Chương 137: Mâu Thuẫn Cuối Cùng Được Hóa Giải.

Vương Tuấn Khải ngồi trong phòng bệnh chờ Vương Hùng tỉnh lại, còn bà Lâm thì ở ngoài cửa lo lắng, bước đi thoạt nhìn giống như là kiến bò trên chảo nóng vậy.


Ông Lâm nói đi tìm Vương Nguyên, nhưng nói tìm thế thôi, cụ thể làm sao để tìm được, đi nơi nào tìm ông cũng không biết. Đây không phải là mò kim đáy biển sao, một chút manh mối cũng không có, thì làm sao tìm được, cho dù tìm được chỉ sợ đã chậm.

Bà Lâm càng nghĩ càng sốt ruột, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng. Vẻ mặt lo lắng cũng càng ngày càng rõ khiếnVương Tuấn Khải nhìn ra manh mối.

"Mẹ Lâm" —— Từ trong phòng bệnh Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng kêu bà Lâm, nhưng bà Lâm hình như không nghe thấy, vẫn đi tới đi lui bộ dạng rất hoang mang lo lắng.

Vương Tuấn Khải càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, vì thế đi ra đứng ở ngoài cửa: "Mẹ Lâm"

Khoảng cách của tiếng quát khiến bà Lâm sợ hết hồn: "Thiếu chủ, cậu làm tôi giật mình."

"Mẹ Lâm, bà làm sao vậy, hoang mang rối loạn." Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt khác nhìn bà Lâm, cảm thấy bà có chuyện gạt anh.

"Không có, không có gì đâu, Thiếu chủ." Bà Lâm trả lời cà lăm không biết lúc này có nên nói ra chuyện của Vương nguyên hay không.

Hội chủ vẫn còn chưa tỉnh, bà vẫn là không nên nói để tránh xảy ra chuyện xấu. Vương Nguyên đã xảy ra chuyện, cho dù có nói cho Thiếu chủ cũng không đựơc gì, lại thêm một người lo lắng mà thôi.

Bà Lâm nhìn vào bên trong, Vương Hùng đang bị bệnh, vì thế quyết định không nói cho Vương Tuấn Khảibiết chuyện Vương Nguyên bị người ta bắt đi, dù sao Vương Hùng cũng cần Vương Tuấn Khải ở bên cạnh ông.

"Mẹ Lâm, ánh mắt của bà nói cho tôi biết, bà đang nói dối." Vương Tuấn Khải có phần không vui chất vấn.

Bà Lâm luôn không nói dối với anh, lời nói, vẻ mặt thường ngày của bà không giống vậy, cho nên anh nhìn một cái thì biết có gì đó không đúng.

"Thiếu chủ, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi là đang lo lắng cho hội chủ , thân thể của hội chủ luôn luôn rất tốt, không ngờ đột nhiên gục xuống, khiến cho tôi hơi bùi ngùi. Người đã già sẽ xuất hiện rất nhiều bệnh tật, đây là chứng minh chúng tôi sắp bước vào quan tài, tôi chỉ là đang xúc động vì mình đã già rồi mà thôi." Bộ dạng bà Lâm ra vẻ như xúc động, vì muốn che giấu bất an trong lòng nên tùy tiện lấy cớ để trả lời Vương Tuấn Khải, hy vọng có thể vượt qua trót lọt.

Vương Tuấn Khải nhìn mái tóc trắng ở trên đầu bà Lâm còn có dung nhan già nua của bà, từ từ nhớ tới trước kia sau đó là tuổi tác của bà Lâm.

Ba tuổi già, bà Lâm và ông Lâm không phải là đã dâng hiến cả cuộc đời của mình cho nhà họ Vương của bọn sao, mà bây giờ vẫn không thể an hưởng tuổi già là sơ sót của anh.

"Mẹ Lâm, nơi này đã có tôi, bà có thể đi về nghỉ ngơi trước."

"Thiếu chủ, tôi" —— Bà Lâm bởi vì Vương Tuấn Khải đột nhiên quan tâm mà cảm động, thiếu chút nữa thì kích động mà khóc ra.

Thiếu chủ luôn luôn không biết nói những lời này, vậy mà hôm nay lại nói ra , làm cho người ta có phần chống đỡ không được.

"Mẹ Lâm, về sau có yêu cầu gì, cứ việc nói đừng khách khí, tôi có thể làm được thì nhất định giúp bà."

Anh thật sự nghĩ không ra, làm thế nào để báo đáp cho bà Lâm và ông Lâm , dù sao anh thật sự là đã thiếu bọn họ quá nhiều rồi, mặc dù bọn họ là chủ tớ nhưng là trên thực tế cũng không phải như vậy, từ nhỏ đã không có tình thương của mẹ, cho nên bà Lâm và ông Lâm coi anh như con trai của mình vậy, chăm sóc cho anh, vì thế anh phải hiếu kính bà Lâm và ông Lâm thật tốt.

"Thiếu chủ" —— Bà Lâm cũng nhịn không được cơn kích động trong lòng mà khóc.

Thiếu chủ giống như đã thay đổi thành người khác, hình như trái tim tràn đầy yêu thương làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, thiếu chủ như vậy bà rất thích, nhưng mà cũng muốn biết là vì cái gì mà khiến cậu ấy biến thành như vậy.

"Thiếu chủ là chuyện gì mà khiến cậu có thay đổi lớn như vậy."

"Chuyện này khiến cho tôi có thay đổi sao, không có đâu." Vương Tuấn Khải vô ý cười một tiếng, sau đó đi trở về phòng bệnh, tiếp tục ngồi ở bên giường bệnh của Vương Hùng chờ ông tỉnh lại.

Bà Lâm không cùng đi vào, mà là đứng ở ngoài cửa vui vẻ nhìnVương Tuấn Khải.

Thiếu chủ hình như đã trưởng thành, không phải thân thể lớn lên, mà là trên tâm lý đã lớn lên, cậu ấy hiểu được quan tâm những người bên cạnh, không còn là ngừơi lạnh lùng của trước kia.

Bà Lâm nhìn, rồi lại cảm thấy không khí bây giờ rất ấm áp, nên quên đi mà không phiền não chuyện của Vương Nguyên.

Lúc này Vương Hùng từ từ tỉnh lại, thời khắc đầu tiên mở mắt liền nhìn thấy Vương Tuấn Khải, thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ, thật sự bất ngờ.

Loại cảnh tượng này là khát vọng đã lâu của ông, không nghĩ tới cuối cùng lại để cho ông trông thấy.

"Con" —— Vương Hùng hưng phấn không biết nên nói cái gì cho đúng.

"Ba, ba tỉnh rồi, cảm thấy khá hơn chút nào không?" Vương Tuấn Khải khẽ mỉm cười áp chế khẩn trương trong lòng, nói ra lời nói trong lòng muốn nói và không dám nói.

Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, anh nên quý trọng là trước mắt, nếu như lại mất đi ba, vậy anh sẽ càng đau khổ hơn, thay vì vậy không bằng thản nhiên đi đối mặt với tất cả chuyện trước kia.

"Không phải ba đang nằm mơ chứ, mới vừa rồi con gọi ba là gì!" Vương Hùng càng kích động hơn, nhanh chóng ngồi dậy nắm tay Vương Tuấn Khải , khát vọng nhìn anh.

Ông nghe thấy Vương Tuấn Khải gọi ông là ba, cuối cùng nó cũng chịu gọi ông là ba, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua nó gọi ông là ba.

"Ba, ba không phải là đang nằm mơ, con đã thông suốt rồi, con không còn hận ba nữa cũng không tức giận với ba nữa. Nguyên Nguyên nói đúng, con nên cho người biết sai một cơ hội. Khi con thấy ba bị bệnh, thì đột nhiên có cảm giác rất sợ, sợ mất ba. Thật ra thì trong lòng con vẫn rất quan tâm người ba này. Chỉ là ngoài miệng không thừa nhận mà thôi, hôm nay con muốn cố gắng thừa nhận ba, hi vọng ba tha thứ cho. Mấy năm nay con ngu ngốc đối với ba lạnh lùng như thế." Vương Tuấn Khải rất chân thành nhìn Vương Hùng, rồi cầm tay của ông.

"Tha thứ cái gì chứ, con có thể tha thứ cho ba, gọi ba một tiếng ba. Có chết ba cũng nhắm mắt." Vương Hùng kích động đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.

Đây là lời nói hơn mười năm nay của ông. Hôm nay cuối cùng lại để cho ông chờ mong. Ông còn tưởng rằng đi vào quan tài rồi vẫn không nghe được. Dù sao thái độ trước kia của Vương Tuấn Khải cực kỳ mạnh liệt khiến ông không thấy được hi vọng.

"Ba đừng nói những điềm xấu kia, cái chết gì đó đừng giắt bên khóe miệng ba, thân thể ba không khoẻ, không thể khóc vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi."Vương Tuấn Khải đầu tiên là khiển trách một phen nhưng mà lại tràn đầy hiếu tâm, thấy Vương Hùng khóc vì thế an ủi ông, để cho ông nằm xuống.

"Ba không mệt, ba muốn nhìn con, hiện tại tinh thần ba cực tốt." Vương Hùng không muốn nằm xuống, vẫn nhìn Vương Tuấn Khải giống như muốn đem tình cha con bỏ lỡ hơn mười năm bù lại.

Bây giờ tinh thần ông khá tốt, tốt hơn so với bình thường gấp trăm lần, làm sao có thể ngủ được.

Tề Hiên không cưỡng được, anh chỉ có thể để cho ông nhìn như vậy. Mặc dù cảm giác là lạ nhưng anh vẫn miễn cưỡng mình mà ngồi ở nơi đó cho Vương Hùng nhìn.

Bà Lâm đứng ở ngoài cửa, thấy trường hợp như vậy rất cảm động, rất cao hứng vì bọn họ. Mâu thuẫn giữa thiếu chủ và hội chủ hơn mười năm, cuối cùng cũng đựơc hóa giải, bà thật sự vì bọn họ mà cảm thấy cao hứng.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro