Chap 8 :Gặp gỡ tống giám đốc
[LongFic] [KaiSoo] Làm Vợ Anh Nhé !
Chap 8 : Gặp Gỡ Tổng giám Đốc
Buổi tiệc liên hoan buổi tối được tổ chức trong một quán đồ nướng Nhật Bản, bọn họ bao tất cả chỗ ngồi trên tầng hai, bộ phận thiết kế bao gồm giám đốc Lee cùng toàn thể thành viên bên trong, tổng cộng có 22 người. Nhân viên bộ phận thiết kế của công ty, so với Trác Việt toàn bộ chỉ ít hơn 2 người mà thôi, thật sự có chút hù dọa cậu mà.
Đoàn người ăn uống rất vui vẻ, trêu đùa thoải mái, giống như giám đốc Lee đã nói, bọn họ đúng là đang “hưởng thụ phúc lợi của công ty”, đối với việc hoan nghênh cậu gia nhập thực sự không có mấy liên quan.
Thế nhưng thành viên trong tổ của cậu, gồm có 5 người, bọn họ trái lại tận tâm tận lực giúp cậu nghênh đón, ngoài việc phải làm người chủ trì, còn phải làm người phục vụ và phát biểu nhậm chức, khiến cuộc vui cháy nhiệt liệt.
Trong mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên cậu quên hết những phiền muộn, thoải mái tươi cười.
Rượu đủ cơm no xong, những người đồng nghiệp chỉ chăm chăm vào ăn ấy, từng người một lại đột nhiên bắt đầu tìm cậu chúc rượu, tuy cậu đã nói dứt khoát là cậu không biết uống rượu, có thể dùng trà thay rượu không? Nhưng những tên ấy lại hoàn toàn mặc kệ, cò kè mặc cả nói với cậu không uống được rượu cũng không sao, chí ít chỉ cần uống nửa chén, bằng không uống một ngụm cũng được.
“Một ngụm thôi? Van các cậu, hai mươi mấy con người, hai mươi mấy cái miệng, cộng vào cũng phải được mấy chén rồi!” Cậu không nhịn được kháng nghị.
“Không sao, nếu như cậu thật sự say, tôi sẽ gọi người đưa cậu về tận nhà.” Key nhếch miệng nói như vậy, “Trước tiên tôi cạn chén vì lòng ngưỡng mộ, phó giám đốc.” Người tìm đến cậu chúc rượu bất chấp tất cả, tiên hạ thủ vi cường ngẩng lên, cầm chén rượu trắng trong tay ngửa đầu uống một hơi hết sạch, sau đó lại đặt chiếc chén xuống, tuy gấp gáp nhưng vẫn ung dung chờ cậu uống, những người xung quanh bắt đầu reo hò ầm ĩ.
“Phó giám đốc uống đi, phó giám đốc uống di, phó giám đốc uống đi…”
KyungSoo chợt nảy ra cách đối phó, nâng chén rượu đang đặt gần Key cạnh cậu, đưa tới trước mặt anh ta mời: “Phó giám đốc, mọi người đều kêu anh uống đó.”
Anh buồn cười ngắm cậu một lát, tiếp nhận chén rượu ngửa đầu cạn sạch, đồng
thời nghe được âm thanh xung quanh sửa thành: “Phó giám đốc Do uống đi,
phó giám đốc Do uống đi, phó giám đốc Do uống đi…”
“Cái này để xem cậu từ chối như thế nào.” Anh ta tựa như đang xem trò vui nói với cậu.
Cậu liền thõng vai xuống, cái này thật sự là từ chối không xong rồi, bởi vì người họ Do chỉ có một mình cậu, chứ chưa nói tới là phó giám đốc Do.
Cậu thở dài một hơi, nhận mệnh nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm, mọi người thấy thế, liên tục thay phiên nhau tới chúc rượu cậu, tất cả đều là kiểu một hơi cạn sạch, khiến cậu hoàn toàn không dám dùng kiểu ứng phó đó mà đáp trả, có lẽ là sau ba, bốn người cùng chúc rượu mới uống hết một chén. Sau đó cậu còn phải uống ít nhất 5, 6 chén nữa, rồi không thể chịu nổi chạy đến nhà vệ sinh mà nôn một trận điên cuồng. Có lẽ chờ cậu ở phòng vệ sinh quá lâu, bên ngoài truyền đến âm thanh lo lắng của đồng nghiệp: “Phó giám đốc Do, cậu không sao chứ?”
Có sao, cậu gần như sắp chết đến nơi rồi, KyungSoo ngồi trên bồn cầu, ôm cái
đầu vừa choáng váng vừa đau nhức thầm trả lời trong lòng, sau đó lại nói:
“Không sao.”
“Giám đốc muốn tôi đến nói với cậu, tổng giám đốc đã tới rồi.”
Tổng giám đốc? Đầu óc cậu trống rỗng, nhất thời nghe không hiểu những chữ kia nghĩa là gì.
Đúng rồi, Lăng Vũ một công ty lớn như thế, nghe nói còn có chi nhánh bên nước ngoài, đương nhiên sẽ có tổng giám đốc rồi, không giống với cái công ty nhỏ bé Trác Việt kia.
Thế nhưng nói đi nói lại, tổng giám đốc vị bề trên kia làm sao lại chạy tới đây cơ chứ? Không phải là đặc biệt tham gia bữa tiệc chào đón cậu đấy chứ? Nhưng mà cho dù có phải hay không, cậu là vai chính của ngày hôm nay, không xuất hiện không được.
Bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, cậu dựa vào bức tường ngăn cách nhà vệ sinh đứng dậy, đưa tay đẩy cửa, lảo đảo bước ra.
“Phó giám đốc, cậu có khỏe không đó?” Key vội vàng đưa tay đỡ lấy cậu.
“Cảm ơn.” Cậu ấy hỏi cậu cảm ơn, đồng thời cười khổ một cái, “Không phải khỏe lắm.”
“Hóa ra phó giám đốc thật sự không biết uống rượu, có điều từ trên mặt nhìn không ra, bởi vì khuôn mặt cậu một chút cũng không biến đỏ, giống y như lúc trước chưa uống rượu.”
KyungSoo rửa sạch tay, dùng nước lạnh trong lòng bàn tay phủ lên trán một
chút, để xem có thể khiến đầu óc đỡ choáng hơn được không, dường như ít
nhiều có hiệu quả.
“Đi thôi.” Cậu nói với Key, dẫn trước đi đến lối ra phòng vệ sinh , không hề biết
bước chân vừa ra đến cửa đã hoàn toàn không nghe lời khiến cả người cậu
nghiêng sang một bên.
“Cẩn thận.” Key một lần nữa đưa tay ra đỡ cậu.
“Xin lỗi, cơ thể tôi không nghe lời.” Cậu áy náy đáp lại.
Trở về bữa tiệc chào đón vẫn náo nhiệt như lúc đầu, giám đốc Lee dường như
đã đợi cậu xuất hiện từ rất lâu, vừa nhìn thấy bóng dáng của cậu, lập tức chạy
đến trước mặt cậu.
“Cậu vẫn khỏe chứ?” Ông ta hỏi cậu rồi tiếp tục nói: “Tổng giám đốc đã đến
rồi, cậu mau cùng tôi qua đó nào.”
“Cảm ơn.” KyungSoo nói với Key vẫn đang dìu cậu.
“Có cần tôi đỡ cậu qua đó không?” Key lo lắng nhìn cậu, khẽ lên tiếng hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn bạn, Key.” Cậu khẽ lắc đầu, để người ta dìu lên sân
khấu thì thật mất mặt rồi, cậu cũng không muốn lần đầu tiên gặp nhau lại để
tổng giám đốc cho rằng cậu là Thái hậu Từ Hi chuyển thế, lên sân khấu còn cần có người dìu đi mới được.
“Thế cậu cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Cậu nén cảm giác đau đầu chóng mặt, một mạch dựa vào lưng ghế mà đi, theo những bước chân vội vã của giám đốc Lý, đi về phía một người đang quay lưng với họ.
“Tổng giám đốc, phó giám đốc Do đã tới rồi.” Giám đốc Lee đứng lại cạnh bàn nói.
Cậu vội vã bước đi nhanh hơn, vượt lên phía trước, đúng lúc tổng giám đốc xoay người về phía cậu, liền đi đến trước mặt anh ta, đồng thời cúi chào lễ phép.
“Tổng giám đốc.” Cậu cố gắng thể hiện dáng vẻ kính cẩn, thế nhưng tất cả mọi nỗ lực của cậu khi dựng người lên, đều tiêu tan theo dòng nước vì choáng váng mà cả người đổ về phía trước.
“A!” Cậu không ngăn được kêu lên kinh hãi, lập tức, một đôi tay vững vàng mạnh mẽ đưa ra đỡ lấy cậu, giúp cậu may mắn tránh được tai nạn,
“Phó giám đốc Do, cậu làm sao vậy? Không có việc gì chứ?” Giám đốc Lee kinh ngạc kêu lên.
“Không sao.” KyungSoo miễn cưỡng nói, ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn với ân nhân cứu mạng, “Cảm —“ Âm thanh bỗng im bặt ngừng lại, bởi vì cậu thấy một gương mặt khiến cậu trốn tránh e sợ vô cùng! Kim JongIn!
“Tổng giám đốc, phó giám đốc Do vừa mới bị mọi người chuốc không ít rượu, cho nên có chút say rồi.” Giám đốc Lee giải thích giúp cậu, nhưng cậu chỉ nghe thấy những chữ phía trước mà ngây dại.
End Chap 8 !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro