CHƯƠNG XXV: Nhiệm vụ của Yong Joon.
Đi theo hai đứa từ đầu đến giờ, Yong Joon đã biết phải sắp xếp mọi chuyện như thế nào rồi... anh lại thở ra... Papa làm khó con rồi, nhưng con là anh trai phải noi gương cho em mình, đúng thế chứ Papa...
Hai đứa trẻ lại chẳng chịu làm việc, tối nào cũng rủ nhau đi dạo phố, ăn gì đó bên ngoài, rồi mới về nhà, về khuya tận khuya nhưng chẳng ai ngủ, mặc dù đã lên giường... hai đứa giống hệt nhau đều nhìn ra bầu trời đêm và cứ tự cười một mình với những suy nghĩ gì đó... vớ vẩn, Yong Joon nghĩ... anh mệt khi phải theo hai đứa lang thang khắp phố phường...
-----
Yoo Mi từ chối bữa cơm tối ở nhà anh Jae Wook, rõ ràng ngày nào cũng gặp nhau ở công ty, sao chị Ji Hye cứ bày vẽ lôi cô và Hyun Joong tới nhà dạy bảo, sao chị Ji Hye không lo cho đám cưới của mình à, chẳng phải lúc trước chị rất ghét khi cô gần anh Jae Wook sao, lại một bữa cơm 6 người, có cả Louis và Isabella.
Hyun Joong cũng từ chối, thời gian đó anh làm việc khác tốt hơn... chị Ji Hye đổi tính rồi à, chị không nhớ cái tát tai anh nhận hôm bữa sao, chẳng phải chị không thích Yoo Mi sao, hay là chị có chiến thuật khác, mà anh không cần phải nghĩ về chị, anh chỉ biết... giờ đây có anh bên cạnh Yoo Mi, anh sẽ không để ai ăn hiếp em nữa...
-----
Hôm nay là ngày chủ nhật, cả hai không đi chơi, mà ở nhà làm việc, vì mượn cớ công việc để từ chối bữa cơm họp mặt ở nhà anh Jae Wook, nên cả hai phải làm việc thật sự, từ khi Yoo Mi thiết kế áo cưới, cô cảm thấy mình thích vẽ áo cưới hơn là những mẫu khác, có lẽ cô nên chọn chuyên về thiết kế áo cưới cho công việc tương lai của mình... có tiếng chuông cửa, cô tính đứng lên thì nghe Hyun Joong nói:
-" Em làm việc đi, để anh mở cửa!"
Yoo Mi gật đầu cười, cô thấy Hyun Joong từ trong nhà bếp đi ra... cô không ngờ Hyun Joong giỏi, phải nói là rất giỏi trong việc thiết kế nhà cửa, căn nhà nhỏ của cô bây giờ trở nên rộng rãi, thoáng mát gọn gàng, và thật ngăn nắp...
Cô cúi xuống mỉm cười một mình với niềm vui tận trong tâm, bây giờ đây cô không muốn hỏi tại sao mình lại có phước nữa, cô chỉ nghĩ, dù đây có là giấc mơ đi chăng nữa, thì cô cũng chấp nhận, vui vẻ chấp nhận...
Nghe tiếng lao xao cô ngẩng lên và không tin với những gì đang diễn ra trước mắt... 4 người... dàn hàng ngang đứng trước mặt cô, anh Jae Wook, chị Ji Hye, Louis và Isabella, chị Ji Hye lên tiếng trước.
-" Ngạc nhiên không Yoo Mi?"
Yoo Mi gượng cười đứng lên gật đầu, anh Jae Wook đưa mắt nhìn xung quanh.
-" Thật anh không ngờ có hơn nữa năm mà nhà em hoàn toàn khác, Hyun Joong thiết kế đấy à?"
Yoo Mi lại gượng cười.
-" Anh ấy cũng tự tay làm hết mọi việc đấy!"
Cô quay tìm Hyun Joong, thấy anh trong nhà bếp chuẩn bị nước, cô bối rối.
-" Mời mọi người ngồi!"
Chị Ji Hye lại lên tiếng.
-" Bọn chị vừa dùng cơm ở nhà xong, Louis và Isabella rủ qua nhà em chơi!"
Yoo Mi cười xã giao với mọi người.
-" Nhà em có gì đâu mà chơi!"
Chị Ji Hye lên giọng rủ.
-" Chúng ta đi quán bar đi!"
Yoo Mi lại nở một nụ cười gượng khi không thể từ chối.
-----
6 người kéo nhau đi quán bar chơi, chọn một phòng riêng yên tĩnh... nếu tính đúng thì là 7 người, người thứ 7 đó là Yong Joon
Yong Joong ngồi trong một góc không ai biết, duy chỉ có Hyun Joong là thấy được anh hai của mình... anh ngạc nhiên đưa mắt nhìn 5 người còn lại đang trò chuyện vui vẻ...
Yong Joon ra hiệu cho em trai mình là không có ai biết anh ở đây... Hyun Joong cảm thấy chút khó chịu... và không được tự nhiên... nên anh thinh lặng không nói gì...
Yoo Mi chẳng muốn đi chơi nhưng vì đã từ chối dùng cơm nên không thể từ chối một lần nữa, cô cảm thấy chán nản và như là người dư thừa ở đây vậy... ngồi bên cạnh Hyun Joong nhưng sao cô có cảm giác giống như ngồi bên cạnh một người xa lạ, khi Hyun Joong thinh lặng làm mặt ngầu... cô rất sợ...
Ji Hye tuy ngoài mặt đang cười nói vui vẻ nhưng cô luôn để ý đến Yoo Mi và Hyun Joong, bọn họ có phải là một đôi không, sao có lúc giống, lúc không, như bây giờ đây, cô thấy cả hai ngồi bên nhau nhưng sao xa lạ quá, nhìn Hyun Joong mặt lạnh, chẳng lẽ họ cãi nhau...
Ngồi sát bên Jae Wook, cô không quay nhìn anh, nhưng cô biết anh đang nhìn về phía Yoo Mi, cô tự nghĩ, cố nghĩ... Jae Wook ngồi đối diện với Yoo Mi, mắt anh không nhìn Yoo Mi thì nhìn ai... nhưng trong lòng cô không yên, mới lúc nãy đây thôi, trong bữa cơm anh thinh lặng không nói, lại có vẻ không vui như mọi lần có Yoo Mi.
Lúc ăn xong, anh xin phép vào phòng liền vì có việc, cô cũng không nghi ngờ, nhưng... nếu như cô không vào gọi anh ra ăn món tráng miệng, thì có lẽ... cô sẽ vui vẻ cho buổi đi chơi này... anh cố tình hay vô ý để tin nhắn trong điện thoại của mình mà không gởi đi...
Thật lòng cô không phải là người mất lịch sự, nhưng nó như đập vào mắt, để cô phải ghé nhìn... *Sao em không đến dùng cơm?*... Một câu hỏi, chỉ là một câu hỏi bình thường của người anh trai quan tâm hỏi em gái... sao cô không thể nghĩ đơn giản là thế, cô quyết định phải biết sự thật...
Jae Wook mắt không rời Yoo Mi, khi đứa em gái ngồi trước mặt, ngay tầm mắt... càng ngày anh càng thấy em gái Yoo Mi xinh đẹp... anh nhìn qua Hyun Joong, chính cậu ta đã làm cho Yoo Mi vui vẻ đến tận trong tâm, cậu ta ít cười với mọi người, ngoại trừ Yoo Mi, cậu ta khó tính, khó chịu, không cởi mở ư...
Em gái có vui không, thật sự sau này có còn vui không khi bên một người cứng nhắc như thế? Mà sao anh lại quan tâm đến Yoo Mi nhiều nhỉ, Ji Hye không thích, biết đâu đó Hyun Joong cũng không thích... anh thinh lặng...
Louis và Isabella vui vẻ hạnh phúc nhất ở đây, cả hai sống ở nước ngoài tự nhiên, nhưng cũng rất tinh ý... họ đã thấy được bốn người đấy có rắc rối liên quan với nhau, chuyện tình yêu thật khó nói, khó giải thích, chính họ đã cảm nhận được điều ấy, họ cáo từ ra về trước khi thấy không khí trở nên nặng nề...
Thấy Louis và Isabella ra về, Hyun Joong nói:
-" Xin lỗi tôi có việc, ra ngoài một chút!"
Rồi anh đứng lên, không quên ra hiệu cho anh hai của mình theo anh ra ngoài... Yong Joon gật đầu bước theo Hyun Joong với nụ cười bên môi.
Ji Hye thấy tự dưng Hyun Joong đi ra một mình, cô đứng lên, cũng:
-" Em có việc ra ngoài một chút!"
Rồi đi ra sau Hyun Joong, cô muốn nói chuyện riêng một chút với cậu ta, Hyun Joong rất khó gần với mọi người, lúc nào cũng giữ thế phòng thủ với gương mặt lạnh lùng, chỉ trừ khi bên Yoo Mi, một mình bên Yoo Mi mà thôi...
Yoo Mi ngạc nhiên khi thấy mọi người đi hết, chỉ còn cô và anh Jae Wook, cô tính đứng lên nhưng nghe anh Jae Wook nói:
-" Em cũng tính bỏ đi ra ngoài luôn à, em gái!"
Yoo Mi cười gượng lắc đầu, cô yên tâm đôi chút khi anh Jae Wook dùng từ em gái, anh Jae Wook tiếp:
-" Không khí ở đây ngột ngạt lắm sao!"
Nói xong anh đưa ly rượu lên miệng uống cạn, rồi rót ra thêm ly nữa, anh ngẩng lên, bắt gặp Yoo Mi đang nhìn mình... đôi mắt em gái tròn xoe màu đen long lanh... thật đẹp... sao bây giờ anh mới thấy điều đó nhỉ... anh cười nhẹ, buộc miệng hỏi:
-" Hyun Joong thật là anh họ của em không?"
Yoo Mi sững người khi cô không ngờ anh Jae Wook hỏi thế, nó không giống tính anh, hay điều tra người khác, chỉ có chị Ji Hye mới có tính đó, chẳng lẽ mới đó đã lây tính nhau, ảnh hưởng nhau...
Thấy Yoo Mi bối rối, Jae Wook tiếp:
-" Vậy quan hệ giống như anh và em đấy à, quen biết thôi, không ruột thịt!"
Bất giác Yoo Mi khẽ gật đầu.
Jae Wook đưa ly rượu lên miệng uống cạn, Yoo Mi thấy nãy giờ anh Jae Wook uống nhiều nên cản.
-" Anh uống nhiều quá!"
Jae Wook cười nhẹ.
-" Sao em không ra lệnh cho anh như Ji Hye từng làm!"
Yoo Mi ngồi thẳng lại khi nghe anh Jae Wook nhắc đến chị Ji Hye, có lẽ cô nên rời khỏi đây là cách tốt nhất, để chị Ji Hye khỏi hiểu lầm khi chị ấy hay ghen, cô đứng lên.
-" Em xin phép về trước, nhờ anh chuyển lời chào của em đến chị Ji Hye!"
Yoo Mi nhấn mạnh ba chữ chị Ji Hye như để nhắc nhở mình cùng anh Jae Wook, mà cô có làm gì với anh đâu nhỉ... nhưng cẩn tắc vô ưu...
-----
Bên ngoài quán bar...
Hyun Joong cùng Yong Joon dừng bước nơi con hẻm vắng bên cạnh... thấy Hyun Joong thinh lặng nhìn mình, Yong Joon cười lên tiếng trước.
-" Nhóc kêu anh ra đây, sao nhóc không nói gì?"
Nãy giờ Hyun Joong đã cảm thấy khó chịu, bây giờ anh hai lại gọi mình là nhóc, nên anh phản ứng liền.
-" Anh không tin tưởng em sao? Hay Papa bảo anh theo dõi em làm việc!"
Nói xong anh cảm thấy đó là câu thừa, anh quay đi...
-" Em không muốn thấy anh cho đến lúc mình làm xong 7 điều ước, okay!"
Yong Joon bật cười nhẹ nhìn theo dáng nhóc bước ra ngoài, rời con hẻm, anh nói nhỏ:
-" Okay, đã đến lúc rồi, nhóc ạ!"
Đợi Hyun Joong khuất dáng, anh mới quay đầu đi sâu vào hẻm tối tăm với nụ cười trên môi, anh ngẩng nhìn trời, bầu trời đen tuyền với hàng ngàn tinh tú lấp lánh...
Ji Hye ra ngoài tìm Hyun Joong, không thấy cậu ta đâu, cô đi loanh quanh, vẫn không thấy, thôi thì để hôm khác, vì đi lâu quá không nên, cô quay về quán bar, vừa bước vào quán bar thì cô thấy Hyun Joong đang đi trên hành lang đến phòng riêng lúc này, cô bước theo, nhưng không gọi...
-----
Trong phòng riêng...
Jae Wook thấy Yoo Mi bước nhanh, anh vội chồm người tới nắm lấy tay Yoo Mi giữ lại...
Yoo Mi ngạc nhiên quay người lại khi anh Jae Wook đột ngột nắm lấy tay cô kéo cô lại, cô thấy tay còn lại của anh Jae Wook quơ vào chai rượu trên bàn, theo quán tính cô đưa tay lên chụp chai rượu...
Rồi chẳng biết thế nào, cô trượt chân hay có gì đó làm cô té chúi tới trước đẩy anh Jae Wook ngã ra ghế kéo theo cô... và rồi sự vô tình tiếp diễn... cả hai khựng lại khi môi chạm môi... cùng lúc đó tiếng cửa mở...
Hyun Joong khựng lại khi thấy gì đang xảy ra trước mắt anh, không thể nhầm lẫn khi anh đang cảm thấy vào lúc này đây mình tỉnh trí nhất, nhưng tự dưng anh cảm thấy trái tim mình se thắt lại, đau... quặn đau... đau lắm như anh không có thể thở được... không... anh phải đi bệnh viện vì bây giờ đây anh chỉ là một con người bình thường... anh lao nhanh ra ngoài...
Ji Hye như đứng tim khi thấy cảnh tượng không thể chấp nhận này... cô té bật qua một bên bởi Hyun Joong lao nhanh ra ngoài, cô ngã xuống, khung cảnh tối sầm trước mắt...
Yoo Mi vội đứng thẳng lên quay đầu... cô như chết đứng khi thấy Hyun Joong đứng ngay cửa... cô muốn nói... nhưng ngôn từ như biến mất, cổ họng nghẹn lại... nói gì... nói gì đây... khi thấy Hyun Joong lao nhanh ra ngoài cô vội chạy theo, muốn gọi anh... Hyun Joong... Hyun Joong... nhưng sao không thể thốt nên lời...
Trái tim cô nhói lên theo từng bước chân cô đuổi theo Hyun Joong... với hai hàng nước mắt tuôn trào... cái cảm giác như mất anh hiện hữu trong tâm trí, không thể giữ anh lại... chân anh dài mà, anh biết rõ chân mình dài mà, làm sao em đuổi theo kịp anh...
Sao cô cứ phải diễn cảnh đấy đến quen thuộc, cô chỉ muốn diễn với anh thôi... Hyun Joong... Hyun Joong... cô chỉ có thể gọi anh bằng tiếng nói từ trái tim yêu thương này... trái tim này em đã dành cho anh, chỉ mình anh duy nhất... đừng rời xa em...
-----
Jae Wook nhìn Ji Hye nằm ngất ở cửa ra vào, anh bước đến đỡ cô dậy...
-" Xin lỗi em! Đó chỉ là sự cố, còn em tin hay không là chuyện của em, anh chỉ có thể nói bao nhiêu đó! Chúng ta cần sự yên tĩnh!"
Jae Wook bế Ji Hye đặt lên ghế khi cô chưa tỉnh, anh gọi phục vụ, rồi dặn dò xong bước ra cửa, rời quán bar. Jae Wook đi bộ về nhà... đây là lần đầu tiên anh bách bộ dưới trời đêm... bầu trời hôm nay thật sáng với hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, nhưng anh cảm thấy rất buồn... sao cuộc tình của anh có nhiều trắc trở vô lý thế nhỉ...
Ji Hye mở mắt với những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã, vậy mà anh cũng nói được sao... chưa từng thấy ai làm lỗi rồi giải thích một cách hững hờ không có thành ý như thế, cô ngồi dậy rời quán bar, đi bộ về nhà... cô cần thời gian yên tĩnh...
-----
Hyun Joong chạy thẳng vào ngôi Thánh Đường nhỏ hôm trước, anh cần bình tĩnh để xử lý mọi cảm xúc đang hiện hữu trong anh, và nơi đây làm cho anh bình tâm tỉnh trí nhất... anh ngồi đợi... Yoo Mi... em giải thích đi, nhưng phải nói sao cho thuyết phục một chút, phải vừa lòng anh đấy... em đáng ghét...
Yoo Mi khựng bước trước ngôi Thánh Đường hôm lễ Giáng Sinh mà Hyun Joong đã vào cầu nguyện... hình ảnh hôm đấy hiện hữu trong đầu cô... cô lùi bước... cái cảm giác mặc cảm tội lỗi bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô, khiến cô sợ hãi run bần bật...
Cô quay đầu chạy đi... càng lúc cô càng không thấy rõ con đường trước mắt nữa... cô té xuống, rồi đứng lên chạy tiếp... rồi lại té xuống... chẳng còn con đường êm ái dành cho cô nữa... cô bật khóc lớn thành tiếng, nức nở nghẹn ngào... anh muốn về nhà của anh ư... anh không muốn về nhà em nữa, anh không muốn về với em nữa... anh không biết... anh không biết đâu... em không thể nhìn thấy lần thứ hai anh khóc... em không thể... cái cảm giác như có hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào trái tim em, nhưng không thể chết... em đau đớn... đau đớn lắm...
-----
Yong Joon ngẩng nhìn ngôi Thánh Đường...
-" Papa à, con đã làm xong nhiệm vụ, con được nghỉ ngơi chứ?"
Nói xong, anh quay đầu cất bước...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro