Chương 4 : Mắc nợ cục cưng

À không, ý cháu là "Vê Ka" đó bác 2, nít-nem cậu ta là Vê Ka

– Dạo này các cậu xài tiếng Anh tiếng U không tui chẳng hiểu?

– Bác không cần hiểu đâu ạ, cậu ta nói bừa đấy. Còn cậu nữa, ăn mau

– Tuận lệnh Vơ.... Vê Ka

SAU BUỔI CƠM

– Để tui dọn

– Cám ơn bác 2

– Tui nghĩ cậu đủ lớn để có thể tự rửa 1 cái chén mà mình mới vừa ăn chứ

– Thì...

– Cậu ấy không quen đâu, chuyện này là chuyện của tui, để tui rửa

– Ai nói cháu không làm được. Nhưng........chỉ 1 cái thui nhe – Hắn đưa 1 ngón tay mặt năn nỉ

– Cũng được

Có lẽ chuyện này quá khó với cậu chủ nhỏ họ Vương rồi. Cầm miếng rửa chén mà cầm 2 ngón là hiểu rồi ha

– Không rửa được để tui

– Được sao không

Bắt đầu quá trình "chiến đấu" của cậu chủ nhỏ họ Vương

1. Cầm miếng rửa chén bằng nguyên lòng bàn tay

2. Xịt nước rửa chén

3. Rửa chén

– Thấy chưa được rồi nè! – XOẢNG

– Đấy gọi là rửa chén của cậu sao? Cầm cái chén cũng không được, để rớt vậy đó

– 2 cậu lên để tui rửa được rồi

– Cháu giúp bác, còn cậu rửa tay rồi lên trên đi

– Nhưng...

– Cậu muốn bao nhiêu cái chén phải bể

– Cháu có thể giúp được gì không bác 2?

– Thôi cậu cứ lên trên đi

Hắn lấy chai nước rồi đi lên, trong lòng đang tự trách mình và nghĩ cách thay đổi bản thân

– Cậu có phúc lắm đó!

– Ý bác là...

– Ý tui là cậu Khải là 1 người rất khó chịu khi phải thay đổi 1 thứ gì đó. Cậu ta từ bé đã được nuông chiều nhưng bản chất của cậu ta không phải vậy. Cậu là bạn chắ cũng hiểu rõ cậu ta, từ khi vào năm học, cậu ta đã qua đây để cố gắng học bài thật thuộc, cậu ta nói để làm GVCN của cậu ta vui lòng. tôi nghĩ "CÔ GIÁO" ấy cũng phải xinh đẹp tuyệt trần lắm. Nhưng tui nghĩ còn 1 người hơn cả "cô giáo" đấy

– Là ai bác?

– Chính là cậu đó

– Là cháu

– Phải, có lẽ vì cậu nên cậu chủ mới chăm chỉ học hành như vậy. Cậu cũng thấy đó, cậu ta không ăn trứng mà vẫn cố gắng nhai và nuốt cho kì được. Cậu ta chưa bao giờ chịu tự phục vụ mình cả mà nay lại chịu dọn cơm, rửa chén. Điều đó thật sự làm tui quá bất ngờ

– Chắc hôm nay cậu ta thấy cháu là khách nên mới ân cần vậy thôi

- Không phải, cậu chủ yêu cậu đấy

– Này, 2 người làm gì lâu vậy – *lại xuống nữa rồi*

– Này, cậu có thấy bất lịch sự khi xen vào cậu nói chuyện của người khác như vậy không?

– Anh xin lỗi. Mà bác 2, xong chưa?

– Thôi, cậu cứ lên chơi với cậu chủ, tui sắp xong rồi

– Vậy thì...

– Lên mau nào

– Từ từ, rửa tay cái nào

– Mau. À cháu nhờ bác một chuyện được chứ ạ?

– Cậu cứ nói

– Trái cây dĩa

– Ô kê, cậu cứ lên trên tôi sẽ đam lên

– Lại giở thói công tử

...

– Em nghĩ khi mình lấy nhau sẽ như thế nào?

– Bớt tưởng tượng đi

– Em chờ đó đi. Mà em muốn ở chung với cha mẹ hay ở riêng?

– Cậu thôi ngay chủ đề đó đi

– Ở chung với cha mẹ thì kông may gặp chuyện má chồng"chàng" dâu thì khổ. Thôi quyết định ở riêng, có gì vợ nấu ăn cho chồng

– Nếu như...Chỉ là nếu như thì tôi muốn 1 ngôi nhà bằng chính công sức cậu và tôi kiếm được, không phải xin cha mẹ cậu

– OK bà xã *ôm ấp thân mật*

– Trái cây dĩa tới đây..............2 cậu...!!!

– Buông mau

– Không, bác 2 thấy chúng cháu hợp chứ ạ

– Hợp, rất hợp. Cậu thấy không, tôi nói có sai

– Sao bác chọc con

– 2 người nói xấu gì con sao?

– Trễ rồi, vê

– Về thì về. Chào bác 2 con về

– Chào bác con về

...

– Bác 2 chúc 2 đứa hạnh phúc. Đúng là tình yêu khiến nhiều người GANH TỴ

– Này, cậu thích tui từ khi nào?

– Có lẽ em không biết, từ lần đầu dưới sân trường

– Tại sao?

– Vì em đẹp

– Cậu chỉ thích vẻ ngoài thôi sao?

– Đúng

– Vậy chưa gọi là tình yêu đâu công tử à *cười nhạt*

– Đấy mới là thích thôi. Sao em không hỏi tại sao anh yêu em?

– Tại sao cậu yêu tui?

– Vì em có "tố chất" làm vợ anh

– Hả!!!

– Em chu đáo, dịu dàng, biết yêu quý mọi người xung quanh nhưng cũng cá tính và mạnh mẽ lắm

– Ai dạy cậu vậy?

– Xuất phát từ con tim đấy

– Tôi nên tin bao nhiêu % đây

– Em nên tin 100%

– Vậy..... Á - Cậu mãi nói chuyện đi không nhìn đường nên vô tình vấp phải cục đá

– Em có sao không? Ai lại để cục đá giữa đường thế này?

– Cậu để cục đá sang góc cây bên kia đi

– Ừ

...

– Đỡ tui ra ngoài đi

– Lên anh cõng

– Nhưng.... – trời bắt đầu mưa

– Không nhưng nhị gì cả mau lên

Cả 2 cùng chạy trong mưa, xem ra không khác gì 1 bộ phim Hàn Quốc nhỉ?

Vừa ra đến xe

– Bác Thanh, đưa cháu bông gòn, oxi già

– Đây cậu. Cậu ấy sao thế?

– Cháu bị ngã ạ

– Bác Thanh, có băng keo cá nhân không?

– Hết rồi cậu ạ

– Bác lái xe bao nhiêu năm cho nhà tui mà sao không biết chuẩn bị gì cả

– Tui...

– Thôi nào Khải ,Bác cứ chở cháu đến tiệm thuốc gần trường rồi để cháu ở đấy được rồi

– Thôi, lát trên đường về anh mua cho em

– Cũng được

– Bác Thanh, lát ghé vào tiệm thuốc tây để tui mua nghe chưa

– Dạ vâng

– Cậu đang bắt đầu tỏ vẻ công tử rồi đấy

– Chỉ là ...

– Giờ không muốn về hay sao? sao không lên xe ngồi

– Lên liền

TIỆM THUỐC TÂY

– Lấy tui 1 hộp băng keo cá nhân, 1 chai ô xi già, 1 bịch bông gòn, băng bông thuốc đỏ luôn

Trong lúc đó:

– Cậu may mắn thật đấy

– Bác nói cháu?

– Phải

– May mắn là may mắn như thế nào bác?

– Cậu biết không, chưa có 1 người nào cậu chủ tận tình chăm sóc như vậy. Cậu biết đấy, cậu chủ chỉ hơi công tử 1 tí thôi nhưng rất lễ phép ngay cả với tui nhưng hôm nay, cậu mắng cả tui chứng tỏ cậu đã chiếm không ít tình cảm của cậu chủ

– Ngay cả người yêu lúc trước sao?

– Cậu đang ghen à? Thật ra người yêu lúc trước của cậu ta là 1 người cũng giống cậu, rất tốt nên cho dù có chuyện gì thì cô ta cũng đỡ lời cho tui, y như cậu vậy

– Cháu nào có ghen

– Sao ghen gì nào?

– Mua gì lâu vậy?

– Tại bà bán chứ bộ, anh chạy nhanh lắm rồi đấy, Nè, cái này bác cất đi

– Cám ơn cậu chủ

– Sao, đói bụng chưa cậu bé của anh

– Nói chuyện đàng hoàng xem

– Như ông cụ non, đói bụng chưa, giờ đi ăn nhé

– Ừ

– Bác Thanh, về nha

– Hả???

– Có gì sao?

– Sao lại về nhà cậu?

– Thì về ăn cơm thôi chứ có phải "ra mắt" đâu mà sợ?

– Cậu nói bừa gì thế ?

– Ừ thì...về ăn cơm thôi

– Phóng lao phải theo lao thôi....Tùy cậu

NHÀ HỌ VƯƠNG

– Cậu chủ về – Bác Thanh nói qua cái remote gì đó

Cửa mở, xe chạy vào garage

– Lên thôi

– Có cửa thang máy cơ à?

– Ừ, cho nhanh

– Nhanh hay lười, tui muốn đi thang bộ

– Trời, chưa cưới đã vậy rồi, cưới rồi coi bộ khổ dài dài

– Nói gì thế?

– Không, không khổ, sẽ sướng lắm

___END CHAP 4 ___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro