... thì nghe Yoo Mi tiếp:
-" Anh làm việc ở đây ư?"...
Tự dưng từ đáy lòng cô, cô cảm thấy như có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội và cô đang cố kìm chế...
Hyun Joong không hiểu sao Yoo Mi lại hỏi anh như thế, anh gật đầu.
-" Ừh!"
Yoo Mi chưa kịp tiếp thì cô nghe tiếng một đứa con gái trong đám con gái trước mặt.
-" Chị ấy là ai vậy anh Hyun Joong?"
Yoo Mi quay sang đứa con gái, câu hỏi của nó lịch sự đầy vẻ châm chọc bởi hai từ "chị ấy" của nó... Yoo Mi cùng đứa con gái nhìn qua Hyun Joong chờ đợi anh giới thiệu...
-" Chị của anh à?"
Nó lại nói khi anh chưa nói, còn Hyun Joong thì gật đầu...
Yoo Mi run rẩy vì giận trong lời nói tiếp của nó:
-" Chào chị của anh Hyun Joong!"
Nó nhấn mạnh câu đấy...
Yoo Mi ngước nhìn Hyun Joong trong tiếng nói tiếp của nó:
-" Chị của anh Hyun Joong không xinh bằng anh Hyun Joong!"
Yoo Mi quay phắt qua, lên giọng:
-" Tôi có xinh hay không thì liên quan gì đến cô!"
Hyun Joong bước đi, đây là dịp để anh từ chối... anh thầm nói: " Giải quyết họ dùm anh nhé Yoo Mi!"
Yoo Mi thấy Hyun Joong đi mất, cô bực bội cũng rời quán bar, cô bước trên đường lòng chợt buồn... Hyun Joong đáng ghét, trong lòng anh em là chị, vậy sao anh không gọi thẳng ra miệng đấy... để em khỏi phải mơ mộng viển vông... cô nhìn xuống đôi giày... cũng tại ngươi đấy, đi đâu không đi, đến đây làm gì, người ta có cười nói với ai thì liên quan gì đến mày nhỉ... bực bội quá...
-" Yoo Mi!"
Yoo Mi khựng bước khi có ai đó gọi mình, cô quay qua, ngạc nhiên... anh Jae Wook đang ngồi ở bậc tam cấp của một tòa nhà với gương mặt màu đỏ... anh đưa tay ngoắc, cô bước đến, chưa kịp hỏi thì anh Jae Wook kéo cô ngồi xuống kế bên... cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người anh... cô nhíu mày nhìn anh Jae Wook nghe anh nói giọng lè nhè của những người say:
-" Sao em nhìn anh như vậy, chưa từng thấy anh say ư?"
Yoo Mi quay đi, lại nghe:
-" Sao em không nhìn anh?"
Yoo Mi nghĩ... đúng là anh say thật rồi... ừ, mà sao... cô quay qua...
-" Anh... mà sao..."...
Cô ngập ngừng chẳng biết nên bắt đầu hỏi như thế nào, tiếng cười nhẹ của anh Jae Wook...
-" Em muốn hỏi sao anh uống đến độ say mèm chứ gì, đơn giản thôi... anh buồn... và em muốn hỏi sao anh buồn chứ gì... đơn giản thôi... anh và Ji Hye gây nhau... anh không chịu nổi khi cô ấy chỉ xem anh như món đồ, quản lý anh, trong lúc bực tức anh nói chia tay... và bây giờ anh đang hối hận..."
Yoo Mi tròn mắt nghe người say kể lể... cô hạ giọng:
-" Thì bây giờ anh đi xin lỗi chị Ji Hye đi!"
Jae Wook lắc đầu:
-" Không, mất mặt lắm!"
Trời... Yoo Mi nghĩ, làm lỗi rồi thì xin lỗi, nhưng lại bảo mất mặt... là sao...
-" Anh nói mình đang hối hận mà!"
Jae Wook gật đầu, gật luôn cả người, Yoo Mi đưa tay đỡ Jae Wook.
-" Để anh suy nghĩ đã!"
-" Suy nghĩ đến bao giờ, anh tính ngồi đây suy nghĩ à, đến sáng luôn sao?"
-" Không chừng như thế đấy, vì trong chuyện tình cảm anh là con cù lần!"
Yoo Mi bật cười nhẹ:
-" Anh rất giỏi trong mọi việc!"
-" Em cười anh!"
Yoo Mi lên giọng:
-" Thật đấy, em rất ngưỡng mộ anh cho mọi thứ, anh cao ráo, đẹp trai, có tài, có sức chịu đựng tốt, biết sống vì mọi người xung quanh, còn nhiều nhiều nữa..."
Jae Wook bật cười chua chát:
-" Không cần an ủi anh, anh nhiều điều tốt như thế, nhưng Yoo Mi chỉ ngưỡng mộ anh chứ không yêu anh, giữa chúng ta chỉ có tình anh em bằng hữu, nhưng chỉ có hai chúng ta biết thì có ích gì, anh có sức chịu đựng tốt, điều này thì đúng, nếu không sao anh nhường nhịn Ji Hye suốt 5 năm qua, còn anh sống vì mọi người ư, nhưng không ai sống vì anh cả, anh mệt mỏi lắm!"
Jae Wook gục đầu vào vai Yoo Mi, cô nghe tiếng anh nói bên tai...
-" Từ trước đến giờ, những điều anh có anh chấp nhận, những điều anh mất, anh cũng chấp nhận, với anh cuộc sống đơn giản chỉ có thế, được cái này, mất cái kia, không có gì là trọn vẹn, hạnh phúc đơn giản thôi, không nên cầu kỳ, hai người quen nhau, nên nhường nhịn nhau, cũng tại anh không tự lượng sức mình, trèo cao quá, biết rõ Ji Hye là tiểu thư quý tộc cũng học đòi với tới, biết Ji Hye được cưng chiều, cứ nghĩ mình sẽ dùng tình yêu mà sửa đổi cô ấy, nhưng không... là anh tự tin vào bản thân mình, anh không trách Ji Hye, chỉ trách sao mình lại yếu đuối, không thể đi hết một con đường, anh không đi nổi nữa, em đưa anh về nhà đi, Yoo Mi!"
Yoo Mi đẩy Jae Wook ra, rồi đứng lên, kéo Jae Wook đứng lên, anh loạng choạng quàng tay qua vai cô... cô dìu anh bước đi... Jae Wook mỉm cười...
-" Cảm ơn em, may là anh gặp em ở đây!"
Yoo Mi cười đáp lại...
-" Anh Jae Wook say rượu nhìn anh quyến rũ hơn đấy!"
Jae Wook bật cười:
-" Em nói vậy có nghĩa là: khuyến khích anh uống say đúng không?"
Yoo Mi cũng bật cười:
-" Em nghi ngờ anh thì đúng hơn!"
-" Phải đấy, nếu biết em thích nhìn đàn ông trong bộ dạng say rượu thì anh đã uống từ lâu rồi!"
-" Anh đang chọc em ư?"
Cứ như thế hai người ra xe, Yoo Mi gọi taxi đưa Jae Wook về nhà của anh ta...
-----
Trong một góc xa xa... Hyun Joong đứng nhìn hai người nói chuyện vui vẻ... không hiểu sao anh lại ra đây tìm Yoo Mi, anh muốn nói gì với Yoo Mi nhỉ, anh còn chưa biết... đến khi anh thấy anh Jae Wook gục đầu vào vai cô, tự dưng anh cảm thấy khó chịu... anh quay đi, nhưng lại quay lại, bước theo sau hai người, quên cả việc mình chỉ xin phép ra ngoài một lát, cho công việc còn đang dỡ dang... anh cũng đón taxi đi theo...
-----
Yong Joon đã thấy hết mọi thứ khi anh ngồi trong quán bar, đến khi con bé Yoo Mi giận dỗi đi mất thì anh đi theo con bé, thấy con bé cùng Jae Wook say mèm ngồi bên nhau, anh nghĩ đến Hyun Joong, vừa nghĩ đến đó thì anh thấy nhóc đang đi tìm Yoo Mi, nhóc dừng lại khi đã thấy gì, nhóc quay đầu, nhưng lại quay lại bước theo hai người ấy... anh cũng đón taxi...
Jae Wook và Yoo Mi đi vào một tòa nhà lớn, Hyun Joong bước theo sau, anh bước theo sau chót...
Cả hai dừng lại trước một căn hộ, Jae Wook lục túi tìm chìa khóa.
-" Không biết anh để chìa khóa ở đâu!" Jae Wook chưa tỉnh rượu, đưa tay nhấn chuông cửa.
Yoo Mi ngạc nhiên:
-" Nhà anh có người làm à?"
Jae Wook lắc đầu
-" Có mình anh thôi!"
-" Vậy anh nhấn chuông làm gì?"
Vừa nói đến đó thì cánh cửa mở ra... Jae Wook cùng Yoo Mi khựng lại khi thấy Ji Hye trong nhà...
-----
Sau khi đôi co với Jae Wook ở một quán rượu, Ji Hye bực bội bỏ đi khi anh nói lời chia tay, cô lái xe trên đường nhìn những thứ vụt qua trước mắt, cô chợt nghĩ có nhiều điều mất đi không thể tìm lại được, như con đường mà cô đang đi, không có lối quành lại, chỉ có thể đi thêm một lần nữa thôi, nhưng nếu đi thêm một lần nữa, biết cô có gặp được người mà cô yêu thương trên con đường cũ không, mọi thứ sẽ khác cho thời gian qua đi...
Vậy... bây giờ cô chỉ có thể dừng bước nếu cô muốn gặp lại người cô yêu nhất, anh biết rõ cô được yêu thương chìu chuộng sao anh không từ từ dạy bảo cô, cô không những yêu thương, mà còn quý trọng anh nữa...
Nhưng cô không biết bày tỏ, cô giỏi trong mọi việc, nhưng chuyện tình cảm thì không vì chuyện tình cảm cô chỉ dùng trái tim để phân xử, cô không hiểu anh hay anh không hiểu cô... anh có giá lắm khi nói lời chia tay trước, anh đáng ghét, mà đối với cô, miệng luôn nói thấy ghét anh bao nhiêu thì trong lòng cô thương anh nhiều bấy nhiêu.
Cô mâu thuẫn với chính mình, thì làm sao sáng suốt để hiểu rõ anh, anh lại không muốn giải thích, anh cho là cô thông minh ư? Phải, cô thông minh đấy, nhưng trước anh cô không muốn thông minh, cô muốn anh nói cho cô nghe...
Cô thích nhất là được nằm trong lòng anh nghe anh nói, giọng anh ngọt ngào, pha trộn sự tiếu lâm, cách kể chuyện cuốn hút, cô thích anh chọc cô, rồi anh cười, cô thích nhất anh cười với cô, không được cười với ai khác, vì anh đâu biết rằng, từ nhỏ đến lớn, cô được yêu thương chìu chuộng đấy, nhưng cha mẹ cô không bao giờ chịu cười với cô... bây giờ đây cô biết mình cần gì, cô đến nhà anh, dự tính cho anh một bất ngờ...
Nhưng anh cho cô bất ngờ lớn hơn... mọi chuyện dặn lòng từ nãy giờ vội bay mất khi cô thấy Jae Wook cùng con bé Yoo Mi đang cười đùa trước mặt cô... anh từng nói chỉ đưa cô, mình cô duy nhất về căn nhà này, nhưng anh... nói dối...
-----
Yong Joon biết chuyện gì sẽ xảy ra bởi sự thể trước mắt, anh đứng tựa vào tường nơi cuối hành lang, nơi đây mọi góc anh đều thấy rõ hết...
Ji Hye bước ra với gương mặt đỏ vì ghen tức khi thấy Jae Wook đi cùng Yoo Mi, không kìm chế được, Ji Hye rất nóng tính, như ba cô, thế là theo bản năng cô giơ tay lên giáng mạnh xuống khuôn mặt màu đỏ của Jae Wook... "chát"... Jae Wook thinh lặng nhận lấy, rồi thật nhanh Ji Hye quay qua Yoo Mi vẫn bằng bàn tay giơ cao đó "chát"... anh khẽ giật mình khi Hyun Joong bước đến nhận lấy cho Yoo Mi... anh đứng thẳng lại... cả bốn như đứng hình...
Hyun Joong nắm tay Yoo Mi kéo Yoo Mi đi mất, còn Jae Wook đẩy Ji Hye vào nhà đóng sập cửa lại... anh bước theo nhóc và con bé Yoo Mi với nụ cười trên môi... nhóc ngốc... một cách đáng yêu... nhóc lôi con bé Yoo Mi đi theo như cha mẹ bắt tại trận con cái mình làm lỗi... cả hai thinh lặng, ra đến đường nhóc đón taxi, nhét con bé vào đấy rồi nhóc ngồi vào kế bên... vẫn thinh lặng làm mặt ngầu, còn con bé Yoo Mi cúi gầm mặt xuống nghĩ điều gì đó...
-----
Yoo Mi cúi xuống, mắt không rời khỏi bàn tay Hyun Joong đang nắm chặt lấy bàn tay cô... sao Hyun Joong lại xuất hiện nơi đấy, rõ ràng anh đang làm việc cơ mà... ai mướn anh nhận dùm cô đâu, bây giờ còn đang trách gì cô gì nữa, cô là người giận mới đúng, ừ mà chuyện của hai người chẳng ai liên quan đến ai cơ mà... cô khẽ rút tay ra...
Hyun Joong không cho Yoo Mi rút tay ra... không đi chơi thì thôi, đi ra ngoài thì gặp chuyện... nếu thật sự em không có ý gì với anh Jae Wook sao em lại đứng yên nhận lỗi, và anh cảm thấy ghét mình khi không lại nhận dùm em, bây giờ còn tính đi rong ở đâu nữa chứ... cả hai vẫn thinh lặng khi về đến nhà...
-----
Vừa về nhà, Yoo Mi bước nhanh đến tủ lạnh lấy đá quấn vào khăn đem ra ngoài sân khi Hyun Joong không vào nhà, cô bước đến bên xích đu có Hyun Joong ngồi nơi đấy, cô ngồi xuống thinh lặng, đưa tay áp khăn nước đá lên má Hyun Joong, Hyun Joong đẩy ra đứng lên đi mất...
Hyun Joong đi nhanh xuống cầu thang, anh yên chí khi đưa Yoo Mi về đến nhà, anh phải trở lại quán bar làm việc... không có thời gian xử lý cái tát tai như trời giáng... anh giận dỗi... sao anh Jae Wook cũng bị đánh đấy, em không đi lo cho anh ta đi...
Yoo Mi đứng lên, lẳng lặng bước vào nhà, cô bỏ cục đá trở vào tủ lạnh, xả khăn vắt lên, rồi cô đi vào phòng ngủ... khép cửa lại... ngã nằm úp xuống giường... bật khóc tức tưởi... Hyun Joong đáng ghét... Hyun Joong đáng ghét... cô lập đi lập lại bằng giọng nghẹn ngào cùng tiếng nấc tủi thân...
-----
Yong Joon bước đi trên con đường vắng... anh ngẩng nhìn bầu trời đêm... ghen là như thế sao... phải là như thế... nhưng ghen có phải là do yêu quá không... không, có rất nhiều lý do để ghen ghét nơi con người... và anh cứ đi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro