Chap 11: Mối tình đầu gây họa
Cả tháng giêng cơ hồ đều là đi thăm họ hàng, về sau tất cả đều biết cô về dẫn theo một người bạn trai, Vương Tuấn Khải cậy mình có một khuôn mặt xinh đẹp đã lấy được lòng tất cả mọi người trong họ. Họ đều tán thành.
Thời điểm Lưu Chí Hoành tới tìm cậu, nhìn thấy Vương Tuấn Khải, trực tiếp há ốc mồm nửa ngày cũng không khép lại được, nó đem cậu kéo đến phòng ngủ đóng cửa lại, lên giường, tìm tư thế thoải mái nói" Không ngờ cậu đem anh ta mang về nhà ? Là chuẩn bị sau khi tốt nghiệp liền kết hôn?"
Cậu cười nó" làm sao cậu cùng bà ngoại mình suy nghĩ và lời nói lại giống nhau như vậy, anh ấy chỉ là không có nơi để đi, mình hảo tâm thu nhận và giúp đỡ mà thôi."
Lưu Chí Hoành cười nhạo nói" Cậu thật đúng là đem mình làm mẹ của hắn ta, Vương Nguyên, mình đã nói với cậu, đối với con trai tuyệt đối không thể quá sủng, nếu không bọn họ sẽ không trân trọng , phải học được với bọn họ mà nói NO, understand?"
Cậu bưng lấy mặt của cậu bạn vỗ vỗ nói"I know, baby! Nhưng mình đây đều là theo cậu học, cậu đối với cái tên tiểu soái ca lúc đó chẳng phải sủng muốn chết sao?"
Lưu Chí Hoành ôm lấy cổ của cậu cùng nhau nằm ngã xuống giường nhìn trần nhà nói" Cho nên ah, mối tình đầu đều là gây họa!"
Lưu chí Hoành so với cậu lớn hơn một tuổi, là bạn cùng bàn của cậu suốt ba năm học cấp 3, nếu như nói trên thế giới này cậu có thể đối với người nào mà không cần phải có bí mật, thì có lẽ chỉ có thể là nó.
Mối tình đầu của nó là người bạn trai nhỏ hơn nó hai tuổi, nhưng lại rất thành thục, thật sự mà nói cậu không thế nào thích nổi, cảm giác, cảm thấy nam sinh kia có chút không đường hoàng, đương nhiên lời này cậu không có nói với Lưu Chí Hoành, nhưng thời điểm nó muốn cậu đánh giá tiểu soái ca này, cậu lựa chọn trầm mặc, cậu có cảm giác bọn họ sẽ không yêu nhau được lâu , lại chưa từng ngờ tới, cậu cùng Vương Tuấn Khải còn ngắn hơn!
Năm thứ 4, tất cả chương trình học hầu hết đã hoàn thành, chỉ còn lại có đề cương luận văn, Khương Dương thi tiếp lên nghiên cứu sinh, Dịch Dương Thiên Tỷ làm một công ty tại Thâm Quyến, cậu ra ngoài nộp đơn xin việc đợi mãi không có hồi âm, mà Vương Tuấn Khải như cũ bảo trì bộ dạng thần bí, chỉ nói là chờ cậu ổn định mới quyết định được.
Tháng 3 đến, vạn vật bắt đầu sống lại, mọi người rốt cục cũng thoát khỏi trang phục mùa đông thay bằng những bộ quần áo nhẹ nhàng, thời điểm mọi người hào hứng rất cao chuẩn bị tổ chức chơi xuân đầu năm, Thiên Tỷ cùng Yến Tử chia tay , nói chính xác là Yến Tử cùng bạn trai cô ấy hợp lại , Thiên Tỷ bị quăng.
Cho nên nguyên hành trình vốn định đi Giang Nam liền biến thành hàng đêm sầu ca, mượn rượu giải sầu!
Mà một tuần sau, Lưu Chí Hoành gọi điện thoại cho cậu, nói" Vương Nguyên, anh đây thất tình rồi, cậu chuẩn bị một chút buổi sáng ngày mai đi ra nhà ga đón mình!"
Lúc ấy cậu đang ở căn hộ Vương Tuấn Khải nấu canh gừng, nghe xong lời của nó, điện thoại thiếu chút nữa rơi vào trong nồi, cúp điện thoại, cậu nhìn thoáng qua tên sâu rượu Thiên Tỷ đang nằm trên sô pha, uống rượu uống đến nỗi cảm mạo,cả người nóng lên, lần đầu tiên cảm thấy hóa ra mùa xuân cũng làm cho người ta thương cảm.
Sáng sớm hôm sau cậu, Vương Tuấn Khải và Thiên Tỷ cùng đi đến nhà ga, Lưu Chí Hoành trực tiếp trở lại căn hộ, cậu cùng nó ngủ chung một phòng, Vương Tuấn Khải bị cậu đuổi đi khách phòng, mà Thiên Tỷ vì thất tình nên vẫn ở lại trong căn hộ.
Lưu Chí Hoành rửa mặt đơn giản liền lôi kéo cậu đi dạo phố, đến tối khi trở về, nó đã đem bi thương phát tiết hết ra ngoài.
Về đến nơi, trong căn hộ có 2 gã con trai nhìn bọn họ trong tay túi lớn túi nhỏ cùng gương mặt uể oải, rất thức thời gọi điện thoại kêu cơm ngoài.
Một đêm kia, tất cả bốn người người uống rất nhiều rượu, lúc kết thúc, Thiên Tỷ lôi kéo cậu đi đến ban công, con mắt lóe sáng lấp lánh nói" Vương Nguyên, anh phát hiện anh đối với Lưu Chí Hoành vừa gặp đã yêu !"
" khục khục khục......" đáp lại hắn là một tràng ho khan của cậu.
Cậu nhìn hắn cao hứng bừng bừng quay người, đối với ánh trăng cảm thán, tình yêu thật là một thứ thần kỳ!
Lưu Chí Hoành ở lại một tuần, mỗi ngày Thiên Tỷ đều mang nó đi khắp nơi, chơi tất cả các trò chơi, thời điểm đi chơi, Tiểu Hoành nói" Thiên Tỷ, từ nay anh chính là huynh đệ tốt của Lưu Chí Hoành tôi!"
Cậu cùng anh liếc nhau, nghẹn cười.
Hắn vẻ mặt phiền muộn, còn phải giả bộ như rất vui vẻ đáp lời.
Thời điểm đưa Lưu Chí Hoành lên xe lửa cậu nói với nó" Thiên Tỷ thích cậu."
Nó nói" mình nhìn ra, nhưng là hiện tại mình chỉ yêu tiểu soái ca, hắn bắt cá là việc của hắn, mình không thể lừa dối tình cảm của mình, Dịch Dương Thiên Tỷ là người tốt, cậu khuyên anh ta một chút buông tha đi."
Cậu khó hiểu" vì cái gì? không thử một chút làm sao biết nhất định không được?"
Nó rất tiêu sái cười cười nói" Mình không nói là không được, nhưng anh ta xuất hiện thời cơ không đúng, nếu như là hai năm sau có lẽ mình sẽ không chút do dự tiếp nhận anh ta, nhưng bây giờ trong lòng của mình chỉ có hắn!"
Cậu ôm bạn mình, không có cách nào an ủi, mà thời điểm khi cậu đem những lời này nói cho Thiên Tỷ, hắn nhún nhún vai nói" Tốt lắm, anh đây sẽ chờ cậu ấy hai năm!"
Thiên Tỷ thực hiện lời hứa của hắn, thật sự đợi Lưu Chí Hoành hai năm, nhưng là nó cùng tiểu soái ca đó chia tay nửa năm sau liền hợp lại , cho nên nói tình yêu có đôi khi thật sự rất tàn nhẫn!
Đầu tháng tư cậu nhận được một cuộc điện thoại phỏng vấn, ngay tại lúc này đến công ty, bọn họ xem trên mạng lý lịch của cậu , bảo cậu đến khách sạn Hương Cách Lý Lạp phỏng vấn, Vương Tuấn Khải cùng cậu đi tới nơi phỏng vấn, chờ ở đại sảnh, cậu một mình lên lầu.
Phỏng vấn cậu lại đúng là Phùng Tỗ Xuyên, khi đó hắn là quản lý kinh doanh, các hiệp ước, hợp đồng, thông báo tuyển dụng trợ lý đều một tay hắn làm, hắn hỏi cậu một số câu mang tính chuyên nghiệp, câu trả lời của cậu hẳn là coi như không tệ, cuối cùng hắn nói" Cậu cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mình là cái gì?"
Vấn đề như vậy hẳn xem như đề phỏng vấn thông thường đi, trước khi đến cũng chuẩn bị rất nhiều, cậu nghĩ một lát mà nói" Đối với tăng ca không có câu oán hận."
Phùng Tỗ Xuyên trong mắt lập tức hiện lên một tia sáng, hắn chỉ cười cười cũng không có nói nhiều lời, chỉ là để cậu trở về chờ thông báo, sau này khi đã đi làm hắn hỏi cậu tại sao lúc đó lại trả lời như vậy.
Cậu nói" Phỏng vấn nửa giờ, anh tổng cộng tiếp sáu cuộc điện thoại, mỗi một cuộc đều là vì công việc , thể hiện anh là người bề bộn nhiều việc, mà một người trong đó có nhắc tới anh thức suốt đêm, nói rõ đây là một công việc thường xuyên tăng ca, cho nên tôi liền nói dựa theo đó để thử thời vận."
Phùng Tô Xuyên cười cậu là một đứa trẻ thông minh, hắn nói chân chính chọn cậu là cảm thấy tính cách của cậu rất tốt, thích hợp làm trợ lý.
Mà khi chỉ có 2 người, hắn mới nói kỳ thật lúc đó cậu tâm tư quá rõ ràng, như một đứa trẻ nóng lòng biểu hiện, làm cho người ta đau lòng.
Ngày mồng một tháng 5 cậu nhận được điện thoại từ bộ phận nhân sự khu quản lý kinh doanh của công ty, cậu chính thức được nhận, chức vụ là trợ lý của Phùng Tô Xuyên, tháng tám đưa tin.
Công tác của cậu đã định, Vương Tuấn Khải nói anh sẽ nghĩ biện pháp ở cùng một chỗ với cậu, nhân dịp ngày nghỉ mồng một tháng 5, anh đi một chuyến sang Mĩ.
Anh bảo anh sẽ trở về trong ngày, buổi tối cậu tại căn hộ làm đồ ăn chờ anh, nhưng đến sáu giờ không nhận được điện thoại của anh, cậu thử gọi qua nhưng vẫn là tắt máy, trong lòng của cậu dần dần bắt đầu bất an, bật máy tính lên internet tìm tin tức, may mắn không có tin máy bay gặp rủi ro.
Hơn bảy giờ, cậu nhận được tin nhắn của anh, rất đơn giản một câu ''Anh cùng Thiên Tỷ đang ở cùng nhau, sẽ về trễ một chút ''
Vương Tuấn Khải nói căn hộ này quá lớn, ở một mình sẽ cảm thấy cô độc, cậu ngồi trong phòng khách nhìn bầu trời, ánh chiều tà dần dần biến mất nhường chỗ cho ánh trăng, những vì sao điểm xuyết đầy bàu trời đêm, lòng lắng xuống.
Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỷ trở về khi đã hơn 10h, 2 người uống rất nhiều rượu, vừa vào phòng cả 2 liền tranh nhau hướng phòng vệ sinh bắt đầu nôn.Dịch Dương Thiên Tỷ đi ra trước, hắn lau trán nói '' Tuấn Khải uống tương đối nhiều, em đi xem hắn thử đi, anh đi nằm một lát, có chuyện gì gọi anh.''
Cậu gật đầu nhìn hắn vào phòng ngủ mới chuyển hướng tới phòng vệ sinh.
Anh quỳ trên mặt đất, ghé vào bồn cầu không ngừng nôn ọe, cậu đi qua ngồi chồm hổm ở bên cạnh anh, vỗ nhẹ phía sau lưng anh, anh trầm thấp kêu cậu một tiếng, sau đó nói '' Thật xin lỗi, về sau anh sẽ không muộn như vậy mới trở về''
Cậu rót một chén nước đưa cho anh '' Không cần phải tự trách mình, anh đi tắm rửa trước, em lấy quần áo cho anh ''
Anh gật đầu, cậu trở về phòng ngủ lấy quần áo,để ở một bên rồi đi ra ngoài. Anh tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, tiến vào trong chăn liền ôm eo của cậu, đem mặt chôn ở trong ngực cậu.
Cậu vuốt tóc của anh nhẹ nói" Đã xảy ra chuyện gì?"
Anh lắc đầu, cánh tay ôm cậu dần dần thắt chặt.'
Cậu nhìn anh nhẹ nhàng thở dài" Ngủ sớm một chút đi."
Anh nói" Ngủ ngon."
Âm thanh khàn khàn, cả người căng cứng, tựa hồ nóng lòng muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này.
Một đêm kia, mãi cho đến khuya cậu mới buồn ngủ, mà cánh tay ôm cậu lại suốt cả đêm đều không có buông lỏng.
Vương Tuấn Khải trở nên càng ngày càng trầm mặc, hơn nữa rất hay ngẩn người, nhiều lần cậu đi đến bên cạnh anh, anh cũng không phát hiện, trên gương mặt nụ cười cũng ít đi rất nhiều, tuy rằng anh cực lực đè nén, nhưng cậu biết ưu thương trong đáy mắt anh càng ngày càng đậm.
Trên thực tế không chỉ là Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỷ, Khương Dương bọn họ cũng đều trở nên là lạ , lúc cùng nhau ăn cơm, lời nói cũng ít đi rất nhiều, nhưng ánh mắt trao đổi rõ ràng tăng nhiều, cậu lại hoàn toàn không hiểu.
Sau buổi trưa ánh mặt trời ấm áp, cậu từ siêu thị trở về, phòng khách không có người, thời điểm chuyển hướng tới phòng bếp, nhìn thấy sân thượng cửa mở, cậu nghĩ nghĩ bước nhẹ chân đi qua.
" Cậu vẫn đang gạt Vương Nguyên?" Dịch Dương Thiên Tỷ thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai của cậu.
" Mình sẽ không rời bỏ em ấy, nhất định sẽ có biện pháp."
" Cãi lời ông nội của cậu sao? Cậu từ nhỏ chưa bao giờ dám ngỗ nghịch với ông, nghĩ thông suốt rồi sao?"
Sau đó chính là thời gian dài trầm mặc, chờ thật lâu, Vương Tuấn Khải nói" Thiên Tỷ, mình cảm thấy thật khó khăn, mỗi lúc trời tối mình nhìn em ấy nằm ở trong ngực mình, hoàn toàn không có đề phòng, 100% tin cậy, mình đã cảm thấy rất khổ sở, nhưng là mình không biết như thế nào cùng cậu ấy thẳng thắn......"
" thẳng thắn cái gì?" lời còn chưa nói hết, cậu lên tiếng cắt ngang cười đi tới.
Dịch Dương Thiên Tỷ cùng Vương Tuấn Khải trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc cùng chật vật.
Anh nhìn cậu mím môi trầm thấp kêu cậu một tiếng" Vương Nguyên."
Cậu xoay người chuyển hướng Dịch Dương Thiên Tỷ" Anh ấy giấu tôi chuyện gì?"
Dịch Dương Thiên Tỷ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái, có chút gian nan nói" Ông nội Tuấn Khải hy vọng hắn sau khi tốt nghiệp đi Mĩ tiếp tục đào tạo chuyên sâu."
Vương Tuấn Khải chậm rãi cúi đầu không hề nhìn cậu, mái tóc đen mềm áp vào trán anh, bị gió thổi nhẹ nhàng giương lên.
" Có thật không vậy?" cậu ngửa đầu nhìn cái cằm của anh hỏi.
Anh gật đầu, ngước mắt nhìn cậu, trong ánh mắt là nồng đậm xin lỗi.
Cậu cảm thấy trong lòng anh rất khổ sở, nhưng không có nhiều khiếp sợ, tại lúc cậu lần đầu tiên hỏi anh sau khi tốt nghiệp có tính toán gì không anh né tránh ánh mắt của cậu lúc cậu nghĩ đến anh sẽ có khả năng xuất ngoại.
Nếu như nói không muốn vậy khẳng định là giả dối, nhưng cậu như thế nào lại nhẫn tâm làm anh khó xử.
Cậu im lặng trong chốc lát, đi lên trước cầm tay của anh nhẹ giọng hỏi" Muốn đi bao lâu?"
Anh đem bàn tay cậu đặt trong lòng bàn tay anh nói" Hai năm, học xong nghiên cứu sinh anh sẽ trở lại."
Cậu cười cười, hít một hơi thật sâu, tim, nơi mềm mại nhất như là bị gai đâm một cái, cảm giác đau đớn hóa ra lại rõ ràng như vậy.
Cậu nhìn anh mỗi chữ mỗi câu nói thật nhỏ" Đi đi, em chờ anh!"
Thời điểm nói những lời này, trong mắt của cậu toàn là nước mắt, mà Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỷ cơ hồ đồng thời vành mắt đều đỏ.
Vương Tuấn Khải nói" Nguyên Nguyên, cảm ơn em!"
Dịch Dương Thiên Tỷ nói" Tuấn Khải, cậu hãy nghe cho kỹ, nếu có một ngày cậu phụ tình Vương Nguyên, chúng ta sẽ không còn là huynh đệ!"
Lúc ấy tất cả đều không ngờ rằng giả thiết như vậy sẽ biến thành sự thật.
End chap 11
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro