Chap 15


Sáng sớm vừa bước vào văn phòng, việc JongIn làm đầu tiên đó chính là gọi điện về nhà hỏi thăm chuyển biến sau tối hôm qua. "Ba, kết quả thế nào rồi?" "Hết cách." Kim Jong Min ở đầu dây bên kia thở dài nói.

"Là ý gì ạ?" Anh hoảng hốt hỏi.

"Mẹ của con ngoài việc kiên quyết phản đối ra, cái gì cũng không chịu nói."

"Tại sao lại như vậy? Mẹ, bà ấy bình thường không như thế này." Kim Jong Min khó có thể tin.

"Ba biết, nhưng bà ấy không chịu nói rõ nguyên nhân, ba cũng không biết mấu chốt nằm ở đâu." Trong thanh âm của Kim Jong Min cũng tràn ngập sự bất đắc dĩ.

JongIn nhíu chặt lông mày, trong đầu đầy những ưu tư hỗn độn khó xử. Mẹ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lại không chịu nói rõ nguyên nhân, nếu như bà ấy thật sự kiên quyết phản đối từ đầu đến cuối như thế, vậy anh nên làm thế nào đây? Muốn anh bỏ rơi KyungSoo sao? Hay là muốn KyungSoo từ một người không được chào đón trong gia đình này, chuyển sang một người không được chào đón trong gia đình khác? Không! Anh không thể để loại chuyện này xảy ra, tuyệt đối không được.

"Ba, bây giờ con sẽ về nhà một chuyến, ba đừng để mẹ ra ngoài." Anh nhanh chóng quyết định nói.

"Con muốn về nhà làm gì? Mẹ con ngay cả ba còn không chịu nói, thì sẽ nói cho con biết cái gì?"

"Nhưng mà!"

"Đừng sốt ruột như vậy, cho ba và mẹ con một ít thời gian, biết đâu sau vài ngày bà ấy bình tĩnh lại, sẽ bằng lòng nói cho ba nguyên nhân thật sự." Kim Jong Min an ủi con trai.

"Con lo rằng trước khi mẹ bình tĩnh lại, sẽ chạy đi tìm Kyungsoo ." Anh lo lắng nói, anh rất lo KyungSoo vô tội chịu tổn thương, sợ rằng người có trái tim mềm yếu thiện lương như cậu ấy để không đặt anh vào tình huống khó xử giữa mẹ và cậu, mà lựa chon rời xa anh.

"Mẹ con không phải là người làm những chuyện như vậy."

"Thế nhưng hôm qua con cũng không tin mẹ lại nói ra những lời đó." JongIn nhanh chóng đáp lại, thanh âm trầm xuống, giọng nói trở nên nghiêm túc nặng nề. "Ba, mẹ không biết vì lý do gì lại trở nên khác với mọi khi, con không thể mạo hiểm."

"Con thật sự rất thích cậu trai kia, có đúng không?" Kim Jong Min hơi ngừng lại một lát, muốn xác định hỏi.

"Không phải thích, là yêu. Ba, con yêu cậu ấy." JongIn không chút do dự, dứt khoát trả lời nghiêm túc.

Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một lúc.

"Ba biết rồi, trước khi việc này được giải quyết, ba sẽ chịu trách nhiệm giúp con coi chừng mẹ con."

"Ba, cảm ơn ba." JongIn thở dài một hơi, có sự bảo đảm của ba, ít nhất anh có thể không cần phải thấp thỏm lo sợ mẹ sẽ nhân lúc anh không có ở bên cạnh KyungSoo mà liều lĩnh đến tìm cậu ấy.

"Cảm ơn thì không cần, ba chỉ hy vọng con có thể được hạnh phúc."

"Không thành vấn đề." Anh tràn đầy tự tin nhanh chóng trả lời.

"Sao trả lời sảng khoái vậy? Ba tưởng rằng c ậu trai kia hiện tại vẫn còn chưa bằng lòng công khai mối quan hệ của các con, con thật sự có nắm chắc c ậu ấy muốn s ống cùng con không ?" Có lẽ là nghe ra đứa con thả lỏng xuống, Kim Jong Min bắt đầu trêu chọc anh.

"Cái này ba cứ yên tâm đi, Con trai ba sẽ không kém đến mức ngay cả vợ cũng không theo đuổi được." Anh ung dung nói.

"Con có cưới được vợ hay không ba mặc kệ, ba chỉ cần con không nên vì nói chuyện yêu đương mà không quan tâm đến công việc, đem giang sơn ba vất vả gây dựng nên thành trò chơi xong là được rồi." Kim Jong Min hừ một tiếng nói.

"Tuân chỉ. Con đi làm việc đây." Ngừng một lát, JongIn thu lại giọng nói vui đùa, nghiêm túc cảm tạ một lần nữa: "Ba, con cảm ơn ba."

"Đừng khách sáo, con trai." Kim Jong Min khẽ giọng nói, ngắt điện thoại.

"Bà xã, bà muốn đi đâu vậy?"

"Ra ngoài một chút."

"Tôi đi cùng bà."

"Không cần."

"Nhưng mà tôi muốn đi cùng bà."

Bất chấp bộ mặt lạnh lùng cự tuyệt phớt lờ người ta nghìn dặm của vợ, Kim Jong Min vẫn cứ đi theo bên cạnh bà, theo bà đi ra cửa.

Liên tục một tuần, bởi vì ông hễ tìm được cơ hội liền tận dụng triệt để thay con trai và vợ của nó nói chuyện, khiến cho bà xã đại nhân đến hiện giờ vẫn không nhìn ông với sắc mặt hòa nhã, chỉ thiếu mỗi không cãi lộn với ông mà thôi, nghĩ một chút ông cũng rất bất đắc dĩ, người luôn yêu vợ, thương vợ, cưng chiều vợ như ông, bình thường trêu đùa vợ vui vẻ còn không kịp, lần này lại vì thằng con trai mà khiến vợ tức đến nỗi không thèm để ý đến ông, ông việc gì phải tự làm khổ mình chăng? Nhưng ông lại không thể để đứa con trai mất đi tình yêu, rồi sau đó hủy hoại quan hệ giữa mẹ con bọn họ, khiến vợ sau này sẽ hối hận không kịp.

Ôi, nghĩ một chút, người đàn ông yêu vợ, thương vợ, cưng chiều vợ vẫn thật là khó nha!

"Muốn ngồi xe taxi sao? Tôi còn tưởng bà chỉ là ra ngoài một chút, không thì ban nãy tôi đã lái xe chở bà rồi." Thấy bà đưa tay vẫy xe, ông dịu dàng lên tiếng để lấy lòng, nhưng lại chỉ nhận được cái liếc nhìn lạnh lùng.

Ôi ôi ôi, cũng may mấy năm gần đây để pha trò cho vợ vui vẻ, ông đã sớm luyện được một thân công phu mặt dày kim cương bất hoại rồi.

Nhếch miệng mỉm cười, xe taxi dừng lại, ông xông lên trước giúp vợ mình mở cửa xe, sau đó để bà xã đại nhân ngồi vào trong xe xong, bản thân cũng chui vào, ngồi kế bên dính chặt vào bà.

"Chúng ta phải đi đâu?" Ông nhẹ nhàng hỏi.

" viện điều dưỡng Từ Tâm." Kim Phu nhân không để ý đến ông, trực tiếp nói với người lái xe ở phía trước.

Hóa ra là muốn đến nơi đó thăm người bạn mất trí của bà, chỉ là bà ấy tháng trước không phải mới đến thăm rồi sao? Thế nào mà chưa đến một tháng lại muốn đi nhỉ? Có phải là muốn nói ra hết những khổ tâm thầm kín, kể ra việc chồng và con trai liên hợp lại ức hiếp bà ấy? Ôi, rất có khả năng đó. Dọc đường đi, Kim phu nhân từ đầu đến cuối nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ngay cả ông cũng không thèm liếc mắt lấy một cái khiến Kim Jong Min buồn thiu, đành phải nói chuyện phiếm với tài xế, tự mình mua vui.

Cuối cùng đã đến viện điều dưỡng Từ Tâm, bọn họ thanh toán tiền rồi xuống xe, vợ ông liền tự mình đi thẳng, ngay cả ông cũng không thèm quan tâm. Ôi!

Đi vào phòng bên, người bạn tên Nari [hoa Lily á m.n ] đó của vợ mình, giống như lúc trước ông đã từng nhìn thấy, yên tĩnh ngồi trên giường, ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Nari." Kim phu nhân dịu dàng lên tiếng.

Nari quay đầu nhìn bọn họ, năm tháng lưu lại vết tích rõ rệt trên gương mặt và mái tóc của bà ta, so với người bạn cùng tuổi của bà – Kim phu nhân còn kém xa, người không hiểu rõ có thể sẽ tưởng rằng Nari là cậu dì hay bậc tiền bối của bà ấy.

"Hye Jin ." Nari nhoẻn miệng cười.

"Đúng, là mình. Cậu thật giỏi, nhận ra mình rồi." Kim phu nhân vui vẻ cầm tay bà ấy, bởi vì Nari rất hiếm khi chủ động nhận ra người khác, cho dù nhắc nhở bà, bà ta cũng phải nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng nhớ ra người đó, còn chưa nói đến tên của đối phương, cũng khó trách bà ấy lại vui đến như vậy.

"Mình rất vui. Nào, xem hôm nay mình mang cho cậu thứ gì để ăn nào, là bánh mì dứa mà cậu thích ăn nhất." Kim phu nhân lấy bánh mì từ trong túi xách tay, mở ra rồi đặt trên tay của bà ta, muốn bà ấy cầm lên ăn.

"Hye Jin, mình nói cậu nghe, mình có một đứa con trai, mắt rất là to, da thật là trắng, đôi tay nhỏ thật nhỏ, bàn chân cũng vậy. Bác sĩ y tá đều nói con bé lớn lên sẽ rất đáng yêu, rất giống mình đấy." Nari lại cầm bánh mì ném đi, nắm chặt tay bà nói.

Nụ cười trên mặt Kim phu nhân lập tức biến mất.

Lại nữa rồi, đã hai mươi mấy năm, Nari chỉ cần tâm tình tốt hơn, liền nắm chặt lấy tay người khác nói chuyện cậu ấy có một đứa con gái. Bà đã từng hỏi qua người chị gái Na Eun hồi xưa đã mang Nari đến nơi này, người chị gái ấy nói đứa con đó đã chết sớm rồi, cho nên Nari mới trở thành như bây giờ.

Mà cái tên đàn ông khốn kiếp đã qua lại với Nari, làm cho cậu ấy mang thai, rồi lại vứt bỏ cậu ấy không phải ai khác, chính là Do Min Soo . Chính hắn đã hủy hoại cả cuộc đời của Nari, hại Nari biến thành bộ dạng hiện tại.

Cho nên, bà tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn, càng không chấp nhận đứa con trai của tên khốn ấy gả cho con trai bà, tuyệt đối sẽ không.

Không hề bất ngờ, Nari mỗi lần nhắc đến chuyện của đứa trẻ đến mãi sau này, cứ đi tìm đứa trẻ ở khắp nơi, sau đó vì tìm không thấy mà tâm tình không khống chế được vừa khóc vừa gọi, khiến phía bệnh viện không thể không tiêm cho bà ấy liều thuốc trấn tĩnh, để bà đi vào giấc ngủ, mà hai vợ chồng bọn họ cũng chỉ có thể rời đi. Tuy tình huống này không phải lần đầu tiên xảy ra, nhưng Kim phu nhân mỗi lần chạm tới loại tình huống đó, vẫn đau khổ lệ rơi đầy mặt.

Kim Jong Min không biết nên nói gì để an ủi người vợ đang đau lòng thương tâm, bởi vì những điều cần nói ông cũng đã nói rồi, cho nên ông chỉ có thể đưa cánh tay ra, ôm bà trong khuỷu tay, để bà dựa vào mà khóc.

End Chap 15 : Ai muốn thêm Chap nữa :))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: