Chương 51+52:
§ Chương 51: Văn kiện phong ba.
Ngày hôm sau vừa tan học, Vương Nguyên đã cầm thức ăn do chính mình chuẩn bị cẩn thận, đi vào trước cửa lớn của Vương thị, bởi vì hôm qua bị giáo huấn, làm cho cậu thấp thỏm bất an, vì vậy khúm núm đi tới cửa chính của Tề thị.
"Hắc, xin chào". Vương Nguyên chào hỏi với cô tiếp tân ngày hôm qua, trong lòng còn có chút sợ hãi cô tiếp tân này.
"Xin chào". Cô tiếp tân lễ phép cúi đầu gật đầu tỏ ý với Vương Nguyên.
"Tôi tìm --". Không đợi Vương Nguyên nói xong, cô tiếp tân lập tức nói: "Tổng giám đốc bây giờ đang mở một hội nghị quan trọng, nhưng ngài ấy có báo qua, chỉ cần là Vương thiếu gia đến đây, thì để cho cậu vào trong phòng làm việc của ngài ấy chờ".
Sáng sớm hôm nay, cô đã bị Tổng giám đốc khiển trách một trận, cũng bởi vì ngày hôm qua cô đã ném cậu áy này ra ngoài, còn báo hôm nay gặp cậu ấy, phải để cho cậu ấy tiến vào. Xem ra Tổng giám đốc cùng người tên Vương Nguyên này quan hệ không tầm thường, may mắn cô chưa có bị đuổi việc.
"Tôi đây có thể đi vào tìm anh ấy không?"- Vương Nguyên lễ phép hỏi.
"Có thể, xin mời"- Cô tiếp tân cũng khách khí nói.
Vương Nguyên lần nữa gật gật đầu với cô tiếp tân, mỉm cười, sau đó đi về phía thang máy, dựa theo chỗ Vương Tuấn Khải đã nói ngày hôm qua mà đi đến.
Vương Nguyên lấy chìa khóa, mở cửa văn phòng của Tổng giám đốc ra, sau đó đi vào, khẽ đóng cửa lại, và ngồi ở bên trong chờ.
Thiếu chủ nói muốn cậu ở chỗ này chờ anh, cho nên cậu sẽ ngoan ngoãn chờ.
Vương Nguyên thả thức ăn trong tay xuống, vốn muốn yên lặng ngồi đó, lại phát hiện văn phòng làm việc của Vương Tuấn Khải vô cùng lộn xộn, khắp nơi đều là giấy tờ, vì vậy bắt đầu thu dọn một chút.
Nhưng mà trong khi đang thu dọn, tất cả văn kiện gần như đều là tiếng Anh, hơn nữa có nhiều văn kiện chỉ mới phiên dịch một nửa, còn có rất nhiều chưa phiên dịch ra.
"Mình nên giúp thiếu chủ phiên dịch". Vương Nguyên lấy giấy bút, ngồi ở trên bàn làm việc, bắt đầu phiên dịch giúp Vương Tuấn Khải, không tới vài phút đã phiên dịch xong một phần văn kiện rồi.
Tuy cậu không thể hiểu được nội dung bên trong văn kiện, nhưng cái này cũng không quan trọng, chỉ cần cậu có thể phiên dịch ra là tốt rồi.
Vương Nguyên hết sức chăm chú mà phiên dịch, sau đó âm thanh sắc bén ở bên ngoài làm cậu sợ tới mức lập tức phủ kín tất cả văn kiện lại.
Bởi vì thiếu chủ đã từng nói, văn kiện trong văn phòng anh đều vô cùng quan trọng, không thể để cho người khác nhìn thấy, toàn bộ những văn kiện này cậu phải bảo vệ giúp thiếu chủ.
"Vương Tuấn Khải, anh đi ra cho tôi". Diệp Tầm Phương ở bên ngoài phòng làm việc của Vương Tuấn Khải hô to, hô xong liền trực tiếp đẩy cửa vào.
"Tại sao là mày?". Diệp Tầm Phương nhìn thấy Vương Nguyên ngồi ở trên bàn làm việc của Vương Tuấn Khải, rất là kinh ngạc.
"Thiếu chủ bảo tôi ở chỗ này chờ anh ấy". Vương Nguyên nói, tay không tự chủ được mà che văn kiện lại.
"Vương Tuấn Khải đâu?". Diệp Tầm Phương không có chú ý tới Vương Nguyên đang cực lực bảo vệ những văn kiện này, một lòng chỉ muốn tìm Vương Tuấn Khải.
"Thiếu chủ đang họp --". Vương Nguyên khẩn trương trả lời.
Bởi vì ánh mắt của Diệp Tầm Phương luôn ở trên người của cậu, làm cho cậu cảm thấy rất sợ hãi, cậu sợ mình không bảo vệ được những văn kiện quan trọng này.
"Mày đi gọi anh ta tới cho tao". Diệp Tầm Phương cao ngạo ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh ra lệnh.
"Không đi --". Vương Nguyên không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Cậu đi, vậy những văn kiện này nhất định sẽ bị Diệp Tầm Phương nhìn tới, đều do cậu không tốt, đã quên đóng cửa.
"Mày nói cái gì, mày dám nói với tao là không đi". Diệp Tầm Phương đứng lên, tức giận nhìn Vương Nguyên, lúc này mới phát hiện hai tay của cậu cố gắng che dấu phần văn kiện trên bàn.
"Đem văn kiện trên bàn đưa cho tao xem một chút". Diệp Tầm Phương tiếp tục ra lệnh.
"Không được --". Vương Nguyên càng dùng sức che chở văn kiện, kiên quyết cự tuyệt.
"Đừng tưởng rằng Vương Tuấn Khải cưng mày, thì tao không có biện pháp bắt mày, mày nên hiểu rõ, bây giờ là Vương Tuấn Khải muốn cầu cạnh tao, tao mà mất hứng một chút, tùy thời có thể làm cho Vương thị phá sản, mày tốt nhất chớ chọc tao. Mau đem văn kiện đưa cho tao xem". Diệp Tầm Phương nói, không đợi Vương Nguyên cho phép đã trực tiếp đưa tay giật lấy.
"Không được, trả lại cho tôi". Vương Nguyên cố gắng đoạt lại văn kiện đã bị Diệp Tầm Phương cầm lấy đi một nửa.
Nếu như văn kiện bị Diệp Tầm Phương nhìn thấy, như vậy thiếu chủ nhất định sẽ vô cùng tức giận, cho nên nói cái gì cậu cũng cần phải bảo vệ tốt những văn kiện này.
"Khẩn trương như vậy, nhất định là bí mật mà không thể cho ai biết, tao không thể không xem, đưa đây". Diệp Tầm Phương đổi lại dùng hai tay cướp đoạt.
Vương Nguyên cũng không yếu thế, trực tiếp dùng thân thể của mình cố gắng ngăn chặn văn kiện, không để cho Diệp Tầm Phương cướp đi.
"Tiện nhân --". Diệp Tầm Phương cực kỳ nổi giận, lấy tay ở phía sau lưng Vương Nguyên hung hăng nhéo cậu một cái.
"A --". Vương Nguyên đau đớn mà kêu to, nhưng vẫn không có buông văn kiện ra, thân thể cũng không di chuyển, tiếp tục chống lại Diệp Tầm Phương.
Đau quá, nhưng mà mặc kệ đau thế nào, văn kiện cậu phải bảo vệ tốt.
*_*_*_*_*o0o*_*_*_*_*
§ Chương 52: Dịp may thêm trợ thủ đắc lực.
Vương Tuấn Khải vừa mới xong hội nghị, mới đi đến cửa phòng làm việc cách đó không xa, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vương Nguyên, vì thế nhanh chóng vọt tới văn phòng, nhìn thấy Diệp Tầm Phương đang lôi kéo Vương Nguyên, còn nhéo phần lưng của cậu ấy, dưới sự phẫn nộ, đem cả người của Diệp Tầm Phương tóm lên, ném ra bên ngoài.
"A --". Diệp Tầm Phương bị ném tới ngoài cửa, đau đớn kêu một tiếng, ngã sấp, sau đó tức giận nhìn hai người bên trong.
"Nguyên Nguyên, bị thương ở đâu rồi?". Vương Tuấn Khải sau khi đem Diệp Tầm Phương ném ra, liền ôm Vương Nguyên, lo lắng hỏi.
"Thiếu chủ, em không sao, chỉ là văn kiện của anh --". Vương Nguyên cầm văn kiện trong tay bị xé thành hai nửa, đau lòng không thôi.
"Em không có việc gì là tốt rồi, văn kiện không quan trọng". Vương Tuấn Khải đem văn kiện bị xé thành hai nửa trong tay cậu để qua một bên, sau đó đau lòng mà ôm cậu.
Thật là một cậu bé ngốc, vì một phần văn kiện không quan trọng mà liều mạng cùng Diệp Tầm Phương, thật sự quá khờ.
"Nhưng mà --". Vương Nguyên còn chưa nói xong, có người vọt vào, rống to: "Vương Tuấn Khải, anh dám đối với tôi như thế, chẳng lẽ là muốn c thị phá sản sao?".
Diệp Tầm Phương lần nữa vọt vào, tức giận rống to, dùng ánh mắt ghen ghét cùng cừu hận mà nhìn Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên.
Vương Nguyên kia càng điềm đạm đáng yêu, cô lại càng chán ghét, càng xem càng không vừa mắt.
"Bây giờ cô có bản lĩnh đem Vương thị phá sản đi, tôi cũng không cần lại đọ sức với cô người đàn bà đáng ghét". Vương Tuấn Khải cũng nổi giận mà bắt bẻ lại.
Lại dám ra tay với người yêu của anh, ông trời anh cũng không quản. Vương thị phá sản, cùng lắm thì anh bắt đầu lại, không đáng hạ thấp khí thế mà đi cầu người khác như vậy.
"Anh muốn cho Vương thị phá sản, sau đó cũng không cần đính hôn với tôi, như vậy có thể hất tôi ra sao, anh nằm mơ, hiện tại tôi sẽ không để cho Vương thị phá sản, anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn hất tôi ra, hừ --". Diệp Tầm Phương đắc ý nói, nhịn xuống tức giận ở trong lòng, sau đó kiêu ngạo mà đi ra ngoài.
Cô không thể để cho Vương Tuấn Khải tiện lợi như thế, Vương thị phá sản, đối với cô không có gì hay, cô nhất định phải làm cho Vương Tuấn Khải không thể không lấy cô.
"Thiếu chủ, em lại mang đến phiền toái cho anh rồi phải không?". Diệp Tầm Phương đi rồi, Vương Nguyên cúi đầu, mất mát nói.
Nếu như cậu nhớ đóng cửa, chắc hẳn Diệp Tầm Phương cũng không trực tiếp xông tới như vậy, sau đó sẽ không có chuyện phát sinh.
"Không có việc gì, đừng quá để ý, anh thích trông thấy bộ dạng em cười". Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt Vương Nguyên một cái cho đỏ hồng, vui vẻ mà nói.
"Nhưng mà em đem phòng làm việc của anh biến thành như vậy, còn làm một vài văn kiện hỏng rồi --".
"Nguyên Nguyên, nếu như em muốn anh được vui vẻ, thì cười một cái cho anh xem, cũng không cần để ý những chuyện không tốt kia, nhưng cái này cũng không có gì, chỉ cần thu dọn một chút thì được rồi". Vương Tuấn Khải ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy văn kiện trên mặt đất bị xé toang, lơ đãng mà xem xét, chấn động.
Phần văn kiện này giống như anh chưa từng phiên dịch đến chỗ này mà, vì sao đã dịch đến đoạn sau rồi?
"Thiếu chủ, làm sao vậy?" Vương Nguyên nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc của Vương Tuấn Khải, vì vậy nghi vấn.
"Nguyên Nguyên, phần văn kiện này là ai dịch?". Vương Tuấn Khải nghiêm túc mà cẩn thận hỏi.
Nếu như là người ngoài phiên dịch, vậy thì hỏng bét, đây chính là văn kiện quan trọng, tuyệt đối cơ mật, không thể tiết lộ ra ngoài.
"Là em dịch, em nhìn thấy anh dịch được một nửa, cho nên giúp anh phiên dịch xong, có phải là phiên dịch sai rồi không?". Vương Nguyên khẩn trương hỏi.
Sớm biết như vậy sẽ không động vào đồ đạc của thiếu chủ rồi, cái này không xảy ra vấn đề chứ.
"Không phải, em dịch rất khá, Nguyên Nguyên, em thật sự là vận may của anh lại thêm trợ thủ đắc lực". Vương Tuấn Khải rất là hưng phấn, không nhịn được hôn Vương Nguyên một cái.
Văn kiện không có tiết lộ ra ngoài, anh tuyệt đối tín nhiệm Vương Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro