CHƯƠNG XXII: Xa ... Gần
Một ngày để bay qua Pháp thôi cũng đủ để Yoo Mi nhớ Hyun Joong, ngồi trên taxi nhìn những cảnh vật bên ngoài, cô thấy lạnh tận trong lòng... về đến ký túc xá, cô gọi điện cho anh liền... nhưng anh không bắt máy dù máy có đổ chuông... cô buồn buồn dọn dẹp vì bắt đầu ngày mai phải đến lớp ...
Hyun Joong nhìn căn nhà nhỏ bé... sao em không ước mình có một ngôi nhà hạnh phúc mà chỉ ước vui vẻ thôi... nhà vui vẻ bởi tiếng cười của em, nhưng giờ em đi rồi, em bảo anh tự cười một mình như điên khùng à... gọi điện cho anh, sao có một lần vậy?
Thấy người ta không bắt máy thì phải gọi liên tục chứ, bảo anh gọi cho em ư, anh không biết nói gì, anh sợ mình nói sai khiến em đau lòng... mới có một ngày thôi, anh đã cảm thấy nhớ em rồi...
Hyun Joong kéo ghế ngồi vào bàn làm việc... chuyện này quá dễ với anh, nhưng anh thích làm cùng em kìa... anh cầm viết chì lên, bắt đầu công việc với sở trường của mình...
-----
Yong Joon nhìn Hyun Joong làm việc suốt ngày... tội nghiệp nhóc, nhóc muốn dành bất ngờ cho con bé Yoo Mi sao... tự tay mình làm mọi việc, dù biết rõ nhóc là thiên thần Jophiel tương lai, và đây đúng là sở trường của nhóc rồi, nhưng nhóc không cần phải tự tay làm hết như thế... một mình lặng lẽ... như con bé Yoo Mi một mình lặng lẽ, nhóc học từ con bé đó ư... cố lên nhóc...
-----
Một tháng trôi qua, ngày nào Yoo Mi cũng gọi điện về, rồi hỏi vớ vẩn, Hyun Joong cũng đáp qua loa, anh đang dồn sức vào việc thực hiện điều ước thứ năm... đây là lần đầu tiên anh làm công việc đúng như ý mình thích, là công việc đúng sở trường của mình...
Anh sẽ cho Yoo Mi bất ngờ sau 4 tháng du học... anh muốn nhìn thấy em mắt to tròn, miệng há hốc, rồi ôm chầm lấy anh với những xúc cảm từ trái tim em... vòng tay em siết chặt khiến anh không thể thở... cái cảm giác như em không muốn mất đi anh, làm anh thấy mình thật hạnh phúc...
Yoo Mi ngày nào cũng gọi điện về cho Hyun Joong, chỉ là mình cô mở lời cho những câu chuyện vớ vẩn... anh đang nghĩ gì thế, sao không nói cho cô nghe, nghe giọng anh có vẻ mệt... anh vất vả lắm à... hay chán nản với công việc ở quan bar, anh đi làm việc khác đi... nhưng sao cô không thể thốt ra những lời đó, chỉ để trong lòng, nghĩ đến mà thôi...
-----
Hyun Joong đứng nhìn công sức mình với nụ cười mãn nguyện... anh đã làm hết sức rồi, nhưng có vừa ý Yoo Mi không thì anh không biết, mong em thích... anh lấy áo khoác, đi ra khóa cửa cẩn thận, đón xe bus ra sân bay... nhìn những cảnh vật bên đường vụt qua... như 4 tháng trôi qua nhanh quá... cũng may là anh có việc yêu thích, nếu không chắc anh khó vượt qua 4 tháng không có em...
Ngồi trên máy bay, Yoo Mi nhìn qua khung cửa... chẳng có gì ngoài những đám không khí mờ mờ màu xam xám... cô vui lắm, không vì có được tấm bằng xuất sắc trên tay, mà vì cô sắp được gặp lại thiên thần của cô...
Lâu rồi cô không thấy, không tận mắt thấy Hyun Joong... anh bây giờ có đổi khác không, hay vẫn như mỗi lần bên em... ngốc một cách đáng yêu... cũng may đây là ước mơ của em, nên em có thể sống qua những ngày nhớ anh da diết...
Yoo Mi đẩy hành lý ra, từ đằng xa cô thấy Hyun Joong đứng một góc trước cây cột lớn, anh đang đưa mắt tìm kiếm... cô bật cười nhẹ... thì ra anh vẫn thế...
Ánh mắt Hyun Joong dừng lại trước cửa số 9... Yoo Mi đã thay đổi... em đã dùng mỹ phẩm, thay đổi cách ăn mặc, duy chỉ có nụ cười của em là không thay đổi...
Cả hai dừng bước đối diện với nhau, Yoo Mi đưa tay ra.
-" Chào anh!"
Hyun Joong thay vì đáp bằng cái bắt tay lịch sự thì anh lại nắm lấy tay Yoo Mi... em không là đàn ông, không cần bắt tay lịch sự như người nước ngoài với anh, nếu em học từ nước ngoài điều lịch sự, sao em không ôm anh để chào mừng đấy...
Yoo Mi bước theo Hyun Joong, cô nhận thấy lòng mình chợt ấm bởi bàn tay Hyun Joong đang nắm chặt tay cô... về nhà...
Ngồi trên taxi Hyun Joong vẫn không buông tay Yoo Mi, nghe Yoo Mi hỏi:
-" Anh khỏe không? Em thấy anh ốm đi đấy!"
Hyun Joong lắc đầu.
-" Không khỏe cũng chẳng mệt! Còn em?"
Yoo Mi ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời.
-" Em khỏe, em luôn biết tự giữ sức khỏe cho mình!"
Rồi cả hai lại nói vớ vẩn cho đến khi về nhà.
Yoo Mi khựng bước ngẩng nhìn căn nhà nhỏ bé của mình trước mắt... không thay đổi gì cả... vẫn nhỏ bé tồi tàn... có một chút thất vọng...
Hyun Joong nhìn thấy sự thất vọng khi Yoo Mi nhìn thấy căn nhà của mình... rõ ràng em từng nói muốn giữ bên ngoài nguyên trạng cơ mà... anh đẩy Yoo Mi bước lên trước vào nhà...
Yoo Mi miễn cưỡng bước vào nhà... cô lại dừng bước...
Hyun Joong bước lên trước kéo tay Yoo Mi bước tiếp... anh mỉm cười nhẹ khi thấy Yoo Mi như ý của anh mong muốn, mắt to tròn, miệng há hốc... nhìn em thật dễ thương...
Yoo Mi bước lững thững, cô không tin vào mắt mình khi thấy những gì đang ở trước mắt... nhà cô đây sao... không, đây là thế giới ước mơ của cô, ước mơ cô để sâu tận trong đáy lòng, anh không thể nào biết được... em chưa từng nói, càng chưa từng tỏ ý, thì không thể nào anh biết được... cô gọi nhỏ:
-" Hyun Joong, anh trộm ý tưởng của em sao?"
Hyun Joong bật cười, Yoo Mi tiếp:
-" Em chưa từng nói với ai rằng em thích một ngôi nhà với màu xanh của lá, của trời, của biển, điểm tô bằng những bông hoa màu trắng tinh khiết, không có chim hót, nhưng có những âm thanh của gió qua tiếng chuông bằng những thanh pha lê chạm vào nhau... bên khung cửa em nhận được hương thơm dịu ngọt..."
Yoo Mi bước qua căn phòng bên cạnh, tiếp:
-" Đêm đêm em có thể thấy những vì sao lấp lánh, sáng mở mắt ra em có thể chào ngày mới với bình minh..."...
Trái tim Yoo Mi rung lên, loạn nhịp khi cô thấy những vì sao lấp lánh trên đầu mình, cô giơ tay lên, như đã chạm tới những vì sao... không thể nào... cô buông tay nhìn Hyun Joong...
-" Sao hôm nay anh không đi làm?"
Hyun Joong ngạc nhiên khi Yoo Mi hỏi... anh thật lòng trả lời...
-" Anh xin nghỉ để đi đón em, muốn hỏi em có hài lòng với điều ước..."
Hyun Joong không nói tiếp khi đột nhiên Yoo Mi lao tới ôm chầm lấy anh... anh không ngờ nên lùi lại vài bước, đụng phải giường, thế là anh ngã ra với Yoo Mi... như cái ngày đầu tiên đấy... vô tình môi chạm môi... trong tích tắc... cả hai trái tim đứng lại... như một vận động viên vào chổ cho đường chạy ngắn... đùng... tiếng báo hiệu vang lên... vận động viên chạy nước rút... cả hai ngồi dậy, thinh lặng...
Hyun Joong bước nhanh ra khỏi phòng ngủ của Yoo Mi... anh bước nhanh hơn rời khỏi nhà, ra sân viên ngồi trên xích đu... rõ ràng anh không đong đưa xích đu nhưng sao người anh như lắc qua lại với nhịp điệu loạn xạ thế này...
Yoo Mi nhìn vào khoảng không trước mặt... cô đưa tay lên giữ chặt trái tim mình với những nhịp đập bất ổn...
-----
Yong Joon thở ra thật nhẹ nhưng cõi lòng chợt nặng trĩu... anh bước trên con đường về nhà... mọi chuyện xảy ra sẽ như những cảm xúc vô tình... không cố ý... phải không Papa... nhóc có quyền tự chọn con đường khác cho em ấy không... làm sao để em ấy có thể chọn con đường đúng như tâm mình mong muốn... giữa hai đứa trẻ, có cái khoảng cách gì đó, như xa như gần... mờ ảo, mong manh...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro