Chương 117: Phải trở nên kiên cường.

 Vương Nguyên ngồi ở cửa ra vào khóc hơn nữa ngày, khóc đến nỗi con mắt cũng sưng đỏ cũng chưa ngừng, Chí Hoành cũng bị tiếng khóc của cậu đánh thức. .

"Nguyên Nguyên, sao cậu ngồi khóc một mình ở đây?" Chí Hoành đi tới ngoài cửa ngồi xổm xuống, vịn Vương Nguyên quan tâm hỏi.

Đêm qua bởi vì cậu đi tìm Vương Tuấn Khải  , đến ba giờ sáng mới tìm được, mệt mỏi tùy tiện tìm một phòng rồi ngủ say, sáng sớm vốn không biết rõ chuyện gì xảy ra, nếu không phải là tiếng khóc của Vương Nguyên quá lợi hại, chỉ sợ cậu vẫn còn đang ngủ !

"Chí Hoành." Vương Nguyên bổ nhào vào trong ngực Chí Hoành, càng khóc lớn tiếng hơn, khóc đến nỗi tê tâm liệt phế, như thể đem tất cả các giọt nước mắt khóc hết.

Bây giờ cậu chỉ có thể làm là khóc và lo lắng, Khải Nguyên bị bắt rồi, thiếu chủ ngã bệnh, hết thảy đều là cậu sai, tại sao cậu lại vô dụng như thế.

"Nguyên Nguyên, có phải Vương Tuấn Khải lại bắt nạt cậu, đừng khóc, mình giúp cậu giáo huấn anh ta, thay cậu trút giận, báo thù cho cậu, cậu nói được không?" Chí Hoành lấy ra quả đấm, dụ dỗ Vương Nguyên.

"Không phải như thế, Chí Hoành, ngàn vạn lần cậu không được đi đánh thiếu chủ, chuyện không liên quan đến anh ấy." Vương Nguyên vừa nghe Chí Hoành nói như thế, cố gắng lắc đầu.

"Cho dù là như vậy, cậu cũng sẽ nói không phải, mình còn không biết cậu sao, cậu một lòng hướng về Vương Tuấn Khải, mặc kệ anh ta làm cái gì, nói cái gì, cậu đều cảm thấy đúng, cho dù bị anh ta bắt nạt, cũng cảm thấy đúng. Như ngày hôm qua, anh ta tùy tiện vứt bỏ cậu, cậu còn nói là mình sai, trong đầu của cậu rốt cuộc là nghĩ thế nào, bị oan ức cũng không nói." Chí Hoành rất bất mãn đối với việc Vương Nguyên đều luôn nghĩ tới Vương Tuấn Khải.

Chuyện ngày hôm qua cậu còn chưa có tha thứ cho Vương Tuấn Khải đâu, hôm nay lại không biết xảy ra chuyện gì, thiệt là. Xem ra cậu cần phải tìm một cơ hội, giáo huấn Vương Tuấn Khải mới được, xem anh ta sau này còn dám bắt nạt Nguyên Nguyên hay không.

"Chí Hoành, chuyện không phải như thế, thiếu chủ không phải như thế, anh ấy không có ăn hiếp mình, là lỗi của mình, mình vô dụng, ngay cả bệnh viện mình cũng không dám đi, mình thật sự rất vô dụng." Vương Nguyên tiếp tục vùi vào trong ngực Chí Hoành, khóc lớn .

"Cái gì với cái gì, tại sao lại kéo đến bệnh viện rồi?" Vẻ mặt Chí Hoành khó hiểu.

Vương Tuấn Khải sau khi trở về phát sinh chuyện gì cậu không biết, bởi vì lúc đó cậu đã ngủ say.

"Thiếu chủ ngã bệnh, mọi người đưa thiếu chủ đến bệnh viện rồi, mà mình lại ——" Vương Nguyên hổ thẹn tiếp tục khóc.

Mà bởi vì cậu lại có chứng sợ hãi với bệnh viện, cho nên không có đi theo mọi người, chỉ có thể một mình ở nơi này một mình đau lòng.Nếu như cậu không có chứng sợ hãi bệnh viện, có lẽ lúc này hẳn là ở lại bên người thiếu chủ, chăm sóc anh.

"Ngoan, đừng khóc, đây không phải là lỗi của cậu." Chí Hoành an ủi Vương Nguyên.

Thì ra Vương Tuấn Khải sinh bệnh, xem ra ngày hôm qua ngâm mưa quá nhiều rồi, cậu thực không hiểu nổi, rõ ràng hai người rất yêu nhau, lại khiến cho đối phương mình đầy thương tích, làm cho nhau đau lòng khổ sở, đây không phải tự tìm khổ sở ư, tình yêu như vậy, có lý thú gì chứ?

Nếu như tình yêu đều là như vậy, thế thì cậu tình nguyện không muốn, chỉ cần có tình là tốt rồi, tất nhiên cậu cũng rất muốn có tình thân, nhưng mà một người thân cậu cũng không có, đi đâu mà tìm tình thân chứ?

"Không phải, đây là mình sai, đều là lỗi của mình, nếu như không phải mình, thiếu chủ cũng sẽ không tức giận, cũng sẽ không sinh bệnh, nếu như không phải mình bất lực như vậy, thì cũng sẽ không khiến thiếu chủ tức giận." Vương Nguyên không ngừng tự trách ở trong ngực Chí Hoành.

"Nguyên Nguyên, trên thế giới này không có người thập toàn thập mỹ, cho dù là có, loại người như vậy chưa chắc là tốt nhất, bởi vì có chỗ thiếu hụt, đó mới là đẹp thật sự. Người quá hoàn mỹ, cậu sẽ cho rằng người ta là thần, không dám đến gần."

"Chí Hoành, đi bệnh viện cùng mình được không, mình thật sự muốn ở bên thiếu chủ, muốn tự mình chăm sóc anh ấy, cậu đi bệnh viện với mình được không?" Vương Nguyên đột nhiên rời khỏi ngực Chí Hoành, cố gắng ngừng khóc, cầu khẩn cậu.

"Cậu nhất định phải đi bệnh viện ư, nhưng mà cậu ——" Chí Hoành hơi lo lắng.

Cậu biết rõ Vương Nguyên rất sợ bệnh viện, cho nên lúc sinh Khải Nguyên cũng không dám đưa cậu ấy đến bệnh viện, lo lắng cậu quá sợ hãi, tình huống sẽ bết bát hơn.

"Từ giờ trở đi, mình phải vượt qua loại cảm giác sợ hãi này, mình muốn mình trở nên kiên cường hơn, không thể chuyện gì cũng dựa vào người khác." Vương Nguyên nổi giận với mình.

"Được, cậu đã muốn thay đổi chính mình như vậy, mình đây giúp cậu, đi, chúng ta bây giờ phải đến bệnh viện." Chí Hoành nắm tay Vương Nguyên, sau đó đi ra ngoài.

Vương Nguyên vừa đi, trong lòng vẫn đang tự nói với mình, bệnh viện cũng chỉ là một nơi mà thôi, cũng không phải là điện Diêm Vương gì, cho nên không cần sợ nó.

Lúc Vương Nguyên và Chí Hoành đi tới cửa thì lại gặp phải Diệp Tầm Phương vừa vặn nhấn chuông cửa.

"Ơ, thật là đúng dịp nha, tôi còn chưa có nhấn chuông cửa mà, các người nghênh đón tôi, thật vinh hạnh đó." Bộ dạng Diệp Tầm Phương ra vẻ rất kiêu ngạo, châm chọc Vương Nguyên và Chí Hoành, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ.

 Khi thấy hai mắt Vương Nguyên sưng đỏ thì càng thêm cao hứng.

Cô đã nói với Vương Hùng, Vương Tuấn Khải phải lấy cô, bằng không Diệp Thị sẽ không ngừng đả kích Vương thị trên kinh tế, chắc hẳn Vương Nguyên nhất định đã nghe được tin tức Vương Tuấn Khải phải kết hôn với cô, nên mới đau lòng khóc đến như vậy.

"Xin lỗi, chúng tôi không phải tới đón tiếp cô, chúng tôi phải ra ngoài, xin cô cứ tự nhiên." Chí Hoành kéo Vương Nguyên đi, tiếp tục đi ra ngoài cửa.

"Đứng lại." Diệp Tầm Phương dùng giọng nói ra lệnh, gọi bọn họ lại.

Chí Hoành lập tức xoay người, nhưng mà Vương Nguyên từ từ xoay người, hơi run rẩy, gần như rất sợ hãi Diệp Tầm Phương này.

"Nhìn cái dạng này của cậu, chắc là đã khóc chứ gì, hơn nữa là rất đau lòng mà khóc đi, có phải là Vương Tuấn Khải không muốn cậu nữa, cho nên cậu mới đau lòng khóc đến như vậy, sớm biết sẽ đau lòng như vậy, cậu giành với tôi làm gì!" Diệp Tầm Phương đắc ý nhìn Vương Nguyên, cười rất tà ác.

"Diệp Tầm Phương, cô muốn làm gì, đừng tưởng rằng ngực lớn thì ngon lắm, chưa nghe nói những lời ngực to mà không có não này sao?" Chí Hoành nhìn Diệp Tầm Phương mặc quần áo thấp ngực kia, hai quả đào thật to trước ngực đều muốn nhảy ra rồi, vì vậy cũng châm chọc một phen.

Diệp Tầm Phương này chỉ biết dựa vào sắc đẹp, hoặc là dùng tiền mua người, nếu như cô ta không có tiền không có sắc đẹp, có lẽ là sống không nổi nữa.

"Tôi xem cậu là ăn không được bồ đào bảo bồ đào chua nha, làm sao vậy, tôi chính là ngực lớn, có bản lĩnh cậu cũng lớn cho tôi xem đi!" Diệp Tầm Phương ưỡn chính mình tới trước mặt Chí Hoành, rất cao ngạo.

"Thôi quên đi, tôi nhưng không muốn nâng cao hai cái túi nước nặng nề sống qua ngày, cô chậm rãi hưởng thụ đi, Nguyên Nguyên chúng ta đi." Chí Hoành kéo tay Vương Nguyên, tính đi về phía trước, nhưng mà Vương Nguyên cũng không muốn đi, mà buông tay cậu ra, đi đến phía trước Diệp Tầm Phương, trong mắt có chút cầu khẩn nhìn cô ấy. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro